Khách Sạn Hoàng Tuyền

Chương 44: Cô gái trăm năm trước


Đọc truyện Khách Sạn Hoàng Tuyền – Chương 44: Cô gái trăm năm trước

Quyển 3: MÊ HỒN KÝ

Chỉ có tình yêu là vì sao vĩnh hằng, soi sáng con đường tôi đến và lối tôi đi.

***

Đêm khuya yên tĩnh.

Cao ốc tối đen như mực, chỉ có cửa sổ lầu mười tám còn hắt ra ánh sáng dịu nhẹ trong màn đêm, nên vô cùng chói mắt.

Hàn Băng nằm trên giường đọc sách, dần dần hơi buồn ngủ.

Bỗng nhiên đèn tắt, ngay lập tức cô rơi vào trong bóng tối xa lạ thình lình ập đến. Đứt cầu dao ở đâu à? Cô bắt đắc dĩ nghĩ. Tòa nhà này đã cũ lắm rồi, đường dây điện nên được tu sửa từ lâu, vậy mà vẫn không có ai quan tâm.

Đưa tay bấm nhẹ chiếc đèn pin khẩn cấp trên đầu giường phát sáng. Ánh sáng mờ tối, nhưng đủ chiếu sáng tầm nhìn của cô.

“Cô mau đến đi!” – có một tiếng nói dịu dàng vang lên, tựa như bị thứ gì đó bịt lại, nghe như bị bóp nghẹt.

Hàn Băng hoảng hốt, nhìn về phía vang lên tiếng nói theo phản xạ, suýt nữa bị dọa chết ngất.

Chẳng biết từ lúc nào, một cô gái đang đứng cạnh cửa phòng ngủ của cô, mặc bộ sườn xám thời trang đầu thế kỷ mười chín, bên ngoài mặc chiếc áo khoác kiểu tây, mái tóc uốn thành lọn xoăn hơi cứng, chân không mang giày da mà mang giày thêu.

Nơi cô ta đứng tối tăm kỳ lạ, phía sau cô ta là khoảng không vài mét vuông mà lại giống như thăm thẳm vô tận. Trong màu đen u ám ướt lạnh, cô ta lại được tôn lên rạng rỡ sáng chói. Chiếc sườn xám nền trắng hoa xanh, áo khoác màu đỏ như máu. Thoạt nhìn giống như một chiếc mũ màu đỏ đội lên chiếc bình sứ Thanh Hoa tao nhã với đường nét thanh thoát.

Đáng sợ nhất là từ đầu đến chân cô ta phủ một tấm voan đen. Ánh sáng leo lét trong căn phòng khiến tấm voan đen kia lóe sáng kỳ lạ, như thể nước đọng đêm mưa, khiến Hàn Băng không thấy rõ vẻ bề ngoài của cô ta, nhưng đôi môi đỏ rực và mười móng tay đỏ chót lại cực kỳ chói mắt.


“Cô mau đến đi”. – cô gái kia lại nói, nhưng vẫn không nhúc nhích.

“Mau đến đi. Nếu không, tôi không chờ được nữa, tôi thật sự phải đi rồi”. – cô ta lại nói, sau đó tiến lên một bước.

Hàn Băng lập tức sợ ngất đi.

“Không phải bị ma đè, em dám khẳng định” – cô nói với Lý Đạo.

“Lâu rồi cô không gặp ác mộng kinh hoàng mà? Hay là lại có chuyện quái lạ nào đến tìm cô nữa”. – Lý Đạo rầu rĩ nói – “Cô là cô bé xui xẻo, tại sao cấu tạo não bộ không giống người khác vậy chứ. Đây không phải là khổ thân hay sao? Anh nói cô đừng đi tìm bác sỹ Cát kia, cũng đừng tìm sư phụ Tuệ Không của cô ta nữa. Cô vốn có chút đặc biệt, bây giờ còn muốn tìm hiểu thêm không phải là càng nguy hiểm hay sao?”

Hàn Băng lắc đầu. Cô đã xác định một chuyện: dị năng của cô không thể vứt bỏ và cắt đứt. Chuyện cô có thể làm thì không thể trốn tránh. Năng lực khống chế được nâng cao, có thể tiếp nhận đượng thông tin sóng não liên quan đến chết chóc, sàng lọc những ý niệm lưu lại kia tránh để bị hại. Điều này giống như có một con thú hoang đang ẩn nấp trong người cô, không thuần hóa mới là đáng sợ nhất.

Cô cũng không muốn như vậy, nhưng đâu có cách nào. Mà bác sỹ Cát và sư phụ Tuệ Không luôn vô tư giúp đỡ cô. Vả lại, gần đây giấc ngủ của cô không được tốt không phải chuyện ngày một ngày hai, thậm chí còn mất ngủ nghiêm trọng. Đi bệnh viện muốn xin chút thuốc ngủ mới gặp được bác sỹ Cát. Bác sỹ Cát cho rằng cô còn trẻ, cơ thể khỏe mạnh không hề bị mắc bệnh mất ngủ mà là do tâm lý. Cứ bảo cô thả lỏng, đừng nên để ý và chú tâm lo lắng quá, thuận theo tự nhiên, phối hợp thêm liệu pháp nghe nhạc và đọc sách là được.

“Chân thật lắm hả?” – Lý Đạo lại hỏi.

“Em cảm thấy rất thật. Tuy sau khi em tỉnh lại chẳng phát hiện ra gì cả”. – Hàn Băng thở dài. Gặp phải nhiều việc quái lạ như vậy,cô vẫn luôn cố gắng nghe theo lòng từ bi, nhưng cảm giác sợ hãi nên có lại chẳng hề giảm bớt.

“Cô không nên thôi việc”. – Lý Đạo thở dài – “Tuy cô là nhân viên của Xuân Thị, nhưng cô làm việc cho anh. Có cần thiết làm lỡ tiền đồ của mình vì tên khốn kia không? Anh mất trợ lý đắc lực, cô mất tiền lương hậu hĩnh, nếu không thay đổi phong thủy đi. Ở nơi dương khí thịnh có lẽ sẽ không bắt được thông tin khác thường nữa.”

Ông đổi đề tài quá nhanh, nhất thời Hàn Băng không kịp phản ứng. Khi cô hiểu được lời này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.


Cô bị thiếu một khoảng trí nhớ, mà khi cô đón nhận tình cảm của Xuân Thất thiếu thì đột nhiên nhớ lại. Cô nhớ ra phần quan trọng nhất trong mười hai ngày trống rỗng kia, có liên quan đến cô và Xuân Thất thiếu.

Là một cái bẫy vô cùng cẩu huyết.

Ngày đó cô đến công ty xin nghỉ phép, trong lúc vô tình nghe thấy Xuân Thất thiếu và mấy cậu ấm anh thường qua lại nói đùa. Đám con ông cháu cha kia hỏi Xuân Thất thiếu: Ngán ăn thịt cá nên ăn cháo loãng dưa cải, hình như tên là Hàn Băng nhỉ, đã cưa đổ chưa?

Xuân Thất thiếu chỉ cười không nói.

Bắt gặp tình tiết như vậy trên phim truyền hình rất nhiều lần, nhưng đến khi rơi xuống đầu mình mới biết đó là tình cảnh nhục nhã thế nào. Ban đầu cô vô cùng đề phòng và mâu thuẫn với Xuân Thất thiếu, nhưng sau sự kiện ở khách sạn Hoàng Tuyền, cô bất giác dỡ bỏ phòng bị, đón nhận tình cảm của anh.

Trong tình huống khủng khiếp đó, có một người đàn ông bảo vệ mình như vậy muốn không động lòng cũng rất khó. Nếu như lúc ấy cô tự nhắc nhở mình rời xa Xuân Thất thiếu thì liệu trái tim cô có nghe theo không? Cô không thể nào biết được.

Nhưng hôm nay cô biết được hóa ra tất cả chỉ là một trò chơi, mà cô còn là tiền đặt cược, là phần thưởng, là người không hề có cơ hội kết thúc.

Cô không tức tối chất vấn, hoặc khóc lóc bỏ chạy, chỉ bỏ đi như không có chuyện gì. Nhưng nỗi đau lại nhanh chóng chạy thẳng xuống nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn. Cô thầm thề chỉ ngu dại lần này thôi, không bao giờ tin tưởng Xuân Thất thiếu lần nào nữa hết.

Bị phụ lòng, bị tổn thương, bị đùa bỡn nhưng cô vẫn duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, mà thật ra cô đã đau đến mù mịt không biết phải làm sao. Nhưng dường như có thần giao cách cảm, Xuân Thất thiếu phát hiện ra sự xuất hiện và bỏ đi của cô, mau chóng đuổi theo.

Nhưng anh chỉ kéo lấy cô không buông, chứ không giải thích gì hết. Có lẽ anh biết cho dù giải thích cô cũng không nghe. Trong tai và trong lòng cô nhét đầy âm thanh rối loạn, nó cứ ù ù như một bộ máy bị hư, ngăn cản hết tất cả mọi hành động của Xuân Thất thiếu.

Cô cười không thèm quan tâm, cho nên Xuân Thất thiếu buông cô ra. Bởi vì chuyện cự tuyệt hôm đó khiến anh thậm chí không dám đến gần cô. Cô ở nhà suốt, ngăn cách với tin tức bên ngoài và Xuân Thất thiếu ba phen mấy bận xin gặp. Cho đến khi không hiểu vì sao cô mất trí nhớ, gặp lại anh ở khách sạn Hoàng Tuyền.

Mà anh có mặt ở đó là do cha anh cử đến giải quyết công việc. Ai mà đến bàn chuyện làm ăn ở chỗ đó chứ? Cho nên chuyện này rất kỳ lạ.


Về chuyện cô mất trí nhớ, sư phụ Tuệ Không nói là do cô khai phá trí não quá độ. Trong vụ việc mỹ nhân pha lê, cô đương mất trí nhớ lại rơi vào vòng tay bảo vệ dịu dàng của anh lần nữa, thậm chí còn tiến thêm một bước. Đúng vậy, cô yêu anh rồi. Nếu như không nhớ lại thì thôi, nhưng cô đã nhớ lại, cho nên cô chỉ có một cách là thôi việc, không muốn có bất cứ liên quan nào đến anh, dù là nhỏ bé không đáng kể.

“Không nhắc đến chuyện này nữa”. – Lý Đạo ý thức được mình đã nói sai, vội vàng lảng sang chuyện khác – “Hay là cô tạm thời ở nhà anh đi. Đúng lúc này anh phải đi quay ngoại cảnh, cô ở đó làm bạn với chị dâu cô”.

Hàn Băng lắc đầu: “Trốn tránh không phải biện pháp”.

“Trốn tránh không phải biện pháp”. – Lý Đạo lặp lại, ám chỉ rõ ràng.

Trong chuyện của cô và Xuân Thất thiếu, cô mới thật sự là kẻ trốn tránh. Nhưng cô không có cách nào khác, bởi vì tình cảm là chuyện không thể điều khiển, không thể huấn luyện, khác hẳn dị năng và giấc mơ của cô.

Sau khi bảo đảm nếu gặp chuyện lạ sẽ dọn đến nhà Lý Đạo, hoặc là gọi điện thoại di động cho ông, Hàn Băng trở về nhà. Ngồi xe về đến nhà thì sắc trời đã dần tối, cô phát hiện không có việc gì làm là cô đơn nhất, mà còn mơ mồ có chút sợ hãi, giống như bị tách rời khỏi thế giới bên ngoài. Cho nên cô bật máy tính, kết quả phát hiện có rất nhiều thư của Xuân Thất thiếu, gần như đầy cả hộp thư của cô.

Trốn tránh không phải biện pháp.

Lý Đạo nói đúng, nhưng cô vẫn lựa chọn trốn tránh, bởi vì như vậy khá dễ dàng. Cô xóa hết thư, một mình mình yên lặng ăn cơm, xem tivi, sau đó trở lên giường đi ngủ.

Cô có một ý nghĩ, hoặc nói là quyết định lao vào nguy hiểm. Rốt cuộc cô trốn được tình cảm nhưng không trốn được dị năng. Bất kẻ tại sao cô lại xui xẻo gánh vác những chuyện thế này, cô đều phải đối mặt.

Lòng từ bi!

Cô sẽ mang lòng từ bi của mình đối đãi vạn vật, cho dù chúng đáng sợ đến đâu đi nữa, cô vẫn phải luôn luôn cảm thông. Cô không phải thánh nhân nhưng làm việc tốt sẽ khiến cô cảm thấy khá hơn một chút.

Cô gái trăm năm trước kia có đến không? Sẽ đi vào giấc mơ của cô chứ? Tại sao lại đến tìm cô? Là trong lúc vô tình cô bắt được sóng não lưu lại hay tiếp xúc với tĩnh điện thời không trăm năm trước? Hoặc là giữa cô và cô gái kia có liên quan đén nhau?

Cô lại bị mất phương hướng giữa khoa học và ảo tưởng, giữa hiện tượng yêu quái và suy luân lôgic.

Tiếp theo, cô mất ngủ. Lúc lên giường mới hơn chín giờ, lăn quay lăn lại đến một giờ sáng vẫn chưa ngủ được. Vất vả lắm mới bước vào trạng thái mơ màng thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh rất khẽ. Giống như ai đang rướn cổ kêu rên, khiến cô lập tức tỉnh táo. Nhưng âm thanh kia lai biến mất, qua vài phút sau lại vang lên.

Hàn Băng bật ngọn đèn đầu giường, lẳng lặng ngồi đó , chuẩn bị lần theo tiếng nói, cuối cùng phát hiện ra điện thoại hết pin vang lên âm báo thảm thương này. Âm thanh này bình thường nghe không cảm thấy gì , nhưng lúc tâm trạng yếu đuối dần dần rơi vào giấc mơ nguy hiểm thì lại có cảm giác rất kinh hãi.


Cô lấy sạc ra, cắm điện thoại vào, sau đó tắt đèn lên giường lần nữa.

Tuy nhiên lúc trở mình nằm nghiêng, cô lại hoảng sợ nín thở, trong nháy mắt trái tim giật thót, người không sám nhúc nhích.

Có gì đó ngoài phòng ngủ đang lẳng lặng nhìn cô.

Cửa phòng ngủ đang đóng, cô rất chắc chắn. Nhưng lúc này đã hé ra một khe hở, hơn nữa còn lặng lẽ tiếp tục mở rộng. Trong màn đêm đen kịt, một bóng người xuất hỉện ở đó. Chắc là… chiếc bóng thôi nhỉ? Chỉ là chiếc bóng rất mờ, mang màu xám tro, bồng bềnh trôi dạt giống như một đám sương mù mong manh.

Cô là ai? Cô đến tìm tôi làm gì?

Hàn Băng muốn hỏi, nhưng cổ họng như bị thứ gì bóp chặt, hoàn toàn không thốt ra được nửa vần.

Cô có một cảm giác… biết rõ sẽ chết, nhưng lúc cái chết đến gần vẫn cảm thấy sợ hãi. Bất kể chuẩn bị tinh thần thế nào, bất kể từng gặp những chuyện kỳ lạ đáng sợ ra sao, cô vẫn không thể bình tĩnh đối mặt với tình trạng quái dị này.

Cửa phòng ngủ bị mở toang,chiếc bóng hoàn toàn phơi bày, không phải một mà là hai, dáng vẻ giống như một nam một nữ. Giống như bị bám đầy bụi, trôi giạt trong đêm đen như mực.

Họ đi về phía Hàn Băng. Hàn Băng nghe thấy tim mình đập như sấm trong lồng ngực, nhanh đến mức hơi thở của cô dồn dập như kéo bễ. Cô muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng hoàn toàn không thể nhúc nhích. Đôi mắt trợn to nhìn hai chiếc bóng một cao một thấp đến gần.

May là hai chiếc bóng xám không tập kích cô, mà dừng lại cách giường một mét. Chúng không nói gì cả, không làm gì hết, chỉ quay người bỏ đi.

Một lát sau Hàn Băng hoảng sợ phát hiện mình tự xuống giường, mơ mơ màng màng đi theo hai bóng xám kia. Lý trí còn tỉnh táo nói cho cô biết phải dừng lại,gấp đến mức không biết làm sao. Nhưng cơ thể dường như không phải của cô nữa, bất kể cố gắng cỡ nào, cô vẫn như một con rối bị điều khiển.

Đừng! Buông tôi ra! Cô kêu gào trong lồng ngực.

Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, lúc cô sắp bước đến rìa bóng đêm, đột nhiên một bóng đỏ chạy vút qua. Cô gái kia, cô gái trăm năm đó xuất hiện… Sườn xám nền trắng hoa xanh, áo khoác đỏ như máu, tóc xoăn gợn sóng cứng đờ, giầy thêu rực rỡ, da trắng, tóc đen, môi đỏ.

Là thứ rõ ràng duy nhất trong bóng đêm đen.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.