Đọc truyện Khách Sạn Hoàng Tuyền – Chương 37: Bệnh viện tâm thần không người
Bưng tách trà nóng lên, Hàn Băng bắt đầu nghe Xuân Thất thiếu kể chuyện anh đã trải qua trong hai ngày hai đêm này.
“Lúc bọn anh đi vào hành lang chẳng hề xảy ra chuyện khác thường đặc biệt”. – Xuân Thất thiếu nhớ lại – “Đường rất thẳng, cũng có thể là cong, nhưng khẳng định không có khúc cua gấp nào, bởi vì không cảm giác được. Mặt đất bằng phẳng, hình như lát đá cẩm thạch, nhưng xung quanh hành lang rất kỳ lạ, giống như có thể nuốt chửng ánh sáng. Bọn anh mang theo đèn pin cường lực, em biết đó, loại đèn pin này sáng quắc, lực xuyên thấu rất mạnh, tuy nhiên nó chỉ có thể soi sáng vị trí bên chân bọn anh. Cho dù mắt thích ứng với bóng tối cũng không nhìn thấy được tình hình cách xa một mét”.
“Đi được bao lâu?”
“Thực ra anh không biết được”. – Xuân Thất thiếu cười khổ – “Vừa vào hành lang đồng hồ đeo tay đã ngừng chạy. Thêm nữa, anh không có cảm giác về thời không, không biết bọn anh đi được bao lâu, thậm chí cũng không thể phán đoán từ sự mệt mỏi trên cơ thể. Nhưng khi bọn anh đi ngang qua tượng thần, dường như nó bị lực lượng gì lôi kéo, cứ đi một chút rồi lại ngừng. Bọn anh cũng không tìm được một chút manh mối nào có liên quan đến ông Trương khuân vác. Chỉ có bóng tối, cảnh tượng, tiết tấu hệt như nhau, ở trong đó một năm hay một giây tựa như không có gì khác biệt”.
“Sau đó thì sao?” – Hàn Băng vội hỏi – “Lý Đạo đã biến mất à?”
Xuân Thất thiếu lắc đầu: “Anh ta không biết mất, là anh biến mất”.
“Sao nói vậy?”
“Bọn anh đi rất lâu mà vẫn không nhìn thấy điểm cuối. Hoặc là bọn anh hoàn toàn không hề di chuyển, chỉ giậm chân tại chỗ. Dù sao ở trong hành lang, tất cả giác quan đều không nhạy bén. Anh và Lý Đạo bàn bạc, có nên quay lại đường cũ trở về hay không. Anh nghĩ em nhất định sẽ lo lắng, mà anh cũng không yên lòng. Anh ta đồng ý, cho nên bọn anh liền quay trở về. Nhưng mới vừa quay người thì trước mắt sáng ngời. Bọn anh không biết bước chân đã rẽ ngoặt về phía nào, cứ thế thoáng cái đã đến một nơi khác”.
“Đến đâu?” – tim Hàn Băng giật thót sợ hãi.
“Một bệnh viện, bệnh viện tâm thần”. – gương mặt điển trai của Xuân Thất thiếu nhăn lại – “Sở dĩ anh xác định đây là bệnh viện tâm thần vì trước kia Xuân Thị có tài trợ cho một bệnh viện. Anh từng đến thăm nơi đó, hoàn cảnh và thiết bị giống hệt nhau. Nhưng mà bệnh viện này vô cùng kỳ lạ. Nó rất lớn, còn lớn hơn cả bệnh viện đa khoa. Nhưng cả bệnh viện không có một bóng người, ngoài cửa sổ như bị tấm màn màu đỏ che phủ, không nhìn thấy cảnh sắc gì”.
“Có phải là nảy sinh ảo giác hay không?”
“Chắc chắn là không phải”.
Anh đưa tay trái ra, vết thương nằm rõ ràng trong lòng bàn tay, là vết cắt, có đến vài vết, chắc hẳn anh gây ra để cảnh báo mình thoát khỏi ảo giác. Lần trước vì khiến bản thân thoát khỏi ảo giác, ngón tay anh bẻ gãy còn chưa lành lại.
“Bọn anh đi trong bệnh viện rất lâu, phát hiện bệnh viện này kỳ lạ nhất chính là không có cửa ra. Bất kể em lên lầu hay xuống lầu, vào phòng hay ra khỏi phòng, tựa như đi vào kiểu kiến trúc hình xoắn ốc, có thể quanh quẩn ở bất cứ nơi nào, nhưng không thể thoát được quy luận xoay tròn này. Đi đến điểm cuối tựa như trở lại điểm bắt đầu, nhưng phương hướng và độ cao khác nhau. Ví dụ, anh đi từ bên này tầng một cho đến phía bên kia, sau đó phát hiện tầng hai cũng như vậy. Anh chạy một vòng tầng chót, cuối cùng lại trở về tầng một. Anh nhớ rõ ràng không có lên xuống lầu, đường đi cũng không dốc”. – Xuân Thất thiếu nói tiếp – “Cứ thế không biết lại qua bao lâu, thậm chí anh không cảm thấy thể lực mình bị tiêu hao, thời gian như ngừng lại. Nhưng lúc này anh bỗng nghe thấy tiếng của em”.
“Tiếng của em?” – Hàn Băng kinh ngạc hơn.
“Phải”. – Xuân Thất thiếu bất chợt cúi người, hôn lên trán Hàn Băng – “Anh nghe thấy em kêu hòa thượng Đàm”.
“Đó là vì hòa thượng Đàm cũng đi vào hành lang”. – Hàn Băng nói – “Các anh không gặp anh ta sao?”.
“Không có, cũng không nhìn thấy ông Trương khuân vác”. Xuân Thất thiếu cau mày chặt hơn – “Anh luôn cảm thấy dường như chúng ta đã gặp phải không gian như kết giới trong Đạo giáo vậy. Giữa những người trong chúng ta, giữa chúng ta và sự thật có thể gần trong gang tấc, nhưng không tìm được điểm mấu chốt ma cổ thuật Trung Quốc kêu là gì đó?”
“Mắt trận”.
“Đúng, mắt trận. Cũng khá giống với… nơi khác biệt để rời khỏi giấc mơ trong phim Inception. Tóm lại khi anh nghe thấy tiếng của em, anh rất hối hận vì không dẫn em đi theo. Cho dù bị giam đến chết cũng tốt hơn để em ở lại một mình. Sau khi đến bệnh viện tâm thần quái dị đó, anh luôn cố gắng thử trở về, nhưng anh như lọt vào mê cung khổng lồ. Bất kể anh có nhắc nhở bản thân mình tỉnh táo cỡ nào, cố tìm kiếm lối thoát đến cỡ nào cũng hoàn toàn không có đầu mối”.
Khi đó anh rất sốt ruột, cảnh tượng giống nhau lặp lại không ngừng cũng chính là áp lức đè nặng lên năng lực chịu đựng của tâm trí anh. Bởi vì không thể quay về, bởi vì để lại một mình Hàn Băng ở nơi khác, bên cạnh đó có thể còn có phần tử nguy hiểm đang ẩn nấp, anh vừa nôn nóng vừa hối hận. Cho nên khi mơ hồ nghe thấy tiếng Hàn Băng la lên, anh bất chấp tất cả chạy ào vào hành lang trống trải, cũng gọi tên Hàn Băng.
Hàn Băng nghe anh nói như vậy quả thật sững sờ. Hóa ra tiếng gọi tên cô vọng ra từ hành lang là của Xuân Thất thiếu. Chỉ bởi hành lang và không gian nên âm thanh bị bóp méo, trở nên chói tai đáng sợ, mà còn là giọng nữ. Hoàn toàn không phải thứ dơ bẩn gọi tên cô để tìm người chết thế.
Trên đời này vốn không có ma! Trên đời này vốn có ma phải không? Cô không thể chắc chắn.
Là mình tự hù dọa mình sao? Cô cũng không thể xác định.
Trong bất cứ tình huống nào, con người đều cần tọa độ, như vậy mới xác định được vị trí của mình và người khác, xác định được thực tế và hư ảo. Nhưng điều chết người nhất lúc này chính là họ không có tọa độ. Với lại chuyện vừa xảy ra trong thang máy là sao? Chị Ngô vẫn la lên: Bọn họ tới rồi – là đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên nhớ đến hai vợ chồng này, theo bản năng cô nép sát vào lòng Xuân Thất thiếu: “Chị Ngô.. và chồng chị ta…”
“Nghỉ ngơi ở bên kia”. – Xuân Thất thiếu hất cằm lên, ra hiệu về phiá chiếc ghế salon dài khác nằm cách đó không xa.
Bởi ghế salon đang đưa lưng về phía Hàn Băng, vợ chồng chị Ngô nằm hẳn xuống ghế, cho nên từ góc độ của cô không nhìn thấy được gì. Nhưng một ngón tay của Triệu tiên sinh đặt lên ghế, yếu ớt xanh xao, trắng bệch kỳ dị, móng tay ngón út và ngón áp út dài chừng một tấc, chẳng đẹp đẽ gì mà còn quái lạ dơ bẩn.
Không biết tại sao cô sinh lòng chán ghét, quay mặt lại: “Đang đêm hôm hai người đó tự dưng làm ầm hết cả lên, không biết gặp phải chuyện gì”.
“Anh còn chưa hỏi, nhưng Triệu tiên sinh dù sao cũng là người mang bệnh nặng. Lúc anh tìm được bọn em, ông ta đã gần như mất đi nửa cái mạng. Chị Ngô phải hô hấp nhân tạo và ấn lồng ngực mới cứu ông ta được. Hiện tại sợ là ông ta không có sức lực giải thích đâu, chút nữa hỏi chị Ngô thử xem”.
“Sao anh trở lại được?” – Hàn Băng hỏi, hai tay ôm eo Xuân Thất thiếu siết chặt lại thêm.
“Sau khi anh gọi em mấy tiếng không thấy em nói gì đành phải lần mò tỉ mỉ mỗi lối đi, cố gắng tìm ra chỗ khác thường để phá vỡ mê cung này, sau đó đến đón em. Nhưng một lát sau anh lại cảm nhận được nỗi sợ hãi mãnh liệt của em”.
“Anh cảm nhân được ư?”
“Đúng vậy, anh cảm nhận được”. – Xuân Thất thiếu nói rất chắc chắn – “Bình thường không hề phát hiện ra. Nhưng lúc đó anh quả thật có thể cảm ứng rõ ràng nỗi lòng của em. Cứ như em đã bị chôn sống, hai tay muốn bấu víu loạn xạ, muốn móc tim mình ra, muốn móc mắt mình ra”.
Hàn Băng rùng mình. Nhưng bởi vì Xuân Thất thiếu đang ở bên cạnh, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng cực độ khi đó không lặp lại nữa.
“Anh cuống cuồng, không nhớ bản thân đã chạy đến bên cạnh giếng thang máy từ lúc nào, bị trượt chân té xuống. Lúc đứng vững lại đã nghe thấy em đang kêu khóc đập cửa trong thang máy. Thang máy ở đây là bẳng gỗ rất mỏng, anh lập tức đập vỡ nó, cứu mọi người ra. Lúc đó bộ dạng của em rất đáng sợ, tựa như mắt đã không nhìn thấy gì nữa, chỉ trợn trừng nhìn anh, sắc mặt tái nhợt đến xanh xao, cứ như trễ một bước nữa là em sẽ ngạt thở chết vậy”.
Nói đến đây, Xuân Thất thiếu cảm thấy sợ, nhẹ nhàng kéo Hàn Băng ra, nhìn kỹ mặt cô, sau khi xác định không sao thì lại ôm vào lòng.
“Anh xin lỗi. Anh đã phán đoán sai. Anh xin lỗi”. – anh thì thầm – “Bất kể có phải đối mặt với sống chết hay không, chúng ta đều phải ở bên nhau, không có gì nguy hiểm bằng khi anh không ở bên em”.
Đúng vậy, cái chết không hề đáng sợ, mà đáng sợ là nỗi tuyệt vọng và cô độc trong lúc đối mặt với cái chết. Gần như cô đã trải nghiệm cảm giác này nhiều lắm rồi.
Cô nép trong lòng anh, gật đầu, đồng thời lại có chút nghi ngờ. Là bởi vì cùng đứng bên rỉa sống chết trong quá lâu cho nên khiến tình cảm của họ bất chợt bộc phát, không hề có chút che giấu và hoài nghi sao?
“Có phải cái giếng thang máy bên bệnh viện tâm thần kia có thể thông với thang máy bên này không?” – Hàn Băng đột nhiên nghĩ đến điều này.
Xuân Thất thiếu thất vọng phủ nhận: “Sau này nghĩ lại sự việc, anh không nhớ được lúc đi đến giếng thang máy ở bên kia thế nào, cảnh tượng đột nhiên biến hóa. Mới vừa rồi anh ôm em đi vào thang máy bên này thử lại lần nữa, hoàn toàn không có cảm giác liên thông”.
“Cho nên anh nói không phải Lý Đạo biến mất mà là anh biến mất sao? Nói cách khác, anh và Lý Đạo vốn ở chỗ bệnh viện, là hai người ở cạnh nhau. Nhưng bởi vì anh cảm nhận được nỗi lòng của em nên trượt chân biến mất, nhưng Lý Đạo vẫn còn bị giam bên kia à?”
“Đúng vậy” – Xuân Thất thiếu gât đầu – “Về phần hòa thượng Đàm và ông Trương khuân vác đang ở địa điểm khác tại bệnh viện này hay là bị tống đến nơi khác thì anh không biết. Và cả tượng sơn thần kia có phải cuối cùng định đi đến bệnh viện đó hay không thì cũng chưa biết được”.
“Vậy chúng ta còn phải đi vào hành lang sao?” – Hàn Băng hỏi, luôn lo lắng cho Lý Đạo không thôi. Nếu như ông gặp nguy hiểm, cô sẽ bất chấp tất cả để cứu ông ra ngoài. Ông không chỉ là cấp trên mà còn là bạn bè và người thân của cô nữa, cô không thể bỏ mặc ông được.
Xuân Thất thiếu suy tính: “Anh cho rằng chúng ta phải đi vào hành lang. Khách sạn Hoàng Tuyền đang yên lành xuất hiện hiện tượng lạ không thể nào chỉ để chúng ta chờ đợi ở nơi đây. Không rời đi chỉ có thể bị giam sống đến chết, mà còn không biết đã xảy ra chuyện quái quỷ gì. Anh không chắc chắn lúc chúng ta đi vào có đến bệnh viện kia nữa hay không, nhưng phải đánh cược một lần”.
“Nếu như lần này chúng ta đi không đến bệnh viện tâm thần không người kia thì sao?” – Hàn Băng lo lắng.
“Có phải cùng một nơi hay không và có tìm được đám người Lý Đạo hay không đều không quan trọng nữa. Chúng ta chỉ cần phá giải trận thế này thì tất cả sương mù sẽ tiêu tan”.
“Anh cảm thấy…” – Hàn Băng lại nhìn về phía vợ chồng chị Ngô – “…có liên quan đến họ không?”
“Ít nhất họ có vấn đề”. – Xuân Thất thiếu hạ giọng – “Nói cho anh nghe xem tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sao em lại vào chung thang máy với họ”.
Xuân Thất thiếu ở đây, Hàn Băng tựa như có người để tin cậy. Không sai, cô có thể bắt được tin tức khác, cô có dị năng, nhưng cô thấy rằng mình là con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển rộng mênh mông, cần phải có người lèo lái, có người điều khiển, mà Xuân Thất thiếu rõ ràng là người đó. Cho nên cô đã kể đầu đuôi sự tình đã xảy ra kể từ khi Xuân Thất thiếu rời đi, không phân lớn nhỏ nói hết một hơi.