Đọc truyện Khách Điếm Lão Bản – Chương 23: Tên ta là a vong 1
Mùa thu phương Bắc sao mà ngắn ngủi, từBiện Kinh về tới khách điếm chưa bao lâu, trận tuyết đầu tiên đã tới.
Tuyết phủ mọi nơi. Mạc Ly cầm xẻng, hất tuyết đọng trước cửa khách điếm để có lối đi. Băng tuyết phủ lên đá khiến đường thật trơn. Mạc Ly phải rắc muối lên đường, tránh cho mấy đứa nhỏ chạy nhảy trượt chân. Xốc lại chiếc áo bố dày, y quét tuyết xong thì đi vào.
May có vải bố dày làm màn cửa trước cổng khách điếm, nếu không gió bắc thấu xương mà thổi vào thì chỉ có chết cóng.Ngồi bên bếp lò hơ tay, Mạc Ly chà xát mấy cái mới giúp mấy ngón tay hoạt động được linh hoạt. Đối với kẻ sợ lạnh như y thì hệ thống sưởi thời cổ đại khiến y thấy thật khổ sở.
Y phục trên người rất dày, tuy bề ngoài vẫn mộc mạc nhưng bên trong lại là lớp lông ngỗng hảo hạng được Dược Lang sắm cho. Kéo cao cổ áo, Mạc Ly co quắp trước bếp lò mà đờ đẫn.
Y trở lại khách điếm được hai tháng rồi.
Vào đông, việc làm ăn của khách điếm vãng dần. Đây là đợt lạnh lớn, nếu không phải bắt buộc, chẳng ai nguyện ý vì một bữa cơm mà đi xa thế.Tuy món lẩu của Mạc Ly nức tiếng gần xa, nhưng đa số mọi người chỉ chọn qua ăn trưa, chứ đến chiều tối, cơ bản là không còn khách nữa.
Hiện tại Dược Lang đã ở cùng Trình Cửu Nhụ, hai người đó ngày càng ngọt ngào, số lần qua khách điếm cũng ít đi nhiều.Trình Cửu Nhụ dù sao cũng là một người biết săn sóc lại chu đáo, trừ nấu ăn thì thua Mạc Ly chứ những phương diện khác quả không có gì để bắt bẻ.
Trước đó, hai người họ cũng muốn qua khách điếm chơi với Mạc Ly cho khuây khỏa, nhưng vừa ‘tân hôn’, hầu như không có khoảng cách, ngoảnh trước ngoảnh sau đã thấy miệng ngậm miệng, hành vi ái muội cũng không kém cạnh, với một người vừa thất tình như Mạc Ly thì đúng là sự kích động to lớn.
Tuy Thể Hồ ti trong Mạc Ly đã được giải, nhưng đau khổ khúc mắc sớm bén rễ, không đớn giản là một hai viên dược là chữa khỏi được.
May mắn, những ảo giác về Hàn Tử Tự tự nhiên xuất hiện của Mạc Ly cũng dần dần biến mất, ban đêm đã ngủ yên.
Về Hàn Tử Tự, Mạc Ly không muốn lo lắng nữa. Nếu đúng như hắn nói thì cho dù có trốn đi thì cũng không thoát nổi những cơ sở ngầm trải khắp thiên hạ của Thiên Đạo môn. Mạc Ly cảm thấy không cần thiết. Y đã xem khách điếm là nhà của mình, việc gì phải vì một người dưng mà không dám về nhà.
Còn những lời mà Hàn Tử Tự nói, Mạc Ly không tin là thật. Bởi vì ngày hắn diệt trừ tận gốc hắc đạo còn lâu mới tới, vừa mới ngồi chưa vững chiếc ghế võ lâm minh chủ, chẳng chóng thì chầy hắn sẽ quăng chuyện này vào một xó thôi.
Vả lại Lý Tiêu cũng đã nói, với địa vị hiện tại của Hàn Tử Tự, tội gì phải vì một nam tử mà hủy hoại danh tiếng bản thân.
Nghĩ thế, Mạc Ly quyết tâm, cứ ở khách điếm, an ổn sống qua ngày.
Tháng Chạp rét đậm, sắc trời sẩm tối sớm lắm, gió thổi dữ dội, giấy dán cửa sổ bị thổi tới kêu vang.
Mạc Ly đóng cửa khách điếm, chọn trong kho vài hũ rượu hảo hạng, nướng xong một con vịt, lấy trứng muối rồi bỏ tất cả vào một giỏ trúc; y cầm theo đèn ***g, mặc áo choàng, ra khỏi cửa.
Trình Cửu Nhụ và Dược Lang muốn Mạc Ly qua nhà tụ tập một bữa.Hiếm có dịp vui, từ trưa Mạc Ly đã nấu nướng chuẩn bị, tới tận lúc đóng cửa khách điếm.
Ra khỏi nhà, Mạc Ly xoay người khóa cửa. Ánh sáng từ chiếc đèn ***g hơi mờ, khiến y chẳng nhìn rõ mắt xích. Mãi một hồi mới khóa xong, y cầm giỏ trúc, phải đi thôi.Mới bước được hai bước, có gì đó đập vào mắt Mạc Ly, y dừng lại. Do dự, cuối cùng vẫn bước tới. Tới tận góc quẹo của khách điếm, Mạc Ly mở to hai mắt.
Dường như có thứ gì đen đen.
Cái gì vậy?
Trái tim Mạc Ly thoáng nhảy lên.
Trong không gian vang lên tiếng giẫm trên tuyết dày, thi thoảng lại có thêm tiếng tuyết đọng rơi xuống.Tập tễnh đến gần, Mạc Ly giương cao đèn nhìn “vật thể” kia. Nhìn kỹ, hình như… là một người?
Gạt tuyết đang đọng trên thân người ấy ra, dựa vào kinh nghiệm bản thân, Mạc Ly lôi được gương mặt của người ta lên.
Hắn cóng ở đây hẳn phải được một lúc rồi, toàn thân lạnh buốt.
Mạc Ly dò hơi thở người đó, còn thở nhưng rất yếu.Gương mặt bất tỉnh tuy mắt không mở, môi vì cóng lạnh mà tím ngắt nhưngvẫn làm người ta phải kinh ngạc vì dung mạo như tạc.
Lại nhìn tới y phục tả tơi vì đánh nhau trên người kẻ đó, Mạc Ly cố kéocánh tay phải của hắn… Hết hồn.
Trên cả cánh tay là những chiếc móc ưng bằng hàn thiết.Bị thứ vũ khí thâm độc này thương tổn, chẳng biết kết cục sẽ ra sao.
Mạc Ly đứng lên, thở dài. Là một nhân sĩ võ lâm gặp nạn, nên cứu hay không?
Cứu, không khéo lại thêm một Hàn Tử Tự nữa, chẳng những không được cảm ơn, còn bị cắn ngược.
Không cứu, trơ mắt nhìn một con người chết đi, lương tâm của Mạc Ly không chịu nổi.
Đứng đó hồi lâu, Mạc Ly dần hạ quyết tâm.Dù không cứu hắn, cứ để tên này nằm cóng trên tuyết này một đêm, không chết cũng khó.
Mạc Ly ngẩng đầu nhìn những bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống, nhíu mày.Một lần nữa mở cửa khách điếm, y dốc sức kéo hắc y nhân bất tỉnh kia vào sài phòng.
Trời dù lạnh nhưng phải dốc hết sức như thế cũng khiến Mạc Ly toát một tầng mồ hôi mỏng. Thì hắc y nhân ấy cao lớn hơn Mạc Ly lắm, không ai giúp đỡ, kéo được hắn vào đây đã là quá sức với y.
Sài phòng tuy cũng bị gió lùa bốn phía, nhưng đối với băng tuyết bên ngoài thật tình tốt hơn nhiều. Mạc Ly không ngừng tự nhủ: “Như vậy là được rồi, không nên rước thêm phiền phức, thương người cũng đến thế mà thôi…”
Để hắc y nhân một mình ở lại sài phòng, Mạc Ly vội vàng chạy tới nhà Trình Cửu Nhụ.
Lúc đóng cửa, Mạc Ly thầm cầu nguyện, hy vọng lúc y trở lại từ nhà họ Trình, hắc y nhân đã tỉnh và tự động bỏ đi.
Bị trì hoãn bởi chuyện ngoài ý muốn khá lâu, lúc tới nhà Trình Cửu Nhụ, Dược Lang đã đói tới độ hai mắttrắng dã.
Trình Cửu Nhụcởi áo choàng hộ Mạc Ly, phủi tuyết đọng cho y, “Dược Lang chờ ngươi đến đau dạ dày rồi.”
Mạc Ly vội an ủi Dược Lang, lập tức bày thức ăn nóng hổi ra. Cộng với đồ ăn Trình Cửu Nhụ đã chuẩn bị, một bàn tiệc thật phong phú.
Cơn đói át cơn giận, Dược Lang ngồi vào bàn ngấu nghiến.Trình Cửu Nhụ trò chuyện với Mạc Ly, bầu không khí chẳng bao lâu liền trở nên ấm cúng.
Và vài miếng cơm, tự nhiên Mạc Ly lại nhớ tới người đàn ông trong sài phòng nhà mình.
Không biết hắn ta tỉnh chưa?Mong là không chết.Liệu có kẻ nào tới khách điếm tìm hắn ta không?Nhỡ có người hỏi thì mình có nên nói là không thấy không?
…
“Tiểu Ly?”
“Tiểu Ly!”
“Ơi… Chuyện gì?”
Dược Lang rót một chén rượu cho Mạc Ly, “Sao lại thất thần thế?”
Trình Cửu Nhụ tiếp lời, “Có tâm sự à?”
Mạc Ly sợ Trình Cửu Nhụ nhìn ra, vội né ánh mắt hắn, cúi xuống, “Không, không có gì.” Đặt bát đũa xuống, “Ta, ta chợt nhớ ra, nồi canh còn hâm trên bếp, e cạn nước hỏa hoạn thì chết.”
Dược Lang gào lên: “Sao lại bất cẩn thế, ta về nhà tắt bếp bộ ngươi nhé?”
Mạc Ly vội vàng đứng dậy, “Không, không, ta cũng phải về mà, nếu ngươi qua rồi lại quay lại, không phải phiền thế đâu.”
Tới chỗ treo áo khoác, Mạc Ly mắc áo lấy đèn, vội vàng rời đi.
Dược Lang tiễn Mạc Ly xong quay lại phòng, “Tiểu Ly hôm nay kỳ thế, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?”
Trình Cửu Nhụ kéo Dược Lang vào lòng, cho y uống một ly rượu.
“Chà, không phải đã bảo là không cho ta uống rượu ư?”
Dược Lang tuổi trẻ khí thịnh, thích uống là chuyện bình thường, hàng ngày vì lén uống rượu, thường bị Trình Cửu Nhụ dùng “gia pháp hầu hạ”.
Trình Cửu Nhụ nói: “Giờ trời lạnh, uống nhiều chút không sao.”
Tính Dược Lang đại khái, bị Trình Cửu Nhụ quấy rối một hồi, chuyện vừa rồi tức khắc quên béng.
Trong khoảnh khắc Dược Lang không chú ý, Trình Cửu Nhụ nhìn về phía Mạc Ly rời đi, “Sai một li, đi một dặm…”
Dược Lang uống rượu, sắc mặt ửng hồng, quay đầu lại, “Ngươi nói gì đó…?”
Trình Cửu Nhụ hôn nhẹ lên môi y, “Không có gì, ăn thêm đi.”