Khách Quan, Không Thể Được

Chương 6


Đọc truyện Khách Quan, Không Thể Được – Chương 6

Hồ Nhất Hạ tỏ vẻ như ăn phải con ruồi, trừng mắt, miệng
mở rộng, thân thể theo bản năng ngửa ra sau, vì
để cách anh mấy cm, eo cơ hồ sắp gãy.

Trước tình cảnh này, Chiêm Diệc Dương chỉ hơi nhíu mi
tâm.

Anh không vui thì biểu hiện ra rất rõ, Hồ Nhất Hạ
cũng chưa hiểu atại sao mình lại đột nhiên cảm thấy
đuối lý, tay chân đã đi trước một bước, xử lý
tóc, giật nhẹ cổ áo, thuận thuận mép váy, một cái chớp
ắt, đã sửa sang lại vẻ mặt, khôi phục đoan chánh.

Mình vội vàng đến mức sắp đứt hơi, ngẩng đầu
nhìn anh, lại vẫn là biểu tình không mặn không lạt.
Hồ Nhất Hạ lại lặng yên ca thán khí thế của
người khác quá mạnh, lại cúi đầu xuôi tay, tiếp tục
giữ vững vẻ cung kính.

Lại liếc trộm một cái, rõ ràng là tên biến thái, lại bày
ra bộ dáng hoàn toàn không quen biết với cô. Tình
huống thế nào?

Hồ Nhất Hạ lờ mờ phát giác ra, sau một
tiếng “Ôi mẹ nó”, cũng không dám ra tiếng.

Anh ngược lại vẫn tự nhiên như thường, nói:
“Hồ tiểu thư, mời ngồi.”

Tất cả diễn biến thế nào mà dẫn tới tình trạng
bây giờ? Cô chưa kịp phản ứng, đã hồ đồ lờ mờ vào
ngồi. Vấn đề thông lệ của phó tổng hết ức
công thức hóa, đối với Hồ Nhất Hạ mà nói, trình
độ hành hạ có thể so với khốc hình.

Phía bên kia, anh thật chuẩn bị tiến hành phỏng vấn
đến cùng: “Hồ iểu thư có hoạch định cụ thể gì đối với
kiếp sống nghề nghiệp tương ai của mình?”

Cô xoay chuyển con ngươi, không trả lời được.

“Có thể nói về kinh nghiệm cô đạt được khi ở bộ
tiêu thụ 9 trước bkia không.”

Cô nhìn loạn chung quanh, không trả lời được.

“Vậy có thể giới thiệu sơ lược công iệc của cô
trước khi vào Ngải hế Thụy?”

Cô trực tiếp tầm mắt.

Hồ Nhất Hạ có thể mạnh mẽ xuyên qua mấy vòng phỏng
vấn trước, hoàn toàn nghỉ cơm.

Nghe Phó tổng thở dài, Hồ Nhất Hạ buồn bực
vùi đầu, tự hiên bỏ lỡ nụ cười bí ẩn ở khóe miệng anh.

Theo một phần chợp đồng được đẩy đến trước mặt Hồ Nhất
Hạ, thanh âm sóng nước chẳng xao kia vang lên lần nữa:
“Hồ tiểu thưnên biết, quần thể khách hàng cao cấp
của Ngải Thế Thụy chủ yếu tập trung ở Đức Nhật
Mỹ, phiên dịch phần hợp đồng này thành ba loại ngôn
ngữ đó.”

Hồ Nhất Hạ bvốn không ngờ, nếu như bộ tiêu thụ ở lầu âm là địa ngục,
như vậy, xin đá cô về địa ngục đi, đang tự oán

tự trách, trướcmắt đột nhiên thoáng một cái, anh
vốn đang ngồi ở đối diện, chẳng biết lúc nào đã đi tới
bên cạnh cô.

Không chỉ có như thế, anh lại trực tiếp ngồi lên
mặt bàn, dáng người tùy ý, cách cô không tới nửa thước.

Anh cúi người về phía cô.

Hồ Nhất Hạ vội vàng lại cúi đầu.

Chiêm Diệc Dương cứ khoanh tay trước ngực, tiến tới
bên tai cô: “Điếc?”

Giọng nói trầm nhẹ của anh giống như sấm sét,
lỗ tai Hồ Nhất Hạ bị nổ cơ hồ muốn điếc. Hồ Nhất
Hạ nuốt nước miếng một cái, vội vàng cầm hợp
đồng lên đứng ở một bên, bô bô phiên dịch một hồi.

Lúc này anh mới fhơi hài lòng, lại vẫn không tha cô,
tầm mắt thủy chung dính vào trên mặt Hồ Nhất Hạ, mắt
cũng không nháy: “Tiếng Đức và tiếng Anh miễn
cưỡng vượt qua kiểm tra. Tiếng Nhật thì sao?”

“Tiếng Nhật?” giọng nói của Hồ Nhất Hạ không
chịu khống chế, nói xong lắp ba lắp bắp, “Có thể
ứng phó giao tế hằng ngày, từ ngữchuyên nghiệp. .
Vẫn còn đang học tập.”

“Vậy thì nói vài lời hằng ngày dùng.”

Đối mặt người đàn ông này, Hồ Nhất Hạ không bị gió
thổi cũng xốc xếch, nếu không sao lại cảm thấy
trong giọng nói bình tĩnh của anh rõ ràng mang theo dụ
dỗ? Cô quyết định bất cứ giá nào, dựa vào bản
năng, bật thốt lên: “Nhã, nhã, nhã diệt điệp.” (Nhã
diệt điệp tiếng Nhật làYAMATEH, có nghĩa “không muốn
đâu”)

****

Một thù trả một thù, hôm nay đến phiên Chiêm Diệc
Dương có biểu tình ăn phải con ruồi.

Một màn đặc sắc như thế, Hồ Nhất Hạ lại đành bỏ
qua, chỉ đổ thừa giờ phút này đầu óc của cô chỉ có một
bộ phận ở lại hiện trường, một phần khác
thủy chung bị một công thức chiếm đầy: Nam BT (biến thái)
= Phó tổng? Tên trộm quần áo = Phó tổng?

Một phần cuối cùng, đang thành kính cầu nguyện: Thượng
Đế, cứu con!

Thấy người phụ nữ này vẫn còn như đi vào cõi thần tiên,
Chiêm Diệc Dương gõ gõ tay lên mặt bàn, ý bảo cô hồi hồn.

Lúc này Hồ Nhất Hạ mới cảnh tỉnh, vừa nhấc mắt,
liền fnhìn thấy anh mím chặt môi mỏng, khiến
người không đoán ra anh đang nín giận, hay nín cười.

Nhưng Hồ Nhất Hạ đâu còn dư dung lượng não để
tìm hiểu tâm tình phức tạp đước bề ngoài lạnh
nhạt của anh?

“Hồ tiểu thư, chờ phòng nhân sự thông
báo.” Thanh âm của banh, không có sóng lan, không

phập phồng, bình tĩnh đến làm người ta giận sôi.

Hồ Nhất Hạ không muốn dừng lại nhiều nửa giây, nghe vậy
lập tức xoay người, chịu đựng dục vọng chạy như bay
ra, đè nén bước chân rời đi.

Phút chốc vươn tay tới tay nắm cửa, trong lòng Hồ
Nhất Hạ mới có chút cảm giác an toàn, không ngờ đang
lúc dấy thì, giọng nam sau lưng giương lên:
“Đợi chút.”

Hồ Nhất Hạ nhất thời khóc không ra nước mắt,
trong lòng củng cố hồi lâu, mới treo lên khuôn mặt
tươi cười cứng ngắc, vô cùng không tình nguyện quay
đầu lại. Anh vẫn là tư thái thích ý vô cùng, cơ hồ có chút
lười biếng, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô.

“Một vấn đề cuối cùng ——”

Hồ Nhất Hạ bình sinh ghét nhất là kiểu nói
nửa câu, muốn nói lại thôi, lần này anh đã đủ
khiến cho cô sống không bằng chết, không ngờ anh dừng một
chút, tiếp tục nói: “Chuẩn bị lúc nào lấy lại đồ
lót của em?”

****

! ! !

Hồ Nhất Hạ hoàn toàn khiếp sợ, lại hoàn toàn
buồn bực.

Thật đoán không ra ý định của anh, sao không tiếp
tục giả vờ như không biết cô?

Ngắn ngủn mấy giây, trong lòng Hồ Nhất Hạ đã suy
nghĩ vô số chuyện có thể xảy ra kế tiếp, nện bước kiêu
ngạo đi ngược lại, phóng khoáng cho anh một cái
tát? Hoặc là, trực tiếp quay đầu lại ném một
ánh mắt quyến rũ nói cho anh biết: a yêu thì ra Phó
tổng ngài có sở thích khác thường? Những y phục kia ngài
giữ lại tự mặc đi, tôi sẽ giữ bí mật cho ngài!

Nếu như cô thật có thể mở mày mở mặt như vậy. Hồ Nhất
Hạ đang tự đắc chí vì lấn hiếp người, nhưng suy đi
nghĩ lại về đối thủ hôm nay cô đối mặt, lập tức toàn
bộ khí thế tiêu tán.

Đối mặt cường quyền, có thể nào không cúi đầu?

Hồ Nhất Hạ chỉ tự trách chỉ số không có tiền đồ
của mình luôn luôn cao hơn, lúc này, thật buồn bực,
làm bộ như không nghe thấy, vội vàng mở cửa, chạy
trốn ra.

Chạy quá nhanh, lại bỏ qua nụ cười ý vị sâu xa của
người khác lần nữa.

****

Hồ Nhất Hạ trở lại bộ 9, đồng nghiệp đều lên
trận, so với nghênh đón anh hùng khải hoàn chỉ có hơn
chứ không kém, ngay cả đám phụ nữ hướng về phía hoa

hoa công tử, và những tiểu tử không có pháp nhãn cũng
tới tham gia náo nhiệt: “Một người đắc đạo,
đến clúc đó chớ quên chúng ta.”

Hồ Nhất Hạ vẻ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười,
nhìn nhìn các vị đang ngồi: “Em đột nhiên phát
hiện bộ 9 quá ấm áp quá có nhân tình.

Trái lo phải nghĩ, vẫn nghĩ không ra lời tán
dương nào, vì vậy Hồ Nhất Hạ dừng lại, tiến vào
chánh đề: “Em đột nhiên không muốn rời các vị.
Tôi quyết định, dùng tấm lòng hết sức chân thành, trọng
chỉnh bộ 9 của chúng ta.”

Lời này vừa nói ra, trong chớp mắt, toàn bộ các
đồng nghiệp tán loạn như chim như thú, quanh mình Hồ
Nhất Hạ lập tức trống không.

Hồ Nhất Hạ không cam lòng, vẻ mặt lấy lòng
chuyển sang bên kia:”Mắt kiếng gia, ngài là thủ lĩnh
của chúng ta, Ngài nói đúng không?”

Mắt kiếng gia đỡ đỡ mắt kiếng, “Tiểu Hồ Ly,
đừng cất nhắc tôi như vậy, tôi chỉ là nhân viên trung
tầng. Chuyện nhỏ không cần tôi trông nom, chuyện lớn không tới
lượt tôi trông nom, chuyện thường tôi càng không thể
nào trông nom, chuyện khẩn cấp để lại cho chuyên gia đi
trông nom.”

“Như vậy đi làm còn có ý nghĩa gì?” sự
không cam lòng của Hồ Nhất Hạ hiện đầy khóe mắt.

“Ý nghĩa? Chờ phát tiền lương có tính ý nghĩa hay
không?” Mắt kiếng gia dứt lời, đắm chìm vào
trong tờ báo lần nữa, khôi phục bộ dáng người lạ
chớ tới gần.

Nữ QQ cũng khuyên cô: “Tiểu Hồ Ly em an phận đi,
nếu như em thật có thể làm lên trợ lý, ngàn vạn đừng
kích động vậy, để sống trong công ty cũng cần triết
lý, có chuyện mau tránh, không chuyện ngồi yên, vô
kinh vô hiểm, lại đến năm giờ. Chị là người từng
trải, những thứ này đều là kinh nghiệm sống sờ sờ
máu dầm dề.”

Cô làm sao không muốn vô kinh vô hiểm, lại đến năm giờ? Mấu
chố là có người nói rõ muốn hành hạ cô, sao lại không
có ai hiểu được? Hiểu được điều này, cả người Hồ
Nhất Hạ nhất thời mất sức.

Thật may là cô còn có lực lượng dự bị —— Lãnh
Tĩnh đồng chí.

Lúc này vừa đến năm giờ, Hồ Nhất Hạ lần đầu tiên
là người thứ nhất lao ra phòng làm việc .

Hồ Nhất Hạ nhớ Lãnh Tĩnh sốt ruột, trong đầu
muốn trực tiếp lái xe đến công ty cô tìm kiếm trợ
giúp. Trong lúc chạy trốn bất kể hình tượng bất kể khí
chất, Hồ Nhất Hạ cũng rốt cuộc tìm được đầu sỏ gây
nên vận xui của mình trong thời gian này.

Sáng nay cô vì chức trợ lý phó tổng kích động lòng
người này, còn len lén lái chiếc xe sản xuất có
giới hạn của Lãnh Tĩnh đến công ty, nhưng cai ngờ
cô nghĩ được mở đầu, lại không ngờ được kết
cục, còn bi tình hơn so với Tử Hà tiên tử[1] thê thảm
tới chết.

Thang máy từ lầu âm đi thông đến bãi đỗ xe hư nửa
năm không người nào sửa, cầu thang thì bị mấy bà dọn
vệ sinh ở bên cạnh chiếm làm kho hàng tạm thời, không
cách nào đi qua, Hồ Nhất Hạ chỉ cảm thấy chỉ
số bi tình của mình càng lúc càng cao.

Một đường cắn răng chạy như bay lên lầu một

đi thang máy, lúc này rốt cuộc không có xui xẻo, thang
máy rất nhanh đã đến.

“Đinh” một tiếng, cửa mở ra, ánh mắt quét
vào thang máy, bên trong không có mấy người, cũng
không có người muốn ra khỏi thang máy, Hồ Nhất Hạ bớt
đi thời gian chờ đợi, bcảm thấy hơi vui mừng, côm túi
của mình, trực tiếp vọt vào bên trong.

Một khắc cửa thang máy khép lại, Hồ Nhất Hạ
rốt cuộc có thể thở phào một cái.

Nhưng vẫn chưa thở ra, Hồ Nhất Hạ liền cảm
thấy không thích hợp. Trong thang máy, quá yên tĩnh; mà cô
ở trong sự an tĩnh này, giác quan thần kinh cực kỳ
nhạy cảm, nhất là thần kinh ở phần lưng.

Thật giống như bị sinh vật nguy hiểm nào đó
để mắt tới, lưng Hồ Nhất Hạ dâng lên trận trận lạnh
lẽo.

Ôm lòng cảnh giác nào đó không biết tên, cô chậm rãi
quay đầu lại.

Sau lưng có hai người. Người bên trái. . . . Không
biết, bên phải. Lúc này
Hồ Nhất Hạ mới ý thức được, thang máy an tĩnh
cũng không phải là chuyện may mắn gì.

Thời gian cao điểm lúc tan ca, thang máy này lại không
có chật ních người? Càng rộng rãi như thế? Chỉ vì,
đây là thang máy cao cấp.

Mà hiện nay, vị bên tay phải Hồ Nhất Hạ, không phải
Chiêm Diệc Dương thì là ai?

****

Có người thứ ba ở đây, nam BT khôi phục giọng điệu
trong trẻo lạnh lùng lúc mới vừa phỏng vấn sáng nay, nhưng
Hồ Nhất Hạ vẫn cảm thấy cả người đều đang đổ mồ
hôi, trong khoảng thời gian ngắn, giống như đi
một vòng trong địa ngục.

Cho đến nhìn thấy Lãnh Tĩnh, sức lực của Hồ Nhất Hạ
vẫn chưa trở lại bình thường. Lần đầu Lãnh Tĩnh thấy
cô như vậy, ngoài kinh ngạc còn ngoan ngoãn nghe cô
kể chuyện xưa.

Nguyên nhân hậu quả, chi tiết tỉ mỉ, trình bày
một lượt, Hồ Nhất Hạ nói xong, trì hoãn mới
hỏi: “Cậu, giúp mình phân tích, đây rốt cuộc
xảy ra chuyện gì.”

Lãnh Tĩnh trịnh trọng vỗ vỗ vai Hồ Nhất Hạ, vô
cùng đồng tình: “Rất rõ ràng ——”

Thói quen nói nửa câu giữ nửa câu của cô quả thật
giống một người đàn ông nào đó như đúc, Hồ Nhất Hạ
chịu đựng không xù lông, nghe Lãnh Tĩnh bổ sung:

“Anh ta muốn cua cậu.”

! ! !

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Tử Hà tiên tử: là 1 nhân vật trong bộ phim
Đại Thoại Tây Du được sản xuất cuối thế kỷ 20.
Tử Hà tiên tử nguyên là bấc đèn của Như Lai phật tổ,
bởi vì nàng chỉ muốn làm uyên ương không làm tiên, nên
lén lút xuống phàm trần bất chấp tất cả tìm kiếm tình
yêu, tự nói ai có thể rút ra bảo kiếm trong tay
nàng thì chính là lang quân như ý của nàng. Sau đó,
tuy tìm được lang quân nhưng đường tình trắc trở,
cuối cùng bị Ngưu Ma Vương giết trong hỗn chiến


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.