Khách Điếm Đại Long Môn

Chương 16: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (hạ)


Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 16: Bạch mã hoàng tử mê hoặc (hạ)

Haizzz haizzz haizzz! Có phải sự việc phát triển hơi chệch
khỏi quỹ đạo bình thường không? Tối qua hắn chẳng thèm nhìn nàng thêm một chút,
hôm nay lại liền một mạch dẫn về sáu cô gái “thân thế đáng thương”, còn đứng
trước mặt nàng diễu võ dương oai. Lẽ nào hắn chẳng qua chỉ là một người cưỡi
ngựa trắng. Chẳng lẽ tìm bạch mã hoàng tử khó thế sao? Hắn lại còn rủ nàng…
vụng trộm với hắn nữa chứ?
Đáng ghét! Điều đó càng hấp dẫn hơn.

– Cô có muốn không? Hả? – Hắn ghé sát tai nàng hơn.

– Tôi…

– Có muốn không? Hả? – Đôi mắt xám của hắn hơi khép hờ, kề
sát môi nàng hơn nữa, nhìn như thể sắp chạm vào đôi môi của nàng.

Đợi… đợi một chút. Nếu như miệng nàng bị bịt lại, mũi cũng
bị nút thì sao? Nàng sẽ thở bằng gì? Nàng sẽ về chầu trời mất.

– Xì! – Hơi thở của Long Tiểu Hoa làm máu trong mũi dồn xuống
cổ họng. Bà mẹ kế chết tiệt! Đến cả việc hôm nay Bạch mã hoàng tử sẽ đến mà hắn
cũng đoán trước được sao? Hắn làm cho nàng chảy máu cam, không hít thở được!
Như thế nàng không thể gần gũi Bạch mã hoàng tử được rồi. Hu hu!

Bạch Phong Ninh lùi lại, kịp thời phản ứng. Nụ cười rộng
lượng, chỉ vào mũi nàng:

– Xem ra hôm nay cô không tiện rồi. Nhưng không sao. Chúng
ta…

Hắn ngừng lại, đứng thẳng người, lùi xa nàng, giọng vẫn bủa
vây lấy nàng:

– Ngày tháng còn dài.

– Bạch thiếu chủ xem thông báo viết thế này được chứ? Thiếu
chủ! – Ông chưởng quỹ hồ hởi từ nhà kho đi ra, tay cầm tờ thông báo vừa viết
xong.

Bạch Phong Ninh lập tức xoay người, lại tỏ vẻ chẳng thèm để ý
đến nàng. Hắn liếc nhìn chưởng quỹ 420 mở tờ thông báo ra, chỉ lạnh lùng đáp:

– Ông cứ quyết định là được rồi.

– Nhưng không phải Bạch thiếu chủ…

– Tiền tẩu phu nhân! – Hắn quay người gọi Long Tiểu Hoa vẫn
đang trong trạng thái đờ đẫn. Hắn giữ khoảng cách vừa đủ để chưởng quỹ không
thể nhìn thấy nụ cười của hắn dành cho nàng: – Mong cô suy nghĩ về lời đề nghị
vừa rồi của Bạch mỗ.

– …

– Tại hạ sẽ đợi câu trả lời của cô.

Hắn nói rồi, vén áo choàng bước ra ngoài bỏ lại chưởng quỹ
cầm tờ thông báo vò đầu đứng nguyên tại chỗ.

– 1227, Bạch thiếu chủ nói gì với cô vậy?

– Hắn… ờ, hắn hỏi con ngựa trắng của hắn ngủ ở Long phủ tối
qua có đạp chăn ra không?


– … Không biết nói dối thì đừng nói. Nói ra thật là mất
mặt.

– …

Nàng không có thời gian để lo chuyện mất mặt hay không. Nàng
muốn xem xem bạch mã hoàng tử của nàng đã viết lời yêu thương gì trong mảnh
giấy đó. Nàng lén ngồi xuống, nấp sau quầy, vừa thở dồn dập, vừa giở mảnh giấy
vẫn còn đượm hương thơm:

“Long Nhi…”

Ồ, mới mở đầu mà đã hợp với nàng rồi. Nghe nhé: “Long Nhi”,
“Long Nhi”, “Long Nhi”… Không phải là gọi cả họ lẫn tên: “Long Tiểu Hoa”,
cũng không phải gọi một tiếng khó nghe như gọi cún con: “Tiểu Hoa”, mà là…

“Long Nhi…”

Ồ, không được. Nàng đang ngây ngất…

Tiếp theo nào…

“Tối qua vừa gặp, lòng đã thấy lo. Ta biết cô thân ở Long
phủ, khổ sở vì Long huynh, không được tự do. Hẹn cô giờ Ngọ ba khắc ngày mai,
gặp nhau bên bờ sông ngoài thành.

Tái bút… Một cành hạnh đỏ.”

Hả? Hạnh đỏ ư? Sao lại chui ra một cành hạnh đỏ chứ? Nó đã
khiến nàng bị ảnh hưởng tâm lý hết sức nặng nề. Nàng nghĩ cuối cùng người đó đã
phát hiện ra cuộc sống đau khổ của nàng. Nàng biết chàng tuyệt đối sẽ không vờ
như không thấy. Hóa ra, chàng cố ý che giấu trước mặt Mẹ kế, đợi ngày giúp nàng
tháo cũi sổ lồng. Dù là hạnh đỏ thì nàng cũng mặc kệ. Thật là hạnh phúc!

Nàng áp má mình vào mảnh giấy trắng đó mà không hề cảm thấy
bóng đen phía sau đang bao trùm lấy nàng.

– Xem ra, bệnh cũ của cô lại tái phát rồi!

Haizzz! Sao lại có tiếng của Long Hiểu Ất vậy? Tuyệt đối
không có chuyện ngày nhớ đêm mơ đến hắn. Bây giờ mới là sẩm tối, còn chưa tới
lúc mơ ngủ, hơn nữa, nàng vừa véo mình vài cái để chứng minh là mình không nằm
mơ giữa ban ngày rồi. Ồ… Không phải là nằm mơ, mà nàng lại nghe thấy tiếng
Long Hiểu Ất sao? Đừng, đừng mà…

Nàng vội quay đầu lại thì chỉ thấy một cái bóng cao mặc áo
choàng đen, khoanh tay trước ngực, nở nụ cười lạnh lùng phía sau mình. Nàng còn
chưa kịp mở to đôi mắt ra nhìn thì đã vô thức nhét ngay mảnh giấy trên tay vào
miệng để hủy chứng cứ.

– Giờ Ngọ ba khắc ở bờ sông ngoài thành ư? Hừm! – Có mấy chữ
đó mà cô cũng phải ngồi xổm trên nền nhà nghiên cứu. Cô quả là ngốc nghếch!

Nhai giấy được nửa chừng thì nàng nghe thấy kẻ địch cho biết
đã biết toàn bộ tin tức về lá thư bí mật của mình. Nàng khóc dở mếu dở không
biết nên nuốt tiếp mảnh giấy đó hay là nhổ ra nữa.

Hắn lặng, nhếch môi nhìn nàng, điệu bộ bình thản đến nỗi
khiến nàng cảm thấy như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hắn đón lấy chén trà
chưởng quỹ 420 cung kính đưa, mở nắp nhấp một ngụm rồi hỏi ông ta:


– Hôm nay ai đến đây vậy?

Chưởng quỹ 420 cúi đầu, nhíu mày nhìn ánh mắt dò xét khách
điếm của đương gia. Hu hu! Làm sao để đương gia trách tội lên 1227 đây?

– Thưa đương gia, bây giờ 3ạch công tử đã bao trọn khách điếm
này. Người hôm nay đến cũng chỉ có Bạch công tử…

Người có thể để tái bút là “Một cành hạnh đỏ” thì cũng chỉ có
Bạch Phong Ninh thôi. Hắn hứ một tiếng lạnh lùng, đặt mạnh chén trà lên mặt
quầy khiến nó phát ra tiếng “cạch” giòn tan. Thấy người ở dưới chân mình vẫn
đang do dự không biết nên nuốt mảnh giấy đó hay là nhổ nó ra, hắn vén áo
choàng, cúi người xuống nhìn nàng nở nụ cười nguy hiểm.

– Muốn đi không? – Khẩu khí thương nghị cực kỳ dân chủ.

– Hả?

– Giờ Ngọ ba khắc ngày mai, ở bờ sông ngoài thành. Muốn đi
không? – Giọng hỏi han đầy mê hoặc.

– Tôi… – Nàng có thể nói nàng muốn đi sao?

– … – Cô dám nói?

– … – Vậy huynh còn hỏi tôi làm gì?

– Ta hỏi lại cô một lần nữa. Có muốn đi không? – Giọng hỏi
han đầy mê hoặc, có thêm phần uy hiếp.

– … – Hắn cố ý. Chắc chắn là hắn cố ý.

– Hả? – Giọng uy hiếp cao lên. Lần này, hắn không che giấu
bản chất nữa rồi.

– … Không muốn. – Nàng rất muốn khóc…

– Nói nhỏ quá! Ta không nghe thấy. – Hắn chậm rãi phủ định.

– … Không muốn… – Hu hu… Làm gì có kiểu ép người như
vậy. Nàng muốn đi, muốn đi, rất muốn đi. Nàng vô cùng muốn đi…

– Không nghe thấy. – Hắn tiếp tục thản nhiên phủ định.

– Không muốn. – Hu oa oa! Nói dối sẽ bị giảm thọ. Hắn đang từ
từ giết chết, giết chết, giết chết nàng!

– Không nghe rõ.

– Tôi không muốn đi, không muốn, không muốn, không muốn đi.
Ai đi người đó là con rùa, là cóc nhái. Ai đi người đó sẽ bị chó đuổi cắn. Ai
đi người đó sẽ rơi xuống sông, bị hà bá ăn thịt.

– Tốt lắm! Bản thân cô không muốn đi thì ta cũng không ép cô
nữa.

– Hu hu…


– Bây giờ, cô đi theo ta. – Sau đó, hắn sẽ trị cái tật xấu
của nàng.

– Hả?

Một lát sau, cảnh tượng cực kỳ quen thuộc lại xuất hiện bên
trong bờ tường Long phủ. Long đại tiểu thư lại một lần nữa biểu diễn tuyệt kỹ
“hạnh đỏ vượt tường”.

– Tiểu thư không sao chứ ạ? – Tiểu Đinh lo lắng nhìn ánh
chiều tà chiếu trên đầu. Tiểu thư của cô bị phạt tay cầm cành hạnh đỏ đứng trên
chiếc ghế nhỏ với tư thế thật hiên ngang.

– Hứ! Đúng là một kẻ thiếu sáng tạo. Cái cách cũ rích này vẫn
còn dùng lại. Quá kém! Dù sao ta cũng quen rồi. – Long Tiểu Hoa nói, rung rung
chiếc khăn trắng nhét ở lỗ mũi mà không hề cảm thấy những câu nói của mình làm
cho da mặt mình dày hơn. Dù sao bây giờ là mùa hè, thể lực của nàng cũng tốt
hơn lần trước rất nhiều.

– Tiểu thư, Tiểu Đinh thật thấy xấu hổ cho tiểu thư.

– Làm gì phải xấu hổ? Tư thế của ta rất anh dũng. Một cành
hạnh đỏ hướng về phía chiều tà thể hiện quyết tâm không hổ thẹn của nàng. Ngày
mai! Để xem làm sao nàng vượt qua được sóng gió, mò trăng đáy bể, để đi gặp
gian… không, không phải gian phu mà là bạch mã hoàng tử của nàng.

– Tiểu thư không thấy mỗi lần tiểu thư bị đương gia bắt gặp
thật là mất mặt sao?

– … Là hắn quá xuất quỷ nhập thần. Làm sao ta biết được hôm
nay hắn sẽ đến kiểm tra khách điếm chứ? – Ưu điểm lớn nhất của Long Tiểu Hoa
chính là chưa 3ao giờ đổ lỗi cho mình: – Tiểu Đinh, em nói xem thường ngày Long
Tiểu Hoa ta đối xử với em thế nào?

– Ồ! Không thế nào ạ.

– Sao lại không thể nào? Ta luôn chia sẻ mọi thứ với em, có
phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mà.

– Vâng, đúng vậy. – Tiểu Đinh gật đầu: – Nhưng từ khi đi theo
tiểu thư, thời gian hưởng Uhúc của em cũng ngày càng ít đi, còn tai họa thì
càng ngày càng nhiều.

– …

– Giống như bây giờ, tiểu thư bị phạt, em cũng phải đứng dưới
nắng cùng tiểu thư. Tiểu thư đừng nói nữa sẽ tốt hơn đấy ạ.

– Tại sao? – Đến tự do phát ngôn cũng không có ư?

– Bởi vì đương gia nói, từ lúc tiểu thư bắt đầu chịu phạt đến
giờ Ngọ ba khắc ngày mai, mỗi câu nói của tiểu thư với em đều được ghi lại để
báo cáo với đương gia?

– … Em sẽ không báo cáo câu này chứ? – Đó chẳng phải là tận
tụy quá đáng sao?

– Có chứ. Bao gồm cả câu nói của tiểu thư, tiểu thư đã quen
rồi và đương gia chẳng có chút sáng tạo gì cả ạ.

– …

May mà nàng còn chưa nói kế hoạch vĩ đại của mình với nha đầu
phản đồ này. Nàng quyết định rồi. Không thể chịu tiếng mà lại không làm được.
Ngày mai, nàng nhất định sẽ…

– Tiểu thư, có ai nói chuyện này với tiểu thư chưa?

– Chuyện gì vậy? – Nàng nhìn Tiểu Đinh phản đồ đang nhìn nàng

với ánh mắt xót xa.

– Nhìn nét mặt của tiểu thư có thể dễ dàng biết tiểu thư đang
nghĩ gì. “Giờ Ngọ ba khắc ngày mai, mình nhất định sẽ đi tìm Bạch mã hoàng tử.”
Đúng không ạ?

– …

– Ghi lại thôi.

– … Tiểu Đinh, em… Hu hu hu…

– Tiểu thư giả vờ khóc. Ghi lại.

– … Oa oa oa oa!

– Tiểu thư ngã từ trên ghế xuống. Ghi lại.

– Vì Bạch mã hoàng tử, ta phải cố lên. Dù có phải vào hang
hùm miệng sói thì ta cũng tin hạnh phúc của mình giống như ngôi sao không thể
bị dập tắt như đốm lửa.

– … Ừm. Ghi lại.

– …

Khi trong tường Long phủ đang huyên náo thì ngoài tường lại
có tiếng nói chuyện:

– Thiếu chủ không về sơn trang. Thiếu chủ đã đến Long phủ
nhưng lại không vào. Thế là thế nào ạ? – Thiếu hiệp mặc đồ đen xách kiếm, đứng
bên cổng Long phủ cười, nhìn nét mặt kỳ quái của Bạch Phong Ninh. Bây giờ không
phải là lúc đi dạo. Ngày nào thiếu chủ ra ngoài cũng có các cô nương với số
phận bi thảm xông đến.

– Ta ngắm xem cành hạnh đỏ đó có thể vượt tường không.

– Hả?

– Ngươi không thấy cành hạnh đỏ đó đang chào ta sao? Thật
đáng yêu! Ái chà! Ngã mất rồi. Ha ha!

– … Thiếu chủ, thứ của người khác thì rất khó lấy. Thiếu
chủ nên an phận một chút đi ạ.

– Với chiều cao của cô ấy đúng là khó có thể, nhưng nếu ta ôm
cô ấy để cô ấy vươn tay ra ngoài thì sớm muộn gì cũng vượt được tường thôi.
Đúng không?

– … Thiếu chủ, đã có ai nói là thiếu chủ rất hạ lưu chưa?

– Không phải câu này từng nói rồi sao? – Đôi mắt màu xám nhìn
lại phía sau, Bạch Phong Ninh xòe quạt cười: – Nhưng “người không hạ lưu, phí
đi tuổi trẻ”[1].

[1] Câu gốc là “Nhân bất khinh cuồng, uổng thiếu niên”. Đây
là câu đại ý được rút ra từ bài thơ Lão thiếu niên của Đường Bá Hổ đời nhà
Minh, có nghĩa là: Người không dũng khí, uổng phí tuổi trẻ.

– Thiếu chủ, tốt nhất đừng sửa câu nói của người xưa.

Thật hổ thẹn cho thiếu chủ. Từ nhỏ đã học võ công thoát thân,
thích châm biếm những câu nói của người xưa, lại còn sửa đổi nó hạ lưu như vậy.

– Đến giờ Ngọ ba khắc ngày mai, còn mấy canh giờ nữa? – Xoay
người, Bạch Phong Ninh nhún vai, dứt khoát rời khỏi cổng Long phủ: – Không biết
Long Hiểu Ất nghĩ thế nào về cành hạnh đỏ của ta?

– … – Còn có thể nghĩ gì được chứ? Đương nhiên là muốn cho
thiếu chủ một trận rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.