Khách Điếm Lão Bản

Chương 83: Đại ẩn vu thị 6


Đọc truyện Khách Điếm Lão Bản – Chương 83: Đại ẩn vu thị 6

Mạc Ly mơ hồ nhớ lại, mình hình như đang ngủ say ở một nơi sáng tối hỗn độn rất lâu. Nhưng tiếng động rầm rĩ không ngừng, không thể chui qua màng bảo hộ dày tầng tầng này. Vô luận khóc hay cười, y đứng trong không gian an tĩnh ấy thật thanh thản, lẳng lặng chờ đợi sinh mệnh biến mất.

Y thấy rất an tâm, cũng rất vui vẻ.

Quên đi yêu hận, cả khổ sở ly biệt cùng nỗi đau tê tâm liệt phế cũng hóa thành tro bụi, trong cái góc đó, tất cả đều mơ mơ hồ hồ tiêu thất hết.

Không ngờ cuối cùng mình cũng tìm được hạnh phúc bằng phương pháp cực đoan này, tuy cái “hạnh phúc” đó không phải là đối với tất cả mọi người, nhưng với Mạc Ly, thế là đủ rồi. Y cứ không màng thế sự mà ngủ say, không muốn tỉnh lại. Y nghĩ, chung quy đời y cứ ngày qua ngày thế thôi.

Phật gia từng viết, nhân sinh có thất đại khổ — Sinh, lão, bệnh, tử, cầu bất đắc, oán tăng hối, ái biệt ly. Hôm nay y cuối cùng cũng có thể siêu thoát khỏi thế tục phàm trần, thoát khỏi cái nơi quỷ quái không thuộc về mình đây.

[43: thất đại khổ: theo quan điểm nhà Phật, đời người có bảy nỗi khổ lớn: khổ khi sinh ra, khổ khi già đi, khổ khi bệnh, khổ khi chết, khổ vì cầu mà không có được, khổ vì oán giận căm ghét hối hận, khổ vì yêu mà phải rời xa nhau.]

Mọi người đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Hàn Tử Tự và Văn Sát chiếm được y, y vẫn cứu được vô số sinh mệnh, như vậy không phải rất tốt sao?

Sau đó hắc ám liên miên vô tận này sẽ bảo hộ kẻ yếu ớt y đây, cắt đứt tất cả những phiền nhiễu vốn có.

Mãi đến khi, có một thanh âm xa lạ mà ôn nhu, ghé vào tai y nhẹ nhàng trò chuyện. Trong không gian hỗn độn, Mạc Ly mới hơi hơi hé mắt.

Y thấy rất kỳ lạ, vì sao từ trước đến giờ vỏ bọc kiên cố này không có gì phá vỡ nổi, lại để giọng nói ấy lọt qua. Tốn rất nhiều thời gian mới có thể tập trung được *** lực đang tản mạc, y chậm rãi nuốt được mấy thanh âm đứt quãng.

“Ngươi… nghe thấy… không…Ta…Ngươi là…”

Mạc Ly ngay từ đầu đã không muốn tiếp nhận giọng nói kia, lại thiêm thiếp nhắm mắt ngủ lại.

Nhưng giọng nói đó bỗng nhiên thốt ra một câu mơ hồ, cái câu nói kia, khiến tâm tư Mạc Ly đã phân ly chợt tập trung lại.

Không thể…

Rốt cục, trong không gian hỗn độn, Mạc Ly giật mình.

Vì sao, vì sao y ở đây lại nghe được ngôn ngữ của xã hội hiện đại?

Quá khứ sớm đã qua chợt một lần nữa lại trở lại, các mảnh nhỏ nhanh chóng sắp xếp trong đầu, nhất thời làm y đau tê người.

Giọng nói ôn nhu kia, sao lại nói ra ngôn ngữ đặc biệt thế?Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn cũng là người cùng thế giới với y?

Trời mới biết, y muốn về nhà, nhớ thời đại của mình cỡ nào!

Y muốn gặp người kia nói chuyện.

Y muốn hỏi hắn, thế giới của mình giờ thế nào? Còn người kia sao tìm được mình?

Người kia có thể đưa y về không?

Nhiều câu hỏi “vì sao” xoay trong mãi đầu Mạc Ly. Y không thể bình tĩnh nổi, cũng không có cách nào làm màng bảo vệ tĩnh lại. Tất cả tế bào trong thân thể y đều kêu gào được phóng thích, y muốn biết chân tướng!

Vì vậy không gian hỗn độn bắt đầu dao động mãnh liệt, sơn băng địa liệt lay lắc như động đất cấp độ mạnh, làm màng bảo vệ vỡ ra.

Không gian siêu nhiên kia rạn nứt, như mái ngói tróc từng khối, rơi xuống bên cạnh Mạc Ly.

Cuối cùng, thế giới chỉ thuộc về Mạc Ly đã sụp đổ.

Thân thể y vốn đang bay bổng thình lình nặng trĩu, phảng phất muốn đem tâm hồn đã thoát đi rất lâu trở về với thân xác.

Mạc Ly biết, y sẽ tỉnh lại.

Đôi mắt vốn vô thần mở lớn, ánh sáng từ từ rọi vào đồng tử, mà những tia sáng đó dần dần khuếch trương, chậm rãi thành một mảng lớn.

Tầm nhìn mờ nhạt, như nước mưa trên đá bị ánh mặt trời hong khô, cảnh vật bên cạnh rõ ràng lên. Vất vả chuyển động, Mạc Ly chậm rãi nhận thức từng sự vật.

Mạc Ly từ từ chú ý tới giọng nói ôn nhu thanh nhã kia, người con trai phát ra thanh âm đó đang ngồi bên cạnh y, mà tay y đang được siết chặt trong tay người đó.

Mạc Ly cố đem tiêu cự hướng về phía người đó.

So với kẻ bình thường như mình thật khác biệt, nam tử đó hoàn toàn xứng với cụm từ thanh dật tuấn mỹ, ôn nhuận mỹ lệ, như mỹ ngọc trong nước, cả người phảng phất tỏa sáng, khiến người ta thấy rồi là không thể thôi nhìn, muốn thân cận hắn, tin tưởng hắn.

Nam tử thấy Mạc Ly thức tỉnh, tất nhiên kinh hỉ, nắm lấy tay y:

“Mạc Ly, anh có nghe thấy tôi nói không?Tôi là Mạnh Thanh Li.Nếu tôi đoán không nhầm, anh đã ăn một loại độc tên Tâm Ma, đúng không?”

Mạc Ly đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng lại thất vọng khi phát hiện đây vẫn là cái ***g giam trong trí nhớ — Vô Xá Cốc.Lại nhớ tới chuyện cũ xót xa trước khi dùng Tâm Ma. Vốn tưởng tâm sớm đã chết, nay lại nhói lên đau buốt, giống như tim đang bị móc ngoáy.

Không ngờ, sau khi y trở thành cái dạng như vậy, Hàn Tử Tự và Văn Sát vẫn chưa buông tha y, thậm chí còn hao tổn tâm tư mời Mạnh Thanh Li, chỉ vì muốn đánh thức thần trí y.Hôm nay Bích Dao đã sớm tiêu thất, còn Tâm Ma lại vì nỗi nhớ nhà sâu đậm trong y, bị đụng bậy đụng bạ phá giải. Nếu hai nam nhân kia biết y đã tỉnh dậy, chẳng biết sẽ dùng phương pháp gì để cưỡng bức, dằn vặt y?

Mạc Ly chợt cảm thấy mình như đang đứng ở vách núi, từng bước bước về vực sâu vạn trượng, muốn lựa chọn tương lai nhưng không biết trời cao đất rộng là thế nào.

Thiên hạ này thì rộng lớn, thế mà không dung nổi một con người nhỏ bé như y. Thế giới của y, sớm đã bị Bích Dao ngày đó đóng khung bên hắc bạch hai người kia.

Nhìn nam nhân tên Mạnh Thanh Li gần cùng cảnh ngộ với mình, nỗi nhớ nhà nơi dị thế lại buốt đau, Mạc Ly không kiềm nén nổi nước tràn lên mắt, “Tôi rất nhớ nhà… Trước kia có một cơ hội… có thể quay về… Nhưng… không thể về được…” Nắm chặt ngón tay Mạnh Thanh Li.


Dẫu sao Mạnh Thanh Li và y đều không phải người của thế giới này, hơn nữa lại cùng trải qua rất nhiều trắc trở khó khăn. Mạc Ly bây giờ chỉ có thể tin tưởng và nương nhờ vào Mạnh Thanh Li.

“Sao anh lại ăn Tâm Ma? Anh với hắc bạch kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Nghe thấy Mạnh Thanh Li đột nhiên hỏi tới hai người đó, thân thể Mạc Ly bất giác run rẩy, “Là sai lầm… sai lầm… Vốn dĩ… nam nhân… rất kỳ quái… Bọn họ… lại… Hai người… ép buộc… Tôi… phải lo cho… tính mệnh… những người ở đây… Nhưng mà… không nổi… chấp nhận hiện thực…”

Mạc Ly khổ cực dùng giọng nói ngắt quãng ngắn gọn thuật lại cho Mạnh Thanh Li, ngày tháng gian khổ và phức tạp, khiến Mạnh Thanh Li suýt rơi lệ.

“Sao… sao giờ… Tôi nay… tỉnh… Tôi… sợ… bọn họ… sẽ không… buông tha…”

Khuôn mặt Mạc Ly chôn trong lòng Mạnh Thanh Li, thân thể co lại, có lẽ đang khóc.

Mạnh Thanh Li xoa đầu Mạc Ly. Tóc y rất dài rồi, hình như hắc bạch kia không muốn cắt tóc cho y, tóc đã dài đến mắt cá chân.

“Chúng ta đang ở trong phạm vi thế lực bọn họ, tôi muốn giúp anh nhưng lực bất tòng tâm. Chỉ có mượn cớ ra ngoài, may ra thì có hy vọng.”

Nghe Mạnh Thanh Li nói vậy, Mạc Ly gạt lệ, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Mạnh Thanh Li từng kể với mình, chậm rãi hỏi: “Anh nói có một người bạn, tên là Tống…”

Mạnh Thanh Li tiếp lời: “Tống Việt.”

Mạc Ly gật đầu.

Thì ra, tướng quân Thiên triều Tống Việt vẫn luôn ái mộ Mạnh Thanh Li, để cứu Mạnh Thanh Li mà đánh chết mệnh quan triều đình, sau đó vì chuyện này mà bị hoàng đế ngu xuẩn bắt vào thiên lao. Còn vương gia Triệu Đình Hạo vì yêu sâu đậm Tống Việt, để cứu Tống Việt không ngại tạo phản. Nhưng trong gian khổ, Triệu Đình Hạo cứu được Tống Việt ra, lại phát hiện Tống Việt sớm đã bị buộc uống loại kịch độc có tên “Xích Chu.”

Mạnh Thanh Li cảm thấy thiếu nợ Tống Việt, không khi nào thôi hy vọng, vì vậy nén đau dẹp ái nhân cùng con trai mình sang một bên, tìm cơ hội gia nhập Vạn Độc môn, muốn tìm phương pháp giải độc Xích Chu cho Tống Việt, trả nợ ân tình Tống Việt.

Hiện tại Mạnh Thanh Li đã tìm được cách giải nhưng lại lo một ngày độc được rút khỏi thân thể Tống Việt, Tống Việt vì mất độc mà mất máu, lại không tẩm bổ qua thức ăn được, sẽ vô pháp khôi phục, dẫn đến cái chết, trì hoãn giải độc là vì thế.

Thời gian này thực rõ phức tạp, Mạnh Thanh Li cũng không ngờ mình vừa thoát khỏi Vạn Độc môn lại bị hắc bạch kia bắt về Vô Xá cốc.

Mạc Ly nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Nếu anh có biện pháp giải độc cho Tống Việt rồi, thì tôi có biện pháp giúp anh ta chống đỡ được mấy ngày…”

Mạnh Thanh Li vô cùng kinh ngạc: “Thật sao?”

Mạc Ly cười: “Tất nhiên thật, ngày tôi tới đây, là cả xe tải chở thuốc cũng xuyên không cùng, những thứ thuốc kia hạn sử dụng ít nhất ba năm, bây giờ vẫn chưa quá đát. Tôi nhớ bên trong có rất nhiều thuốc dinh dưỡng, thời gian Tống Việt vừa tỉnh không thể ăn uống, truyền dịch là có thể giải quyết vấn đề.”

“Trời ạ! Anh đúng là thiên sứ!”

Mạnh Thanh Li vui mừng ôm chầm lấy Mạc Ly.

Đáng tiếc vừa vui vẻ chưa bao lâu, Mạnh Thanh Li lại nghĩ tới một vấn đề nan giải.

“Hai thằng cha khó nhằn kia nhất định không đồng ý cho anh xuất cốc đâu, phải giải quyết sao đây… Rõ nhức đầu!”

Mạc Ly vừa nghe tới hai người kia, thân thể lập tức cứng đờ, Mạnh Thanh Li thấy vậy lại cảm thấy thương cảm.

“Không bằng thế này.”Mạnh Thanh Li cũng do dự, không biết biện pháp này được không, “Để lấy tín nhiệm với bọn họ, tôi nhất định phải cho họ thấy kết quả chuyển biến tốt đẹp. Sau đó tôi sẽ lấy lý do vì dư độc còn chưa được giải hẳn, yêu cầu bọn họ đưa anh tới tìm Cảnh Đức đế của Thiên triều. Tôi sẽ nói bừa một loại dược chỉ có Cảnh Đức đế mới có. Cứ như vậy, khi tới Thiên triều, chúng ta có thể cứu Tống Việt, chuyện tới nước đó, Cảnh Đức đế nợ anh một lần, nhất định sẽ giúp anh che giấu thân phận, giúp anh trốn khỏi bọn họ.”

Vừa nói xong, Mạnh Thanh Li cũng lại lập tức phản biện lại biện pháp chính mình đưa ra, “Không được! Anh vừa nói bọn họ dùng tính mệnh người khác uy hiếp anh, cho nên anh mới không trở về thời hiện đại được. Vậy giờ anh chạy thoát, những người đó làm sao?”

Mạc Ly phất tay nói: “Không sao. Chỉ cần tôi không biến mất khỏi thời không này, bọn họ sẽ không đụng tới những người đó.”

Vì thế, kế hoạch trốn đi sơ bộ quyết định như vậy.

Mạnh Thanh Li vuốt mồ hôi lạnh trên trán: “Mạc Ly, nửa canh giờ nữa, hai súc sinh kia sẽ tới, lúc đó anh phải cố gắng biểu hiện thật thật vào nhé, nghìn vạn lần đừng căng thẳng. Tôi sẽ giúp anh.”

Nắm lấy bàn tay run rẩy của Mạc Ly, Mạnh Thanh Li thầm quyết tâm.

“Tôi… tôi sẽ… cố… cố gắng…”

Nửa giờ sau tiếng đập cửa vang lên.

Cửa kim ti nam mộc “két” mở ra.Mạnh Thanh Li chặn đường vào, “Có một việc phải nói với hai vị.”

Hàn Tử Tự và Văn Sát ở ngoài, sắc mặt không vui, tựa hồ bất mãn với hành động của Mạnh Thanh Li.

“Ý thức của Mạc Ly khôi phục một phần.”

“Cái gì?!”

Nghe thấy lời kinh thiên này, hai người không nhớ nổi cái gì là khiêm nhường, cái gì là lễ tiết, gạt mạnh Mạnh Thanh Li, vọt vào.

Mạc Ly trên giường thấy Hàn Tử Tự và Văn Sát ào vào, sớm sợ đến nỗi lủi vào góc sâu nhất.

Mạnh Thanh Li bất chấp cái vai bị đụng đau, nhanh chóng chạy tới chắn trước mặt, “Các ngươi đừng có khoa trương như thế, hắn còn chưa khỏe hẳn, các ngươi lại muốn dọa hắn sợ nữa sao!”

Hai ngươi trước lời cảnh cáo của Mạnh Thanh Li, mới thu liễm lại một chút.

Hàn Tử Tự nói: “Có thật Mạc Ly phản ứng?”Thanh âm kích động, có chút thay đổi.

Mạc Ly núp vào lòng Mạnh Thanh Li, bọn họ không thấy biểu cảm của Mạc Ly.


“Mạc Ly, ngoan, ta là Tử Tự, để ta xem ngươi, được không?”Hàn Tử Tự quỳ một gối, tựa trên giường, ngữ khí như van xin, khiến Mạnh Thanh Li có phần khó chấp nhận. Đây là minh chủ võ lâm bạch đạo cao cao tại thượng?

Mạc Ly tất nhiên không hề muốn thấy Hàn Tử Tự, nhưng vì phối hợp diễn kịch, cũng đành ép mình nhìn Hàn Tử Tự một cái.

Thấy đôi mắt nai con bi thương kia, trái tim Hàn Tử Tự như bị đâm một nhát. Vô luận thế nào, Mạc Ly đã nhận ra mình rồi, tốt quá.

Hàn Tử Tự thấy Mạc Ly vừa mới khôi phục lại, cũng biết không nên ép y, chỉ đứng lên chắp tay: “Mạnh công tử quả nhiên danh bất hư truyền, hiện tại Mạc Ly đã tỉnh táo, chúng ta sẽ đúng hẹn đưa Mạnh công tử trở lại bên Hung Nô vương. Về phần thù lao, Mạnh công tử cứ tùy miệng.”

Mạnh Thanh Li thầm cười giễu, đúng là đồ mắt chó, ta mà thèm cái ân huệ ấy.

“Hàn môn chủ đừng vui mừng sớm. Mạc Ly chỉ tạm thời khôi phục một phần thần trí, nhưng nếu không trị độc tận gốc, không bao lâu hắn sẽ trở lại trạng thái ban đầu.”

“Vậy thì, còn thỉnh Mạnh công tử chi giáo.”

Mạnh Thanh Li hắng giọng, bắt đầu mặt không đỏ tim không nhảy loạn, mở miệng: “Mạc Ly trúng thượng cổ kỳ độc Tâm Ma, hiện tại dù khúc mắc của hắn đã được giải, nhưng vẫn còn cần Cửu Viêm Thần Long thảo để tu bổ tâm trí bị hao tổn, bằng không một tháng sau, vì tâm phế vất vả sinh bệnh, sẽ quay lại tình trạng trúng độc. Nếu tái độc, dù có tìm thần tiên tới cũng đừng mong cứu về.”

Hàn Tử Tự nghe xong, căng thẳng nói: “Ta đã vào giang hồ nhiều năm, chưa từng nghe tới loại dược vật Cửu Viêm Thần Long thảo này…”

Mạnh Thanh Li khoát khoát tay: “Hàn môn chủ chớ vội. Cửu Viêm Thần Long thảo giống Tâm Ma, là kỳ vật ngộ bất khả cầu. Ta với Thiên triều Cảnh Đức đế có giao tình, vẫn biết hắn có dược vật này. Nể mặt ta, không chừng có thể xin Cảnh Đức đế tặng nó cho các ngươi.”Mạnh Thanh Li hợp với tình hình, bày ra một bộ suy tư.

“Chỉ cần Mạnh công tử nói ra nơi để thuốc, với năng lực của ta và Văn Sát, vào Thiên triều hoàng cung tìm dược không phải việc khó.”

Nghe tới đây, Mạnh Thanh Li đổ mồ hôi lạnh, vội vàng ngăn cản: “Hàn môn chủ nghìn vạn lần đừng làm ẩu. Cửu Viêm Thần Long thảo là thứ nghìn năm hiếm thấy, Cảnh Đức đế cất nó ở đâu không ai biết. Trừ phi hai người các ngươi tự tin, xông vào cung cấm một lần đã đem được Thần Long thảo ra, bằng không nhất thời chọc tức long uy, sau này muốn xin thuốc đã khó còn khó thêm!”

Hàn Tử Tự nghe Mạnh Thanh Li nói vậy cũng có lý, cũng thấy khó xử.

Mạnh Thanh Li rèn sắt ngay khi còn nóng: “Hàn môn chủ từng nghe Cảnh Đức đế vì tri kỷ là Tống Việt tướng quân tìm danh y khắp thiên hạ?”

Hàn Tử Tự đáp: “Có nghe qua, nhưng chuyện đó liên quan gì tới Ly Nhi nhà ta?”

“Tại hạ vừa nghe Mạc Ly nhắc tới, hắn có sở trường về y thuật, nếu có thể tới Thiên triều chẩn bệnh cho Tống tướng quân, giúp Tống tướng quân khởi tử hồi sinh, Cảnh Đức đế long tâm đại duyệt, Cửu Viêm Thần Long thảo kia chẳng phải không cần bàn sao?”

Nghe chuyện muốn đem Mạc Ly rời Vô Xá cốc, Hàn Tử Tự loáng thoáng thấy có phần không bình thường.

“Không! Ta không cho phép!” Vẫn luôn đứng sau Hàn Tử Tự, Văn Sát đột nhiên lên tiếng, “Vì sao phải đi Thiên triều, trị bệnh gì?! Mạc Mạc của ta không có bệnh! Giờ hắn mới bị bệnh!”

Không đợi mọi người phản ứng, Văn Sát đã tiến lại muốn kéo Mạc Ly qua, mà Mạc Ly thì vô thức phản ứng, tránh né. Nhưng tốc độ của Mạc Ly sao nhanh bằng Văn Sát, vừa thụt lùi được một chút, đã bị Văn Sát kéo ôm chặt vào lòng.

Hai tay Mạc Ly chống lên ngực Văn Sát, muốn cố gắng giữ khoảng cách với hắn.

Thấy một dạng chống cự của Mạc Ly, Văn Sát hét lớn: “Mạc Mạc sẽ không như vậy, trước kia Mạc Mạc lúc nào cũng thích ôm ta. Mạc Mạc bị bệnh, ngươi không muốn ta!”

Bị Văn Sát ôm chặt, Mạc Ly suýt nữa thì xỉu.

Hàn Tử Tự kéo Văn Sát ra, tặng hắn một quyền. Văn Sát bị đánh lật mặt.

Mạc Ly thút thít, Mạnh Thanh Li biết diễn kịch không ổn, Mạc Ly quá sợ bọn họ.

“Văn Sát ngươi điên hả, ngươi muốn bức tử Ly Nhi mới cam lòng?”

Văn Sát bị Hàn Tử Tự đánh, tâm tình trái lại bình xuống, sát khí lại nổi lên: “Ngươi có tư cách gì nói ta, Mạc Mạc lúc trước là của ta, ngươi chính là kẻ phản bội hắn! Lần này nếu để Mạc Mạc xuất cốc, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Dù liều mạng ta cũng sẽ đi lấy thứ cỏ kia về, nhưng Mạc Mạc nhất định phải ở bên ta!”

“Ta…”

Mạnh Thanh Li ở bên nghe đủ, “Thôi đi! Để Mạc Ly ở đây với loại người ích kỷ như các ngươi, ta thà độc chết hắn ngay bây giờ, ngược lại còn khiến hắn vui vẻ hơn!”

Nghe thấy lời Mạnh Thanh Li nói, hai kẻ giương cung bạt kiếm kia tức thời nghẹn lời, không hé răng thêm.

Văn Sát tới bên giường Mạc Ly, “Hàn Tử Tự, ngươi quá tham lam rồi. Mạc Mạc lúc đầu không phải rất tốt sao? Hắn cái gì cũng nghe chúng ta…”

Văn Sát vươn tay, muôn chạm vào Mạc Ly, Mạc Ly lại lui vào góc.

“Ngươi xem, hiện tại cả chạm vào hắn hắn cũng không muốn ta chạm… Còn không bằng ngày trước… Không như trước đây…”

Nghe Văn Sát nói vậy, tựa hồ không thèm quan tâm đến vẻ si ngốc của Mạc Ly nữa, Mạnh Thanh Li lòng như lửa đốt. Nếu Hàn Tử Tự cũng bị Văn Sát thuyết phục, vậy thì toàn bộ kế hoạch của y và Mạc Ly sẽ không thể thành công.

“Không phải, Mạc Ly vừa mới tỉnh, còn sợ người, các ngươi cứ từ từ, đừng dọa hắn, hắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời thôi.”

Ánh mắt Văn Sát lóe lên vui sướng.

“Thực sao?”Văn Sát lúc này chẳng khác thỏ con giật mình, vươn tay, đứng trước Mạc Ly, “Mạc Mạc, ngoan, nắm tay ta được không?”

Văn Sát tuy thật ôn nhu, nhưng Mạnh Thanh Li lại thấy xương sống ớn lạnh. Y thầm lấy ánh mắt khích lệ Mạc Ly.

Mạc Ly, anh phải cố lên.Muốn chạy khỏi cái ***g này, chỉ có thể dựa vào chính anh!

Mạc Ly tựa hồ nhận được tín hiệu này, cắn chặt môi dưới, run rẩy vươn tay ra. Đầu ngón tay vừa đụng tới tay Văn Sát, Văn Sát đã không khống chế nổi, bao lấy tay Mạc Ly.


Văn Sát vùi mặt vào lòng bàn tay Mạc Ly, thanh âm như muốn khóc, “Mạc Mạc, rốt cục ngươi cũng nguyện ý chạm vào ta… Rốt cục…”

Mạc Ly mấp máy môi, nhưng không thốt ra lời, cuối cùng, thanh ấm như thoát khỏi kẽ răng, “Sát…”

Thanh âm nhỏ nhoi kia làm Văn Sát chấn động.

“Ngươi nguyện ý tha thứ cho ta sao? Mạc Mạc? Ngươi tha thứ cho ta…”

Mạnh Thanh Li thấy vậy lập tức xen vào, chuyển biết này rất quan trọng. Y là người ngoài, nhìn ba người như vậy cũng khiếp cả vía, nếu Mạc Ly không chống cự nổi thì nguy, “Văn đường chủ, mọi việc phải theo tuần tự, nóng ruột là hỏng.”

Văn Sát dù bị Mạnh Thanh Li dội cho một gáo nước lạnh, nhưng trí óc tựa hồ cũng quay lại, liếc Mạnh Thanh Li một cái, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như băng ban đầu, khiến Mạnh Thanh Li phải cảm thán, tốc độ trở mặt quá đáng nể.

“Để Mạc Mạc tới Thiên triều cứu tướng quân gì đó, có thể, nhưng ta muốn đi theo.”

Nghe thấy lời này, khối đá trong lòng Mạnh Thanh Li lập tức rơi xuống.

Rồi sau mấy ngày, Mạnh Thanh Li giúp Mạc Ly nghỉ ngơi và hồi phục, mới “cùng” Hàn Tử Tự và Văn Sát nhằm hướng Biện Kinh xuất phát.

Bánh xe bắt đầu lăn, thùng xe chưa bốn người lắc lư đi về phương bắc.

Trong thời gian này, Mạnh Thanh Li không ngừng oán giận thùng xe sao quá nhỏ hẹp, xua Hàn Tử Tự và Văn Sát ra ngoài. Nhưng hắc bạch hai người đều coi lời Mạnh Thanh Li như gió thoảng bên tai, cứ như ông cụ ngồi nguyên đó không di chuyển.

Lúc đầu Mạc Ly còn vì sợ sệt cứ áp sát Mạnh Thanh Li, như gà con sợ diều hâu núp dưới cánh gà mẹ, vừa bất lực vừa khủng hoảng. Ánh mắt Hàn Tử Tự và Văn Sát khi nhìn y đã không còn bạo ngược như ấn tượng xưa kia, nhưng thâm thúy phảng phất muốn một ngụm húp lấy y, khiến y không dám đối mặt với cả hai.

May mà Hàn Tử Tự và Văn Sát không cưỡng cầu Mạc Ly, chỉ ngồi ở đằng kia, có thể cũng sợ làm kinh hãi tới cái người vất vả mãi mới thanh tỉnh trở lại, không nói một câu.

Mạnh Thanh Li thì trái ngược, rất hoạt bát. Để xoa dịu Mạc Ly đang vô cùng căng thẳng, lúc nào cũng liến thoắng về kỳ nhân dị sự y gặp tại thế giới này. Nhìn chung cũng làm không khí bớt áp bức một chút.

Mạc Ly nhờ Mạnh Thanh Li làm bạn, tâm tình sảng khoái rất nhiều. Đôi khi nhìn vẻ miêu tả cường điệu sinh động rất thú vị, còn bật cười khẽ.

Tiếng cười kia lại mang tới tác dụng không ngờ.

Đôi đồng tử xuất hiện tiếu ý, làm thần thái Mạc Ly trở nên tươi sáng ấm áp như nắng ngày xuân, từng đường nét khuôn mặt bừng lên sức sống vô tận, khiến Mạnh Thanh Li nhìn suýt ngây người.

Nụ cười xuất phát từ tâm này, với Hàn Tử Tự và Văn Sát lại càng quý giá.

Mỗi khi bọn họ nhìn thấy nụ cười này, tựa hồ trở về xa xưa, khi tên bọn họ vẫn là Sửu Nô và A Vong?

Thấy bầu không khí trong xe nhất thời ngừng trệ, Mạc Ly vội vàng dùng ống tay áo bịt miệng mình, ẩn đi niềm hạnh phúc ngắn ngủi.

Hắc bạch hai người không khỏi thở dài ngồi đó. Mạnh Thanh Li phục hồi *** thần, cố tình không đểý, chỉ ghé miệng vào tai Mạc Ly, không biết nói gì.Mạc Ly nghe xong, lại nở nụ cười.

Lúc này, Hàn Tử Tự và Văn Sát mới hiểu, vì sao bọn họ dễ dàng tha cho Mạnh Thanh Li làm càn như thế. Có lẽ vì chỉ khi Mạnh Thanh Li bên cạnh, bọn họ mới thấy được nụ cười của Mạc Ly?Bất quá, nghĩ tới người mình yêu xem bọn họ như người ngoài, trong lòng hắc bạch, nước đắng dâng trào, suýt nữa chết sặc.

Vì có mặt Hàn Tử Tự và Văn Sát ở đây, Mạc Ly cũng không muốn nói nhiều, chỉ im lặng tựa trên vai Mạnh Thanh Li, nghe y kể chuyện.Nghe nghe, giọng nói của Mạnh Thanh Li giống như hòa với tiếng bánh xe lăn quy luật, khiến y dần dần muốn ngủ.

Mạc Ly nhẹ nhàng khép mắt lại, nhỏ giọng: “Nếu ta cũng có thể vân du tứ hải như ngươi, đi khắp nơi nhìn ngắm, không biết sẽ vui thế nào…” Nói xong chẳng bao lâu, y liền chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh lại lần nữa, Mạc Ly phát hiện mình đang gối lên đùi Văn Sát, còn chân thì được Hàn Tử Tự xoa bóp nhẹ.Nhiệt độ cơ thể từ hắc bạch rất cao, tựa hồ cố ý dùng nội lực sưởi ấm Mạc Ly. Thảo nào lúc ngủ tay chân còn lạnh, giờ lại cảm thấy ấm áp thoải mái.

Mạc Ly tức khắc giật mình bật dậy, Văn Sát và Hàn Tử Tự cũng không ngăn y, chỉ mặc y lùi lại bên Mạnh Thanh Li.

Vốn Mạnh Thanh Li đang tựa vào thành xe, cũng thấy mệt mệt, thiêm thiếp nằm đó. Trong mơ màng bị Mạc Ly đụng vào, đầu cụng cốp vào thành xe, choáng váng.

Xoa xoa cái đầu đau ngồi lại, Mạnh Thanh Li kêu khổ một phen, khiến Mạc Ly xấu hổ gục xuống. Mạnh Thanh Li thấy dáng vẻ y như vậy, đương nhiên biết Mạc Ly không có lỗi, liền hung dữ xiên xỏ Hàn Tử Tự và Văn Sát trước mắt, vỗ vỗ lưng Mạc Ly để y yên lòng.

Chuyện này cứ vậy đối phó xong.

Tối đến, nghỉ chân ở khách điếm, Văn Sát và Hàn Tử Tự cũng không ép buộc Mạc Ly, để Mạc Ly ở cùng phòng với Mạnh Thanh Li. Lúc này, hai người mới nói chuyện với nhau nhiều, tâm tư Mạc Ly vốn khép chặt, giờ dần dần mở ra, càng mong chờ và khao khát mai nay có thể thoát khỏi Hàn Tử Tự và Văn Sát..

Đoàn người cuối cùng cũng tới Biện Kinh, nhờ lệnh bài thông hành do Cảnh Đức đế đưa Mạnh Thanh Li, không gặp chút trở ngại.

Trên Kim Loan điện, Mạc Ly lần đầu tiên được diện kiến hoàng đế cổ đại.

Ngày xưa là vương gia Triệu Đình Hạo dưới một người trên vạn người, hiện giờ ngài đã là người đứng trên đỉnh quyền lực, chiếm giữ cả thiên hạ. Vương gia khí độ thiên thành kia, dung nhan và tư thái thật tuất dật vĩ ngạn, mặc Hoàng Long bào, tử ngọc kim quan điểm tô, có vầng quang nhẹ nhàng thiên nhân không thể coi thường.

Tuy rằng là thế, nhưng Mạc Ly lại thấy ánh mắt nam nhân trước mặt quá cô tịch, thần tình cứng đờ này khiến y liên tưởng tới thiên niên hàn băng, không sao tiếp cận.

Cảnh Đức đế hàn huyên với bọn họ vài câu, lại tỏ ý Mạnh Thanh Li hãy tạm lưu lại, để bọn thị tỳ dẫn họ tới nơi nghỉ tạm.

Ngày kế, sau khi gặp gỡ Cảnh Đức đế, Mạc Ly và Mạnh Thanh Li bắt đầu quá trình hút độc Xích Chu gian nan.

Thân thể Tống Việt vẫn nhờ Xích Chu tẩm bổ, chu sa trên trán vì độc tính mà càng tiên diễm, ngay cả tóc cũng chuyển thành màu đỏ.

Mạnh Thanh Li trong thời gian bức độc cho Tống Việt, lần thứ hai tư rút dịch đỏ ra, vẫn chưa phải là máu. Gặp phải cảnh tượng kỳ dị này Mạc Ly không khỏi thấy hiếu kỳ.

Hàn Tử Tự và Văn Sát hiếm thấy tới quấy rầy hai người.

Trong hai ngày, độc trong cơ thể Tống Việt được bức ra, máu đông cứng hồi lâu, một lần nữa bắt đầu tuần hoàn.

Việc tiếp theo chính là việc của Mạc Ly. Mạc Ly thuần thục lấy ven tay cho Tống Việt, tiến hành truyền chất dinh dưỡng qua tĩnh mạch. Dựa vào trang thiết bị y tế thời hiện đại, Tống Việt cứ như vậy cầm cự.

Mạc Ly và Mạnh Thanh Li gần như không nghỉ ngơi, thay phiên trông nom Tống Việt. Cuối cùng, đến ngày thứ bảy hút Xích Chu ra, Tống Việt mê man một thời gian dài đã mở mắt.

Vì quan tâm tới an nguy của Tống Việt, Mạc Ly vẫn luôn ở trong tình trạng thân thể mệt mỏi, *** thân căng thẳng. Thấy Tống Việt cuối cùng đã tỉnh, biết y đã vượt qua nguy hiểm, toàn thân Mạc Ly thả lỏng, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.

Dẫu sao Mạc Ly cũng vừa mới thoát khỏi độc Tâm Ma, mà sức khỏe căn bản cũng không tốt, bỗng nhiên ngất xỉu cũng là bình thường.

Mạnh Thanh Li thấy Mạc Ly từ từ ngã xuống thì không khỏi kinh hô, nhưng y đang bận đỡ Tống Việt, không thể lao tới đỡ Mạc Ly, chỉ có thể trừng mắt nhìn Mạc Ly ngã xuống như thế.

Nhưng vào đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh một trắng một đen như điện quang hỏa thạch, đỡ lấy Mạc Ly.

Hàn Tử Tự ôm Mạc Ly trong tay, đau lòng lau mồ hôi trên trán y, sau đó ôm y ra khỏi cửa, không nói gì.

Văn Sát vốn đi sau Hàn Tử Tự, đột ngột dừng bước, âm ngoan cau mày nói với Mạnh Thanh Li: “Sau này, đừng để hắn làm những chuyện vất vả vậy.”Dứt lời ra khỏi cửa.


Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Văn Sát như thế, Mạnh Thanh Li mãi một lúc lâu, sau khi hắn rời đi, mới đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, kinh ngạc khi nhớ tới những hành động mình đã làm trước hắc bạch, hai kẻ luôn khiến người ta phải sợ hãi kia. Phỏng chừng nếu không có sự tồn tại của Mạc Ly, y sớm đã chết mấy lần..

Vì người yêu được cứu, Cảnh Đức để long tâm đại duyệt, đương nhiên đáp ứng bất cứ yêu cầu nào để giúp Mạc Ly trốn đi.Nhưng triều đình từ trước đến nay không can dự vào chuyện giang hồ. Hơn nữa, Hàn Tử Tự và Văn Sát vốn không phải những người dễ đối phó. Nếu dùng phương pháp cực đoan khiến bọn họ tức giận, sẽ làm võ công của họ trở nên càng điên cuồng. Cuối cùng, kết cục sẽ là mất cả chì lẫn chài.

[44: duyệt: vui sướng. “long tâm đại duyệt” là một thành ngữ, ý chỉ tâm tình nhà vua vui vẻ.]

Vì sự nan giải này, Cảnh Đức đế cũng phải mất vài ngày suy nghĩ cho Mạc Ly.

Nghĩ tới Hàn Tử Tự tâm cơ thâm trầm, còn Văn Sát thì âm hiểm độc ác, dùng mánh khóe thông thường với bọn họ là rất khó. Hơn nữa, đằng sau bọn họ là những mưu mô chước quỷ không thể đùa giỡn, có lẽ chỉ có biện pháp “gậy ông đập lưng ông” mới đạt được mục đích.

Cảnh Đức đế có một kế, liền mời cả Hàn Tử Tự và Văn Sát tới.

Hàn Tử Tự và Văn Sát đi vào nội điện, nhưng không quỳ gối hành lễ với Cảnh Đức đế như người khác, chỉ chắp tay gật đầu tỏ vè.

Cảnh Đức đế vốn không phải người câu nệ lễ tiết, với hành vi xấc lược của hai người cũng không đểý, nói thẳng: “Hôm nay thỉnh nhị vị tới đây chỉ muốn báo cho các người rằng, trong tay ta thực cũng không có cái gọi là ‘Cửu Viêm Thần Long thảo’, bất quá là Mạnh Thanh Li giúp Mạc Ly mượn cớ xuất cốc, bịa linh *** thôi.”

Hàn Tử Tự và Văn Sát nghe lời này, trong mắt đều lộ vẻ kinh hoàng. Nhưng hai người quả không hổ là tay kỳ cựu lăn lộn nhiều năm giang hồ, rất nhanh ẩn đi tâm trạng thực.

Hàn Tử Tự nói: “Vậy, Hoàng thượng vì sao nguyện ý cho chúng ta biết chân tướng?”

Cảnh Đức đế cười: “Hỏi rất hay.” Ngài đứng dậy, bước bộ tới cạnh hai người, “Kỳ thực ta chỉ muốn nói cho nhị vị sự thật — Mạc Ly căn bản không muốn ở bên các người, hắn muốn chạy trốn, chỉ hận không đi được càng xa càng tốt.”

Nghe thêm câu này, sắc mặt của cả Hàn Tử Tự và Văn Sát đều tối trầm xuống, *** tế thì thấy, trong con ngươi Văn Sát có một tia *** hồng.

Cảnh Đức đế phất tay nói: “Nhị vị chớ kích động, trước hết nghe ta nói hết đã.Chuyện của các ngươi và Mạc Ly, ta đã nghe Thanh Li nói qua. Ta lấy tư cách người ngoài cuộc khuyên các người một câu, đôi khi không phải cứ trói chặt lấy hắn là hắn sẽ yêu các ngươi.Đúng lúc buông tay, còn có thể xoay chuyển.”

Văn Sát cười lạnh: “Nếu chúng ta không đáp ứng?”

Cảnh Đức đế đáp: “Nếu nhị vị không muốn, ta đây vì lời hứa với Mạc Ly, dù có phá vỡ nguyên tắc không can thiệp vào chuyện giang hồ, diệt Thiên Đạo môn và Nhất Ngôn đường cũng không hề gì. Thực lực của các người có lớn, chắc chắn không thể đọ được với thiên quân vạn mã triều đình.”

Nghe lời uy hiếp của Cảnh Đức đế, Hàn Tử Tự vẫn chưa chút rối loạn, trái lại thần sắc tự nhiên nói:

“Hoàng thượng nói buông tay thực dễ dàng.Ta cũng nghe nói, Tống Việt tướng quân kia không hề yêu ngài, Hoàng thượng ngài sao không thử buông tay? Xem xem khi Tống tướng quân biết ngài soán vị phản quốc, có còn nguyện ý ở lại cạnh ngài không?”

Một lời của Hàn Tử Tự chọc đúng tâm bệnh của Cảnh Đức đế.Tống Việt vĩnh viễn là nhược điểm của ngài. Thấy Hàn Tử Tự tựa hồ biết chuyện Tống Việt rõ như lòng bàn tay, Cảnh Đức đế liền dẹp sát khí.

Nhưng đúng lúc đó, Văn Sát lại mở mồm: “Hoàng thượng nếu định dùng sự tồn tại của Nhất Ngôn đường và Thiên Đạo môn uy hiếp chúng ta, nhưng với thực lực của Hàn môn chủ, lẻn vào cung giết ai đó, cũng không phải chuyện khó…”

Thấy Văn Sát mơ hồ có ý nhằm tới Tống Việt, Cảnh Đức đế cao thủ võ công nhất thời xuất nội kình, sử dụng nhất chiêu Diệt Hồn Thủ của Lạc Nhạn bát thức, muốn chộp tới yết hầu Văn Sát.

Khi năm ngón của Cảnh Đức đế gần chạm tới yết hầu Văn Sát, cổ tay đã bị Hàn Tử Tự bắt lại.

Hàn Tử Tự nói: “Hoàng thượng chớ kích động, Văn Sát chỉ nêu một giả thiết nho nhỏ thôi.Chúng ta yêu Mạc Ly, kỳ thực cũng giống Hoàng thượng yêu Tống tướng quân. Thỉnh Hoàng thượng đặt mình vào mà suy nghĩ cho hai chúng ta.Ngài đã không muốn buông Tống Việt, ta và Văn Sát sao có thể buông Mạc Ly?”

Mâu thuẫn đau xót ngập trong mắt Hàn Tử Tự. Mạc Ly một lần nữa chọn cách rời đi, y như dự đoán của họ, nhưng khi sự thực rành rành xảy ra trước mặt, có thể tiếp nhận không lại là chuyện khác.

Cảnh Đức đế phẫn hận thu tay về, buông ra sau lưng: “Được, chúng ta đều lui một bước.Nếu Mạc Ly đã trăm phương ngàn kế muốn ly khai như thế, nhất định là do khuyết điểm của các người khiến hắn không thể tha thứ được.Các người đều luôn mồm nói yêu Mạc Ly, thế nhưng, các ngươi rốt cuộc hiểu hắn bao nhiêu?Hắn thích cái gì, mong ước cái gì, các ngươi có biết?”

Thấy vẻ hoang mang trong mắt Văn Sát vì lời mình nói, Cảnh Đức đế nắm bắt thời cơ: “Ta hỏi ngươi, Mạc Ly thích ăn món gì nhất? Mạc Ly thích màu gì nhất? Sinh thần của Mạc Ly là ngày nào? Các ngươi biết không?Ta đoán, chắc là các ngươi chỉ biết món các ngươi thích ăn nhất, màu y phục các ngươi thích Mạc Ly mặc nhất, còn nữa, các ngươi chắc chỉ nhớ mỗi ngày sinh của mình?”

Thấy sắc mặt của hắc bạch hai người càng lúc càng tái đi, Cảnh Đức đế thở dài: “Lẽ nào không ai nói cho các người, yêu một người là không thể như thế?”

Cảnh Đức đế lại nói: “Các ngươi sớm đã biết chuyện của ta và Tống Việt, ta đây hỏi các ngươi một câu, vì sao ta lại vì một người không yêu ta mà khuynh thiên hạ, không tiếc bị bêu danh soán triều đoạt vị?”

Không đợi Hàn Tử Tự và Văn Sát trả lời, Cảnh Đức đế đã đáp: “Đó là bởi, nếu yêu một người, phải vô điều kiện trả giá vì người đó. Chỉ cần có thể cứu được hắn, ta cả giọt máu cuối cùng cũng không tiếc! Hắn muốn tính mạng ta, ta cho hắn; hắn cầu ta đừng vì hắn mà bỏ đi thiên hạ này theo hắn, hắn muốn ta một mình thống khổ sống sót làm một vị vua tốt, ta cũng đáp ứng hắn.Yêu một người, là phải trả giả rất nhiều.Còn các ngươi lại ngược lại, chỉ biết đòi lấy.”

Bị đâm trúng tim đen, Hàn Tử Tự và Văn Sát mắt xám như tro, mãi không nên lời.

Cảnh Đức đế thấy dáng vẻ suy sụp của bọn họ, lại thở dài:“Nếu các ngươi còn tiếp tục, Mạc Ly dù không trúng Tâm Ma, nhất định rồi cũng có một kết cục thảm thương.Nhìn hắn thống khổ, các ngươi sẽ hạnh phúc?”

Chưa có người nào nói với Hàn Tử Tự và Văn Sát như vậy.

Cảnh Đức đế, ở một mức độ nào đó cũng giống bọn họ — Khổ vì tình, không lọt được vào mắt người thương, vật lộn trong sự đau khổ giữa buông hay không buông.

Cho nên, một người như vậy đã nói thế, vô luận là Văn Sát hay Hàn Tử Tự đều bị tác động vô cùng.

“Ta khuyên các ngươi, buông tay đi!Dù không thể hoàn toàn mà thả ra, cũng phải học cách buông! Các ngươi chung quy không muốn thấy kết cục bản thân bức tử Mạc Ly chứ?”

Văn Sát cùng Hàn Tử Tự nhìn nhau, giọng run run, “Chúng ta nên làm gì?”

Xoa xoa cái trán phát đau, Cảnh Đức đế nói: “Không bằng thế này.Chúng ta lấy năm năm làm hạn định. Trong năm năm, các ngươi không được phép xuất hiện trước mặt Mạc Ly. Tuy các ngươi có thể dùng mọi biện pháp thầm giúp đỡ hắn, bảo hộ hắn, nhưng không được cho hắn biết sự tồn tại của mình.Năm năm đó, coi như các ngươi để Mạc Ly chữa trị thể xác và *** thần.Trong năm năm, các ngươi phải dõi theo Mạc Ly, học cách hiểu Mạc Ly, học cách hắn cư xử giải quyết mọi việc.Sau đó, dùng chính phương pháp Mạc Ly có thể chấp nhận được yêu thương hắn.”

Bầu không khí giữa ba người ngưng tụ lại.

Trầm mặc một lát, Văn Sát nói: “Ba năm, ta chỉ chịu được tối đa ba năm!”

Cảnh Đức đế tức khắc đập bàn: “Được!Quân tử nhất ngôn, khoái má nhất tiên. Nếu nhị vị vi phạm chi ước hôm nay, trong ba năm mà ép buộc Mạc Ly làm bất kỳ chuyện gì, ta dù mất tất cả cũng đòi lại công đạo cho hắn!”

Hàn Tử Tự thấy ván đã đóng thuyền, chắp tay: “Vậy cũng hy vọng Hoàng thượng ngài giữ chữ tín, sau ba năm, đừng xen vào chuyện của chúng ta và Mạc Ly.”

Thấy Cảnh Đức đế trầm tư một lát cuối cùng cũng gật đầu, Hàn Tử Tự và Văn Sát mới xoay người rời đi.

Cảnh Đức đế lúc này, đột nhiên lại nhớ tới chuyện gì, nói với hai người: “Như vậy, Hợp Hoan cổ trong người Mạc Ly…”

Chỉ thấy Hàn Tử Tự sững người, lấy một hộp gỗ từ tay áo, ném về phía Cảnh Đức đế.

Đợi hai thân ảnh đã tiêu thất, Cảnh Đức đế không khỏi cảm thán, hai người này khó chơi, không thua bất kỳ cường địch nào.Bình thản như thế vì Mạc Ly, đã là cực hạn rồi.

Nếu không phải Cảnh Đức đế xuất thủ tương trợ, tin rằng với cá tính của hắc bạch hai người và thế lực của bọn họ trong giang hồ, nhất định sẽ siết chặt lấy Mạc Ly, không buông tha y.

Mạc Ly à Mạc Ly, hy vọng ngươi có thể dùng tấm lòng thiện lương giáo dục lại hai kẻ đần độn kia, để bọn họ hiểu cuối cùng là ngươi muốn gì!Nếu không thể trốn thoát, chi bằng hãy tạo một kết cục tốt nhất cho mình.

Cảnh Đức đế nghĩ vậy, phân phó tâm phúc của mình an bài một xe ngựa cùng vàng bạc châu báu, để Mạc Ly chạy suốt mấy đêm, bí mật trốn khỏi cung. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({});


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.