Khách Lạ Đêm Khuya

Chương 8


Đọc truyện Khách Lạ Đêm Khuya – Chương 8

Kim Chi cúi người ra ngoài cửa sổ để nhìn sang nhà bên cạnh. Nhưng vì bức tường rào quá cao, cô chỉ nom thấy tầng lầu mà thôi.
– Ô kìa ! Có ánh đèn. Cô lẩm bẩm.
Hai khuôn cửa sổ hình tròn vừa bật đèn sáng trông giống như hai con mắt lớn. Thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ làm lay động cành lá, để lộ ra một khoảng sân gác.
Bỗng nhiên ở sân gác hiện ra một bóng người nhỏ nhắn mặc đồ trắng, với một suối tóc dài.
Kim Chi suýt ngã khi cúi thêm người ra phía trước để nhìn cho rõ hơn.
– Đúng là đứa bé gái ! Thế mà ta cứ tưởng đầu con nhỏ trọc.
Tức quá ! Cành lá cứ lay động không ngớt như thể muốn che giấu con bé khỏi những con mắt tò mò. Kim Chi muốn nhìn rõ mặt con bé thì lại bị lá che khuất. Cô tiếc rẻ :
– Uổng quá ! Thế mà anh Khải ta không được thấy. Ước gì ta được nói chuyện với cô láng giềng nhỏ bé kia.
Từ nãy, Kim Chi vẫn đứng trong bóng tối. Bây giờ cô muốn bật đèn sáng lên để làm hiệu cho con nhỏ. Nhưng cô chưa kịp hành động thì con bé đã biến vào trong nhà, ánh đèn ở hai cửa sổ tròn tắt phụt, ngôi nhà lại đắm chìm trong giấc ngủ.
Kim Chi vẫn chưa chịu rời chỗ đứng nơi cửa sổ. Cô bực bội vì bức tường rào ngăn cách sự bí mật nên cô không buồn ngủ. Sau một lúc lâu, cô định vào giường nằm ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng chân người. Cô để ý nhìn, thấy một bóng đen đứng ngoài cổng.
Một chiếc xe hơi vụt qua, ánh đèn pha lướt lên cổng. Kim Chi thấy rõ hai tay bóng đen đang nắm vào chấn song cánh cổng.
Rồi cô nghe thấy tiếng cọt kẹt, bóng đen tìm cách mở khoá chăng ?

Kẻ trộm ! Phải đánh thức ngay ba dậy !
Nhưng cô bé hoảng sợ đến nỗi cô đứng ngây người ở chỗ cũ, mở miệng mà không kêu thành tiếng.
Một lần nữa, ánh đèn xe hơi lại chiếu rõ bóng đen. Nhưng lần này, có lẽ nó trông thấy Kim Chi trên bao lơn nên nó vội bỏ đi.
Chân run rẩy, Kim Chi ngồi bệt xuống đất thở ra nhẹ nhõm :
– May mà ba đã bắt khoá cổng, nếu không tên đó đã lẻn vào vườn rồi.
Nhưng cô lại thấy lo lắng :
– Có lẽ trước đây bóng đen đó đã lẻn vào vườn này, giấu chiếc máy ghi âm trong nhà ta, và đêm trước đã trở lại.
Cô rùng mình khi nhớ lại bóng đen trong đêm khuya đã lẻn vào nhà cô và đã đi dưới cửa sổ này, trong lúc cả nhà không ai hay biết gì hết.
Cô lẩm bẩm :
– Ta muốn biết hắn có định mở khoá hay không. May mà cổng nhà rất kiên cố.
Nhưng lúc này cô thấy không đủ can đảm đi xuống vườn một mình và ra gần cổng trong khi bóng đen có thể bất thần xuất hiện trở lại.
– Hay ta đi kêu anh Khải, có hai đứa chắc phải bạo dạn hơn.

Rồi cô bước rón rén theo hành lang để đi tới phòng Khải, mở cửa thật nhẹ. Cô sửng sốt thấy ngọn đèn đầu giường Khải vẫn sáng nhưng chiếc giường thì trống không !
Quái lạ ! Giờ này đâu phải là giờ chơi ú tim !
Kim Chi thấy trong dạ vô cùng hoang mang. Cô tự hỏi không biết có nên leo lên gác xép để nhìn sang biệt thự Bạch Liên, hay nên xuống vườn mà đang có một điều bí mật khác diễn ra.
Ngay lúc đó, Khải lù lù từ cầu thang gác xép bước xuống hỏi thì thầm :
– Em làm gì ở đây ?
– Em đang đi kiếm anh vì em sợ quá. Có kẻ trộm định vào vườn nhà ta.
– Không, nó đi khỏi rồi.
– Anh cũng trông thấy nó hả ?
– Trông rõ như ban ngày. Từ trên kia anh nhìn không sót một cử động nào của nó. Không biết nó làm cái trò gì ở cổng nên anh đang định xuống tại chỗ để xem xét.
– Hãy đợi đến khi trời sáng đã, chứ lúc này thì trông thấy gì ?
Không đáp, Khải bắt đầu xuống thang. Cô em cũng bước theo. Xuống tới dưới nhà, Khải dặn em :
– Trong khi đi ra cổng, ta phải cẩn thận đề phòng như thể tên ấy đang rình mình. Có lẽ hắn còn đứng ở đâu đó, và không hiểu hắn muốn cái gì.
Kim Chi lo ngại :
– Vậy sao lại ra ?
– Nếu em sợ thì tốt hơn em nên ở trong nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.