Khách Quan, Không Thể Được

Chương 43


Đọc truyện Khách Quan, Không Thể Được – Chương 43

Hợp đồng bán thân của mình đổi lấy ngày nghỉ cho các
đồng nghiệp, Hồ Nhất Hạ cảm thấy mình vô cùng vĩ đại, chảy nước mắt đưa
tiễn đồng nghiệp, đi theo nhà tư bản hưởng thụ tuần trăng mật bi thống.

Mục đích: Maldives.

Vé máy bay, đã đặt; khách sạn,đặt; hướng dẫn du lịch
riêng, đã đặt; hành trình, đã đặt ——

Hành trình trăng mật được hoạch định ngay ngắn rõ
ràng, Hồ Nhất Hạ trải qua đường bay dài quả quyết ném mình lên cái giường to
lớn trong khách sạn, lăn hai vòng, đè những cánh hoa hồng xếp thành hình trái
tim thành ra hoàn toàn thay đổi, lúc này mới trở mình bật lên, chạy đến khay
trà lấy xoài ăn, “Em chưa từng thấy anh liên lạc với cơ quan du lịch,
những thứ đồ này không phải là anh dặn phụ tá Lương giúp anh đặt chứ?”

Chiêm Diệc Dương đang đưa tiền boa chưa kịp nói
chuyện, hướng dẫn du lịch đang giúp sắp xếp hành lý đã dùng giọng Trung không
rõ ràng giành nói trước: “Vào hai tháng trước Chiêm tiên sinh cũng đã đặt
phần ăn trăng mật ở cơ quan du lịch, phía ngoài đã cung kính chờ hai tháng, hi
vọng phục vụ của chúng tôi có thể khiến hai vị hài lòng.”

Hồ Nhất Hạ cảm thấy có chút không đúng, vẫn ăn xoài
trong tay, đột nhiên bị sặc, “Khụ khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . .
.”

Vừa sặc, đầu óc giống như cũng bị sặc cho tốt hơn,
gương mặt Hồ Nhất Hạ mang theo vẻ không xác định: “Anh nói —— hai tháng
trước?”

“Đúng vậy.” Hướng dẫn du lịch trả lời, Hồ
Nhất Hạ không khỏi nhìn Chiêm Diệc Dương bên cạnh, giờ phút này vẻ mặt của
Chiêm Diệc Dương chỉ có thể dùng năm chữ để khái quát: quỷ kế được như ý.

Hai tháng trước. . . . Nói cách khác, bọn
họ mới vừa đăng ký kết hôn xong anh đã đặt tốt hành trình trăng mật. . . . Nói
như vậy, dù cô không đồng ý “Năm kỷ luật lớn, năm không quy phạm” của
anh thì vẫn được đi?

Hồ Nhất Hạ rốt cuộc ý thức được mình là kẻ lỗ mãng bị
người bán còn giúp người ta kiếm tiền, hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng xanh
lè, xanh đến độ tỏa sáng rồi, ngón tay run rẩy chỉ tên lừa gạt họ Chiêm:
“Anh! Anh!”

Trong ánh mắt bình tĩnh tự nhiên của tên lừa gạt họ
Chiêm, Hồ Nhất Hạ thua trận, một tiếng cũng không dám nói, chứ đừng nói tức
giận mắng to, hậm hực nằm trên giường, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện,
quyết tâm tiến hành chiến tranh lạnh tới cùng.

Ngày thứ nhất.

“Đi bơi lặn?”

Không đi.

“Đi câu cá?”

Không đi.

“Đi xem cá heo?”

Không đi.

Kết quả ——

Tên lừa gạt họ Chiêm đi chơi một mình rất happy.

Hồ Nhất Hạ ôm computer qua một ngày, từ Microblogging
đi dạo đến Facebook, từ ma thú chơi đến chim nhỏ tức giận.

Ngày thứ hai.

“Đi bơi lội?”

Không đi.

“Đi chơi nhảy dù trên biển?”

Không đi.

“Đi đến phòng ăn đáy biển ăn bữa tiệc

Kết quả ——

Tên lừa gạt họ Chiêm đi chơi một mình rất happy.

Hồ Nhất Hạ lại ôm computer qua một ngày, từ QQ hàn
huyên tới MSN, từ Tam Quốc Sát (là 1 trò chơi bài lấy Tam quốc làm bối cảnh)
chơi đến Plans vs Zombie.

Ngày thứ N.

“Đi lướt sóng?”

Không đi.

“Đi chơi bóng chuyền bờ cát?”

Không đi.

“Đi cắt San Hô?”

Không đi.

Kết quả ——

Hồ Nhất Hạ tuy không nhúc nhích nằm ở đó, đầu lại sớm
đầy mồ hôi, mặt chôn ở trong gối nằm không nói tiếng nào, ngược người lại tự
làm khổ, cô đang yên lặng cảm thán giả chết là một chuyện tốn thể lực thì bả
vai bị người vặn qua.

Anh không phải nên đi ra ngoài happy một mình giống
như mấy ngày trước sao?

Tên lừa gạt họ Chiêm nằm nghiêng ở sau lưng cô, tay
vòng qua phía trước lau mồ hôi trên trán cô: “Không muốn đi ra ngoài,
chúng ta có thể làm chuyện khác.”

Thanh âm ấm áp phả vào sau lưng cô, ngón tay của anh
cũng không nhàn rỗi, có điều ngụ ý quét

Không thể bị anh nắm mũi dẫn đi nhiều lần! Hồ Nhất Hạ
quả quyết vung móng đẩy tay anh ra, nằm xuống tiếp tục giả vờ chết. Lần này
Chiêm Diệc Dương không xoay cô lại —— trực tiếp nằm sấp trên lưng cô.

“Lạnh nhạt anh anh chừng mấy ngày, đủ rồi.”

Bàn tay anh dò vào cổ áo cô, dùng hành động thực tế
tuyên bố sự nhẫn nại của anh đã dùng xong.


Đường cong thân thể kết hợp nhau, không có khe hở, cô
sắp bị anh ép tới không thở được, lại không dám chôn đầu buồn bực ở trong gối,
ngưỡng mặt lên để đổi giọng điệu, lập tức bị anh nắm cằm vặn mặt qua, hung hăng
hôn.

Đầu Hồ Nhất Hạ loạn, nhưng vẫn không để cho anh được
như ý: “Anh chỉ biết dữ với em! Mỗi lần đều ép em thỏa hiệp trước! Dù sao
anh cũng luôn không nói lời dịu dàng, em cứ như vậy, dùng lạnh lẽo lạnh chết
anh! Lạnh chết anh lạnh chết anh lạnh chết anh!”

Anh ở sau lưng dừng lại.

Giận đến muốn sập cửa đi ra rồi hả ? Hồ Nhất Hạ dựng
lên lỗ tai chờ tiếng sập cửa ——

“Anh đã hai tháng chưa có ăn mặn rồi.”

Thanh âm uất ức nho nhỏ vang lên ở sau tai cô. Hơn nữa
vừa dứt lời vành tai của cô liền bị ngậm vào.

Kinh!

Cả kinh tột đỉnh!

Anh không ngừng cố gắng: “Xin khách quan thương
xót, cho miếng ăn.”

Cả xương Hồ Nhất Hạ cũng bị mềm đi rồi. Nào chỉ là
mềm? Cô sắp bị hòa tan rồi.

Tư bản mặt đen trở nên mềm mại, quả nhiên thiên hạ vô
địch.

“Lời dịu dàng này có hợp cách không?”

Hợp cách! Quá hợp cách!

Hồ Nhất Hạ luôn không có sức chống cự với giọng điệu
hèn hạ ti tiện thế này, làm bộ ho khan hai tiếng, ngồi dậy từ trên giường, ngạo
mạn liếc mắt anh.

Cô thật vất vả mới làm được đại gia, cũng sẽ không dễ
dàng bỏ qua cơ hội này: “Ừ, xem tư thái này của anh, bề ngoài cũng không
tệ, hôm nay gia cho mi cơ hội này, phục vụ thật tốt, tốt thì có thưởng, phục vụ
không tốt thì. . . .”

Lời nói sau đó đã bị miệng của anh chận về, động tác
của người này thật dữ dội, Hồ Nhất Hạ cảm thấy răng của mình sắp bị anh đánh
rơi, muốn dạy dỗ anh một câu, lại bị anh mút chặt môi lưỡi, đang dây dưa
ngọt ngào thì mơ hồ nghe được anh nói: “Bảo đảm vua hài lòng. . . .”

Thật là một học sinh tốt học đi đôi với hành, cả câu
“Bảo đảm vua hài lòng” cũng đem ra hết.

Chỉ tiếc, Hồ đồng chí đoán được mở đầu, lại không đoán
được kết cục ——

Tòa nhà này cô độc đứng một mình giữa biển cạn, cô ở
trên chiếc giường hình tròn 360 độ không có một góc, kêu trời trời không biết,
kêu đất đất chẳng hay.

Khi Lãnh Tĩnh gọi điện đến, cô đang “Bị phục
vụ” đến thần chí không rõ, nói cũng không ra.

Cô rất muốn khoe khoang với bạn thân chiếc thuyền
Dhoni[1] cao 65 thước Anh mà khách sạn trang bị cho vợ chồng mới cưới; cô rất
muốn đưa tấm hình thủy thủ tóc vàng mà mình chụp lén được cho Lãnh Tĩnh giám
định và thưởng thức; cô rất muốn nói với Lãnh Tĩnh hồ bơi vô biên nơi này tuyệt
vời cỡ nào, có thể ngâm cánh hoa tắm và nhìn biển xanh, trời xanh thẳm, đồng
thời thưởng thức âm nhạc tuyệt vời do máy Bose mang đến, nhưng trên thực tế ——

“Như thế nào? Ở Maldives chơi vui không? Cậu đang
ở phân đảo Huvafen Fushi hay ở đảo Coco?”

“Ưmh. . . . Cậu, cậu nói cái gì?”

“Mình nói. . . . . .”

“A!”

“Đột nhiên la lớn tiếng như vậy muốn hù chết mình
à?”

“. . . . . .”

“Alo? Hồ ly?”

Anh ở sau lưng vẫn không ngừng động tác, Hồ Nhất Hạ
vội vàng che miệng lại, tránh cho kêu một tiếng nữa, trì hoãn chút mới trả lời:
“Mình. . . . Mình không sao, mới vừa rồi không cẩn thận đụng tay. . . . .
.”

Lãnh Tĩnh gọi điện thoại tới ân cần, thuận tiện mượn
xe, Hồ Nhất Hạ ấp úng đồng ý, thông minh minh như Lãnh Tĩnh, rất nhanh ngửi ra
khác thường: “Sao cậu thở gấp lợi hại như vậy?”

Hồ Nhất Hạ đầu váng mắt hoa quỳ gối, chóng mặt tìm cớ:
“Mình. . . . Mình đang vận động.”

“Vận – động?” Lãnh Tĩnh càng hồ nghi hơn.

Người họ Chiêm đã sớm bất mãn với việc vợ của mình
gắng phải nghe điện thoại vào lúc mấu chốt, nhận lấy điện thoại liền lạnh lùng
bỏ xuống một câu: “Vận động

Sau đó nghe được thanh âm đối phương cúp điện thoại.

Hồ Nhất Hạ xấu hổ muốn chết nghiêng đầu đánh anh, bị
anh nắm được cổ tay.

Cô mới vừa dịch về trước một chút, đã lại bị anh kéo
về phía dưới.

“Anh bảo sau này em làm sao làm người trước mặt
Lãnh cô cô? Ô ô. . . Em hận anh chết đi được!”

Cả người của người phụ nữ này đều lộ ra ửng đỏ, hiện
tại cả mí mắt cũng hồng hồng, tựa như nhận hết uất ức, hoàn toàn không giống bộ
dáng mèo con hung dữ lúc này, lần đầu tiên Chiêm Diệc Dương chưa bao giờ có hai
chữ “Xin lỗi” trong tự điển cuộc sống sinh ra áy náy, bắt đầu tự kiểm
điểm lần đầu tiên trong đời: mặc dù cô trêu chọc anh trước, mặc dù cả quá trình
cô luôn miệng nói ghét, kì thực cực kỳ hưởng thụ, nhưng. . . .

Chiêm Diệc Dương buông lỏng tay khoác eo cô ra, rút lui
khỏi, ngồi dựa ở đầu giường, thay cô gọi vào số Lãnh Tĩnh: “Em tán gẫu với
cô ấy trước đi.”

Có lẽ bởi vì vừa rồi quá mức lúng túng, chờ thật lâu
Lãnh Tĩnh mới bắt máy, Chiêm Diệc Dương còn chưa kịp giao điện thoại ra, đã

nghe Lãnh Tĩnh hỏi: “Cậu và ông xã chơi cái gì?”

Chiêm Diệc Dương liếc nhìn vợ mình đang nức nở như đứa
bé, trả lời thay cô: “Nghỉ ngơi giữa trận.”

Lãnh Tĩnh sửng sốt.

Hồ Nhất Hạ đang nhớ lại cuộc sống độc thân hạnh phúc
của mình cũng sững sờ.

Cô có nghe lầm hay không?

Anh nói. . . . Nghỉ ngơi trận?

Sự thật chứng minh, cả đêm đứt quãng này, chẳng qua là
mới bắt đầu, xa không phải kết thúc.

Cũng bởi vì anh hai tháng chưa ăn mặn, nên khiến anh
hai ngày một đêm không xuống giường, Hồ Nhất Hạ cảm thấy mình thiệt thòi lớn
rồi, nhưng làm thế nào? Hiện tại cô không có chút hơi sức, giọng nói cũng nghẹn
rồi, muốn mắng đôi câu cũng không được, chỉ có thể nằm yên cắn răng nghiến lợi.

Người nào đó khiến người và thần đều giận đang thoải
mái đẩy xe thức ăn trở lại, cắt miếng bánh pho mát đưa đến bên miệng cô, hấp
dẫn cô: “Mùi vị em thích nhất.”

Hồ Nhất Hạ không nói lời nào, quyết định sử dụng ánh
mắt giết chết anh.

Chiêm Diệc Dương cũng không miễn cưỡng cô, ăn sạch
bánh ngọt không còn một mống ở trước mặt cô, nhìn bộ dạng nhịn đói nuốt nước
miếng của cô, dáng vẻ cười như không cười hết sức đáng ăn đòn.

Anh đặt đĩa ;ên tủ đầu giường, làm bộ muốn ôm cô nằm
xuống lại, Hồ Nhất Hạ cuống quít ngăn cản: “Chúng ta. . . . Chúng ta đi
bơi lội! .

Anh vén chăn của cô lên.

“Đi bơi lặn!”

Anh cởi dây áo choàng tắm của cô ra.

“Đi câu cá!”

Anh kéo cổ áo choàng tắm của cô ra.

“Đi xem cá heo!”

Anh hôn đầu vai trần trụi của cô một cái.

“Đi chơi nhả dù!”

Bàn tay anh luồn vào áo choàng tắm của cô.

Hồ Nhất Hạ giật mình, nhất thời cải tử hồi sanh, xe
thức ăn đang để ở cuối giường, cô dùng cả tay chân bò qua, chen vào nâng lên
một miếng sườn lợn rán nhìn người nào đó tuyên cáo: “Em muốn ăn cơm! Ăn
cơm!”

Người khác hài lòng cười.

Hồ Nhất Hạ vùi đầu gặm sườn lợn rán, nếu như cô còn có
hơi sức rơi lệ, nhất định đã sớm lệ rơi đầy mặt.

Hóa bi phẫn làm thức ăn, ăn uống no đủ, sau đó chui
lên giường tiếp tục giả vờ chết, Chiêm Diệc Dương kéo cô, cầm khăn giấy giúp cô
lau nước sốt ở khóe miệng, động tác nhẹ nhàng, “Ngủ một giấc, gần tối đi
xem mặt trời lặn.”

Hồ Nhất Hạ bị người có bề ngoài thân sĩ, nội tâm ma
quỷ này làm sợ tới mức gan tỳ phổi đều nhảy loạn “bùm bùm”, lập tức
gạt tay cầm khăn giấy của anh ra: “Còn ngủ”

Vẻ mặt anh hơi cổ quái, không có nói tiếp.

“Dù anh không lo xương của em sẽ rời ra, cũng
phải lo lắng cho chính anh chứ! Hết tinh người chết thì thế nào? Dù anh không
lo lắng cho mình, anh cũng phải lo cho những người khách tân hôn khác chứ!
Condom đều bị anh dùng hết rồi, bọn họ làm gì? Dù anh không lo lắng cho những
người khách khác, cũng lo lắng Chu nữ sĩ chứ! Mẹ vẫn chờ em sinh ra cháu trai
khỏe mạnh cho bà, anh có biết hành động của anh bây giờ không chỉ phá hư thân
thể em mà càng phá hư hoàn cảnh sinh trưởng tương lai của con trai anh
không!”

Hốc mắt Hồ Nhất Hạ rưng rưng, tận tình khuyên bảo, hết
lời khuyên bảo, nhưng tất cả đến chỗ người mặt người dạ thú nào đó đều vô dụng,
anh từ từ lấn đến gần cô, hôn cái miệng l, m nhảm cuả cô, sau đó ——

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]
Thuyền Dhoni:

Thấy cô giật mình, Chiêm Diệc Dương bật cười:
“Vậy em tính chiến thêm 300 hiệp à?”

Hồ Nhất Hạ cảm thấy nên tỉnh táo lại, tại sao mình gần
đây luôn hiểu sai ý của anh? “Mặt người dạ thú” và “Không bằng
cầm thú” vẫn có khác biệt, rất dễ nhận thấy người họ Chiêm là kiểu trước,
mà không phải là kiểu sau, Hồ Nhất Hạ quyết định về sau phải từ từ học tập học
vấn giấu trong này, bây giờ dĩ nhiên là ngủ quan trọng hơn, cô thật sự mệt mỏi.

Ánh mặt trời, bãi biển, trai đẹp trên bãi biển, đợi cô
ngủ đủ rồi sẽ thưởng thức thật đã.

Một giấc ngủ đến gần tối.

Mặt trời dần dần lui ra sau mây, căn nhà tọa lạc trên
nước lọt vào trong tiếng sóng biển lúc thủy triều, Hồ Nhất Hạ thật lâu chưa ngủ
đủ, tỉnh dậy liền thấy no đủ chép chép miệng, mở mắt, liếc mắt liền nhìn thấy
nước biển xanh lấp lánh ánh mặt trời vàng ngoài cửa sổ.

Thật là đẹp, cô duỗi người một cái.

Duỗi lưng mỏi đến một nửa, Hồ Nhất Hạ dừng lại. Nghĩ
đến hai ngày nay mình bị uất ức cả đêm, Hồ Nhất Hạ nhất thời cả gan, lặng lẽ
cong đầu gối dồn sức vào chân, tính toán tốt vị trí anh ngủ, không chút do dự
đá lên một cước.

Có thể báo thù rửa hận đều xem một cước này rồi, Hồ
Nhất Hạ cười to trong lòng.


Một giây kế tiếp cô liền không cười được ——

Người khác căn bản không ở trên giường, cô chụp hụt.

Thất vọng nhìn vòng quanh bốn phía, vui mừng mà phát
hiện một trai đẹp vai rộng eo hẹp ở ngoài ban công, nhìn lại nữa, thì ra là
Chiêm Diệc Dương.

Chiêm Diệc Dương gọi điện thoại ngoài ban công, Hồ
Nhất Hạ nhất thời lại có một kế. Bên ngoài ban công chính là hồ bơi vô biên,
nối thẳng đến mặt biển xanh, thừa dịp anh chưa chuẩn bị đẩy anh vào trong biển,
chủ ý này không tệ, Hồ Nhất Hạ lập tức ngồi dậy, qua loa mặc cái áo sơ mi của
anh, đẩy ra cửa sổ sát đất, ra khỏi phòng, cô lặng yên không một tiếng động đến
sau lưng của anh, đang chuẩn bị xuống tay ——

“Bây giờ em thu tay lại còn kịp.” Giọng của
Chiêm Diệc Dương cũng không tốt lắm.

Anh đang nói với điện thoại di động, hay là nói với
cô? Hồ Nhất Hạ không dám xuống tay, xem tình huống rồi nói sau.

“So với cậu ấy thì anh quan tâm em hơn.” Anh
còn nói.

Tiếng sóng biển che giấu động tĩnh bên đầu điện thoại
kia, Hồ Nhất Hạ dù vễnh tai thế nào cũng chỉ có thể nghe được thanh âm Chiêm
Diệc Dương: “Đừng nói với anh những lời như thế nữa.”

Hồ Nhất Hạ chưa từng nghe giọng nói này của anh, có
bất đắc dĩ, có thương tiếc, lỗ mũi bén nhạy của cô nhất thời đánh hơi được ba
chữ: có gian tình!

Một ngọn lửa vô danh “Vụt” xông lên đầu, Hồ
Nhất Hạ hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, không dùng tay đẩy, trực tiếp
nhấc chân đạp.

Chân của cô mới vừa nng lên một phần năm, nghe anh
nói: “Anh yêu em là. . . .”

Chân của cô nâng lên một phần ba thì Chiêm Diệc Dương
nhìn thấy cái bóng rơi vào trên mặt biển, liền cảnh giác, yên lặng quay đầu
lại, giữ chặt chân nâng lên của đối phương, thuận tay liền đẩy vào trong biển
——

“Ai ai ai. . . . . . Bùm!”

Hồ đồng chí vào nước, nhà tư bản toàn thắng, Chiêm
Diệc Dương cau mày nhìn đầu của người tập kích nổi trên nước, sửng sốt, vội
vàng ngồi xổm xuống, đưa tay muốn kéo cô lên.

Hồ Nhất Hạ cầm tay của anh, hung hăng cầm, lại hung
hăng lôi kéo ——

Anh cũng rơi vào nước theo cô rồi.

“Anh mới vừa gọi điện thoại cho ai?”

Chiêm Diệc Dương trầm mặc, nhìn bộ dạng âm hiểm này
của anh cũng biết anh muốn tìm cớ, Hồ Nhất Hạ vạn vạn không nghĩ tới anh lại
trả lời hết sức thản nhiên: “Connie.”

“Connie? Hừ! Gọi thật là thân thiết!”

Chiêm Diệc Dương xoay cái đầu đang thở phì phò nghiêng
qua một bên của cô về: “Vậy em muốn anh gọi cô ấy là gì?”

“Anh giống như em, gọi cô ta là gái Tây
giả.”

“Không lễ phép.”

“Hắc! Anh lèn gọi điện thoại cho người phụ nữ
khác, còn có mặt mũi cò kè mặc cả với em?”

Chiêm Diệc Dương hơi híp mắt, đó là phương thức anh
luôn dùng để làáp lực với đối thủ, một vòng một vòng áp suất thấp quấn lên Hồ
Nhất Hạ, Hồ đồng chí không có tiền đồ dừng một chút, bắt đầu cho anh bậc thang
đi xuống: “Là cô ta gọi cho anh hay anh gọi cho cô ta?”

Nếu như là cô ta quấn lấy anh, em sẽ tạm thời tha thứ
cho anh —— nhắc nhở này thật rõ ràng, người này lại mặt không đổi sắc tim không
đập trả lời: “Anh gọi.”

“Há! Anh còn có mặt mũi để nói!” Vừa nghĩ
tới câu “Anh yêu em” loáng thoáng nghe được vừa rồi, Hồ Nhất Hạ lập
tức lại bộc phát, “Anh thương nhớ cô ta như vậy thì mau trở về với cô ta
đi! Dù sao Lục Hải văn không lấy cô ta, vừa đúng hợp ý anh!”

Cô đẩy anh ra, bò lại bờ. Đang chuẩn bị đứng lên, đột
nhiên bị anh giữ gáy lại. Cô quỳ gối trên bờ, anh đứng ở trong nước, cô mặt
giận, anh mặt lạnh: “Nói xin lỗi.”

Còn có thiên lý hay không, bảo cô xin lỗi gái Tây giả?

Hồ Nhất Hạ giận dữ, há mồm liền cắn miệng của anh. Anh
không nói tiếng nào chịu một hớp này, ngược lại Hồ Nhất Hạ nhìn thấy môi anh
chảy máu, sợ hãi buông lỏng hàm răng ra, nhưng trên mặt mũi tuyệt đối không
nhận thua, ném qua một ánh mắt “Ai bảo anh chọc em, chọc nữa em liền cắn
chết anh.”

Anh bởi vì bị cô trừng, mà không có một chút phản ứng,
Hồ Nhất Hạ cũng cảm thấy không thú vị, muốn đẩy móng vuốt của anh ra, nhưng anh
lại dùng lực kéo đầu cô xuống thấp hơn.

Chóp mũi đụng vào trên chóp mũi, anh nhìn thẳng ánh
mắt của cô: “Em rời khỏi anh hoặc anh rời khỏi em, chớ hòng mơ
tưởng.”

Anh là vì chuyện như vậy mà muốn cô nói xin lỗi?

Anh chờ cô nói “Thật xin lỗi”, nhưng Hồ Nhất
Hạ vẫn không nuốt trôi cơn giận này: “Vậy anh cũng phải nói xin lỗi với
em, sao anh có thể tùy tùy tiện tiện nói yêu với người phụ nữ khác —— em nói,
về sau không cho phép anh chủ động gọi điện thoại cho cô ta —— không đúng, dù
cô ta gọi điện thoại cho anh, không có em ở đó, anh cũng không được nhận!”

Một câu nói đổi lại ba lượt mới có thể miễn cưỡng nói
xong, Hồ Nhất Hạ không nhịn được khóc nức nở trong lòng, hung tợn bổ sung:
“Lát nữa em trở về phòng viết ra ‘ năm kỷ luật lớn, năm quy phạm lớn ’ của
em, anh dám tái phạm sai lầm, em sẽ. . . . sẽ. . . . sẽ. . . .”

Hồ Nhất Hạ bị lời của mình làm nghẹn.

Nguyền rủa anh sinh con không có cái đó? Không phải tương
đương với nguyền rủa chính cô?

“Thăm hỏi” tổ tông mười tám đời của anh?
Không phải tương đương với “Thăm hỏi” ba chồng mẹ chồng của cô sao?

Cô “Sẽ. . . . Sẽ. . . . Sẽ” nửa ngày, Chiêm
Diệc Dương nghĩ, khó khăn tiếp lời của cô: “Không thành vấn đề, anh nói
xin lỗi. Vô luận em viết gì anh đều ký tên đồng ý.”

Dứt lời. Anh dùng ánh mắt ý bảo cô “Hiện tại đến
phiên em nói xin lỗi”, Hồ Nhất Hạ cắn răng cúi đầu: “Xin lỗi. . .
.”

Chiêm Diệc Dương nâng mặt của cô lên, để cô nhìn thấy
vết thương trên môi anh: “Anh muốn em dùng hành động bày tỏ áy náy.”

Hồ Nhất Hạ tự động tiêu hóa ý ở ngoài lời của anh, hơi
không xác định đến gần anh, liếm vết thương của anh một cái, ngẩng đầu nhìn
phản ứng của cô, anh trầm mặc chờ cô tiếp tục.

Hồ Nhất Hạ khắc phục sự khinh bỉ mình trong lòng, liếm
sạch sẽ vết máu từng chút từng chút, vừa an ủi mình, động vật đều xử lý vết
thương thế này, thấy nhưng không thể trách, thấy nhưng không thể trách.


Thật vất vả làm xong, chuẩn bị đứng dậy, tay của anh
vẫn còn đặt trên gáy cô

“Sao anh còn chưa buông tay?”

Anh không nói lời gì hôn lên.

Miệng đầy mùi máu tươi, cộng thêm miệng đầy vị muối
biển, vừa chát vừa đắng, Hồ Nhất Hạ buồn bực sao anh lại hạ miệng được, miệng
bô bị cay đắng xông đến mức cau mày, không có cách nào đầu nhập trong đó, trên
ngón tay bị khoác lên thứ gì đó, cô tự nhiên lập tức nhận thấy được.

Đôi môi còn bị anh ngậm, cô đã cúi đầu nhìn qua. Chiếc
nhẫn kim cương?

Người khác bất mãn vì cô không tập trung, cắn nhẹ lưỡi
cô mới buông cô ra. Hồ Nhất Hạ tập trung toàn bộ tinh thần vào trên chiếc nhẫn
này, không hề cảm thấy đau: “Anh đi mua lúc em ngủ?”

Chiêm Diệc Dương ôm hai cánh tay, dù bận vẫn ung dung
chờ phản ứng mừng rỡ như điên của cô.

Hồ Nhất Hạ nghiên cứu nửa ngày, ngẩng đầu lên, rất
nghiêm túc rất trịnh trọng nói cho anh biết kết luận của mình: “Viên kim
cương này hình như nhỏ hơn viên trước.”

Chiêm Diệc Dương hơi chống tay trên lan can, lưu loát
lên bờ, hai người ướt sủng ngó ngó nhau, đồng thời cười lên.

Cô dùng sức lắc đầu, cố gắng lắc hết nước trên tóc
mình vào mặt anh, đang lúc này Chiêm Diệc Dương đột nhiên thu lại nụ cười, Hồ
Nhất Hạ đã gây họa, vội vàng giúp anh lau nước trên mặt.

“Trăng mật kết thúc trước thời gian, ngày mai
chúng ta trở về nước.”

Hồ Nhất Hạ vừa nghe, sửng sốt, vội hỏi: “Anh đừng
nhỏ nhen quá chứ? Em chỉ nói viên kim cương này hơi nhỏ, anh đã đuổi em trở về
nước?”

Chiêm Diệc Dương bất đắc dĩ vỗ trán.

“Ách. . . . Ách, em vừa cẩn thận nhìn lại, mặc dù
hơi nhỏ, nhưng bàn về công nghệ, chiếc này tốt hơn chiếc kia nhiều.” Vì
cứu vãn trăng mật của mình, Hồ Nhất Hạ làm mặt dày hết sức tán dương, liên tục
không ngừng giơ tay hướng về phía mặt trời, để chiếc nhẫn kim cương tận lực
khúc xạ ánh sáng, “Oa! Anh xem anh xem! Thậtsáng chói, thật xinh đẹp động
lòng người, thật. . . .”

Chiêm Diệc Dương quả quyết che miệng của cô.

Dưới bàn tay cái miệng vẫn còn “Ưmh ưmh ưmh”
kháng nghị, Chiêm Diệc Dương bưng bít thật chặt, để tránh lại nghe được lời nói
kinh trời đất khiếp quỷ thần gì nữa, giải thích: “Có một số việc công phải
đi về xử lý.”

Hôm sau đi lên máy bay trở về nước, Hồ Nhất Hạ vẫn còn
ở líu lo oán trách: “Em có rất nhiều chỗ còn chưa đi, cũng chưa đi thưởng
San Hô, cũng chưa đến quầy rượu, vật kỷ niệm cũng vẫn chưa mua, chỉ mới dạo cửa
hàng bán đồ miễn thuế ở sân bay một lát, tới tương đương với không có
tới.”

Chiêm Diệc Dương đang ăn thức ăn trên máy bay trầm mặc
cắt một miếng cá nhét vào trong miệng của cô.

Đợi cô ăn xong rồi, cho là cô lại bắt đầu oán trách,
nhưng cô lại không hề nói tiếng nào. Chiêm Diệc Dương kinh ngạc vì cô đột nhiên
trầm mặc, không khỏi nghiêng đầu nhìn: “Tại sao không nói?”

Hồ đồng chí đặc biệt có khí phách liếc anh một cái:
“Em biết rõ anh chê em om sòm. Cưới em lại ghét bỏ em, có bản lãnh anh
đừng cười, hừ!” Nói xong liền tháo chiếc nhẫn ra, ném vào trong ngực anh.

Chiếc nhẫn nằm ở trong lòng bàn tay của anh, lấp lánh,
ánh mắt Chiêm Diệc Dương mãnh liệt, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn người phụ nữ này:
“Anh chưa từng chê em om sòm.”

“Chưa? Lừa gạt ai đó? Gần đây anh luôn nghĩ đủ
thứ phương pháp để chận

“Em cứ lo nói, không ăn được bao nhiêu, sợ em đói
mới cho em ăn .”

Hồ Nhất Hạ không dám lên tiếng. Tới nay bởi vì anh
thật sự không giống như đang nói dối, mà bởi vì bộ dáng bây giờ của anh cơ hồ
có thể dùng kinh khủng để hình dung, ánh mắt âm trầm này tựa như đang nói: em
tùy tùy tiện tiện ném nhẫn cưới vào anh, có tin anh cũng tùy tùy tiện tiện làm
rơi em xuống máy bay không?

Thời khắc sống còn, đại não của con người thường
thường xoay chuyển đặc biệt mau, Hồ Nhất Hạ suy tư nửa giây, lập tức nghĩ ra
một cái cớ đường hoàng: “Anh tặng nhẫn hai lần đều qua loa, còn quê mùa,
anh không thể nghĩ ra một cách lãng mạn để tặng cho em sao? Hôn nhân là phải
lãng mạn, có hiểu hay không? Lãng —— mạn ——”

Giống như đang dạy đứa bé nói chuyện, Hồ Nhất Hạ nói
từ “Lãng mạn” đặc biệt thong thả ung dung, còn tăng thêm vẻ mặt ôn
tồn phong phú, thế công mạnh mẽ như thế, thật khiến Chiêm Diệc Dương bắt đầu
suy tư: lãng —— mạn?

Thừa dịp anh nhíu lông mày suy tư, Hồ Nhất Hạ cẩn thận
tiến tới hỏi: “Anh thật không chê em om sòm?”

“Anh thích nghe em líu ríu.”

Anh rốt cuộc là thuận miệng ứng phó cô, hay là xuất
phát từ thật tình? Hồ Nhất Hạ chẳng muốn xác định, cô cúi đầu ăn thức ăn của
mình, từng chút ngọt ngào leo lên trái tim, từng nụ cười leo lên khóe miệng.

Hồ Nhất Hạ thật vất vả dè dặt một hồi, toàn bộ thế
giới đều yên lặng.

Nhưng cô chống đến khi chuyến bay kết thúc, thật sự
không chịu nổi, thời điểm lấy hành lý nóng lòng không kịp đợi mở ra máy hát:
“Là phụ tá Lương gọi điện thoại nói với anh công ty có chuyện sao? Vậy anh
có nghe điện thoại không? Chúng ta có phải tách ra không? Còn nữa, rốt cuộc có
việc gì, tất cả mọi người vẫn còn nghỉ mà, sao lại muốn chúng ta chạy về sớm?
Còn nữa còn nữa, sao không ai báo với em ngày nghỉ kết thúc”

Chiêm Diệc Dương lấy hành lý từ băng chuyền xuống rồi
mới mở miệng nói: “Mấy ngày tới em vẫn nghĩ.”

“Không thể nào đâu.”

“Tại sao không thể nào?”

“Tại sao?”

“Bởi vì em có một ông chủ lấy việc công làm việc
riêng.”

Sáu chữ “Lấy việc công làm việc riêng” thì
ra cũng có thể trở thành lời tâm tình cảm động, Hồ Nhất Hạ chỉ cảm thấy từng
chút ngọt ngào chiếm cứ trong tim cô đang thấm dần vào máu, lần đầu tiên ý thức
được, có một người chồng như vậy thật tốt.

Mới vừa khen anh ở trong lòng, anh lập tức lộ ra
nguyên hình, sắc mặt ấm áp, nói rút lui liền rút lui, còn nam mặt lạnh thì nói
đến là đến: “Nhớ năm kỷ luật lớn, năm không quy phạm của anh.”

Hồ Nhất Hạ bĩu môi, lười biếng đáp: “Nhớ.”

“Vậy bây giờ em phải làm gì?” Anh nhíu mày
ra hiểu.

Còn có thể làm cái gì? Goodbye Kiss chứ sao! Không thể
ít hơn ba phút! Hồ Nhất Hạ không có cam lòng, vẫn ngoan ngoãn cong môi đưa tới,
tưởng tượng mình thành một Ice Cream khổng lồ, mặc cho anh mút lấy, sau đó mình
từ từ hòa tan.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.