Đọc truyện Khắc Tinh Của Tổng Tài – Chương 12: Người Đàn Ông Thần Bí
khi bàn tay Tử Anh rời khỏi cũng là lúc người mặt tây trang màu đen ấy đưa mắt xuống,áo anh ta nhăn nhúm lại vì bị cô giằn xé trong lúc lo lắng.Anh ta không nghĩ trên trần đời này thật sự có đứa con gái dám kéo áo anh,à không dám đến gần anh thì nếu tính ra cô đứng thứ 2 thì không có ai đứng thứ nhất.
-“Thực xin lỗi!”Giọng nói mềm nhẹ như nước,du dương như điệu nhạc vang lên,cộng với cái vẻ mặt cười cười vì hối lỗi của cô làm anh không khỏi thất thần.Nhưng dù sao thì cái bộ mặt đó cũng không thể nào làm anh hết giận được…liếc đến cái mặt cô thì thôi rồi,mọi cảm tình trước đó tan biết không 1 chút dấu vết,giọng nói hay như vậy thật là…uổng phí.Càng làm tâm tình anh thêm khó chịu.
-“Cút đi!” Giọng nói đằng đằng sát khí,âm lãnh tột độ,khiến hàng người phía sau không khỏi khiếp đảm mà cúi gầm mặt.
Là ai là ai chứ,cao ngạo như vậy,khinh thường người khác như vậy,thật đáng ghét,1 tên Lãnh Hàn đã đủ chán ghét rồi,đang bực mình lại còn chọc giận cô…tuy vậy nhưng người này trông ghê gớm như vậy,tốt nhất nên tránh xa aaa….vừa nghĩ vừa lui ra 1 bên.
Thấy con nhóc trước mặt tránh đường,người mặt tây trang màu đen liền bước ngang qua cô,bước đi 1 cách tiêu sái.Đám người theo sau không hẹn nhau mà đồnh loạt nhìn cô 1 cái ,sau đó mới theo sau người kia,tạo thành 1 đoàn người vô cùng hoành tráng.
Lúc này Nhã Tịnh trở lại không thấy 1 màn kia thật đáng tiếc.
-“đợi mình có lâu không?”
-“về thôi!”Đang thất thần nên Tử Anh có phần nóng tính với Tịnh Tịnh,làm cô bé không hiểu gì,thầm nghĩ:mình đi cũng đâu có lâu lắm đâu ta!
Cả ngày hôm đó,Tử Anh thấp thỏm không yên,lo sợ cha mẹ phát hiện đã đành,còn bị tên Lãnh Hàn kia không rõ muốn làm gì với cô.
Đang ướm thử bộ váy mới mua trước gương,thì điện thoại chợt vang lên điệu nhạc cổ điển như ma rên quỷ rống.thật không hiểu cô là con gái kiểu gì mà toàn yêu thích những cái lạ lùng mà người bình thường rất hiếm khi thích.Tử Anh liền vuốt 1 ngón tay…
-“Tử Anh! Con đừng tưởng mẹ không nhận ra con.”
Tử Anh đầu tiên là sửng sốt,sau đó là há hốc miệng…tiêu rồi tiêu rồi,mẹ biết,thì papa sẽ biết mà papa biết đồng nghĩa với việc cô sắp thăng thiên rồi.Cắt đứt dìng suy nghĩ của cô lại là giọng nói ấy.
-“Hay lắm,lừa cả nhà,trốn về đây,con quả thật là không sợ cha con!”Mẹ Diệp nghe qua lời nói có phần tức giận nhưng bà thương đứa nhỏ này nhất,dù nó giám làm như vậy,nhưng bà thấy cũng không có gì to tát.Nên chỉ định hù nó 1 lát.
-“Mẹ!con biết lỗi rồi,….mẹ,mẹ ơi! Cha đã biết chưa?”giờ phút này cô run rẫy tựa hồ gió thổi ngang qua cũng chỉ còn 1 đống tro tàn.
-“Ông ấy vẫn chưa!tạm thời mẹ che giấu,nhưng tốt nhất con nên trở về,sắp xếp khéo 1 chút,giấy không gói được lữa,đến lúc ông ấy phát hiện,trời cũng không cứu nổi con!”
Cái đầu mém nổ tung của cô giờ phút này nghe được câu này đột nhiên có sinh khí trở lại.
-“Ôi!mẹ yêu,con yêu mẹ nhất rồi!moa moa……”Cô gián môi vào điện thoại,đến khi rời ra thì điện thoại đã ướt 1 mãng lớn.haha.vội vàng kéo áo chùi chùi…Khi đặt lại vài tai thì mẹ cô đã cúp máy tự thuở nào.
Lòng dạ hớn hỡ vui mừng,hân hoan ngồi lên giường,đung đưa đôi chân nhỏ,đến khi nhìn lại mới phát hiện.
“Aaaaaa!….lắc chân của mình!”Đó là chiếc lắc có giới hạn trên thế giới mà ông nội tặng cho cô,nếu làm mất ,cô thật không giám nghĩ đến.Vội vội vàng vàng lục tìm khắp phòng,nhà tắm,gằm giường,tủ áo,gương đồ,…sau đó chạy khắp nơi trong nhà tìm kiếm,làm mấy người hầu cũng nôn nóng không kém,nhưng kết cục,vẫn là không có.Trở lại phòng,suy nghĩ nát óc,rốt cuộc…”bingo!có khả năng là ở đó!không sai!chính là lúc đó!”Thay luôn bộ váy mới mua cô gọi taxi tiến thẳng đến cái nơi sãy ra cái đêm định mệnh kia…
Bước vào ,cô đi thẳng đến quầy,hỏi nhân viên…
-“xin chào!làm ơn cho tôi hỏi mấy hôm trước tôi có vào phòng ở đây,không biết lúc dọn dẹp,các người có nhìn thấy cái lắt chân nào không?”
Nhân viên đầu tiên nhìn nhau,sau đó 1 cô gái với vẻ mặt khinh thường ,nhếch mép nói.
-“xin chờ 1 lát!”sau đó kiểm tra đồ vật khách đánh rơi…1 lát sau.
-“Xin lỗi quý khách,món đồ đó không có ở đây!”vẽ mặt khinh thường ấy làm người ta muốn tát 1 cái.
-“Không thể nào,các người,làm ơn tìm kĩ 1 chút được không?”Tử Anh có phần nôn nóng.
-“Thật xin lỗi,nhưng chắc chắn là không có !”lời nói vẫn cung kính,bởi vì biết quy định của nhân viên ở đây.Chứ trong lòng thật sự là khinh thường Tử Anh.
Nhân viên đã nói không có,Tử Anh buồn bã trở ra với vẽ mặt ngàn năm đau khổ.Đám nhân viên kia thì bàn tán xôn xao cả lên.
nv1:Đã vào quán bar mà còn thuê phòng thì cũng chỉ là hạng người đó mà thôi…nói xong che miệng cười.
nv2:đã vậy còn trở lại tìm kiếm gì chứ!tiền bo còn chưa đủ sao?hahaha…cả đám nhân viên bàn tán.
một màn này làm sao qua khỏi mắt 1 người đang ngồi cách đó không xa….không sai!đó là ông chủ ở đây Lãnh tiên sinh-Lãnh Hàn.Đôi tay nhẹ nhàng đúc vào túi ,lấy ra 1 chiếc lắc chân nhỏ tinh tế lấp lánh…miệng khẻ mấp máy.”Tử Anh…thứ này quan trọng với cô vậy sao?”nói xong lại nhét trở lại vào túi,đứng lên,tiêu sái bước đi ra cửa.
……..hết….