Đọc truyện Khách Lạ Đêm Khuya – Chương 12
Tuy nhiên hai địch thủ lại bất đồng cân lượng. Con bê khoẻ hơn, kéo mạnh sợi dây thừng, làm Khải phải loạng choạng bước theo. Như thể là cậu đã bị con vật bắt lôi đi vậy. Thấy tình hình có vẻ nguy ngập Kim Chi vội chạy tới nắm lấy lưng Khải. Có hai đứa cầm cự đã công hiệu hơn. Đến lượt bà chủ trại cũng ôm luôn lưng Kim Chi, rồi thằng Tín thằng Nhựt cũng xông vào níu lấy áo của bà. Bị một chuỗi người nắm giữ như thế con vật đành phải quy hàng và nó ngoan ngoãn để người ta kéo vào chuồng nhốt lại.
Sau đó, mấy anh em xếp thực phẩm vào đầy xe đẩy về, Kim Chi sẽ tự tay mang lấy hộp trứng gà tươi, còn Nhựt thì xách hai chai sữa.
– Cái ông đi Honda ban nãy muốn hỏi gì bà thế ạ ? Kim Chi vừa xếp trứng vào hộp vừa hỏi bà chủ trại.
– Hắn ta hỏi cả chục câu hỏi về bà Mỹ Lệ, bà ấy có thường đến đây không ? Có thấy bà ấy thường đến chơi trong vùng này không ? Hắn làm như ta có dư thời giờ để xem người qua lại không bằng. Vả lại, ta cũng chẳng biết người đó là ai, và chưa nghe tên bà ta bao giờ. Chỉ có anh tài xế ở biệt thự Bạch Liên thỉnh thoảng tới đây mà thôi. Hắn có vẻ lễ phép nhưng nói tiếng Việt không sõi lắm.
– Hắn nói tiếng gì hở bà ?
– Hình như tiếng Miên thì phải.
– Thế còn con nhỏ ? Có khi nào bà thấy nó không ?
– Con nhỏ nào ? Làm gì có con nhỏ nào ở biệt thự Bạch Liên.
Kim Chi nghĩ thầm : chắc con bé láng giềng bị cầm tù nên người ta phải giấu kín nó.
Chương 06
Cuộc khởi hành của ông Huy thật là nhộn nhịp. Mấy đứa con đua nhau khuân hành lý ra xe. Thằng Nhựt thấy sắp phải xa ba thì thút thít khóc, còn bé Thanh chẳng hiểu gì cũng khóc theo.
Sau khi ông đi rồi, Khải để bà mẹ dỗ các đứa bé, còn cậu sắp sửa mang phong thư cho bà Mỹ Lệ. Cậu hy vọng sẽ thấy con bé kỳ dị, ban ngày lẩn trốn thật kỹ, ban đêm mới hiện ra một lát như bóng ma.
Kim Chi dặn anh :
– Anh đề nghị với họ mời chúng mình qua chơi nhé.
– Chẳng nên tin tưởng vào điều đó, vì coi bộ họ không muốn giao du với ai cả.
Kim Chi bước theo anh ra tận ngoài đường rồi đứng ngó xem họ tiếp đãi Khải ra sao.
Sau tiếng chuông thứ nhất, cửa mở ra, nhưng chú tài xế to lớn đã đứng trấn ngay lối vào.
– Tôi có thể gặp bà Mỹ Lệ được không chú ? Khải hỏi.
Tuy trước kia đã có một đôi lần gặp Khải rồi, chú tài xế vẫn đứng nguyên nhìn cậu từ đầu đến chân, không đáp.
– Việc quan hệ lắm, tôi phải đưa cho bà một phong thư khẩn cấp.
Khải giơ phong thư để chứng minh rồi lại bỏ ngay vào túi. Chú tài xế nói một cách khó khăn : “Đưa – cho – tôi” và chực cầm lấy phong thư.
– Không, không đưa được cho chú đâu, tôi rất tiếc, nhưng người ta dặn tôi phải đưa tận tay cho bà Mỹ Lệ. Đưa tận tay, tức là không thể đưa cho bất cứ ai ra mở cửa.
Chú tài xế do dự, lầu bầu vài tiếng trong cổ rồi đóng cửa lại, để Khải đứng trơ ra đó. Cậu ấm ức nghĩ thầm :
– Gớm, sao mà lịch sự thế ? Mình đã cất công giúp việc cho họ mà họ đối xử như vậy đó !
Kim Chi đã chạy tới. Bất mãn về cách tiếp đãi vừa rồi, cô vội ngăn :
– Thôi về đi anh, chứ còn đứng làm gì nữa. Họ bất nhã quá.
– Nhưng còn phong thư ?
– Thì liệng nó vào trong vườn ấy. Em cầu cho có trận mưa trút xuống để nó thành miếng giấy lộn không đọc được nữa.
– Làm thế sao tiện em ?
– Làm chứ, nếu không anh sẽ mất hết thể diện, còn gì.
Khải sắp làm theo lời khuyên hiếu thắng của em thì bỗng cánh cổng mở ra :
– Cậu – vào – đi…
Trong khi Kim Chi vội vã bỏ về, anh cô bước vào, băng qua vườn để tiến vào toà nhà u ám. Chú tài xế dẫn cậu vào phòng đợi, có trải những tấm thảm rất êm. Một chiếc tủ khảm, vài cái ghế chạm trổ có lẽ mua sắm từ khi toà nhà mới xây cất. Căn phòng chìm trong bóng tối vì các cửa sổ chỉ mở hé.