Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 37: Nghàn Cân Treo Sợi Tóc
Nhật Hạ bóc cây kẹo bông gòn màu trẳng ra cắn một cái.
-“Ôi! nó ngọt quá!” bé liếm liếm môi rất đáng yêu.
-“Chú muốn ăn một miếng không!” Bé chìa cây kẹo về trước mặt Lãnh Hàn.
Lãnh Hàn nhìn bé con trước mắt, nó đúng là một kiệt tác nghệ thuật được tạo ra giữa anh và cô, anh há miệng cắn một miếng, đúng! nó rất ngọt, ngọt đến tận trong tim anh.
………///…….///……..///……….///…….
Khi ăn trưa xong anh đưa Nhật Hạ về khách sạn, Lãnh Hàn thấy Tử Anh đã đứng ở đó, là buổi trưa rồi, cô không ăn trưa sao lại chạy về đây? anh dắt Nhật Hạ đến thì ngay lập tức Tử Anh bắt lấy con bé kéo về phía cô, giận dữ nói.
-“Ai cho phép anh đưa nó đi mà không có sự đồng ý của tôi?”
-“Anh chỉ là đưa Hạ Hạ đi chơi một chút!”
-“Mẹ! đừng trách chú, con đi chơi rất vui!”
-“Hạ Hạ con vào trong đi!” Tử Anh quay sang Nhật Hạ nói.
Nhật Hạ nhìn qua nhìn lại thấy mẹ đang nổi giận nên cho Lãnh Hàn một cái nháy mắt rồi ngoan ngoản đi vào trong.Lãnh Hàn hiểu ra cái nháy mắt kia, anh thấy con bé thật hiểu chuyện.
-“Từ nay cấm anh không được tới gần con bé!” Tử Anh cay cú nhìn Lãnh Hàn nói.
-“Vì sao? nó là con của anh!” Lãnh Hàn nhíu mày, tay đút vào túi quần, nhìn cô nói.
-“Tôi nhắc lại lần nữa! nó….không phải là con của anh!” Tử Anh hơi lớn giọng vì tức giận.Anh nghĩ cô là cái gì khi không thích thì đuổi đi, khi cần thì giữ lại.
-“Nếu nó không phải con anh, em nói đi nó là con của ai?” Lãnh Hàn nói giọng chất vấn.
-“Nó!…..là con của Lâm Tuyên!” Tử Anh nói mà lòng quặn thắt.( Lâm Tuyên! xin lỗi anh, em không nên lấy anh ra để làm hắn bỏ cuộc.)
Lãnh Hàn như chết lặng, con tim anh như đóng băng rồi vỡ ra thành từng mảnh vụn.Cô vừa nói gì? Nhật Hạ là con gái của Lâm Tuyên ư! Anh yêu con bé như vậy, thích nó như vậy, cô không biết anh đã vui như thế nào khi nghĩ rằng nó là con của anh.Nhưng không! anh sai rồi, anh đã sai thật rồi.Tay Lãnh Hàn nắm thành quyền, anh cúi đầu, cô không tài nào thấy sắc mặt của anh lúc đó.Lãnh Hàn quay lưng đi về hướng chiếc xe, anh đạp gas phóng nhanh trên đường lớn.
Tử Anh đứng ngây ra đó khi thấy biểu hiện của anh.Cô đã làm quá rồi sao? sao anh lại chạy nhanh như vậy, nhưng cô vẫn chưa thể tha thư cho tấc cả những gì anh gây ra cho cô.Tử Anh gọi taxi trở lại bệnh viện tiếp tục làm việc,hôm nay cô không có ăn trưa.
Lãnh Hàn trên xe không ngừng suy nghĩ, câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai “Nó!….là con của Lâm Tuyên!”……..”Nó!….là con của Lâm Tuyên!”
Đôi mắt lãnh Hàn chuyển sang màu đỏ,anh đạp mạnh chân gas, xe lại phóng nhanh hơn, nhanh đến nổi mọi người chỉ kịp nhìn thấy một vật thể bay ngang mà thôi.Anh vừa phóng gas vừa nhớ lại những hình ảnh của Nhật Hạ, nó rất đáng yêu, anh rất thích nó, rất yêu nó.Nhưng một bảo bối đáng yêu như vậy lại là của Lâm Tuyên, mà không phải là của anh….mãi suy nghĩ, Một chiếc xe tải chạy ngược chiều đã gần sát trước mặt “Ầm” anh tông trực diện vào chiếc xe tải kia mặc dù đã cô gắn thắng nhanh lại, nhưng hậu quả …..
Tiếng xe cứu thương hú vang vọng khắp đường, tiếng con người truy hô, tiếng xầm xì bàn tán, khói bốc nghi ngút, mùi khói nồng nặc.
tại bệnh viện
-“y tá Dương! mau gọi bác sĩ Diệp sang phòng phẩu thuật gấp, có một ca cực kì nguy hiểm!” tiếng nói khẩn trương của một vị bác sĩ nam trẻ tuổi.
Lãnh Hàn được đưa vào phòng phẩu thuật, trên người bê bết máu, hơi thở anh mỗi lúc một khó khăn, dần dần anh mất đi ý thức.
Tử Anh bước vào, y tá đeo khẩu trang cho cô, cô thong thả đến bên bàn phẩu thuật, cô đã được thuật lại tình trạng của bệnh nhân này, rất nguy kịch, tỉ lệ sống sót là 50/50.Khi đến gần, gương mặt quen thuộc dần dần hiện lên, Tử Anh đứng yên bất động, cô không tin vào mắt mình, tim coi đập nhanh loạn xạ, tay chân run rẫy.( Là anh! sao lại như vậy! sao lại….là tại em, tất cả đều do em hại anh, nếu em không nói những điều đó, anh sẽ không xảy ra chuyện! …là tại em….)
-“Bác sĩ, nếu không nhanh chóng xử lý, bệnh nhân sẽ nguy hiểm tính mạng!” một bác sĩ phụ ca lên tiếng đánh thức cô.
Tử Anh lấy lại tinh thần( Lãnh Hàn! anh không được chết, anh phải sống, anh còn có em và Hạ Hạ!” Lãnh Hàn! anh nhất định phải sống cho em! ) thần thái dần trở lại bình tỉnh,cô hướng y tá ra lệnh.
–“Dao!”
y tá nhanh chóng đưa con dao phẩu thuật, Tử Anh thành thạo cầm dao kéo một đường trên lồng ngực, cô kinh ngạc khi phát hiện ở đó có một vết thương củ.Nhưng không để ý nữa.
-“Kẹp mạch máu!”
-“Artery!”
-“tút tút tút tút……….
-“Bác sĩ, máu không ngừng chảy! huyết áp giảm nhanh chóng!”
.Tử Anh vô cùng khẩn trương, nhưng vẫn cố lấy lại bình tĩnh, một tay đè lại mạch máu vừa vỡ,nói.
-“kẹp mạch máu!”
sau đó cô nhanh chóng khâu lại mạch máu bị vỡ kia.
-“Huyết áp đã trở lại bình thường!”
Tiếp tục cuộc phẩu thuật.
-“Kéo!”
.
.
.
-“Banh tim!”
-“Cố định!”
Một loạt âm thanh của Tử Anh vang lên, cả căn phòng nín thở, chỉ biết răm rắp nghe theo cô.
Sau 4 tiếng đồng hồ làm việc không ngừng nghĩ.
“Thành công!”
Tử Anh cô đã thành công cứu sống Lãnh Hàn, cô đang thực hiện những đường khâu cuối cùng.
-“Bác sĩ! Bệnh nhân thiếu máu nghiêm trọng cần truyền máu gấp nhưng máu anh ta thuộc dạng hiếm, trong kho không hề có!”
-“Là máu gì?”
-“là ….Rh- !”
Tử Anh đờ người một lúc,cô quyết định.
-” lấy điện thoại cho tôi!”
Tử Anh bấm số dì Điềm, bên kia lập tức có người nhấc máy.
-“Dì Điềm! mau đưa Hạ Hạ tới bệnh viện gấp! ngay lập tức!”
Dì Điềm hốt hoảng không biết chuyện gì, nhưng nghe giọng điệu khẩn trương kia , lời tiểu thư nói bà không thể thắc mắc nhiều, nhanh chóng bế Nhật Hạ đang ngủ trong phòng gọi taxi tới bệnh viện.
……..hết……