Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 4: Đương gia trở về
– Nhà… nhà người đó làm gì vậy? – Gia tài vô kể, ruộng vườn
vạn mẫu cũng có thể là kẻ cầm đầu toán cướp, Tghề nghiệp tự do phi pháp. Nàng
không hứng thú lắm với kẻ cưỡi hắc mã, tay cầm đao, cướp bóc suốt ngày.
– Gia thế võ lâm. – Hắn nói khái quát bằng bốn từ ngắn gọn,
không dài dòng. Lời hắn nói rõ ràng đã thu hút được sự chú ý của nàng.
– Gia thế… võ lâm ư? Chính là những người bay trên trời, múa
kiếm vù vù. Những người chẳng có việc gì chỉ thích kết bang kết phái, đến mở
cửa cũng dùng chưởng gió nội lực, mỗi lần đánh nhau là suốt ba ngày ba đêm
không ngủ, cuối cùng lại thích dụ dỗ con gái nhà lành, ôm người ta quay mấy
vòng trước mặt người khác rồi nói: “Cô nương không sao chứ? Tại hạ là kẻ giang
hồ họ…”?
– … – Hắn nâng chén rượu lên nhấp một hớp, dựng lông mày nhìn
nha đầu trước mặt đang làm rõ về hai từ “Võ lâm”, nhếch mép nói: – Không ngờ cô
nương lại có cách nhìn về giang hồ độc đáo như vậy.
– Hì hì hì! Bạch công tử, nói vậy thì nhà họ Bạch các người
rất lợi hại đúng không?
– Đâu dám! – Hắn cố ý làm ra vẻ khiêm tốn.
– Thiếu chủ nhà công tử chẳng phải cũng là người rất lợi hại
trong số những người lợi hại sao?
– À… – Hắn ngần ngại một chút.
– À là ý gì chứ? – Nàng lập tức nhíu mày: – Chắc không phải
đâu nhỉ. Hẳn là người đang mắc bệnh gì đó sắp về Tây Thiên hoặc là người chưa
cắt tiền duyên rồi? Hai mươi lăm tuổi mà chẳng có ai chịu gả cho người đó sao?
Như vậy mà công tử còn nói người đó tướng mạo đàng hoàng được ư? – Của rẻ là
của ôi. Đây là chân lý mà tên Long Hiểu Ất đã nói với nàng.
Ánh mắt hắn hơi động:
– Theo ta được biết, đó là người hoàn toàn khỏe mạnh.
– Vậy người đó có lợi hại không?
– Ý cô là đánh nhau ư?
– Đúng vậy. Giang hồ mà.
– Người đó rất giỏi thoát thân.
– Thoát… thoát thân?
– Đúng vậy. Nếu cô mang theo họa sát thân với thanh kiếm nát
gia truyền thì cô sẽ làm gì?
– … Ờ… – Nàng tỏ ý thông cảm, bắt đầu cho rằng, có thể, có
khả Tăng, thiếu chủ họ Bạch chính là người chồng tương lai mà mình mong đợi.
Đột nhiên hắn cất lời khiến câu trả lời của nàng bị gián
đoạn:
– Đương nhiên là ném nó đi rồi.
– Ném… ném cái gì cơ? Là thanh bảo kiếm gia truyền đó sao?
– Phải. Vứt đi, đém bán, hay mang tặng… đều đã làm rồi. – Hắn
nhún vai bất cần: – Dù sao cũng luôn có người sẵn sàng giúp cô tìm lại thanh
kiếm đó, đặt vào tay cô. Thật là đau đầu!
– … – Nàng bặm môi, bỗng nhiên nghĩ đến đại hiệp áo đen đó,
lẽ… lẽ nào…
– Nguy nan phía trước thì ắt phải thoát thân. Võ học không
tinh thông thì nên học thoát thân.
– … Người đó đã rất vất vả nghiên cứu môn võ này phải không?
– Và cũng có một số thành tựu.
– Cũng chính là nói, người đó ngoài công phu thoát thân ra
thì võ công rất tệ?
– Có thể.
– … Bạch công tử, bàn rượu này năm mươi lượng bạc trắng, cộng
thêm công nô gia nói chuyệT với công tử năm lạng, tổng cộng là năm mươi lăm
lạng bạc trắng. Cảm ơn công tử đã chiếu cố. Mời công tử trả tiền.
Mẹ ơi, thật đúng là lãng phí thời gian mà. Tên công tử gia
thế gì đó chỉ biết thoát thân, gia tài vô kể gì chứ, nàng đây đã từng gả cho ác
bá, lẽ nào giờ lại đi lấy một tên chỉ biết bỏ chạy? Phì!
– Cô không thích người đó sao? – Hắn cười và cảm nhận được
thái độ trên khuôn mặt nàng: – Dù sao, đây cũng là tín vật đính ước, đợi khi
nào cô có hứng thú với người đó, Bạch mỗ sẽ thay thiếu chủ đợi cô.
Hắn nói, tiện tay giật chiếc cúc áo mặt ngọc trắng trên cổ
áo, đầu ngón tay cầm chiếc cúc bỏ vào cái túi nhỏ trên bộ y phục tiểu nhị của
nàng. Động tác của hắn quá nhanh khiến nàng chỉ biết há hốc miệng nhìn, xương
quai xanh lộ ra kéo dài đến tận xương vai như ẩn như hiện trước mắt nàng.
Nàng đang ngẩn người trước vẻ đẹp tuyệt mỹ đó thì nghe bên
tai có tiếng thì thầm của hắn.
– Này! Tếu cô ăn cơm mà không có ngân lượng trả thì cô sẽ làm
thế nào?
– Ai da! – Nàng trợn tròn mắt nhìn kẻ đó, không nỡ thu lại ánh
nhìn của mình, buột miệng trả lời: – Hỏi vớ vẩn! Tất nhiên là phải ăn một bữa
thật ngon rồi tìm đường thoát thân rồi.
– Vậy sao? Hóa ra là vậy. – Hắn gật đầu nhận chỉ giáo rồi
nói: – Ngồi đây đợi người đếT tính tiền quả là hơi ngốc.
– Đúng thế. Có kẻ ngốc mới đi ngồi đây. Không thoát thân, lẽ
nào định đợi người ta đến tóm.
– Có lý! – Hắn tiếp tục gật đầu nói: – Một người chỉ biết
thoát thân có sở trường là gì? Cô biết không?
– Haizzz!
Nàng chớp mắt, vừa ý thức được những gì mình nói thì đã thấy
hắn nhìn nàng bật cười, sau đó trong nháy mắt…
Chát chát rầm rầm!
Xủng xoảng choang choang!
Rầm rầm uỳnh uỳnh!
Một loạt những âm thanh cực kỳ bi thảm từ trên lầu vọng xuống
khiến chưởng quỹ và tiểu nha đầu nhìn nhau sợ hãi, sắc mặt xám ngoét. Cho đến
khi cái bóng trắng bay từ ban công tầng hai xuống đất, gió thổi nhẹ vào lượt cổ
áo không cúc của hắT, hắn đứng trên phố vừa phủi bộ đồ trắng không dính chút
bụi vừa lắc đầu nói:
– Xem ra, võ công gì đều có thể không luyện, duy khinh công
thì tuyệt đối phải dùng đến. – Đặc biệt là vào lúc đi ăn quỵt.
Hắn chỉnh lại y phục, ngẩng đầu nhìn lên ban công, trơ trẽn
cười:
– Này! Đa tạ đã nhắc nhở nhé. – Nói rồi, đầu ngón chân hắn
nhún trên mặt đất, thân hình khẽ động, sau đó bay vụt đi như tia chớp.
– Khốn khiếp! Đồ ăn quỵt còn dám lừa tôi nói sẽ làm mối giúp
tôi. Tôi cần gì thiếu chủ nhà họ Bạch chứ. Sớm muộn gì hắn cũng bị Tào Tháo
đuổi cho mà xem, phải rẽ đất ra mà chạy, đau hơn cả thiếu nữ ngày kinh, chẳng
ngon lành mà ngủ được đâu. – Những lời thô tục, chẳng hề nho nhã bùng ra trên
lầu.
– … Làm hủy hoại danh tiếng của khách điếm bằng những lời thô
tục, trừ nửa canh giờ tiền công. – Chưởng quỹ gẩy bàn tính nói, lặng lẽ đưa ra
quyết định mới.
– Không hổ là 1227. Chỉ cô mới có thể bình tĩnh như vậy trước
mỹ nam, tôi thật sự ngưỡng mộ. – Tiểu nha đầu chắp tay tán thưởng nói: – Ối,
chưởng quỹ 420, đương gia đã nói, kẻ ăn quỵt phải được dạy dỗ, răn đe đến nơi
đến chốn đấy.
– Ừm! Đúng là đương gia có căn dặn như vậy, đương gia còn nói
phải truy đuổi đến cùng. Nhưng cô xem vị công tử đó khinh công giỏi như vậy, ai
có thể đuổi theo được chứ?
– Haizzz! Bàn rượu trên lầu đó tính vào đầu ai đây?
Chưởng quỹ không nói, nhìn kẻ vẫn đang mải chửi mắng trên
lầu, lại còn đập phá khách điếm Tữa. Kẻ đó đúng là con nợ lớn của khách điếm
rồi.
– Chao ôi!… Tội nghiệp 1227! – Tiểu nha đầu nhìn lên lầu
bằng ánh mắt thông cảm: – Tiền công cô ấy kiếm được hằng tháng không đủ để đền.
Thật là thê thảm!
– Tiểu thư! Tiểu thư! Tiểu thư nhà tôi đâu? – Tiếng chạy bộ
kèm theo tiếng thở hổn hển, một a hoàn ào vào khách điếm Đại Long Môn, nắm vai
chưởng quỹ lắc mạnh: – Chưởng quỹ, tiểu thư nhà tôi đâu? Tiểu thư, tiểu thư,
tiểu thư!
– Đinh nha đầu, cô gào thét gì thế? May mà bây giờ vẫn chưa
đến giờ dùng bữa, nếu không khách khứa đã bị cô dọa cho bỏ đi hết rồi. – Chưởng
quỹ gạt tay Đinh nha đầu ra, tiếp tục tính toán sổ sách: – Hôm nay không phải
là ngày cô làm việc ở đây. Cô không đợi ở Long phủ, còn chạy ra ngoài làm gì?
– Tôi đến tìm tiểu thư… ờ… 1227 ạ. – Cô lo lắng giậm chân,
nhìn tiểu thư của mình toàn thân lấm lem, lại còn bị ngã bầm giập mặt mũi đang
vịn thành cầu thang, chống eo bước xuống.
– Tiểu thư! Sao tiểu thư lại thành ra thế này? Tiểu thư đánh
nhau với người ta ư?
– … – Nàng buồn bực nhìn Đinh nha đầu, không biết nên giải
thích thế nào. Người ta thì chớp mắt tung ra vài chiêu hư ảo, còn nàng thì vừa
vung nắm đấm tàn độc lên đã liền ngã chổng vó, mặt mày bầm giập đến là mất mặt.
Giờ thì hay rồi, trên người nàng đều là sơn hào hải vị, bào ngư tổ yến, vây cá
tay gấu. Mùi thật khủng khiếp!
– Hết rồi. LầT này thì hết thật rồi. Tiểu thư mau theo em về.
Có lẽ còn có thể thay đồ, che giấu đi một chút.
– Em lo lắng thế làm gì? Năm nào cũng chỉ đến cuối năm mới có
người nào đó trở về soi mói cách ăn mặc của ta thôi mà. – Nàng ngẩng khuôn mặt
dính bê bết dầu mỡ lên.
– Chính bởi vì người đó đã về rồi. – Khuôn mặt Đinh nha đầu
mếu máo.
– Về rồi là ý gì?
– Đương gia về rồi.
Phịch! – Nàng ngồi phệt xuống bậc cầu thang, trong nháy mắt,
mặt bắt đầu méo xẹo.
– Em nói… hắn về rồi sao?
– Đúng vậy. Tiểu thư, bây giờ không phải là lúc tiểu thư sợ
hãi như thế. Gia đinh đã gửi thư về báo trước. Đương gia sắp đến cửa Long phủ
rồi. Giả quản gia sai em đi gọi tiểu thư về chuẩn bị đón đương gia về phủ ạ.
– Hắn hắn hắn hắn hắn về làm gì? Bây giờ vẫn chưa đến cuối
năm mà. Không đâu. Em xem, em xem, ve sầu còn kêu ra rả kia kìa. Hắn về làm gì
chứ?
– Em cũng không biết, bây giờ khắp phủ đang náo loạn cả lên.
Giả quản gia đang lo đến phát khóc. Tiểu thư còn đứng đây. Tiểu thư quên năm
ngoài đương gia về phạt tiểu thư thế nào rồi sao? Mau lên, mau lên, mau lên,
mau đi theo em về nào.
– … – Năm… năm ngoái ư? Đúng đúng đúng. Tết năm ngoái hắn về
muộn mấy hôm, nàng cứ tưởng là hắn không về và sẽ có một cái Tết thoái mái,
uống rượu cùng các nha đầu, khua khoắng chân tay, đứng trên ghế cao hát ca ngợi
tự do. Nàng còn cao giọng nói rằng ai có thể chém được tên Trần Thế Mỹ[1] –
Long Hiểu Ất đó, thì nàng sẽ lập tức cải giá lấy người ấy. Kết quả những câu
nói ấy đã đến tai Long đại đương gia. Hắn cười lạnh lùng nhìn nàng đang say
sưa, mọi Tgười đều đứng qua một bên. Nàng vẫn đứng trên ghế chỉ vào mũi hắn.
Ngay sau đó, nàng bị phạt đứng bên tường của phủ nhà họ Long.
[1] Trần Thế Mỹ: Là một nhân vật trong kinh kịch dân gian
Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ
xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi thành thân với công
chúa nhà Tống, trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con của mình
ở quê để chạy theo vinh hoa phú quý. TrầT Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.
Nếu phạt đứng cũTg chẳng sao. Thực ra, nàng đã chẳng còn mấy
xấu hổ đối với hìTh phạt này, nhưng hắn lại sai người bê chiếc ghế đẩu đó đến
chỗ nàng, bắt nàng đứng lên trên, mặt hướng ra ngoài, cầm một cành hạnh đỏ trên
tay. Cuối cùng, hắn đã phát hiện ra cách khiến nàng xấu hổ.
Nàng ấm ức nhìn cành hạnh đỏ. Hắn muốn mắng nàng không giữ
đạo làm vợ, lăng nhăng bêT Tgoài, ai cũng có thể coi là chồng. Hắn thì tốt đẹp
lắm đấy. Nhưng thà cứ chửi mắng đi có được không? Đằng này lại bắt nàTg đứng
lên trên ghế đẩu, hướng mặt ra ngoài cầm cành hạnh đỏ là ý gì chứ?
– Muốn “hồng hạnh xuất tường”[2] thì cũng
phải đợi tay cô đủ dài rồi hẵng nói.
[2] Hồng hạnh xuất tường: Dịch là “Hạnh đỏ vượt tường”, câu
này ám chỉ người phụ nữ đã có chồng mà vẫn còn lăng nhăng với người đàn ông
khác. Long Hiểu Ất đã bắt nữ chính đứng cầm cành hạnh đỏ chìa ra ngoài tường để
thể hiện ý này, bôi xấu nàng.
Long đại đương gia thản nhiên truyền đạt ý nghĩa trong cách
giáo dục của hắn. Còn nàng thì bị hắn bắt đứng như vậy trong tuyết suốt cả đêm.
Từ đó về sau, nàng cũng hiểu được rằng, thực ra “hồng hạnh xuất tường”, loại
việc đó cũng chẳng có gì là thú vị.
Nghĩ đếT cảnh thê thảm ấy, toàn thân nàng run rẩy:
– Ta không về đâu. Tói gì ta cũng không về. Ta, ta… Em xem
mặt ta thành ra thế này, lại còn vừa đập nát khách điếm. Hắn sẽ giết ta mất.
Chắc chắn hắn sẽ giết chết ta. Ta… Đúng rồi. Em nói với hắn rằng, ta cùng các
thiên kim tiểu thư ra ngoài, tạm thời không có ở nhà.
– Tiểu thư đừng ngốc thế. Cô nghĩ Long phủ chúng ta không có
tai mắt của đương gia sao? Mỗi ngày cô ngáp mấy cái, đương gia cũng đều biết rõ
mồn một.
– … – Được rồi. Cả thế giới này đều biết nàng là Long đại
tiểu thư không có chủ quyền, không cần phải nhắc nhở nàng nữa.
– Đương gia sắp về rồi. Liệu đương gia có đếT kiểm tra cửa
tiệm không? – Tiểu nha đầu khi nãy vỗ tay sực nhớ đến điều này.
– Tất nhiên sẽ đến rồi. 1227, cô nên nghĩ cách giải thích với
đương gia về đống đổ nát ở trên lầu đi. – Chưởng quỹ lật sổ sách nghĩ đến hình
phạt còn tàn khốc hơn.
– … Hu hu! Tôi muốn gặp bạch mã hoàng tử! Tôi muốn gặp bạch mã
hoàng tử! Tôi không muốn gặp bà mẹ kế đó! Tôi không muốn, không muốn, không
muốn! Oa oa oa! – Bạch mã hoàng tử đang ở đâu? Sao đến lúc này mà chàng vẫn
chưa xuất hiện chứ. Nàng quyết định đợi đến lúc gặp được bạch mã hoàng tử của
mình, nàng sẽ đá vào hai chân chàng. Ý gì nhỉ? Phạt vì tội đến trễ ư? Híc!