Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 2: Trở về
chiếc máy bay từ mỹ xé toạc bầu trời,bay thẳng về đài loan.
tại sân bay:
-“Diệp Tử Anh”-tiếng nói nhẹ nhàng có phần nôn nóng của một cô bé có mái tóc ngắn màu nâu hạt dẽ,khuôn mặt trắng mịn hồng hào,đôi môi anh đào đỏ mọng,cô mặc chiếc váy màu hồng phấn trông xinh đẹp đáng yêu vô cùng.cách cô bé không xa,khoảng cách đủ để nghe thấy tên mình,một cô gái có mái tóc đen mềm mại,rũ rượi xỏa tung dài chấm ngang lưng,làn gió vô tình lướt qua khiến các sợi tóc khẻ lay động để lộ khuôn mặt mỹ lệ tuyệt sắc,đôi môi đỏ gợi cảm, căng mọng,chỉ cần nở nụ cười là tựa hồ có thể hồi sinh sự chết chóc.làn váy trắng dài ngang gối bay trong gió dễ dàng thấy được thân hình hoàn mỹ nhỏ gầy,khiến cho người ta không tự chủ được mà muốn ôm lấy bảo vệ.tay trái kéo valy màu trắng trông vào là biết không phải người tầm thường.Cô đứng ở nới đó,ngay giữa sân bay,không biết có bao nhiêu cặp mắt ngoáy nhìn.Nam thì mơ tưởng ,ước mong người con gái ấy là của mình,nữ thì mến mộ dung mạo tuyệt sắc như vậy.đôi tay thon dài đưa lên gỡ cặp kính đen,làm lộ ra đôi mắt to tròn,long lanh như hồ nước trong veo xâu không thấy đáy,hàng mi dài cong vút khẻ chớp.môi nhếch lên,tạo thành một đường cong tuyệt mỹ.
-“Tịnh Tịnh”-thanh âm nhẹ nhàng,êm ái vang lên từ Diệp Tử Anh.
bổng chốc đầu óc choáng váng,hóa ra Từ Nhã Tịnh là ôm chầm lấy cô,ôm chặt đến nỗi khiến cô xém hết hơi mà lìa đời.
-“tiểu Anh” -có biết mình nhớ cậu lắm không,sao lại bỏ mình đi cơ chứ,cái con nhỏ chết tiệt này.”
-“h…hhh…này …buôn mình ra trước có được…không”-Diệp tiểu thư sắp hết hơi rồi này.
-“xin lỗi,hahaha,tại mình nhớ cậu quá”-Tịnh Tịnh vừa gãi đầu nhẹ nhàng buông tha Diệp Tử Anh.
-“lần này mình trốn về đây chơi,cũng vì nhớ cậu đấy,nhớ kí ức ở nơi này!mình cũng sẽ đi học ở đây”- Tử Anh mỉm cười diệu dàng đặt hai tay lên vai Tịnh Tịnh.
-“là cậu trốn về sao?,nếu lỡ hai bác biết được thì làm sao?”-Tịnh Tịnh sững sốt.
-“yên tâm đi,Anh trai tớ sẽ lo tất cả mà.hihihi’được rồi,đã trưa rồi,tớ đói,đi ăn cơm đi”.!-nhẹ nhàng ấm áp mà nói ra,khiến người ta không cách nào từ chối.
-“nhắc tới cũng thấy đói nhỉ,đi nào!” nói rồi xoay lưng về phía hai người đàn ông mặt đồ đen-“đem hành lí của Tiểu Anh lên xe dùm cháu”!nói xong kéo tay Tử Anh lên ghế sau chiếc xe hơi màu trắng sang trọng.khi hai cô nàng đã yên vị trên ghế sau,tài xế khởi động xe,đi về hướng nhà hàng locher.
trên xe vì mệt mỏi nên Diệp tiểu thư nhà ta đã ngủ ngon lành ,cho đến khi xe đột nhiên phanh gấp,do không thắt dây an toàn đầu cô ngã về trước đập vào thành ghế,cũng may xe sang xe xịn,ghế mềm như nhung nên cái trán cô vẫn đẹp như ngày nào.
-Tử Anh xoa xoa trán”có chuyện gì vậy Tịnh”,đôi mắt ngây thơ chớp động tựa như rất hiếu kì trên khuôn mặt mệt mỏi có vẻ như còn đang say ngủ.
-“hình như là va quẹt với xe người ta rồi”-Tịnh Tịnh có vẻ lo lắng đôi chút.
tài xế vội vã xuống xe nói chuyện gì đó .bên kia là một chiếc xe hơi màu đen cực kì sang trọng ,kính xe thiết kế lớp lọc.khi người ngoài nhìn vào thì giống như đang soi gương mà thôi.nhưng người bên trong thì lại có thể nhìn rõ ràng mọi thứ bên ngoài.một lát sau ,Tử Anh loáng thoáng nhìn thấy tài xế xe bên kia cuối đầu xin lỗi,hai người kia cũng cười vui vẽ,trở vào trong xe,tiếp tục đi về phía trước.Diệp Tử Anh thấy không có chuyện gì lại từa đầu vào kính xe,ngủ say sưa như chưa bao giờ được ngủ.
Trong chiếc xe màu đe kia:
-“xin lỗi giám đốc,giám đốc có sao không ạ!-giọng nói run rẫy,à không là cực kì run rẫy của tên tài xế,trên trán lấm thầm mồ hôi.phía sau,một người đàn ông có vẽ mặt bất cần,đôi mắt xâu thẳm lạnh lẻo,sống mũi cao thẳng,ngủ quan sắp xếp vô cùng hoàn mỹ.cả khuôn mặt anh đẹp như không có gì so sánh được.là vẽ tuấn lãng,là tuyệt thế mỹ nam.khuôn mặt này,chắc chắn có tỉ lệ quay đầy nhìn của các cô gái là 300%-mỗi cô khi nhìn thấy đều ngoáy đầu những 3 lần.làno da trắng nổi trên bộ vest cũng màu trắng,làm anh toát lên vẻ đẹp cao ngạo,lạnh lùng bức người.tay đóng lại laptop đặt xuống bên cạnh,môi mỏng mấp máy:
-“anh biết mình phải làm gì đúng không?”-giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn bức người khác tan hồn lạc phách.anh không nói ra,vì cú va chạm kia đã khiến bao dữ liệu của anh mất hết,là người trầm ổn,anh dễ dàng điều khiển cảm xúc của mình,kiềm chế mà chỉ nói một câu nhẹ nhàng như vậy,đã là quá sức với anh rồi.nói rồi khẻ nhìn qua khung cửa kính…còn tên tài xế lúc đó tay chân đã sụi lơ.thần thái như bị oan hồn nhập xác,lái xe chậm như rùa bò.
Trong khoảnh khắc hai xe lướt qua nhau,dường như trong chiếc xe hơi màu đen sang trọng ấy,có ánh mắt của ai đó vô tình lướt qua cô.chỉ là lướt qua,không có cảm xúc.ai có thể biết trước được,định mệnh đã được sắp đặt sẵn….