Đọc truyện Khách Điếm Đại Long Môn – Chương 1: Bái đường bỏ vợ
– Sổ sách xem đến đâu rồi?
– … – Lắc đầu, lắc đầu.
– Bàn tính sử dụng thế nào rồi?
– … – Lắc đầu, lắc đầu.
– Haizzz! – Tiếng người phụ nữ thở dài yếu ớt, bước được một
bước, lại thở dài. Trong giây lát trầm lặng, bà chợt nhớ ra. – Nếu đã như vậy
thì thành thân trước đi.
– … – Cổ họng nàng đột nhiên cứng đờ. – Mẹ… mẹ nói ai thành
thân với ai cơ ạ?
– Tất nhiên là con và Hiểu Ất rồi.
– … – Toàn thân nàng bắt đầu run rẩy. – Mẹ… con có thể lấy
Tiểu Giáp, Tiểu Bính, Tiểu Đinh, A Hoàng, A Hắc hay chó mèo nhà nào cũng được
nhưng… nhưng con không thể lấy hắn ta được.
– … Giả quản gia còn nhiều tuổi hơn cả mẹ con, con muốn lấy
ông ta sao? Sau này mẹ gọi con là mẹ hay con gọi mẹ là mẹ đây?
– … Nhưng, nhưng mà không phải mẹ đã nói mẹ chẳng còn nhiều
thời gian nữa sao? Lấy đâu ra mà sau này chứ?
– Con nha đầu thối này, dám trù ẻo mẹ cơ đấy! Khụ khụ! Tiểu
Bính, A Hoàng, A Hắc biết làm sổ sách không? Biết sử dụng bàn tính không? Còn
Đinh nha đầu nữa. Người ta cũng thân nữ nhi, sao có thể lấy con được?
– Con… con không để ý chuyện đó.
– … Nhưng mẹ con để ý. Con nghe mẹ đi. Hiểu Ất là người có
tài, ăn ở có chừng mực lại khôn ngoan khéo léo, làm sổ sách, dùng bàn tính, lo
buôn bán, chuyện gì cũng tinh thông. Giao khách điếm của Long gia cho cậu ta mẹ
cũng thấy yên tâm.
– Nhưng mẹ không thể “mua một tặng một” như vậy.
– Con cũng biết, bản thân con chỉ có thể làm đồ tặng kèm mà.
Nhà họ Long chúng ta không nuôi kẻ ăn hại. Sau này, mẹ về trời, cũng chỉ có mỗi
Hiểu Ất có thể chăm lo cho con và khách điếm này chu toàn thôi.
– … Vậy sau này, con tình cờ gặp được bạch mã hoàng tử của
con thì phải làm thế nào?
– Bạch mã hoàng tử ư? Đó là gì vậy?
– Là chàng trai anh tuấn hào hoa, dịu dàng chu đáo, tao nhã
phong độ, hào hiệp trượng nghĩa, sẽ cứu cô gái đáng thương ra khỏi cảnh nước
sôi lửa bỏng.
– … Hiểu Ất không phải sao?
– Sao lại là hắn ta chứ? Hắn ta là kẻ bắt nạt tiểu cô nương
yếu đuối, ngược đãi cô bé, coi thường cô bé, vứt bỏ cô bé, lôi cô bé ra làm trò
đùa giữa thiên hạ. Hắn ta còn thích gây chuyện thị phi như thể một bà mẹ kế
vậy.
– … Vậy cũng chẳng còn cách nào khác. Vì khách điếm nhà họ
Long, con cứ tạm thời lấy “bà mẹ kế” đó trước rồi từ từ tìm bạch mã hoàng tử
nhé.
– …
– Bạch mã hoàng tử nhà con dịu dàng chu đáo như thế, mẹ tin
hắn sẽ không để ý chuyện quá khứ khi còn chưa hiểu biết của con đâu.
– …
– Nhất bái thiên địa!
– Nhị bái cao đường!
– Phu thê giao bái!
– Đưa vào động…
– Giả quản gia, cuối cùng phu nhân đã về trời rồi ạ.
– Có lẽ phu nhân thấy tiểu thư có thể gả cho đại chưởng quỹ
nên cuối cùng bà đã yên tâm. Đại chưởng quỹ, sao người lại vội vàng nâng khăn
trùm đầu của tiểu thư lên như thế, đã vào động phòng đâu?
– Ta muốn bỏ vợ.
– Haizzz! Đại chưởng quỹ, còn chưa vào động phòng mà. Dù sao
cũng nên động phòng trước…
– Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Long sẽ do Long Hiểu Ất ta làm
chủ. Ta nói là làm. Ai có ý khác thì cuốn gói đi cho ta.
– … – Không gian yên lặng, chẳng còn ai dám ho he nửa tiếng.
– Mọi người đều không có ý gì khác. Như vậy là tốt nhất.
Nhưng người nhà họ Long đều biết, nhà họ Long không nuôi kẻ ăn hại. Long đại
tiểu thư, xin hỏi tiểu thư có biết làm sổ sách không?
– …
– Có biết dùng bàn tính không?
– …
– Nếu cả hai đều không biết, vậy thì xin để Long tiểu thư
xuống làm tiểu nhị của khách điếm Đại Long Môn, dốc hết sức mình, sau này vươn
lên. Tiểu thư thấy thế nào?
Mẹ ơi, mẹ có thể thấy rồi đấy. Mẹ vừa mới đi, Long Hiểu Ất đã
lập tức lộ rõ bộ mặt “mẹ kế” của hắn ta. Chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng nghĩ
ra, gả cho “bà mẹ kế” này thì làm gì có kết cục tốt đẹp!
Bạch mã hoàng tử của nàng đang ở đâu? Hu hu!
Nhưng sẽ có một ngày, nàng gặp được bạch mã hoàng tử của
mình. Nàng tin rằng người đó sẽ không để ý chuyện quá khứ ngày đầu tiên nàng gả
cho người ta, vào thời khắc trước khi động phòng đã bị người ta hưu[1],
từ một tân nương trở thành người vợ kém cỏi bị chồng ruồng bỏ.
[1] Bị hưu: Từ cổ, có nghĩa là bị chồng bỏ.
Sẽ có một ngày, nàng có thể chống nạnh, ngẩng đầu, dắt ngựa,
à, không phải… là đi bên bạch mã hoàng tử. Nàng có thể tự hào chỉ vào mặt gã
“chồng cũ” vô liêm sỉ của mình mà mắng chửi:
– Từ khi khách điếm, cơ nghiệp trăm năm nhà ta rơi vào tay
ngươi đã trở nên lộn xộn thế này, đi đến đâu cũng thấy người ta mở thêm khách
điếm. Tất cả giao hết lại cho ta. Ta mới là đại tiểu thư chính thống của nhà họ
Long. Ngươi chẳng qua chỉ là kẻ làm sổ sách đáng thương mà khi còn nhỏ ta nhất thời
cao hứng thuê về làm thôi.
Tốt nhất là bạch mà hoàng tử của nàng không chỉ anh tuấn chu
đáo mà còn có sức mạnh vô địch, võ công tuyệt thế, nội lực thâm hậu, nhún một
cái liền bay lên, chỉ tay một cái liền vỡ đá. Vậy thì thế giới này thật tốt
biết bao…