Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 14: Bạch mã hoàng tử thăm Long phủ (hạ)
Nhưng người tính không bằng trời tính, Khi Long Tiểu Hoa
trông thấy Long Tiểu Bính đang đứng trước tàu ngựa nhìn mình cười lạnh lùng,
nàng liền hiểu rõ tình thế lúc này, còn bị Long Tiểu Bính giáo huấn:
– Cô đừng làm mất mặt đương gia. Dù là vợ trước thì cũng phải
ra dáng vợ trước chứ. – Nàng tự hỏi “vợ trước” thì phải nên thế nào? Nhưng vẫn
ngoan ngoãn chịu áp giải về phòng.
Dưới những lời cằn nhằn của Giả quản gia, cuối cùng Long Tiểu
Hoa đành phải chọn một bộ y phục màu xanh lục trên tay Tiểu Đinh. Sau một trận
chỉnh trang nhan sắc, nàng đã biến thành một thiên kim đại tiểu thư, đến trâm
vàng cũng cài tới mấy chiếc trên đầu. Nhân tiện nói luôn, bàn trang điểm của
nàng cũng thay đổi hoàn toàn dưới bàn tay độc ác của Mẹ kế. Hắn thật sự đã dùng
chiêu rất tàn độc. Hắn muốn dập tắt vòng hào quang bi thảm duy nhất của nàng để
Bạch mã hoàng tử không thể tìm thấy nàng.
Bị áp giải lâm trận, thiên kim Long đại tiểu thư đã thay đổi
hoàn toàn: dung nhan tươi tắn, y sam cầu kỳ, tất cả đều được chăm chút từ đầu
đến chân, như chưa từng phải chịu bất cứ ức hiếp gì, mang hình tượng một thiếu
nữ phát triển toàn diện cả về thể chất lẫn tâm hồn. Thường ngày, tóc không được
chải, không cầu kỳ, không khí chất, không nhân phẩm, nhưng nay dáng vẻ lại rất
khác, như con quạ biến thành phượng hoàng. Chỉ có điều, nàng chính là con
phượng hoàng vừa nhỏ nước mũi tối hôm qua.
– Vị này chính là.. Long đại tiểu thư ư?
Ngồi bên bàn tròn, một tay chống cằm, Bạch Phong Ninh nở nụ
cười ung dung, hai chân vắt chéo, dáng vẻ an nhàn, bắt đầu nhìn Long Tiểu Hoa
từ trên xuống dưới, rồi lại quay sang nhìn Long Hiểu Ất đang ngồi bên cạnh nở
một nụ cười hài lòng.
– Tôi, cái đó… – Nàng đang định lên tiếng giải thích thường
ngày mình không mặc như vậy, tiện thể tố tội Mẹ kế thì nghe Long Hiểu Ất hắng
giọng ho nhẹ một tiếng, sau đó tai của nàng phải hứng chịu hình phạt tàn khốc
nhất cuộc đời này.
– Còn đứng đó làm gì, mau đến ngồi bên ta đi.
Long Hiểu Ất… sao hắn có thể dùng giọng nói dịu dàng như
nước chảy để nói chuyện với người con gái mà hắn đã từng đối xử tàn tệ chứ? Đây
là ảo giác. Đây là giấc mơ. Đây là giấc mơ giữa ban ngày mà nàng đã lạc vào nơi
huyền ảo. Nếu đây không phải là giấc mơ thì sao hắn lại muốn cho nàng ngồi? Lại
còn ngồi cạnh hắn chứ? Ngồi lên cái gì bên cạnh hắn đây? Chiếc ghế nhỏ? Cái
thùng? Chiếc ghế băng? Để hắn tiện hắt tương ớt vào nàng hay sao? Thật đáng sợ!
– Mang ghế ngồi cho tiểu thư, ghế đệm mềm ấy.
Giọng nói đáng sợ đó lại vang lên. Liếc mắt cũng thấy dáng vẻ
bàng hoàng của a hoàn được sai việc.
Mấy a hoàn vội vàng đặt chiếc ghế bọc đệm mềm sang bên cạnh,
đợi Long đại tiểu thư bước đến, ngồi xuống, hưởng thụ sự đối đãi đặc biệt được
ăn cơm ở bàn tròn lần đầu tiên sau sáu, bảy năm qua.
– Nàng còn ngây ra đó làm gì? – Hắn đứng dậy, bước đến bên
nàng, không để cho nàng kháng cự, dẫn nàng vào phòng ăn, ấn vai nàng, để nàng
ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đệm mềm rồi mới trở lại ghế của mình.
– Thật không ngờ, huynh lại thương yêu người vợ trước như
vậy. Tình cảm quả không tệ! – Bạch Phong Ninh ngồi đối diện nàng nhếch mép
cười.
– Không, không, không phải như vậy đâu. Bạch công tử, tôi…
Ối! – Một cái đá dưới gầm bàn. Nàng nhìn theo nhưng chỉ thấy Mẹ kế đang nhìn
mình cười. Nụ cười đó giải thích rằng, đó là chuyện quá khứ!
– Ăn nhiều một chút, nói ít một chút, tốt nhất là ngoan ngoãn
một chút, nếu không thì… hừ!
– Ui da! – Nàng nuốt nước bọt, nhìn Bạch mã hoàng tử, muốn
khóc mà không ra nước mắt. Nhìn thấy chưa vậy? Mẹ kế đang ức hiếp tiểu cô nương
đáng thương là nàng ngay trước mắt chàng. Chàng mau rút thanh kiếm gia truyền,
một tay cầm kiếm, một tay ôm nàng, trừng trị bà mẹ kế đáng ghét đó đi.
Nhưng Bạch mã hoàng tử không chỉ đến muộn mà phản ứng cũng
chậm chạp, chỉ thấy hắn mỉm cười chứ hoàn toàn chẳng có dấu hiệu gì là muốn cứu
giúp nàng.
Nàng đang tuyệt vọng cúi đầu thì phía đối diện vang lên giọng
hỏi thăm dịu dàng:
– Long tiểu thư và Hiểu Ất không còn là phu thê bao lâu rồi?
Long Hiểu Ất giật mình, vừa liếc nhìn Bạch Phong Ninh lắm lời
thì đã nghe người “vợ trước” của mình trả lời nhỏ nhẹ dịu dàng chưa từng thấy:
– Sáu… sáu, bảy năm rồi ạ. – Nàng vân vê vạt váy dài, mím
môi nói. Như thể cảm thấy câu trả lời còn chưa đủ ý, nàng quyết định liều mình
ngẩng đầu nói thêm một câu: – Còn chưa động phòng, người… người ta còn…
– Bụp!
Một miếng sườn từ trên trời rơi xuống bát nàng. Nàng giật
mình rụt đầu lại thì chỉ thấy Long Hiểu Ất đang thu đũa của mình về cười:
– Món ăn nàng thích nhất này. Ăn đi. – Tiện thể nói ít thôi.
Nàng đẩy bát ra, rõ ràng là không có hứng với miếng sườn đó
như bình thường. Đùa kiểu gì vậy? Gặm xương sườn trước mặt Bạch mã hoàng tử
sao? Da mặt nàng mỏng lắm! Sao có thể làm việc không chút phong thái nữ nhi như
vậy được?
– Vậy còn muốn tìm lương duyên nữa chăng? – Giọng nói dịu
dàng của Bạch Phong Ninh lại vang lên.
– Hừ! Ta không biết là huynh còn có nhã hứng giúp người khác
xe sợi tơ hồng cơ đấy. – Long Hiểu Ất liếc nhìn Bạch Phong Ninh rồi quay sang,
lại thấy “vợ trước” của mình đang gật đầu một cách vô sỉ? Đôi má đỏ ửng nhìn
thẳng vào mắt tên nam nhân mặc toàn đồ trắng đó.
– Hôm qua, người làm ở khách điếm và Long tiểu thư có nói
chuyện, dường như Long tiểu thư cũng rất hứng thú với việc kén vợ của Bạch mỗ.
– Nàng ấy không có đâu. – Ai đó tự cho phép mình trả lời thay
và nhìn chằm chằm vào Long đại tiểu thư.
– Long tiểu thư thật không có ư? – Ánh mắt màu xám sâu thẳm
của Bạch Phong Ninh nở nụ cười nhưng hắn không nhìn Long Hiểu Ất mà hướng ánh
nhìn sang Long đại tiểu thư.
– Tôi… người ta… người ta…
– Nhưng thấy Long huynh chăm sóc cô như vậy, lại còn gắp thức
ăn cho cô, mua y phục mới cho cô thì ta nghĩ huynh ấy rất yêu thương cô. – Hắn
thở dài tiếc nuối: – Bạch mỗ thì sao?… Bạch mỗ chỉ hứng thú với những cô gái
nhà tan cửa nát, bị người khác ức hiếp, không có tiếng nói địa vị, bị giam cầm,
cảnh ngộ bi thảm.
– Tôi chính là… – Nàng đang định nói với bạch mã hoàng tử
của mình, nàng cực kỳ phù hợp, là đối tượng phù hợp duy nhất, thật sự rất phù
hợp với điều kiện kén vợ của chàng.
– Phấn của nàng thoa không đều kìa. Sao không bảo nha đầu
thoa lại cho nàng. Nào.
Một giọng thì thầm bỗng vang lên bên tai nàng. Ngón tay thon
dài của Long Hiểu Ất chạm vào má nàng, ngón cái xoa nhẹ, tán đều phấn trên má
khiến nàng giật mình vì vở diễn bất ngờ này. Nàng đang định né tránh thì tay
trái của hắn giữ sau đầu nàng, nhìn nàng bằng vẻ tươi cười hút hồn:
– Yên nào, sắp xong rồi.
Hắn đang làm gì thế? Mẹ kế của nàng đang làm gì thế? Thoa
phấn cho nàng trước mặt Bạch mã hoàng tử ư? Sự việc không nên như vậy. Nên là
hắn không cho nàng ăn cơm, cầm ghế con đập nàng, vứt xương sườn xuống đất, bắt
nàng đi cho con ngựa Chạy suốt đêm của hắn ăn. Con ngựa đó không thèm ngửi mà
còn giẫm lên nàng, đá nàng. Hắn bắt nàng đi giặt quần áo, rửa bát, lau nền nhà,
sau đó nhốt nàng trong nhà bếp khói sặc sụa. Bạch mã hoàng tử của nàng không
chấp nhận được, thét tiếng công lý, nắm lấy tay nàng, để nàng khóc trong lòng
chàng rồi đưa nàng thoát khỏi bể khổ, tiện thể dùng thế lực của gia tộc mình
đuổi Mẹ kế ra khỏi nhà họ Long, giúp nàng giành lại cơ nghiệp tổ tiên.
Nhưng bạch mã hoàng tử của nàng lại…
– Xem ra Long huynh không chỉ yêu thương người vợ trước của
mình mà còn rất quấn quýt. – Một câu không nên thuộc về Bạch Phong Ninh đã thốt
ra từ miệng hắn.
Long Hiểu Ất thổi nhẹ làn hơi nóng bên má nàng, làm mềm nhũn
xương cốt trong người nàng. Lúc này hắn mới chịu buông tay ra khỏi cái cổ cứng
đờ của nàng, quay sang Bạch Phong Ninh thủng thẳng nói:
– Không chỉ quấn quýt bên nhau mà còn rất hòa hợp.
– Vậy thì khi nào hai người định mai đào nở lại, tiếp tục
lương duyên đây?
– Ta sẽ suy nghĩ về lời của huynh.
– Vậy thì Bạch mỗ xin kính phu thê hai người một chén. Chúc
hai người sống đến đầu bạc răng long.
Phì!
Trên thế giới này ở đâu có chuyện bạch mã hoàng tử nâng chén
rượu mời Mẹ kế, bảo ả tiếp tục ngược đãi đứa con gái đáng thương chứ? Lại còn
ngược đãi đến lúc đầu bạc răng long! Có phải bạch mã hoàng tử của nàng cầm nhầm
kịch bản rồi không? Dừng lại, dừng lại, đừng tiếp diễn nữa.
– Còn chuyện Bạch mỗ kén vợ tại khách điếm Đại Long Môn cứ
quyết định vậy nhé.
– Huynh có tiền, ta vẫn làm việc. Vẫn theo nguyên tắc cũ,
không thất tín mà.
Mẹ kế và Bạch mã hoàng tử bắt đầu bắt tay với nhau, thật là
hòa hợp. Híc… Hu! Cảnh tượng thật quái dị!
– Tạm thời Bạch mỗ sẽ ở biệt trang ngoại thành. Long huynh có
thời gian thì ghé chơi. Ừm… Huynh đưa cả tiền tẩu[1] phu nhân
đi cùng nhé.
[1] Tiền tẩu: Chị dâu trước.
– Tôi không rảnh.
Mẹ kế và Bạch mã hoàng tử bắt đầu hiểu nhau nhưng thái độ của
Mẹ kế không được tốt lắm. Hắn từ chối rồi… Vậy còn tiền tẩu phu nhân là thế
nào? Đó là ai? Kẻ điên nhà nào vậy? Nàng chưa từng nghe thấy. Nàng chưa từng
nghe thấy bao giờ.
– Vậy thì Bạch mỗ xin cáo từ. Phải rồi. Con ngựa trắng đó còn
đi chậm hơn cả ta. Hôm nay, ta cứ để nó ở chỗ Long huynh, hôm khác sẽ quay lại
lấy. Dù huynh có ghét ngựa trắng thì cũng không thể giết nó được, ta còn phải
giữ nó để dùng đấy.
– …
– Ta phải cáo từ rồi. Sao cổ tiền tẩu vẫn cứng đơ như vậy?
Long huynh xem giúp tiền tẩu đi.
– Để ta tiễn huynh trước rồi sẽ quay lại giúp nàng ấy.
Lần đầu tiên Long Tiểu Hoa và Bạch mã hoàng tử gặp nhau, Long
Tiểu Hoa đã bị Mẹ kế làm cho sợ cứng đơ cả cổ, miệng há hốc ra, đến một câu
hoàn chỉnh cũng không nói nổi. Kết thúc thật bi thảm… Thực ra, nàng còn bi
thảm hơn. Chỉ có điều Bạch mã hoàng tử không hề hay biết.
– Ngây người đủ chưa? – Giọng Long Hiểu Ất vang lên khi bước
vào phòng khách. Hắn đã tiễn bạch mã hoàng tử của nàng đi rồi. Hu hu! Hắn lại
tiếp tục dùng thân phận mẹ kế độc ác của hắn.
– Huynh cố ý. Tôi biết là huynh cố ý. Huynh cố ý ngăn cản tôi
và Bạch mã hoàng tử. Huynh cố ý làm cho tôi mất tư cách tham gia buổi kén vợ. –
Âm mưu thâm độc, bỉ ổi, thủ đoạn tàn nhẫn. Chỉ vì làm mất tư cách tham gia buổi
kén vợ của nàng mà hắn đã hạ mình đối xử tốt với nàng. Thật kinh khủng! Thật sự
là nghĩ đến đã thấy sợ.
– Ta cố ý đấy. Thì sao nào?
– Huynh… – Nàng đứng lên, đập bàn, vẻ nữ tính ẩn giấu bao
lâu vừa mới xuất hiện đã vụt biến mất. Vì Bạch mã hoàng tử, cái nhà này không
cải cách không được: – Bây giờ, tôi muốn huynh ngược đãi tôi, huynh có làm
không?
– Không. – Hắn lắc đầu, trả lời quả quyết.
– Nếu tôi nhất định, nhất định, nhất định muốn huynh ngược
đãi tôi thì sao?
– Hừ! – Một tiếng hừ lạnh lùng đáp lại.
– Huynh… Tôi hỏi huynh lần cuối, rốt cuộc huynh có chịu
ngược đãi tôi không?
– Bắt đầu từ hôm nay, cô đừng hòng mong ta ngược đãi cô.
– Tôi cứ muốn huynh ngược đãi tôi!
– Ta cứ không ngược đãi cô đấy!
– Tiểu thư và đương gia đang tranh luận gì vậy? – Giả quản
gia nghe có tiếng ồn, từ bên ngoài đi vào.
Tiểu Đinh đứng bên thật thà trả lời:
– Tiểu thư muốn đương gia ngược đãi cô ấy. Đương gia lại không
muốn. Chuyện là thế đấy ạ.
– … – Điều này đáng để to tiếng ư? Họ đổi vai cho nhau rồi
sao?
– Huynh thật sự không ngược đãi tôi? – Long Tiểu Hoa mở to
mắt nhìn Long Hiểu Ất đã chẳng buồn liếc nhìn.
Cuối cùng, hắn quay đầu bước gần lại phía nàng, Mẹ kế mỉm
cười, cúi xuống tai nàng thì thầm:
– Long Tiểu Hoa, cô nghe cho rõ đây. Bắt đầu từ ngày hôm nay,
cô sẽ bị ta “yêu thương” đến chết đi sống lại.
– … – Cứu tôi với!!! Có người sắp chết rồi!! Nàng vẫn còn
là một cô nương, đừng tùy tiện yêu thương nàng như vậy!
– Đương gia! Cuối cùng, đương gia đã quyết định yêu thương
tiểu thư rồi sao? – Giả quản gia nghe được câu này mà trái tim nở hoa, ông vẫy
cánh bay từ ngoài cửa vào.
Long Hiểu Ất hơi nhíu mày:
– Chính xác là ta sẽ yêu thương Long đại tiểu thư của chúng
ta.
– Đương gia sẽ yêu thương tiểu thư thế nào đây? Lão hủ dẫn
tiểu thư đi tắm thay đồ…
– Tối nay để cô ta ngủ ở chuồng ngựa.
– Hả?
– Không phải cô ta thích ngựa trắng sao? Để cô ta ôm con súc
sinh đó ngủ một tối. Tất cả cứ để cô ta… nếm mùi… toại nguyện.
– …
– Đương gia! Đây là cách thương yêu nào của hắn vậy? Hu hu…