Khách Lạ Đêm Khuya

Chương 26


Đọc truyện Khách Lạ Đêm Khuya – Chương 26

Bà cố ý nói nhỏ, nhưng ngôi nhà ở cuối vườn, tiếng nói không thể lọt ra tới cổng được. Cham Nóp nhận thấy rõ việc từ chối mở cửa sẽ mang lại nhiều hậu quả nên chú nhắc bà bằng tiếng Miên cho được dễ dàng hơn.
– Không, không, bà từ chối, tôi không thể để cho người ta bắt Bích Ngọc.
Chợt hiểu những gì đang đe doạ nó, con nhỏ vội níu lấy bà mẹ đỡ đầu mà hỏi :
– Thưa má, có phải bác Xuân Lộc sắp trở lại đây không ạ ? Má ơi, má giấu con đi, con sợ lắm, má đừng để cho con bị bắt đi, má ơi !
Tiếng chuông lại réo lên từng hồi như đe doạ.
Tín ngẫu nhiên bị vướng víu vào những biến cố bi thảm, nó thấy cổ nghẹn ngào. Vẫn quen một đời sống bình thản trong một gia đình êm ấm, nay bỗng nhiên nó phải mục kích một không khí mới lạ chứa đầy sợ sệt lo âu, nên nó cảm thấy mỗi lúc một hoang mang thêm. Nó thấy mủi lòng trước nỗi thất vọng của con nhỏ.
– Tôi có thể giấu được chị, bây giờ chị qua bên nhà tôi, Tín đề nghị.
Bà Mỹ Lệ phác một cử động mệt mỏi :

– Cậu ơi, họ đứng đầy ngoài cổng thì làm sao mà ra được để qua nhà cậu ?
Nếu là chị Kim Chi đã lý luận như thế thì chắc Tín đã nhún vai chế nhạo. Nó thấy kỳ khôi khi mọi người không qua được lối cổng thì đành chịu chứ không biết ra lối nào.
– Thưa bà, nhưng còn bức tường ? Trèo qua có khó gì ạ ?
– Chắc không bao giờ Bích Ngọc trèo nổi.
– Vâng, thưa bà, chị cũng có nói với cháu ban nãy. Nhưng nếu bắc một chiếc thang thì cũng được chứ ?
– Để tôi đi lấy thang, Cham Nóp sốt sắng đáp.
Nhưng mặc dầu vô kế khả thi, bà Mỹ Lệ vẫn còn áy náy về những sự phiền phức có thể gây ra cho những người lân bang giầu mối từ tâm. Nếu nhà chức trách lùng xét bên nhà ông bà Huy và khám phá ra Bích Ngọc, ông bà sẽ bị truy tố về tội đánh cắp một đứa trẻ.
– Thưa bà, bà cứ để cháu đưa chị ấy sang nhà cháu, chẳng có ai lui tới cả, và nếu cần cháu sẽ giấu chị ấy trong nhà chị Kim Chi, chị ấy có lớn là bao nhiêu và trong nhà cháu thì thiếu gì những chiếc thùng lớn để chị ấy trốn.
Cham Nóp trở lại với hai bàn tay rớm máu, vì đã gỡ dây kẽm gai để mở một lối đi. Chiếc thang đã được dựng lên một chỗ tường dễ leo nhất.
– Đi chị, Tín vừa nói vừa dắt tay Bích Ngọc.
Không thể trông mong gì vào một sự cứu ứng nào khác, bà Mỹ Lệ đành phải nghe theo sáng kiến của cậu bé con và cầu nguyện Trời Phật phù hộ cho cậu.
– Cham Nóp, bà nói, bây giờ chú ra cổng mà điều đình với họ để làm cách hoãn binh, rồi ta sẽ báo hiệu khi nào chú có thể mở cổng cho họ vào.

Đoạn bà chạy tới chỗ cái thang, đỡ cho Bích Ngọc leo lên. Tội nghiệp con bé ! Nó có biết một tí gì về thể thao đâu kia chứ ! Nó cứ víu chặt lấy mỗi nấc thang trong khi Tín đã ngồi vắt vẻo trên đầu tường từ bao giờ và lo lắng không biết con nhỏ có thể lên tới được không.
Cuối cùng, cố gắng mãi, Bích Ngọc mới nắm được hai bàn tay mà Tín thả xuống, và ngoi lên một cách khó nhọc vụng về.
– Bây giờ, chỉ còn việc nhảy sang bên kia là xong, Tín nói rất tự nhiên.
Nhẩy xuống ? Con nhỏ sẽ bị gẫy xương chân là ít. Nên phải chuyển cái thang qua tường sang bên kia để con nhỏ leo xuống thì mới được. Nhưng bà Mỹ Lệ cũng như Tín đều không đủ sức khoẻ để mà làm công việc đó. Phân vân một lát, mấy người phải cộng sức với nhau, bà Mỹ Lệ thì đẩy thang, còn Tín và Bích Ngọc thì kéo lên, hai đứa luôn luôn tưởng như sắp bị sức nặng chiếc thang lôi ngã xuống. Cuối cùng, chiếc thang đã nằm ngang trên tường và bây giờ thì hai đứa nhỏ phải tự lo lấy.
Tín bèn đẩy cho chiếc thang rơi xuống bên kia rồi chỉ thoắt một cái nó đã từ trên đầu tường nhẩy xuống đất.
– Cháu không sao cả bà ạ, nó nói cho bà Mỹ Lệ biết và dựng chiếc thang lên tường. Bích Ngọc leo xuống vụng về và bây giờ nó đã đặt chân trên vườn nhà ông bà Huy.
– Không thể để nguyên chiếc thang ở đây, vì cảnh sát có thể tới trông thấy, Tín giảng giải.
Hai đứa nhỏ bèn ì ạch khiêng chiếc thang cồng kềnh tới nhà Tín.
Vừa đi được vài bước, chúng nghe thấy những tiếng hò hét vui mừng từ trong nhà vọng ra : “Ba đã về ! Ba đã về !”

Tín vội bỏ chiếc thang giữa đường đi, rồi vừa kéo Bích Ngọc chạy theo vừa nói :
– Lẹ lên, ba đã về, chị được cứu thoát rồi.
Khi hai đứa bước vào, cả nhà đều ngạc nhiên không hiểu sự gì.
– Thưa ba má, Tín nói, có những người muốn đến bắt chị này nên chị ấy chạy trốn tới đây ạ.
Ông bà Huy từ trước chưa hề nghe nói tới Bích Ngọc và không biết rằng cô bé ở nhà hàng xóm, nên mới đầu đã tưởng đây là một trò chơi mới lạ của cậu con tinh nghịch bầy ra. Nhưng ông bà vẫn không khỏi ngạc nhiên vì xưa nay cậu con có bao giờ chơi với con gái đâu ?
Ông bà chưa kịp hỏi lý do thì Khải đã giải thích :


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.