Đọc truyện Khách Sạn Hoàng Tuyền – Chương 29: Sống hay chết
Tượng thần đã đi xa hơn, phải soi đèn mới thấy bóng dáng của ông ta. Ông ta đang ở vị trí cách cửa vào hành lang khoảng chừng năm sáu mươi mét.
“Đi nhanh quá nhỉ?”- Xuân Thất thiếu khoanh tay đứng ở đó, trên mặt không rõ là vẻ khôi hài hay khiêu khích.
“Làm sao đây?” – cổ họng Hàn Băng rõ ràng đã thít chặt, cô hỏi.
“Thích đi thì đi thôi.” – Xuân Thất thiếu điềm nhiên như không.
“Nếu như ông ta đi đến khi hoàn toàn biến mất thì cũng chính là ngày chết củ chúng ta hả?” – Lý Đạo cũng hỏi.
“Có khả năng này.” – Xuân Thất thiếu gật đầu.
“Vậy chúng ta không làm gì cả à?” – hòa thượng Đàm căng thẳng.
“Nếu không thì anh đi nhé?” – một câu nói của Xuân Thất thiếu đã khiến hòa thượng Đàm á khẩu.
“Được, tiếp túc chờ.” – Lý Đạo cắn răng, tìm chỗ ngồi xuống.
“Tôi cũng chờ xem, dù sao tôi đi cùng chồng cũng không tiện thám hiểm” – chị Ngô rất dửng dưng.
“Nhưng mà… nhưng mà…” – ông Trương hoảng sợ túa mồ hôi lạnh.
Xuân Thất thiếu vỗ vai ông ta: “Ít nhất chúng ta có thể biết được một trăm mét đầu hành lang là thẳng. Mọi người nhìn đi, bóng lưng của sơn thần gia gia rất rõ ràng. Nếu như là cong, tầm mắt chúng ta không thể nào chẳng mảy may bị cản trở như vậy đúng không?”
Hàn Băng thở ra một hơi, không ngờ chỉ cần một điểm nhỏ nhặt như vậy mà Xuân Thất thiếu cũng có thể phân tích được nội dung có ích. Lại thấy Lý Đạo cách đó không xa ngoắc tay gọi cô, cô lập tức đi đến.
“Chơi Tam Quốc Sát đi.” – Lý Đạo lấy bài ra – “Chán quá, giết thời gian thôi.”
“Nhiều người chơi mới vui, nếu ít người…” – Hàn Băng hơi bối rối.
Trong khách sạn có bảy người, có Triệu tiên sinh nằm lì trên giường. Ông Trương xem ra không biết chơi. Chị Ngô…
“Tôi chơi.” – chị Ngô không đợi ai hỏi, cười tiếp lời – “Chồng tôi không có ngủ, đang hý hoáy đồ vật của ông ấy, không đế ý đến người khác. Tôi ở bên ông ấy mới nhàm chán, chơi với mọi người thôi.”
“Nếu ông Trương không biết chơi, có thể học.” – Lý Đạo cũng nói – “Trò này cũng chẳng khó gì, theo hai bàn là biết thôi.”
Nói như vậy, Xuân Thất thiếu, hòa thượng Đàm và ông Trương đều đi đến.
Cũng coi là ăn nhịp với nhau. Dù trên cổ có treo một thanh đao vô hình, cũng không giảm tham muốn chơi đùa của mọi người, cho nên chơi đến hơn tám giờ. Giữa chừng Lý Đạo và Xuân Thất thiếu đến hành lang xem vài lần, tượng thần vẫn đứng đó không nhúc nhích. Sau đó mọi người mạnh ai nấy ăn cơm, xong rồi tụ tập lại ở đại sảnh chơi tiếp.
Có thể là do diện tích lớn, người lại quá ít, tiếng nói của họ rất vang vọng. Nên nghe kỹ giống như có người đang nói mớ trong không khí. Trong số nhưng người ở đây, chỉ có ông Trương là không thể thả lỏng, liên tiếp ra bài sai. Ngược lại mọi người không phải là người ở vùng này, không có điều kiêng kỵ và sợ hãi chôn sâu tận đáy lòng. Ông Trương thì khác, giống như có thứ gì đó càng lúc càng đè nặng trong lòng ông ta.
“Nghe xem, tiếng gì vậy?”
Lúc Hàn Băng đang suy nghĩ chọn Đại Kiều hay Tôn Thượng Hương trong Tam Quốc Sát, ông Trương đột nhiên suỵt một tiếng. Vẻ mặt ông ta rất hoảng sợ, khẽ buông tay, bài rơi lả tả xuống đất. Mọi người đều bị ông ta làm hoảng sợ, nín thở, dừng lại việc trong tay, tựa như bị trói cứng trong nháy mắt.
Kẹt… kẹt…
Nghe như tiếng lê bước, còn rất nặng nề, rất chói tai, đến từ phía hành lang.
“Tượng thần lại đi! Ông ta đang đi.”
Ông Trương la lên, hòa thượng Đàm ngồi bên cạnh còn chưa kịp cản ông ta lại, ông ta đã nhanh chóng chạy đến cửa hành lang. Mở to mắt nhìn vào trong.
“Đi, ông ta lại đi.” – ông Trương quay đầu lại, khuôn mặt nhăn nhó dữ tợn. Tựa như tâm trí bị sự im lặng kéo dài và nỗi sợ hãi đe dọa nên, vô cùng đáng sợ – “Sơn thần gia gia muốn nói cho tôi biết. Tôi hiểu mà. Ông muốn chỉ dẫn cho tôi. Con đường này, đi đường này là đúng. Tôi biết ông sẽ phù hộ tôi mà. Tôi rất thành kính, ông sẽ không hại tôi đâu. Tôi muốn về nhà, tôi muốn ra ngoài.”
“Ông Trương, đừng có chạy lung tung.”
Xuân Thất thiếu bỗng đứng bật dậy, quát lên một tiếng, anh ý thức được điều gì đó sớm hơn người khác. Nhưng ông Trương đã hoàn toàn đánh mất lý trí. Trong khi mọi người ra vẻ thoải mái, cười hí há thì thuốc nổ đã chất đầy trong lòng ông ta, giờ phút này chỉ biến cố nho nhỏ sẽ kích hoạt kíp nổ ngay. Huống chi đây được coi là chuyện nhỏ sao? Rốt cuộc, chỉ có ông ta tận mắt thấy một pho tượng đang di chuyển, người bình thường sao có thể thấu hiểu nỗi kinh ngạc đó được.
“Xoạt.”, lúc người khác còn chưa kịp phản ứng, ông Trương đã chạy ào vào hành lang. Tiếng kêu này kéo thật dài và vẫn vang vọng không dứt. Thời gian trôi qua một giây lại một giây, tưởng chừng như rất dài lại thật ra rất ngắn. Tiếng kêu cao vút chói tai của ông Trương tràn đầy sợ hãi và phấn khích điên cuồng. Tiếp theo đột ngột im bặt. Giống như bị một cây kéo lớn chọc trời cắt đứt vậy, ngay cả tiếng vọng lại cũng không có.
Tất cả mọi người đều sững sờ. Ông Trương sao vậy? Xuân Thất thiếu hành động trước, nhưng người khác giống như bị truyền nhiễm vội vàng chạy theo anh đến cửa hành lang. Hòa thượng Đàn không biết lấy đâu ra chiếc đèn pin cầm tay cực lớn, giắt ở ngay eo, lúc này bật lên, ánh sáng chói lòa như mũi tên chiếu vào hành lang. Tuy nhiên chiều dài ánh sáng có hạn, chỉ lờ mờ nhìn thấy phía trước có bóng dáng không cử động, không biết là ông Trương hay tượng thần cao bằng người nữa.
“Mười lăm giây.” – đang lúc mọi người trọn to mắt, cố gắng nhìn xuyên thấu bóng tối, Xuân Thất thiếu thở dài nói.
“Cái gì mười lăm giây?” – Hàn Băng hỏi.
“Tiếng kêu của ông Trương kéo dài mười lăm giây. Anh đếm không dư cũng không thiếu.”
“Tôi phục cậu rồi, trong tình cảnh rối rắm này mà cậu còn có thể bình tĩnh đếm thời gian.” – Lý Đạo khen ngợi từ tận đáy lòng – “Kỷ lục môn chạy trăm mét trong thế vận hội Olympic khoảng chừng mười giây, trong vòng mười giây ông Trương chạy được trăm mét là cùng.”
“Nói cách khác, chúng ta có thể đi một trăm mét vào đó xem thử.” – Xuân Thất thiếu cau mày nói – “Tiếng kêu của ông ta im bặt ở chỗ tầm khoảng một trăm mét.”
Không ai biết là chết hay là sống? Họ đứng nguyên tại chỗ, không thể nhìn thấy tường tận.
“Mượn đèn pin một chút.” – Xuân Thất thiếu đưa tay về phía hòa thượng Đàm.
“Em đi vào với anh.”
Hàn Băng vội nói. Có lẽ ảnh hưởng tâm lý, chỉ ở nơi có Xuân Thất thiếu cô mới cảm thấy an toàn. Khi có anh, dù phải đối mặt với tình huống nguy hiểm đáng sợ nhất, cũng tốt hơn là một mình đối mặt với thứ gọi là an toàn.
“Để anh đi vào với Xuân Thất.” – Lý Đạo xắn tay áo tựa như muón đánh nhau với người ta vậy – “Hành lang không rộng, không đi được nhiều người, lỡ như có chuyện gì không dễ chạy. Vả lại nếu ông Trương hôn mê hay sao đó, cô có thể khiêng về được không?”
Hàn Băng nghe thấy có lý, dù trong lòng không muốn nhưng vẫn gật đầu.
Hòa thượng Đàm thoáng do dự. Anh ta là đàn ông nên dũng cảm một chút. Nhưng há miệng lại không thể lên tiếng xung phong, chỉ đưa đèn pin cho Xuân Thất thiếu.
Xuân Thất thiếu cười cười trấn an Hàn Băng, không nói gì, cầm đèn pin cất bước đi vào bóng tối.
Hàn Băng rất căng thẳng. Chị Ngô đứng bên cạnh nhìn, cười không đúng lúc: “Cậu ta là người yêu của cô à?”
Hàn Băng nhất thời không kịp phản ứng, cả trái tim đều cột vào hai người trong hành lang. Mà họ mới đi được chừng ba mươi mét, bóng dáng đã như bị bóng tối nuốt chửng. Ánh sáng của đèn pin làm bóng dáng hai người trở nên mờ ảo, hoạt nhìn khiến người ta bất an vô cùng.
Nhưng dường như chị Ngô hoàn toàn không lo lắng, tiếp tục khẽ cười nói: “Cô tinh mắt đấy, cậu ta là người đàn ông cao giá. Không phải là có tiền hay bề ngoài điển trai, mà là khí chất và phẩm cách. Giống như mua quần áo vậy, chất liệu tốt mới là đẳng cấp. Kiểu dáng, màu sắc, trang trí đều là trào lưu. Có điều người đàn ông này rất được nhiều người yêu thích, cô phải cẩn thận. Trên thế giới này có rất nhiều hồ ly tinh không biết xấu hổ, sẽ dùng những chiêu trò hèn hạ cướp của cô. Khi đó cô không thể yếu đuối, đừng tưởng rằng đàn ông là của cô thì mãi mãi là của cô. Nhớ kỹ, đối phó với tiện nhân đừng nương tay.”
Nói đến phần sau, ánh mắt của chị ta hiện ra vẻ ác độc khiến Hàn Băng rùng mình. Lại đến nữa, thái độ u ám như cách chị ta đối đáp với Lý Đạo vào lúc sáng lại đến nữa. Ánh mắt sáng quắc tựa như có cảm xúc rất khốc liệt, khiến người ta bất chợt lo sợ bất an.
“Chị Ngô, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.” – đè nén cơn lạnh trong lòng, Hàn Băng giải thích.
“Ban đầu đều nói như vậy.” – chị Ngô lại khôi phục thái độ bình thường, giống như hình ảnh người phụ nữ mang ánh mắt không cam lòng kia chỉ là ảo giác trong đầu Hàn Băng – “Tôi là người từng trải, đàn ông có ý nghĩ gì và muốn gì từ một cô gái không lừa được tôi đâu. Chỉ có điều tình yêu của đàn ông rất ngắn ngủi.”
Chị ta vừa nói vừa thở dài nghe rất đau buốn. Hàn Băng vốn muôn hỏi chuyện tình của chị ta như thế nào, có thể trăng mật lần hai chắc chắn tình cảm vợ chồng rất tốt phải không? Nhưng hiện giờ tâm tư cô không ở đây, cũng không nhiều lời, chỉ nhìn chằm chằm vào hành lang.
Song bóng dáng Xuân Thất thiếu và Lý Đạo đều hòa vào bóng tối, thời gian cũng đã trôi qua được đúng năm phút, hai người họ còn chưa quay lại.
“Không xảy ra chuyện gì chứ?” – Hàn Băng hồi hộp muốn chết đi được.
“Tôi đi xem thử.” – rốt cuộc hòa thượng Đàm cắn răng nói.
Đối mặt với nguy hiểm, anh ta lùi bước trước mặt một người đàn ông khác thì cũng tạm chấp nhận được. Lúc này không thể nào để cho phụ nữ che chắn trước mặt mình, như vậy anh ta còn là đàn ông nữa sao?
“Không cần, họ trở về rồi.” – chị Ngô hờ hững nói.
Hàn Băng và hòa thượng Đàn liếc nhìn nhau một cái, dỏng tai lên nghe ngóng. Vẻn vẹn hai phút trôi qua mới có tiếng bước chân loáng thoáng truyền đến. Chị Ngô này có giác quan thật nhạy bén, có phải đã vượt qua phạm vi con người bình thường rồi hay không? Cách xa như vậy sao chị ta biết Xuân Thất thiếu và Lý Đạo đang quay về?
Liếc nhìn một cái, thấy vẻ mặt chị Ngô vẫn thản nhiên không có gì khác thường, Hàn Băng không nghiên cứu kỹ nữa. Tuy chân vẫn còn ở ngoài, nhưng thân thể đã thò vào hành lang, hỏi dò: “Lý Đạo?”
“Chờ ở đó đừng nhúc nhích.” – tiếng Lý Đạo truyền đến nghe có vẻ như rầu rĩ và trầm thấp.
Nhưng ông có trả lời, cuối cùng Hàn Băng cũng yên tâm. Lại dời chốc nữa, rốt cuộc nhác thấy bóng dáng của họ. Là hai, không phải ba. Cho dù là khiêng hay cõng, cũng không có người thứ ba.
“Ông Trương đâu?” – sau khi thấy rõ ràng mặt của họ, hòa thượng Đàm cũng vội hỏi.
Xuân Thất thiếu lắc đầu. Nhưng điều này chứng tỏ cái gì? Không tìm được? Không nhìn thấy? Hay là ông ta bị thương? Ông ta đã chết? Hàn Băng lùi lại một bước, quan sát lưng của Xuân Thất thiếu và Lý Đạo. Rất sạch sẽ, ít ra có vẻ như thế.
“Ông Trương biến mất rồi.”
Cuối cùng khi họ trở lại đại sảnh, Xuân Thất thiếu bình tĩnh nói.
“Biến mấy? Là ý gì?” – hòa thượng Đàm hoảng sợ khó hiểu.
“Thì là ý trên mặt chữ đó.” – Lý Đạo giải thích – “Sau khi chúng tôi đi vào, chừng một trăm mét thì thấy tượng thần, nhưng chưa thấy bóng dáng ông Trương đâu. Cho nên chúng tôi lại đi thêm một đoạn, chẳng những không thấy bóng dáng ông Trương đâu. Cho nên chúng tôi lại đi thêm một đoạn, chẳng những không tìm được người, ngay cả chút manh mối cũng không có. Không có máu, không có dấu vết giãy dụa, thậm chí không có mùi kỳ lạ.”
“Ông ta cứ thế biến mất à?” – hòa thượng Đàm quả thật khó mà tin đuọc.
Nhưng Lý Đạo lại gật đầu rất nghiêm túc: “Ông ta cứ thế biến mất, không biết sống chết, giống như chưa từng xuất hiện vậy.”
“Vậy phải làm sao đây?” – Hàn Băng nói.
“Anh trở về lấy đồ.” – Xuân Thất thiếu nói – “Chúng ta có thể đợi, nhưng bây giờ chuyện liên quan đến ông Trương thì không thể không lo. Chút nữa anh và Lý Đạo lại đi vào đó một chuyến, lần này sẽ đi xa hơn một chút.”
“Không được.” – Hàn Băng phản đối kịch liệt – “Muốn đi mọi người cùng đi.”