Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 19: Thực ra nàng không hiểu lòng ta (hạ)
Quyết sống mái một trận!
Thắt chặt dây lưng, Long Tiểu Hoa lao vào màn mưa, kéo dây
cương của con ngựa trắng ngốc nghếch đi trong mưa, nhưng con súc sinh ấy hoàn
toàn không biết suy nghĩ gì cả. Dường như nó cảm thấy thời tiết này không hợp
với bộ lông trắng như tuyết của nó. Dù làm thế nào nó cũng không chịu bước đi.
Cuối cùng, nàng đã hiểu bộ lông trắng sạch sẽ, đẹp đẽ của nó ở đâu mà ra. Tất
cả đều nhờ vào sự lười biếng mà có.
Đường bẩn không đi, trời mưa không đi, trắng cái con khỉ!
Ngựa trắng thực sự là loài động vật vừa ngốc lại vừa lười. Thảo nào Bạch mã
hoàng tử đã vứt nó ở Long phủ không thèm cưỡi về nhà.
Đường gập ghềnh, mấy lần ngã, con đường bình thường không đi
đến hai khắc đã tới, nay bị con súc sinh này kéo dài tới tận nửa canh giờ, lại
còn bị dân chúng cười nhạo vì cưỡi con ngựa ngốc nghếch đi trong mưa. Toàn bộ
thiện cảm của nàng đối với nó đều đã bị quét sạch sành sanh. Khó khăn lắm mới
kéo được con ngựa đến cổng thành. Sau khi cẩn trọng nhìn quanh, không thấy bà
mẹ kế độc ác đâu, nàng liền buông dây cương ngựa, chạy ra bờ sông.
Dòng sông nhỏ hiền hòa thường ngày bị nước mưa biến thành con
nước lớn dữ dội. Bên bờ sông không một bóng người, không có bóng áo trắng bay
bay, không có người gặp nàng lúc giờ Ngọ ba khắc, không có nụ cười dịu dàng và
tiếng gọi trìu mến “Long Nhi”. Ngoài tiếng mưa rơi ra, chỉ còn lại nàng ướt
sũng như chuột lột, đứng bên bờ sông vuốt nước mưa trên mặt.
Cũng đúng thôi. Nàng đã đến muộn hai canh giờ, lại gặp trời
mưa lớn như vậy. Y phục của chàng quá sạch sẽ, đâu có thần kinh đứng trong mưa
đợi nàng. Hơn nữa, 813 còn nói câu chết người đó với chàng, chỉ có kẻ ngốc mới
đứng đây đợi.
Lần này thì hết thật rồi. Bà mẹ kế độc ác đã thắng. Nàng đã
thua rồi. Bạch mã hoàng tử ơi! Hu hu! Lần này Long Nhi phải vĩnh biệt chàng
rồi, phải quay về để bà mẹ kế ngược đãi cả đời, còn phải cả đời làm bà cô già
nữa. Thật là thê thảm! Ít nhất nàng cũng đã từng hy vọng vào ngày mai tươi đẹp
bên Bạch mã hoàng tử. Nào ngờ đến hy vọng cuối cùng đó cũng bị bà mẹ kế độc ác
dập tắt. Thật không phải là con người!
Thở dài, nàng lẩm bẩm rồi quay người thì chỉ thấy con súc
sinh ngựa trắng bỗng nhiên nhiệt tình lao về phía mình? Hả? Lẽ nào bộ dạng đau
khổ của nàng lại có sức hấp dẫn như vậy? Có thể khiến nó thay đổi tâm tính sao?
– Này! Sao bỗng nhiên ngươi lại chạy thục mạng như vậy?
Cộc cộc cộc cộc!
– Này, ngươi cứ lao thẳng như vậy là ý gì chứ?
Cộc cộc cộc cộc!
– Này! Ngươi còn lao đến đây là ta hét lên đấy.
Cộc cộc cộc cộc!
– Này! Ục ục ục… ặc ặc! Đồ chết tiệt! Ngươi hất ta xuống sông
rồi. Ục ục ục! Cứu cứu cứu tôi với! – Đánh cược gì chứ? Cưỡi ngựa trắng gì chứ?
Thương yêu nàng gì chứ? Tất cả là vì lời thề độc của nàng. Thật không ngờ nàng
còn chưa kịp bị chó cắn, biến thành rùa, cóc nhái thì đã bị con ngựa trắng mình
sùng bái nhất hất xuống sông cho hà bá ăn thịt.
– Ta biết… Ta biết đây là kế hoạch cả bà mẹ kế độc ác đó mà…
Ục ục ục…
– Ta hận ục ục ục… ngươi! Long Hiểu Ất! Ta biến thành ục ục
ục… cũng không tha…
– Làm gì có ai giống như cô, chết đuối đến nơi rồi mà vẫn còn
cố sức nói những câu vớ vẩn đó chứ? – Một tiếng cười nhạo vang lên bên tai
nàng.
Vì nàng nghĩ rằng cuộc đời này sẽ không còn được nhìn thấy
mặt trời ngày mai, nên nàng đã để tất cả oán ân bùng phát, nhưng vào lúc quyết
định đó thì đôi mắt màu xám lại nhìn nàng, mái tóc đen ướt sũng nước mưa, bộ đồ
trắng vẫn bay bay nhưng tất cả đều nổi trên mặt nước, không hề bị lấm.
– Lếch thếch quá! – Hắn nhìn bộ dạng ngạc nhiên không nói lên
lời của nàng, cười nhún vai: -Ta vốn không muốn cô thấy bộ dạng lếch thếch này
nhưng nào ngờ cô… vì không đợi được ta mà nhảy xuống sông tự vẫn.
– … – Nhảy xuống sông tự vẫn ư? Ai cơ? Nàng á? Lẽ nào chàng
không nhìn thấy nàng bị con ngựa ngốc nghếch đó hất xuống sông? Ờ! Nhưng mà
hiểu nhầm này lại rất tốt! Nàng cũng chẳng muốn nói ra, chỉ là ục ục ục… ặc ặc…
Chân nàng vừa đạp thì lại uống một ngụm nước sông, mặt nước phủ qua đầu khiến
đầu óc nàng quay cuồng. Nàng cố bám lấy thứ gì đó trên mặt nước thì bỗng nhiên
đôi môi bị bịt chặt lại. Sau đó, một luồng khí ấm thổi vào miệng nàng, lan tới
phổi nàng. Cảm giác dễ chịu khiến nàng thỏa mãn. Nàng mở mắt ra thì thấy hàng
lông mi dài đó đang nhắm lại, ở rất gần nàng. Chàng dùng một tay kéo cằm nàng
về phía mình.
Lẽ nào nàng và chàng đang…
Hít một luồng khí lạnh.
Sự thực đã chứng minh, hà hơi cho người khác trong nước là
một lựa chọn lãng mạn nhưng đương nhiên không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Bởi vì đương sự vì ngạc nhiên, nhạy cảm hay hưng phấn quá độ, bất cứ lúc nào
cũng có thể hít một hơi… không, là nước xộc vào mũi. Sau đó…
Tứ chi co giật!
Ngất đi!
Bạch Phong Ninh nổi lên khỏi mặt nước, mái tóc đen xõa ra.
Hắn nhìn Long Tiểu Hoa càng cứu càng gần cái chết trong lòng mình, nở nụ cười.
– Ngất như thế sao? Quả là không bình thường!
Bỏ đi, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn mực nước chưa đến ngực
mình mà nói:
– Nếu chết đuối với mực nước như thế này thì cô thật là mất
mặt đấy!
Hắn bế “vật thể” không còn ý thức trên tay, vừa bước từng
bước lên bờ vừa nhìn nàng. Cổ áo nàng bung ra, để lộ một sợi dây lụa trên làn
da trắng. Sợi dây đó treo một chiếc chìa khóa tinh xảo. Hắn giơ tay định gỡ ra
thì lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn con ngựa trắng đang đứng bên bờ gặm cỏ với dáng
vẻ lười biếng. Hắn vỗ vỗ con ngựa:
– Ngày ta mua ngươi, ta đã biết ngươi nhất định sẽ có ích. Hôm
nay thật là cảm ơn ngươi đấy.
Hắn nhẹ nhàng gạt mái tóc ướt, kéo “vật thể” đang hôn mê lại
gần mình, thì thầm bên tai “vật thể” không biết có nghe được gì không đó:
– Chúng ta đã thân mật hơn cả bình thường, môi kề môi. Từ nay
về sau, cô không được nói dối ta. Chắc chắn cô biết bản khế ước bán thân của
Hiểu Ất ở đâu. Nhất định phải nói cho ta biết đấy.
Tiếng vó ngựa thu hút sự chú ý của Bạch Phong Ninh. Hắn ngẩng
đầu lên nhìn con ngựa đen đang từng bước từng bước tiến về phía mình. Không hổ
là ngựa chạy suốt đêm, nó khác hẳn với cá tính lười biếng của con ngựa trắng.
Chạy trong mưa mà không hề e ngại. Áo choàng đen của kẻ cưỡi trên lưng ngựa đã
ướt sũng, đến cả chiếc roi ngựa cũng ướt sũng nước mưa sẫm màu. Hắn nhướn hàng
mi với ánh mắt lạnh lùng, tuy không phẫn nộ nhưng cũng không có chút gì là tình
bạn thân thiện cả.
– Huynh đến nhanh thật đấy! Ta đang định đưa cô ấy về phủ. –
Bạch Phong Ninh nở nụ cười: – Với cá tính của ta đợi người ta lâu lắm cũng chưa
đến nửa canh giờ thì đã bỏ về rồi. Huynh đã đoán như vậy, đúng không?
– … – Người trên lưng ngựa không nói gì nhiều, giơ tay ra
đoạt lại “thứ” trong tay Bạch Phong Ninh.
– Huynh có ý gì thế? Huynh nghĩ cô ấy là của mình sao?
– Lẽ nào huynh còn muốn ta cảm ơn huynh? – Long Hiểu Ất một
tay giữ dây cương, một tay giơ ra trước mặt Bạch Phong Ninh, giọng điệu khó
chịu.
– Cô ấy ngã xuống sông. Ta cứu cô ấy lên bờ giúp huynh. Chẳng
lẽ huynh không nên cảm ơn ta sao? – Bạch Phong Ninh dùng ngón tay vén những lọn
tóc ướt trước mặt như khiêu khích.
Long Hiểu Ất liếc nhìn mực nước sông không cao quá ngực, cảnh
cáo Bạch Phong Ninh không được ăn nói linh tinh. Dòng sông này từ trước tới nay
chưa từng có ai chết đuối cả. Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân không đến lượt Bạch
Phong Ninh. Còn chuyện rơi xuống nước được cứu cũng không đến lượt Long Tiểu
Hoa. Để bị sặc nước ngất đi ở dòng sông này đã là mất mặt lắm rồi. Lẽ nào còn
dám công kích sao? Hai kẻ mặt dày dám hẹn hò ở đây thật là chướng tai gai mắt!
– … Giao người cho ta, huynh có thể đi rồi. – Để khỏi phải
phí lời, Long Hiểu Ất đuổi thẳng kẻ trước mặt đi.
Bạch Phong Ninh không hề tức giận mà còn mỉm cười chẳng chút
xấu hổ nhún vai:
– Này! Huynh như vậy có coi là qua cầu rút ván không đấy? Dù
gì ta cũng giúp huynh mà.
– Không phải huynh giúp ta mà là huynh lắm chuyện.
– Theo ý huynh thì ta nên để cô ấy chết đuối dưới sông, chứ
không nên lắm chuyện cứu cô ấy đúng không?
– … – Giữ dây cương, Long Hiểu Ất nhằm vào kẻ đang cười, chỉ
muốn giẫm chết hắn.
– Này! Muốn con ngựa Chạy suốt đêm đó giẫm chết ta cũng được
nhưng huynh đừng quên trên tay ta còn có một người, một cành hạnh đỏ đấy. –
Bạch Phong Ninh nhếch mép cười, cúi đầu nhìn “cành hạnh đỏ” đang hôn mê trong
lòng mình. Phản ứng của nàng thật đáng yêu! Cố gắng lên. Hắn đã nói rồi, không
đủ cao cũng không sao, chỉ cần hắn bế nàng lên thì sớm muộn gì đóa hoa này cũng
nở bên ngoài tường thôi. Điều này không phải… đã ứng nghiệm rồi sao?
Bạch Phong Ninh đang mỉm cười với âm mưu đen tối của mình thì
con ngựa Chạy suốt đêm cứ thế lao về phía hắn:
– Này! Huynh giận quá mất khôn rồi à? Huynh định giết cá phá
lưới sao? – Lẽ nào hắn đã tính toán nhầm rồi? Người trong tay hắn không hề có
tác dụng gì với kẻ kia? Hay kẻ đó nghĩ nếu để hạnh đỏ vươn ra thì thà chặt luôn
cành hạnh đỏ đó cho xong?
– Ta rất muốn giẫm chết huynh. Rồi sẽ có ngày đó. – Giọng mất
kiên nhẫn của Long Hiểu Ất vang lên, tiếng vó ngựa càng lúc càng nhanh, như
ngọn gió lướt qua Bạch Phong Ninh. Hắn lùi lại hai bước nhưng đã muộn, vòng tay
hắn trống không. Hắn nhíu mày đứng đó nhìn Long Hiểu Ất cưỡi con ngựa đen phi
đi, hoàn toàn không để ý gì đến người hùng đã nhảy xuống nước cứu người.
Nhìn con ngựa đang phi đó và nhìn con ngựa Long Tiểu Hoa khó
nhọc kéo đến, Bạch Phong Ninh chỉ cười:
– Không phải chỉ là một bản khế ước bán thân sao? Nếu hắn
thật sự quan tâm thì mình sẽ giúp hắn lấy về.