Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 29: Đạo quán trà ư?
Sư thực chứng minh, nam nhân là một đám những kẻ cầm thú lúc
nào cũng để ý tới cái thể diện rỗng tuếch, nhưng lại rất ưa những thứ phong hoa
tuyết nguyệt[1]. Không phải lần nào bàn chuyện làm ăn, bọn họ cũng
cần đến kỹ viện, cái nơi âm thịnh dương suy ấy. Họ ngồi ở trà quán cũng có thể
thương lượng, mà đây dường như là một nơi tao nhã, phẩm cách phi phàm, khí chất
tuyệt vời. Sau đó họ mới… gọi mấy cô nương giá không rẻ lên tiếp tục làm những
chuyện thương phong bại tục giống ở kỹ viện.
[1] Phong hoa tuyết nguyệt: vốn là bốn đối tượng thường được
dùng để miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên trong thơ ca thời xưa. Sau này “Phong
hoa tuyết nguyệt” được mở rộng nghĩa, ý chỉ tình yêu nam nữ, khung cảnh lãng
mạn.
Thật may cho nàng vì Long Hiểu Ất đã bước qua cửa kỹ viện mà
vẫn chưa có chút động tĩnh gì. Nàng nghĩ rằng hắn còn nghiêm túc hơn những kẻ
thú tính kia rất nhiều. Vào lúc quan trọng hắn đã vứt bỏ bản tính cầm thú của
mình và trở nên ngoan ngoãn. Dù gì hắn cũng là người đã có thê tử, dù gì hắn
cũng là người đàn ông trưởng thành có gia thất, vào những nơi như thế này cũng
phải suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều về hậu quả của nó,
đúng không? Nàng vừa nghĩ thế thì đã thấy “chồng trước” của mình dắt
một cô gái rất đáng ghét từ trên lầu đi xuống. Không biết nàng rất ích kỷ sao?
Người đàn ông của nàng, dù chỉ là quá khứ, cũng không thể vứt hết tiền đồ đi
dạo kỹ viện trước mặt “vợ cũ” như vậy được.
Nhưng trong nháy mắt, nàng theo đến trà quán bên phố, nhìn
hắn vén rèm bước vào, xoay người đi thẳng lên tầng hai, cười hàn huyên với mấy
viên ngoại. Hắn ung dung ngồi xuống bên chiếc bàn vuông. Trà vẫn chưa được bê
lên mà mấy cô nương yểu điệu ca hát lả lướt đã xuất hiện.
Mẹ ơi, đây là trà quán, dựa vào cái gì mà những cô nương đó
còn lên nhanh hơn cả trà vậy? Thật đúng là treo đầu dê bán thịt chó. Đừng trách
nàng đem lòng tiểu nhân để đo dạ quân tử. Cũng chẳng cần phải nói những cô
nương đó bán tài hay bán thân vì cô nương vừa tay trong tay với người chồng cũ
của nàng ở kỹ viện đã tựa mình vào một người đàn ông khác. Cô ta cũng nhanh
thật đấy, bên này vừa mới kêu, từ bên kia cô ta đã lập tức ngả sang. Bây giờ kỹ
viện còn cho người ra ngoài phục vụ nữa, tốc độ nhanh đến kinh người. Thật là
khiến người ta khó hiểu!
– Long đại đương gia, lâu lắm rồi chàng không đến thăm người
ta! – Tay cầm khăn tay, miết trên cây đàn vừa đem tới đặt bên cạnh, cô nương đó
kéo mạnh dây đàn một cái, mắt nhìn thẳng xuống đài diễn dưới tầng một, chẳng
thèm chú ý đến thái độ của Long Hiểu Ất. Xem ra cô ta cũng không có hứng thú
bán nghệ cho lắm. Xem ra ai đó đúng là thường xuyên đến kỹ viện rồi. Xem ra đó
đúng là một kẻ giẻ rách không đáng một xu.
Long Hiểu Ất không nói gì, chỉ đến khi tay áo bị kéo mới liếc
mắt nhìn cô nương ngồi bên cạnh mình, rồi lại nhìn mấy viên ngoại, mỗi người ôm
một cô nương. Chợt ý thức được tình huống lúc này, hắn nở nụ cười nhìn cô nương
đó hỏi:
– Cô nương tên gì? – Lát nữa ở bên nhau mà không biết họ tên
là gì để xưng hô.
– …
Trong nháy mắt, mặt cô nương đó trắng bệch ra, như sắp không
chịu nổi, cho đến khi Lâm viên ngoại đứng lên giải thích.
– Ái chà! Ông chủ Long sống giữa cả trăm đóa hoa, có lúc nào
để ý đến ai chứ? Tiểu nha đầu cô cũng dám nhắc tên mình trước mặt ông chủ Long
sao? Đúng không ông chủ Long?
… Còn sống giữa cả trăm đóa hoa ư? Người đàn ông “ra
gì” như vậy mà ông cũng dám gả con gái mình cho hắn sao? Thế gian này có
những bậc phụ mẫu vô trách nhiệm như họ nên mới có những cô gái khốn khổ như
nàng. Khốn kiếp, hai kẻ con rể và nhạc phụ cùng uống rượu chơi gái. Thế giới này
còn đồi bại đến mức nào chứ?
Long Tiểu Hoa nấp sau cái cột gỗ, nhìn những kẻ xấu xa đang
hưởng thụ lạc thú. Họ nói chuyện làm ăn và chơi đùa với những cô nương ở đó chứ
không về nhà với thê tử của mình, dù sao thổi tắt nến rồi thì có khác biệt gì
đâu. Nàng hoàn toàn chẳng hứng thú gì với cuộc sống riêng tư của Mẹ kế hay
chuyện hắn có đi dạo kỹ viện chơi gái hay không.
Long Hiểu Ất không giải thích gì nhiều với Lâm viên ngoại,
hắn chỉ ngẩng đầu nhìn một lượt trà quán và nói:
– Trà quán này chẳng còn mới nữa. Lâm viên ngoại ra giá với
tôi cao quá đấy.
Vừa nhắc đến chuyện làm ăn, Lâm viên ngoại lập tức đẩy cô
nương trong lòng ra, ngồi xuống cười nói:
– Lâu ngày ông chủ Long không về thành nên không biết. Trà
quán này của ta không chỉ bán trà, ngắm cảnh đâu. Ông chủ Long nhìn đài diễn
bên kia còn có cô nương đánh đàn thổi sáo. Ngày nào ở đây cũng đều đông nghịt
khách. Nếu không phải là ta cố thu xếp một gian tao nhã để mời các vị thì e
rằng chẳng còn chỗ nào đâu. Nếu không vì dạo này doanh thu không tốt lắm thì ta
cũng không để các vị nhúng tay vào.
– Có thực sự tốt đẹp hay không, phải thử mới biết được. –
Long Hiểu Ất chỉ cười, buông một câu nhưng trong mắt Long Tiểu Hoa hắn thật hạ
lưu, tay ôm cô nương mà còn nói gì là thử qua mới biết. Thật là vô liêm sỉ!
– Ông chủ Long đã nói ra câu này, ta đây có dám ba hoa trước
mặt người khác cũng không dám nói quá với ông chủ Long. Trước đây, ta khuyên
ông chủ Long mở thêm quán ở kinh thành, ông chủ Long không đồng ý. Ta biết
trong chuyện này chắc chắn có điều gì đó. Tin tức mấy ngày nay từ kinh thành
truyền đến nói rằng thuế má ở kinh thành đang tăng. Đừng nói là kiếm lợi, bao
nhiêu thương nhân đều kêu khổ, lo phải đóng cửa. Ông chủ Long thật tinh tường
đã kịp thời khuyên nhủ, nếu không thì bây giờ hẳn là chẳng thể lấy lại được
vốn.
Long Hiểu Ất thản nhiên không nói gì, để mặc Lâm viên
ngoại tự trách bản thân:
– Thực ra ta định chuyển nhượng luôn quán cho ông chủ Long,
gom chút tiền giải quyết vấn đề làm ăn. May mà ông chủ Long không phải hạng
người giậu đổ bìm leo, lại giúp ta nghĩ cách giải quyết vấn đề. Ta sao có thể
lấy oán báo ơn làm ông chủ Long tổn thất được chứ? Nếu như ông chủ Long có ý
với tiểu nữ thì chuyện hôn nhân, chúng ta cũng có thể…
– Lâm viên ngoại, ông đem bản khế ước ra đây cho tôi xem nào.
– Hả? – Vừa nhắc đến con gái mình, sao tự nhiên lại…
– Bản khế ước!
– Phải phải phải. – Việc làm ăn quan trọng hơn. Lâm viên
ngoại rút bản khế ước ở trong người ra: – Chỉ là ông chủ Long, ông thật sự sẽ
như những điều trong bản khế ước này, không động tay vào bất cứ việc gì, chỉ
giao ngân lượng cho ta và nhận tiền hoa hồng hằng tháng thôi ư?
– Tôi cũng không phải không quan tâm thứ gì. Tôi muốn kiểm
tra sổ sách hằng tháng của ông. – Hắn vừa đọc bản khế ước, vừa trả lời.
– Như vậy có ổn không? Phương diện kinh doanh này…
– Tôi không cần để ý đến chuyện kinh doanh. Lâm viên ngoại
chỉ cần người góp vốn, chia hoa hồng hằng tháng nên tôi phải kiểm tra sổ sách.
Nếu thua lỗ thì tôi sẽ không đầu tư một đồng nào nữa. Lỡ cuối cùng vì thua lỗ
mà tôi không lấy được chút gì về thì sao?
– Phải phải phải. Chuyện đó không thành vấn đề. Chỉ cần qua
được cửa này, chắc chắn sẽ không có tổn thất nào cả. Ta chỉ tò mò là sao bỗng
nhiên ông chủ Long lại có hứng thú hưởng an nhàn, chỉ lấy hoa hồng thôi vậy? Ta
nghe nói ông chủ Long đã mở thêm được khá nhiều sản nghiệp mà.
– Chỉ là dự phòng thôi. – Hắn không giải thích nhiều, nhìn cô
nương đang ôm lấy tay mình mơ màng, lịch thiệp, lạnh lùng nói: – Cô nương buông
tay ta ra được chứ? Long mỗ cần lấy đồ.
– Hả… Vâng. – Cô nương đó lập tức buông tay ra. Thấy hắn
thò tay vào túi lấy con dấu nhỏ ra, Lâm viên ngoại liền sai người bê hộp mực
dấu đỏ lên. Hắn đọc lướt lại bản khế ước rồi đóng dấu.
– Ha ha! Ông chủ Long quả là rộng rãi. Đài diễn này cũng
chuẩn bị gần xong rồi. Lát nữa sẽ có vở diễn Võ Tòng đánh hổ đặc
sắc nhất. Nhất định ông chủ Long phải ở lại xem đấy. – Lâm viên ngoại vừa giới
thiệu vừa cầm bản khế ước lên xem và phát hiện ra con dấu có gì đó không bình
thường: – Hả? Ông chủ Long… cái này… không đúng rồi.
– Sao lại không đúng?
– Ở đây, sao ở đây con dấu không phải là tên ông chủ Long?
Đây chẳng phải là Long Tiểu Hoa… Long Tiểu Hoa sao?
– Là tên thê tử của tôi, có gì không đúng sao?
– … Nhưng chẳng phải cô ta… – Không phải là hữu danh vô thực
sao? Nói thẳng ra là chẳng phải cô ta chỉ như cái bình rỗng thôi sao?
– Long mỗ chỉ dùng tên thê tử để thu mua sản nghiệp, chứ
không hề có ý gì khác. Hơn nữa, số ngân lượng này đầu tư vào chỗ Lâm viên
ngoại, dù người ký khế ước với ông là ai thì cũng có gì khác nhau đâu. Ông
không cần lo Long mỗ sai hẹn.
– Câu… này không sai. Phần hoa hồng đó chẳng phải là…
– Không sao. Đều là ngân lượng của Long phủ thì đứng tên tôi
hay Tiểu Hoa cũng thế thôi.
– … Ha… Ha ha! Ông chủ Long vui là được rồi.
– Chỉ mong sau này, những lúc Long mỗ không có nhà, Lâm viên
ngoại đừng lừa gạt thê tử của tôi là tốt rồi.
– Ơ… Chuyện này tuyệt đối không có, tuyệt đối không có đâu.
Ha ha ha ha…
– Như thế là tốt nhất, nhưng…
– Ông chủ Long còn có điều gì chỉ giáo?
– Ông có thể bảo cô nương không biết tên tuổi này đứng ra kia
một lát không?
– Hả?
– Cô ấy cứ bám lấy cánh tay tôi, mỏi lắm!
– …
Long Tiểu Hoa nép sát vào cột gỗ nhăn mặt. Nàng không dám
chắc chắn điều mình vừa nghe thấy? Long Hiểu Ất dùng tên của nàng mua sản nghiệp
ư? Không, không, không đâu. Lẽ nào hắn biết nàng không hiểu gì về sổ sách,
không hiểu sổ sách thì càng không hiểu chuyện kinh doanh, hắn sợ người khác bắt
nạt nàng nên mới giúp nàng mua sản nghiệp để nàng có thể ngồi mát ăn bát vàng,
đến chết cũng không lo đói sao? Chắc chắn là hắn vì không muốn chịu trách nhiệm
nên mới đẩy cái họa này lên đầu nàng. Lợi lộc về túi hắn còn nàng sẽ phải mang
tiếng. Đúng rồi. Chắc chắn hắn có mục đích khác, âm mưu khác, ý đồ khác…
Oa a a a a a a! Sao hắn lại dùng tên nàng để mua đồ chứ? Tên
nàng nghe hay lắm sao? Hắn lại còn đem con dấu của nàng theo người. Nàng dễ dãi
thế sao? Đừng có tỏ ra là quan hệ của họ thân thiết như vậy chứ? Nàng còn phải
tái giá mà. Hắn như vậy sẽ khiến tình hình của nàng ngày càng tồi tệ. Làm sao
mà nàng có được tương lại tốt đẹp chứ?
Hơn nữa, hắn còn nói khi hắn không có nhà gì gì nữa. Hắn muốn
đi đâu? Hắn không định ức hiếp nàng cho đến khi nàng lấy được Bạch mã hoàng tử
sao? Nếu vậy, Bạch mã hoàng tử đâu thể thấy được sự đáng thương của nàng nữa.
Đúng rồi. Hắn đang “thương yêu” nàng mà.
Sao nàng lại quên mất chứ? Đúng rồi. Lần này chắc chắn hắn
lại dùng thủ đoạn cay độc gì đó để chia rẽ nàng và Bạch mã hoàng tử đây mà. Hắn
nghĩ biến nàng thành một người vợ hạnh phúc thì có thể che mờ đôi mắt xám tuyệt
đẹp của Bạch mã hoàng tử sao? Hu hu hu! Nàng quyết không thay lòng đổi dạ đâu!
– 1227, cô ngồi đó làm gì thế? Mặt thì ngây ra, tim đập thình
thịch, buồn bực, phẫn nộ, định giả khóc sao? – Nha đầu bê chiếc khay cúi xuống
nhìn ai đó đang ngồi xổm sau cái cột với vẻ mặt nghi hoặc.
Long Tiểu Hoa bị châm chọc thì vội ngẩng đầu lên trừng mắt,
chớp chớp nói:
– 8… 813, sao cô lại ở đây?
– Đương nhiên là đi làm thuê rồi. Cô trông tôi giống người
nhàn rỗi có tiền đến đây uống trà nghe đàn hát lắm sao? – 813 giơ cái khay trà
ra trước mặt nàng, nhìn sang căn phòng đang buông rèm, bĩu môi cười nói:
– Cô đi theo dõi đương gia đúng không? Ái chá! Cô đúng là có
chết cũng không chừa. Đàn ông ra ngoài làm ăn mà cô cũng ghen sao?
– 813, tôi hỏi cô một câu, cô nhất định phải trả lời cho tôi
biết đấy.
– Chuyện gì vậy?
– Trong những cuốn sách mà tôi cho cô mượn đọc, có cuốn nào
nói mẹ kế không đối xử tệ với kẻ đáng thương không?
– Không có. Đều đối xử rất tệ. Nhưng đối xử tệ cũng không
sao. Dù sao cuối cùng cũng có bạch mã hoàng tử đến ôm cô nương đáng thương lên
giường để thương yêu mà.
– … Tôi không hỏi cô chuyện trên giường.
– Nhưng mỗi lần cô cho tôi mượn sách, cô đều thích thú nói
những tình tiết đó rất hay mà. Cô đâu có để ý đến những âm mưu thủ đoạn của các
nhân vật.
– … – Đủ rồi. Hôm nay, nàng về đọc lại những đoạn âm mưu đó
là được chứ gì?
– 1227, hình như tôi thấy đương gia đứng dậy chuẩn bị ra
ngoài. Cô có cần tránh đi không?
– Hả? – Sau tiếng đó, nàng lập tức như con bọ chét nhảy đựng
lên.
– Trời ơi! Trốn ở đâu? Trốn ở đâu? 813, cô mau tìm chỗ trốn
cho tôi đi. Tôi không thể để hắn bắt gặp tôi lén theo dõi hắn đi với người phụ
nữ khác được. Hắn sẽ giết tôi mất. Hắn sẽ lại phạt tôi phải đứng bên bờ tường
cả tối mất thôi.
– Hả? Gì cơ? Hình như chuyện đó có liên quan gì đến tôi đâu?
– Cô nghĩ tôi chết rồi thì còn có người cho cô mượn sách đọc
sao?
– …
Long Hiểu Ất giơ tay vén rèm đi ra, hơi nhếch mép nhìn chiếc
cột gỗ trống không, chỉ còn lại vết răng quen thuộc, rất không đẹp, cũng không
hoàn toàn ngay ngắn. Hắn hứ một tiếng, ung dung đi xuống cầu thang. Hai bóng
người vội vàng lướt qua chân hắn. Hắn không nhìn rõ nhưng cũng đoán ra phần
nào.
Hắn dừng bước, đứng trên cầu thang, tay vịn vào cột gỗ, lướt
qua trà quán đông người. Đài diễn đó đã được chuẩn bị xong chỉ đợi người lên
biểu diễn. Hắn thấy hai cái bóng đang nấp phía sau đó động đậy.
– Hắn có nhìn lại đằng này không? Có không? Có không? – Vừa
run rẩy vừa muốn quay đầu nhưng lại không dám, Long Tiểu Hoa chỉ cảm thấy mình
đang nổi da gà. Dù bên cạnh nàng có đông người chen chúc nhưng nàng cũng không
hề cảm thấy an toàn. Trực giác mách bảo rằng có một ánh mắt nóng như lửa nhưng
lại vô cùng lạnh lẽo đang dõi thẳng, dò xét nàng từ đầu đến chân.
– Chắc là không đâu. Đương gia đang đứng ở cầu thang nhìn đài
diễn. Từ trên cao nhìn xuống rất đẹp! Ái chà! 1227, thực ra cô có phát hiện ra
là đương gia có phong thái rất uy nghiêm không? Tôi thấy các vương tôn công tử
trong kinh thành cũng đều có phong thái đó. – Vừa quý phái lại vừa oai phong.
Cô đã tìm được từ miêu tả phong thái đó trong tiểu thuyết.
– Hắn là kẻ tà ác thì có. Hắn luôn giấu bản chất của mình
đằng sau tướng mạo đẹp đẽ đó.
– Hỏng rồi. Hình như đương gia đang đi xuống. Cô nấp sau đài
diễn đi để tôi tìm cái gì đó che cho cô. – 813 nói rồi đẩy cánh cửa phía sau
ra, vội vàng buông rèm xuống.
Tìm thứ gì đó để che, tìm thứ gì đó để che. Lúc này, nàng tìm
đâu ra thứ gì đó để che đây. Long Tiểu Hoa gõ trán nhìn đống gươm đao, đạo cụ
đầy ở góc tường phía sau đài diễn, rồi lại thấy các diễn viên đang vội vàng hóa
trang, họ hoàn toàn chẳng chú ý đến kẻ đáng thương vừa chui ở đâu ra này.
Phía sau nàng vọng lại tiếng bước chân nặng trịch, mồ hôi
trên trán nàng bắt đầu vã ra. Nàng liếc mắt nhìn thấy một bộ hóa trang hình con
hổ đặt trên chiếc hòm, liền vội vã mặc bộ đồ đó vào.
Lần này sẽ không có ai nhận ra nàng đâu. Híc híc híc!
Tiếng bước chân đó ngày càng gần hơn. Sau đó, nàng nghe thấy
tiếng rèm vén lên, một giọng đàn ông lạ hoắc vang tới:
– Ái chà! Chắc là chuẩn bị xong cả rồi. Lâm viên ngoại nói,
hôm nay có vị khách quan trọng, vở kịch này phải diễn cho thật tốt. Đến lúc lên
đài rồi. Hôm nay, ai sẽ đóng giả làm hổ đây? Còn không mau đi chuẩn bị đi.
– Trưởng đoàn, thời tiết hôm nay nóng lắm nên chưa có ai chịu
chui vào bộ lốt hổ đó cả.
– Ai cũng lười như cậu sao? Chẳng phải đã có người nhận rồi
đây thôi. Tốt lắm! Tốt lắm!
Vai nàng bị người ta vỗ mạnh.
– Hôm nay diễn cho tốt nhé. Ngồi xuống. Lát nữa, viên ngoại
sẽ thưởng cho.
– … – Thưởng gì chứ? Bây giờ nàng chỉ cảm thấy quay cuồng,
nóng chết người đây này.
– Trưởng đoàn, đến lúc lên đài diễn rồi. – Giọng thúc giục từ
phía đài diễn vọng lại: – Võ Tòng đã chuẩn bị xong. Võ Tòng sắp lên đài. Mau
gọi người đóng hổ lên đi.
– Được. Này, cậu còn đứng đó làm gì? Đến lượt cậu lên diễn
rồi đấy.
Ai lên diễn cơ? Nàng ư? Long Tiểu Hoa sao?
Con hổ chỉ vào mình rồi lắc đầu.
Không được, không được. Nàng chỉ là người qua đường thôi. Tuy
thường ngày nàng rất thích gào thét ầm ĩ nhưng nàng hoàn toàn xa lạ với vai
diễn này. Hơn nữa nếu bị Võ Tòng đánh thì nàng sẽ mất hết sức lực. Đừng, đừng,
đừng đẩy nàng. Chết mất thôi.
– Cậu còn chần chừ gì nữa? Mau lên đi. Mau lên đi.
Tràng vỗ tay vang lên như sấm nổ bên tai. Nàng đã đội cái đầu
hổ vào rồi mà vẫn còn nghe rõ như vậy. Ông trời ơi, nàng hoàn toàn không có khả
năng diễn xuất. Dù đội cái đầu hổ vào rồi nhưng nàng vẫn thấy ngại chết đi
được.
Nhưng dường như không ai để ý đến cảm nhận của nàng.
Rèm được kéo lên, con hổ sẽ bị Võ Tòng đánh chết đang lên đài
diễn.
Diễn viên chính là… Long Tiểu Hoa…