Khắc Tinh Của Tổng Tài

Chương 27:kí Ức


Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 27:kí Ức

Diệp Tử Anh,tay run run cầm tờ báo, đôi mắt buồn nhòe lệ,cô nhắm mắt rồi lại mở ra,một giọt nước mắt rơi xuống trên khuôn mặt thanh tú.Lãnh Hàn đám cưới,tin tức này thật là một hung tin đối với trái tim cô,trái tim như có ai đó bóp ngẹn,rất khó thở.Càng khiến cô đau lòng hơn là người vợ của anh lại chính là chị thư kí đó,người ngày đó trước mặt cô anh đem cô ấy đặt dưới thân,cuồng nhiệt ân ái.Không quan tâm tới việc cô đang ở đó,đang nhìn hai người vui vẻ hạnh phúc,càng không nghĩ đến cảm nhận của cô,lại không cho cô biết lí do vì sao!
Lấy tay quẹt đi những giọt nước mắt,cô nở một nụ cười tự giễu,tay vo tròn tờ báo lại,cô ném vào thùng rác.
.///………//// ……….////……
Buổi tối tại biệt thự nhà họ Diệp
Diệp lão gia ung dung ngồi trên bàn ăn,ông nói.
-“Cả nhà chúng ta sẽ dọn về Đài Loan sống!”
Tấc cả mọi người nhìn nhau đầy ngạc nhiên,rồi lại nhìn Diệp lão gia một cách khó hiểu, giống như không thể tin vào tai mình.

-“Có chuyện gì vậy cha!sao lại về đó sống?” Diệp Tử Kỳ tay gấp một miếng bông cải trắng xào thơm phức,hỏi.
-“Dù sao cũng là quê nhà, với công ty bên đó là công ty mẹ,con về đó dễ tiếp quản hơn!”
-“À,……!”Diệp Tử Kỳ cảm thấy trở về cũng không có gì xấu,anh rất thích không khí ở đó,khóe môi anh hiện lên ý cười.
Diệp Tử Anh lúc này ngơ ngẩn,cô đang suy nghĩ điều gì đó,đôi mày nhíu lại,tay dùng đôi đủa ghim ghim vào chén cơm,mặt thẩn thờ.Bỗng nhiên tiếng nói Diệp lão gia cắt ngang dòng suy nghĩ.
-“Tử Anh!con có ý kiến gì không!”
-“Nhất định phải về sao cha!ở đây không tốt hơn sao?” Tử Anh có nổi khổ,khiến cô không muốn trở về nơi đó.
-“Cha đã nói rồi,chúng ta phải trở về!con có ý kiến hay không cũng không sao cả!”
Diệp Tử Kỳ phỳ ra cười,liếc thấy cha và Tử Anh nhìn mình,anh liền im bặt,gương mặt lấy lại vẻ bình thường,thản nhiên gắp đồ ăn.Lúc này Diệp phu nhân mới lên tiếng.
-“vậy các con sớm dọn hành lý đi!2 ngày nữa chúng ta trở về!”
Cả nhà lại tập trung vào ăn cơm,sao khi ăn xong,ai về phòng nấy.
Gương mặt Tử Anh xụ như bánh bao chiều,xem ra phải trở về,cô hy vọng không gặp lại hắn.
Đêm đến,ánh trăng từ trên cao dìu dịu chíu rọi bầu trời,Diệp Tử Kỳ đứng trước tấm cửa kính lớn trong căn phòng của anh,ray bưng một ly cà fê nóng khói nghi ngút,tấm rèm cửa bay lất phất vì bị gió đẩy vào,từ nảy anh luôn để ý nét mặt em gái,theo anh biết,Tử Anh không phải rất thích ở Đài Loan sao! lần trước còn bỏ trốn về đó,còn ở hơn một tháng,nếu anh không bắt nó về không biết chừng nó ở luôn bên đó,vậy mà giờ đây,nhìn nét mặt và cử chỉ hành động của em gái,anh không khỏi cảm thấy có chút kì lạ.Nhớ lại ngày đó,lúc anh tìm thấy Tử Anh là đang ở quán bar,lúc đó Tử Anh đang uống rựu một mình,gương mặt còn đẫm nước mắt,chắc chắn là có chuyện gì đó đã xảy ra với em,tại sao lúc đó anh không sớm nhận ra chứ!thở dài một hơi,Diệp Tử Kỳ nâng ly cà fê nóng uống một ngụm -“phụt…..!”nóng chết anh rồi.

Hai ngày sao,quả nhiên cả gia đình Diệp gia đã hạ cánh an toàn và đang đứng trước cổng một ngôi biệt thự rất lớn,rất lộng lẫy nguy nga.Cánh cổng từ từ mở ra,chiếc xe hơi chở cả 4 người chạy chầm chậm vào bên trong.Trong nhà kể từ ngoài cửa,toàn bộ người hầu xếp thành hai hàng ngay ngắn thẳng tấp,thấy 4 người đi vào,bọn họ đồng thanh cuối đầu,trăm lời như một.
-“Chào Lão gia,phu nhân,Thiếu gia,Tiểu Thư đã trở về!”
Trên mặt Diệp cha Diệp mẹ gật đầu,nở một nụ cười hiền từ với họ,ai nấy đều vui vẻ cười rất tươi,hai anh em cũng cảm thấy rất vui.Đi vào bên trong,căn nhà sạch sẽ thoáng mát,bao năm qua tuy gia đình họ không ở đây,nhưng thỉnh thoảng Diệp lão gia và Diệp phu nhân đi công tác cũng có ở lại vài ngày, tất cả người hầu đều giữ lại,đều trả lương đầy đủ,xem ra bọn người hầu này đều sống rất sung sướng nha!
Tử Anh mở cửa vào phòng,đã lâu lắm cô mới trở lại căn phòng này,tính ra cũng đã 12 năm rồi còn gì!Căn phòng giờ đây không còn nhiều đồ chơi nữa,cũng không có nhiều thú bông.Bọn họ đã dựa the sở thích của cô mà trang trí lại căn phòng với màu trắng làm chủ đạo,màu trắng cho cô cảm giác sạch sẽ và thoải mái,tinh khiết như giọt sươbg ban mai,Tử Anh hít một hơi.
-“Thật thơm!”
Cô rất thích cách bày trí này,quả nhiên là có đào tạo.Môi nở nụ cười cô ngã người rơi tự do xuống chiếc giường nệm êm ái,đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà.
-“Woa!vẫn còn sao?” Tử Anh ngạc nhiên ngắm những ngôi sao lấp lánh đủ màu được đính trên trần.Nó là những ngôi sao,mặt trăng,đám mây,….dạ quang mà lúc nhỏ cô rất thích,bọn chúng có thể phát sáng trong đêm.Đó là món quà của một người bạn nhỏ tặng cô,cô nhớ lúc đó mình cùng cha đến tham dự một buổi tiệc, cha mãi lo nói chuyện với khách, cô buồn bã chạy ra ngoài,đến bên một chiếc xích đu,cô công chúa nhỏ liền ngồi xuống, gương mặt buồn bã cúi đầu.Bầu trời lúc đó tối đen,xung quanh mọi người không ai để ý cô,mấy đứa trẻ khác cũng cùng chơi với nhau,bọn chúng chơi đuổi bắt rất vui.Bỗng nhiên trong đêm tối,trước mặt cô bé lóe lên một ánh sáng màu xanh,nhìn kĩ lại là một ngôi sao nhỏ,bay qua bay lại.
-“Này!sao em buồn thế!sao không ra chơi cùng bọn họ!”vừa nói cậu thiếu gia khoảng chừng 13-14 tuổi chỉ tay về phía đám trẻ đang chơi đùa đằng kia.Dựa vào ánh đèn mờ nhạt đằng xa chiếu vào,có thể thấy cậu ta bận bộ tây trang màu trắng tinh tế sang trọng,mặc dù còn nhỏ nhưng những đường nét tinh tế tuấn mỹ đã hiện rõ trên khuôn mặt,cô bé nhìn ngơ ngát,thầm nghĩ sau này cậu ta lớn lên chắc chắn sẽ giết chết bao cô gái.Cô bé nhìn người đối diện chầm chầm,đôi mắt to long lanh khẻ chớp,môi hé mở.
-“Em không thích chơi!”

Cậu thiếu gia kia,chìa tay đến trước mặt bé,trong bóng tối,một đốm sáng lóe lên,trong lòng bàn tay vị thiếu gia ấy có rất nhiều vật thể nhỏ phát sáng lấp lánh,ngôi sao này,đám mây này,mặt trăng này,mặt trời này,cả trái tim nữa,bất giác trái tim ai đó đập thình thịch mất rồi.
-“Cho em!” vị thiếu gia chìa tay trước mặt cô bé,đôi mắt cậu nhìn thẳng vào cô bé,môi nở nụ cười dịu dàng.Cô bé đưa tay nhận lấy,không quên nói.
-“Cảm ơn anh!”
-“Anh phải đi rồi!tạm biệt em!hẹn gặp lại!” sau đó xoay người rời đi theo một người đàn ông đứng cách đó không xa.Có lẽ cô bé sẽ mãi không quên được cảm giác này!
…….hết…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.