Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 35: Sự Thật
Lãnh Hàn nhìn xoáy sâu vào cô bé, miệng nở một nụ cười, anh quay sang cô nhân viên nói.
-“Cô! tự viết đơn đơn đi!”
-“Lãnh Tổng!…..tôi…., Lãnh Tổng, ngài không thể một con nhóc mà sa thải tôi!” cô nhân viên vừa nói vừa chạy lại níu lấy cánh tay Lãnh Hàn.
Lãnh Hàn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, anh hất tay một cái đẩy cô ra xa.
-” Cô đã làm gì thì cô tự biết, mau cút khỏi đây!” Lãnh Hàn vô tình nói một câu làm đám nhân biên ai nấy đều chột dạ, họ sau này sẽ không dám lơ là nữa.
Nhật Hạ hài lòng nhìn Lãnh Hàn cười, nụ cười trong sáng, ngây thơ, Lãnh Hàn nhìn đến thất thần (nó,…..nó rất giống…..).Lãnh Hàn nửa quỳ xuống nói với bé.
-“Cha mẹ cháu đâu, sao lại ở đây một mình?”
-“Cháu không có cha! mẹ cháu bận công việc rồi!” Nhật Hạ nói mà trong ánh mắt hiện lên nỗi buồn sâu xa.
Lãnh Hàn nghe đến đây thì nét mặt anh trở nên âm trầm, anh đã từng có một đứa con, nếu như nó còn sống, chắc là cũng lớn cở này rồi, nghĩ đến đó, anh lại thấy hận người phụ nữ đã hại con anh, nếu anh gặp lại cô ta, anh sẽ không để yên cho cô ta đâu.
-“Đừng buồn! cuộc đời không phải cái gì cũng như mình mong muốn, cái được cái mất, chú cũng từng mất đi rất nhiêu thứ!” Lãnh Hàn nói mà trong lòng quặn thắt, Nhật Hạ nhìn anh thật lâu, nó phát hiện anh có rất nhiều tâm sự, nó thấy anh thật đáng thương.Đang suy nghĩ, ở phía sau có tiếng gọi.
-“Cô chủ của tôi ơi! sao cô lại bỏ ra đây mà không nói một lời, làm tôi lo lắng chết đi được, mau trở về thôi!” tiếng của gì Điềm đang đi đến gần, Nhật Hạ giật thót tim, bị phát hiện rồi, bé quay sang cười với Lãnh Hàn.
-“Thưa Lãnh Tổng, tôi phải đi rồi! cảm ơn ngài đã giúp tôi! tạm biệt!” Nhật hạ cúi người cung kính nói, miệng cười gian xảo, rồi chạy về phía gì Điềm,Lãnh Hàn nhận thấy con bé đang đùa giỡn anh, không khỏi cảm thấy vui vẻ, nhìn theo bóng hai người xa dần xa dần cho đến khi không còn thấy họ nữa.
…….///…….///……///……///………..
Một buổi sáng trong lành, Tử Anh đã đến nhận việc ở bệnh viện, hiện tại cô là một bác sĩ rất có tiếng, họ biết cô trở về ngay lập tức đã liên hệ mời cô về bệnh viện họ làm việc.
Bây giờ Nhật Hạ đã có thể thoải mái đi khắp nơi trong khách sạn, Tử Anh không mấy lo lắng vì cô biết con bé rất thông minh, không ghây hại cho ai, ngược lại ai gặp đều yêu mến.Nhật Hạ hôm nay được đi ăn KFC với Lâm Tuyên và Lâm Thiên Hào, bé rất vui, bé cũng rất thích anh Lâm Thiên Hào, anh ấy rất dịu dàng, mà còn rất đẹp trai nữa.Lâm Tuyên còn đưa hai đứa đi công viên chơi trò chơi, Lâm Thiên Hào đã 12 tuổi, nó đã lớn và chững chạc rất nhiều, cũng không thích chơi chò trơi cho lắm, những thứ mà nó thích chỉ là những trò cảm giác mạnh mà thôi, nhưng vì Nhật Hạ thích, nó cũng chìu theo.
——-////——////——-///———-
Tô Mộng Cầm mấy năm nay tuy Lãnh Hàn khá lạnh nhạt với cô, nhưng anh vẫn quan tâm cô vì anh còn nghĩ đến việc cô mất đi đứa bé, nên vẫn qua lại với cô.Việc hôn lễ bị hũy khiến Mộng Cầm vô cùng hận Tử Anh, cô sẽ không tha thứ cho Tử Anh.Cô ta vẫn là thư kí của Lãnh Hàn, vẫn không ngừng ve vản anh, thi thoảng anh cũng cùng cô ân ái, nhưng anh quyết không để giọt máu của anh rơi trên người cô.
Hôm nay Mộng cầm đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, vì mấy bửa nay cô hay đau đầu, bước vào căn phòng kia, ngay lập tức cô ta sửng sốt, nét mặt thay đổi nghiêm trọng vì nhìn thấy Tử Anh.Tử Anh cười nửa miệng khi thấy trên mặt cô hốt hoảng.
-“Sao? chột dạ khi nhìn thấy tôi sao?”
Mộng Cầm không phải chột dạ gì cả, cô ta không hề sợ Tử Anh, chỉ là lần này Tử Anh trở về ả sợ Lãnh Hàn lại không quên được,bước đến gần hơn, cô ta nói với vẻ khinh thường.
-“Bị Lãnh Hàn bỏ rơi, bị đuổi đi, lại còn có mặt mũi trở về sao?”
…………..
Lãnh Hàn ngồi trong văn phòng, tay lật tờ báo mới được đưa tới, anh hoảng hốt khi nhìn trên bìa báo đưa tin: Diệp tử kỳ doanh nhân trẻ thành đạt vừa thành công đưa công ty lên một tầm ới, tài giỏi đẹp trai và đặc biệt còn chưa có vợ,bên dưới còn có nói thêm về gia đình anh, khi đọc đến đoạn: Cô em gái Diệp tử Anh hiện là bác sĩ nổi tiếng, từ Pháp vừa trở về đài loan.Lãnh Hàn giật mình,mồ hôi lạnh toát ra trên trán,anh thất thần suy nghĩ (thì ra, người tối hôm đó ở trước cửa quán bar là anh trai cô, người tối hôm đó trong bửa tiệc kia cũng là anh trai cô….cô là Tiểu thư của tập đoàn Diệp Thị- Diệp Tử Anh!)
Cả con người cứng đờ, anh hiểu lầm cô, (tối hôm đó vì sao cô lại đến quán bar uốn rựu? còn khóc nữa, rốt cuộc là vì sao? chẳng lẽ là vì anh đã hủy đi bửa cơm cùng cô hay sao?) Lãnh Hàn vô cùng khó chịu, anh đã hiểu lầm cô, lại còn ở trước mặt cô ân ái với người phụ nữ khác, anh sai rồi sao? khi thấy cô đi bên người đàn ông khác trong bửa tiệc, mà anh không hề hay biết đó là anh trai cô, anh đã nhẫn tâm cướp đi đêm đầu tiên của cô, cướp đi sự trong trắng của cô mà không hề có một chút dịu dàng nào, anh đã sai rồi sao? cô còn có thể tha thứ cho anh hay không? Vứt tờ báo qua một bên, anh đứng dậy gài lại nút áo ở ngực, đi thật nhanh ra cửa, anh sẽ tìm đến bệnh viện đó, hỏi cô, tối hôm đó vì sao lại….?
Ngồi trên xe mà lòng anh thấp thỏm không yên, muốn thật nhanh thật nhanh đến đó, Lãnh Hàn tăng tốc, xe chạy rất nhanh.Cuôi cùng cũng tới nơi, anh hỏi văn phòng bác sĩ Diệp, bước chân nhanh về phía văn phòng của cô, từ xa thấy phòng anh cần tìm, trái tim anh bỗng chốc đập nhanh hơn, dừng chân trước một cánh cửa khép hờ anh định mở gõ cửa liền nghe thấy tiếng Tử Anh ở bên trong vọng ra.
-“Năm đó, là cô xô tôi xuống cầu thang, vì sao? tôi chẳng làm gì cô cả? vì sao lại muốn tôi chết!”
Trái tim Lãnh Hàn như ngừng đập, anh vừa nghe thấy gì? anh nhìn qua khe hở thấy tấm lưng của Mộng cầm,lúc này anh mới ngộ ra,thì ra năm đó….
-“Bởi vì tôi không muốn cô sống, cô sẽ cướp đi Hàn của tôi! chúng tôi sắp kết hôn, cô dựa vào cái gì xen giữa chúng tôi!” Mộng Cầm nói mà miệng méo đi.
-” Cô vì muốn hại tôi, không quan tâm đến đứa bé hay sao! nó là con của cô!”
-“Nó là con của tôi sao? nó chỉ là một ngiệt chủng, nó chỉ là một thứ con hoang mà tôi không hề hay biết, nó vốn không phải của Hàn!” Mộng cầm nói đầy giểu cợt bản thân, ả còn cười lớn.
-“Sao cô lại nói điều này với tôi! cô không sợ tôi sẽ nói với anh ta sao?”
-“Nếu Hàn tin cô! thì 6 năm trước đã tin cô rồi! haha….”
Câu nói này làm Lãnh Hàn ngoài cửa như chết lặng, đúng!anh đã không tin tưởng Tử Anh, anh đã đánh cô, còn đuổi cô đi, nói lời khiến cô đau lòng.
-“Tối nói cô biết, tốt nhất tránh xa Hàn của tôi! nếu không cô sẽ nếm hậu quả!”
-“Đủ rồi!” Giọng nói âm lãnh vang lên, Lãnh Hàn đẩy cửa bước vào, khiến cả hai cô gái đều kinh ngạc.Anh bước tới trước mặt Mộng cầm,giơ tay tát vào cô ta một cái thật mạnh.
-“Lừa tôi! còn hại cả cô ấy!” nét giận giữ hiện lên trên khuôn mặt tuấn mỹ,anh lại nghe thấy Tử Anh nói.
-“Tôi và anh ta đã không còn quan hệ, cô cứ yên tâm ở bên Hàn của cô!” Tử Anh vô tình,lạnh lùng nói một câu khiến tim Lãnh Hàn như ngừng đập rồi cô bước ra hướng cửa, Lãnh Hàn thất thần vì câu nói kia( em sẽ không tha thứ cho anh sao?).
……..hết……