Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 40: Cái Kết Viên Mãn ( Hết)
Lâm Tuyên lên xe, anh phóng nhanh trên đường mang theo tâm trạng đau đớn, anh biết trong lòng cô không có anh, nhưng anh vẫn kiên trì, anh hy vọng một ngày nào đó cô nhận ra tình cảm của anh và mở lòng với anh, nhưng anh tính sai rồi, trái tim cô chỉ có một, chỉ có một người mà thôi. Anh buồn bã vào quán bar uốn rựu, anh uống đến khi bản thân say khướt, bước đi loạng choạng ra phía cửa, đôi chân không vững nên anh suýt té ngã, cũng may một bàn tay của con gái đỡ ngang eo anh.
-“Sao lại uống đến mức này chứ? về thôi! em đưa anh về!” Lý Gia Linh dịu dàng ôm anh lên xe, lái về hướng biệt thự Lâm gia.
Đưa Lâm Tuyên lên phòng, Lý Gia Linh nới lỏng cà vạt của anh, cởi ra hai nút áo, bên tai cô lại nghe thấy anh mơ màng gọi.
-“Tử Anh! ……Tử Anh!…..”
Trái tim cô lại đau, cô biết người con gái anh yêu là Diệp Tử Anh, nhưng cô vì yêu anh, vẫn kiên trì, hy vọng anh có một ngày anh quên đi cô ta và đến bên cô.Tối hôm đó Lâm tuyên sốt cao, Lý Gia Linh lo lắng chăm sóc anh suốt một đêm, đến gần sáng thấy anh hạ sốt, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi đầu tựa bên giường anh.
Lâm Tuyên mở mắt, mơ hồ ngớ lại đêm qua, dường như có ai đó chăm sóc anh, quay sang anh thấy Lý Gia Linh mệt mỏi ngồi xổm ở đó, đôi mắt nhắm nghiền.Trong lòng liền áy náy, anh bước xuống giường, ôm cô đặt lên giường, đắp chăn cho cô .( Em đã cực khổ rồi! cám ơn em!) anh quay lưng định bước đi thì tay bị ai đó nắm lại.
-“Tuyên! em rất nhớ anh!”
Lâm Tuyên quay lại ngồi xuống bên giường, lấy tay cốc lên đầu cô.
-“Sao lại khổ tâm theo đủi anh lâu như vậy! em nghĩ em có thể quyến rũ được anh sao?”
-“Hừ, dù anh không để ý em, em vẫn bám theo anh không buông, đến khi anh phiền chết thì thôi!” Lý Gia Linh nũng nịu nói rất đáng yêu.
Lâm Tuyên bắt lấy tay Lý Gia Linh, dịu dàng nói.
-“Anh không chắt mình sẽ quên được cô ấy, em có thể chờ không?”
Lý Gia Linh nghe thấy liền gật đầu lia lịa.
-“Em sẽ Chờ! chỉ cần anh cho em cơ hội, em sẽ chờ, chờ đến khi già nua chỉ cần anh yêu em!”
Lâm Tuyên nở nụ cười( vì sao trước đây mình không nhận thấy cô ấy đáng yêu như vậy!)
-“Anh sẽ cố quên đi, sẽ không lâu lắm đâu! ráng chờ anh nhé! bây giờ anh phải đi làm rồi!” Lâm Tuyên cười với cô, sau đó lấy đồ đi vào nhà tắm.
Ở bên ngoài Lý Gia Linh vui mừng nhãy cẫn trên chiếc giường kia, mấy năm nay cô dùng tình cảm thật lòng đối đải với cha con anh, làm Lâm Thiên Hào dần thay đổi cách nhìn về cô, thằng bé đã không còn ác cảm với cô, ngược lại nó cũng hay bám lấy cô, điều này khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc. Lâm Tuyên nghe thấy tiếng động liền biết cô đang rất vui, khóe môi anh cũng nở một nụ cười ( có lẽ, cô ấy mới là dành ình…….Tử Anh! chúc em hạnh phúc nhé! nếu anh đã không dành được tình yêu của em, vậy hãy để con trai anh dành lấy con gái em…..!).Thật ra là Anh định hứa hôn cho Lâm Thiên Hào và lãnh Nhật Hạ.
Lãnh Hàn cả ngày trong phòng một mình rất buồn chán, anh vứt bản hợp đồng đang xem xuống đất, kéo theo cái giá treo chai nước biển ra ngoài, anh quyết định đi tìm Tử Anh, anh rất nhớ cô.Lãnh Hàn bận bộ đồ bệnh nhân trông anh rất hiền và đáng yêu, mấy cô y tá nhìn không chớp mắt, anh đi tới đâu ở đoa dấy lên một trận bàn tán sôi nổi.
Từ đằng xa anh nhìn thấy một vị bác sĩ nam trẻ tuổi đang nói gì đó với cô, tay anh ta còn vịn trên vai cô, tay cô thì đút trong túi, hai người cười rất vui vẻ, máu ghen trong người lại nổi lên, anh rút lun cây kim đang ghim trong người, đi nhanh đến bắt lấy tay cô kéo đi.Vị bác sĩ nam kia kinh ngạt nhưng liền hiểu ra, anh ta nhìn cảnh tượng trước mắt mà cười nghiên ngã.
Tử Anh bị lôi đến một góc hành lang vắng người.
-“Anh ta là ai? vì sao em lại cười với anh ta?”
Tử Anh lúc đầu rất tức giận, nhưng khi nghe anh nói liền hiểu, cô cười châm chọc nói.
-“Anh đang ghen sao?”
Lãnh Hàn chớp chớp mắt trông xấu hổ.
-“Anh……trả lời đi, sao lại cười với anh ta?”
-“Đó là đồng nghiệp của em, nói chuyện bình thường thôi!”
-“Từ nay, cấm không được cười với nam đồng nghiệp! nghe rõ chưa!”
-“Anh thật quá đáng, anh là cái gì chứ? có quyền gì quản em!” Tử Anh hất mặt nói.
-“Em vừa nói gì?” Lãnh Hàn đưa đôi mắt chết chóc nhìn cô.
-“Em….nói anh là ai mà giám quản em?” Tử anh hướng Lãnh Hàn nói.
-“anh ….là chồng em!”Lãnh Hàn áp sát người cô, gằn từng chử vào tai cô.
Tử Anh như líu lưởi không biết nói gì, trong lòng dâng lên niềm vui bất tận, câu này cô chờ bao nhiu năm nay, cuối cùng cũng được nghe chính miệng anh nói ra.Cô ôm chầm lấy anh khóc,cô rất vui rất vui, anh cũng đưa tay ôm cô vào lòng.
Thời gian trôi qua, hôm nay Lãnh Hàn xuất viện.
Cả ngày anh đều bận xử lí chuyện công ty, rất may buổi tối được rảnh, liền hẹn Tử Anh và Nhật Hạ đi ăn tối.
Tử Anh hôm nay đã chuẩn bị kỉ càng,cô ăn bận thật xinh đẹp, bé Nhật Hạ cũng háo hức vì hôm nay là ngày đầu tiên được đi ăn cùng cha và mẹ.Tử Anh cùng nhật Hạ sớm đã tới điểm hẹn, cô rất nôn nóng nên đã tới sớm một chút.
Nhìn đồng hồ sắp tới giờ, Lãnh Hàn lấy áo khoác mặc vào, đi nhanh vào thang máy.Có tiếng chuông điện thoại, Lãnh Hàn bắt máy,…..qua một lúc anh nhíu mày nói câu gì đó rồi tắt máy.Lãnh Hàn lại lấy máy ấn số gọi cho Tử Anh, không biết anh nói gì, cô lại nhìn Nhật Hạ rồi buồn bã tắt máy, cô quay sang nói với con bé.
-“Cha con không đến được!”
-“Sao vậy mẹ?” Nhật Hạ cũng ỉu xìu thất vọng.
-“Cha con bận chuyện với đối tác!” cô lại nghĩ đến sáu năm trước, cũng vì chuyện này mà cô và anh hiểu lầm nhau, rồi bao nhiêu chuyện xãy đến khiến cô không kịp trở tay.Đang lúc buồn bã cái đầu cô gục xuống bàn thì….
-“Sẽ không có chuyện xãy ra lần 2, em đừng lo!” giọng nói Lãnh Hàn vang lên bên tai, quả thật lúc nghe cuộc gọi trong thang máy, là bảo anh lập tức đi bàn lại chuyện hợp đồng xãy ra sự cố, đó là công ty lớn bắt buộc anh phải đi, nhưng anh đã bỏ qua một lần cơ hội, lần này anh thà hũy đi hợp đồng kia cũng không để Tử Anh đau lòng, nên anh đã quyết định…
Tử Anh không tin vào tai mình ngước lên nhìn, cô thấy anh bận tây trang màu trắng sạch sẽ, tóc hôm nay còn vuốt keo trông rất bảnh, cầm một bó hoa hồng thật lớn chìa ngang trước mặt cô ( anh biết mình nghĩ gì sao?), Tử Anh thẹn thùng nhận lấy bó hoa hồng, cùng lúc đó, Lãnh Hàn lấy trong túi ra một chếc hộp nhỏ màu đỏ, anh quỳ xuống mở nó ra.
-“Đồng ý làm vợ anh?”
Mọi người xung quanh sớm đã dừng hết mọi việc để thưởng thức màn cầu hôn lãng mạn kia, các cô gái thèm thuồng khen ngợi, cùng ganh tỵ với cô.Gia đình bọn họ xem ra làm náo loạn cả cái nhà hàng người ta rồi!
Tử Anh mắc cở, cúi đầu. xung quanh mọi người đồng loạt hô to.
-“Đồng ý đi! …..đồng ý đi!”
Sau một hồi,lại nghe thấy Lãnh Hàn nói .
-“Em định để anh quỳ đến chết sao?”
Tử Anh liền mỉm cười e thẹn gật đầu, Lãnh Hàn lấy ra chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của cô, sau đó đứng lên, tiếng vỗ tay vang vọng vô vùng lớn.
-“Hôn đi….hôn đi!….hôn đi!”
xem ra bọn họ đến xem còn không an phận, khiến Tử Anh vô cùng xấu hổ, mặt đã đỏ như quả gất chín.Cô quay sang nhìn Nhật Hạ, thấy con bé bụm mặt lại, nhưng nó chừa lại hai kẻ tay lớn vừa hai con mắt.Lãnh Hàn nhìn Nhật Hạ mỉm cười, rồi anh quay sang tiến đến gần hơn, đặt lên môi cô nụ hôn ngọt ngào, đầy vẻ dịu dàng ôn nhu.Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, anh đúng là một tên sảo quyệt, lúc không có ai anh hôn cô như dã thú vậy, có người thì lại dịu dàng,làm Tử Anh nghĩ anh đúng là đồ hai mặt.
Sau khi cả gia đình 3 người yên vị trên bàn ăn, mọi người đã tản đi.Nhật Hạ vẫn còn cười mãi không thôi, Tử Anh thấy thế lườm con bé nói.
-“Còn cười! có tin mẹ đánh con không!”
Lãnh Hàn nhìn Nhật Hạ cười nói.
-“Con không nên chọc giận mẹ, sẽ ghây họa lớn đấy!”
Nhật Hạ im bặt, bé quay sang nhìn Lãnh Hàn gọi một tiếng.
-“Cha! cuối cùng con cũng có cha rồi! chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau chứ?”
Lãnh Hàn dịu dàng nhìn con gái.
-“Sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau!”
Tử Anh cảm thấy rất thích cảm giác này, nó khiến cô có được không khí hạnh phúc, ấm áp của gia đình.
Tiếng nói cười vui vẻ của cả ba người từ trong nhà hàng, thể hiện rõ niềm vui sướng, hạnh phúc trong mỗi người. Bỗng nhiên cô thấy bóng giáng hai người lướt ngang cửa kính, cô chạy đến áp sát mặt vào cửa kính nhìn cho rõ.
Đập thẳng vào mắt cô, Diệp tử Kỳ -anh trai cô đang tay trong tay với một cô gái, cô ấy rất xinh đẹp nhưng trông rấy quen, nhìn kĩ hơn cô mới kinh ngạt ( đó không phải là Nhã Tịnh sao? trời ạ! họ quen nhau khi nào? ……trời ơi! ôi thần linh ơi!!!!).Đột nhiên ai đó gõ lên đầu cô.
-“Ngốc! họ quen nhau lâu rồi!”
Tử Anh quay sang, chỉ thấy Lãnh Hàn nhìn cô say đắm, nở một nụ cười, nụ cười tỏa nắng, có thể chiếu sáng ban đêm thành ban ngày, nụ cười hồi sinh cả sự chết chóc, nụ cười dành cho cô, và mãi mãi của riêng một mình cô mà thôi. Hai người quay đầu lại liền thấy cảnh đứa con gái cưng của họ đang ăn một cái bánh kem thật lớn, miệng còn dính đầy kem trông đáng yêu vô cùng, bất giác hai người đều cười lớn.
……….kết thúc……….