Đọc truyện Khác Thủ Tiên Quy – Chương 7: Tinh anh đệ tử
Trong khu rừng rậm rạp này, dưới chân là tầng lá rụng mềm mại tỏa ra mùi mục nát.
Phương Khác nhanh nhẹn lột da rút gân một con linh hổ, lóc khúc xương hữu dụng nhất ra.
Y đã bắt được năm con linh hổ ở đây, còn thiếu năm con. Khúc xương đó của linh hổ là dược liệu để chế tạo một loại đan dược, mà xương của mười con linh hổ là nhiệm vụ y nhận được lần này. Lúc ban đầu thì tay chân vụng về, làm giống như hiện trường phanh thây, đến bây giờ đã không tồi. Trên người linh hổ thứ đáng giá nhất chính là khúc xương đó còn có bộ da lông trắng tuyết.
Nói ra thì tại một vài phương diện tu tiên giả và phàm nhân quả thật không có gì khác biệt quá lớn, chẳng hạn nữ tu sĩ cũng vẫn yêu mến cái đẹp. Y vật của tu tiên giả trừ bình thường do môn phái phát cho, đương nhiên còn có phục sức hoa mỹ. Chỗ cần dùng đến da lông linh thú sáng đẹp nhiều lắm. Hơn nữa số y vật này vốn là pháp khí luyện chế, đường vân xinh đẹp cũng là một loại phù văn.
Cho nên trừ xương linh hổ có thể dùng để giao nhiệm vụ, da lông y cũng có thể bán được một giá không tồi ở khu buôn bán. Tu sĩ kỳ trúc cơ tuy nhiều, nhưng đệ tử kỳ luyện khí còn nhiều hơn, đối với linh hổ mà tu sĩ trúc cơ không xem trọng, tu sĩ kỳ luyện khí thì có thể tránh sẽ tránh.
Phương Khác thu dọn đồ đạc xong, bèn mệt mỏi trực tiếp nằm xuống bãi cỏ, y đã một mình ở trong khu rừng này hơn nửa tháng rồi, đối với y mà nói, đây là chuyện vô cùng thiết yếu, vì bí cảnh Côn Luân không giống như so tài nội môn chỉ cần nhận hình phạt thì có thể không đi.
Ngay cả vết thương vừa rồi bị răng nanh của linh hổ cắn phải đang chảy máu trên tay Phương Khác cũng chỉ tùy tiện dùng đan được mài thành phấn bôi lên. Chiêu này là học được từ một đệ tử ngoại môn, tuy lên đến kỳ trúc cơ những vết thương này không cần phải dùng đan được hoặc bôi dược đều có thể tự lành lại, nhưng vết thương do một số linh thú tạo nên, phía trên có mang theo linh lực hoặc độc dịch của linh thú thì rất khó lành, có thể tạo ra các hậu quả như tê liệt thần kinh mạch, tạm thời nghẽn mạch gì đó. Mà dược bổ đan chuyên dùng để trị những tình huống này, sau khi dùng có thể tiêu trừ ứ huyết và kinh mạch tắc nghẽn trong người, là dược trị thương cực tốt.
Nhưng một bình dược bổ đan lại phải tốn cả hai mươi khối linh thạch tiêu chuẩn, đối với Phương Khác mà nói, chi tiêu của đệ tử nội môn, một năm chỉ có hai trăm linh thạch mà thôi. Một bình dược bổ đan mười hai viên đã bay mất một phần mười tài sản của y.
Nhưng nếu mài dược bổ đan thành phấn thì khác, dược bổ đan mài thành phấn có thể dùng năm đến mười lần, hiệu quả lại giống như uống.
Phương Khác nhắm mắt nhìn như tùy ý thực chất đang cảnh giác dùng linh thức thời khắc chú ý động tĩnh xung quanh. Mấy ngày này, trong môn phái rất náo nhiệt, rất nhiều đệ tử bế môn không ra hay các đệ tử ra ngoài lịch luyện khắp nơi cũng đều trở về, toàn là để chuẩn bị cho bí cảnh Côn Luân mười năm mở một lần sắp tới.
Mà với người hiện tại có thể nói là xếp nhất đếm ngược trong nội môn như Phương Khác, cộng thêm y cũng hiểu rõ tu vi của mình hiện tại yếu đến cỡ nào, vì thế tiếp nhận nhiệm vụ cũng không hợp tác với những đệ tử nội môn khác, mà thật ra lúc đến nhìn lại cũng không có ai có tu vi tương tự y để hợp tác cả.
Y cần linh thạch, cũng cần kinh nghiệm thực chiến. Không chỉ là cần chuẩn bị đan dược, phù chú, pháp bảo để tiến vào bí cảnh Côn Luân. Tu tiên vốn chính là một chuyện cần lượng lớn linh thạch, hai trăm linh thạch đối với lượng linh thạch cần dùng của tu sĩ kỳ trúc cơ căn bản là muối bỏ biển. Chỉ riêng dưỡng khí đan kỳ trúc cơ cần dùng mỗi tháng đã là một con số không nhỏ.
Sao lại cảm thấy mình thảm thế này nhỉ? Phương Khác ngồi dậy, nhìn y vật chỗ này rách một miếng chỗ kia rách một miếng lại còn có nhiều chỗ lốm đốm máu của mình, đã thế còn thanh huyền thiết kiếm có chỗ hổng mà môn phái thống nhất phát cho.
Phương Khác đột nhiên đứng lên, tay phải cầm kiếm, tay trái vận một thuật pháp hệ mộc, lòng bàn tay còn có hai hạt mầm dây mây. Bày tư thế phòng bị tiêu chuẩn đã luyện ra mấy hôm nay.
“Ra đây.” Một giọng nói thanh thúy dễ nghe, rõ ràng xem như ôn hòa, nhưng lại khiến Phương Khác không tự chủ bước ra một bước.
Phương Khác nhíu chặt mày, sau đó thả lỏng. Tuy y biết khí chất của người có tu vi cao có ảnh hưởng rất lớn với người tu vi thấp, nhưng y chưa từng có cảm giác bất đắc dĩ như khi chính thân mình cảm nhận được.
Rõ ràng là y đang quang minh chính đại nghỉ ngơi ở đây, lại bị người ta quát đi ra. Thực sự là…
Phương Khác ngập ngừng một chút, đi về phía tỏa ra uy thế kia. Không lâu, tại một chỗ rộng rãi, gặp một đội tu sĩ.
Tổng cộng bảy người nhìn ra được đều là đệ tử nội môn phái Côn Luân, Phương Khác thầm thở phào, có năm người đứng khá gần, nam tu sĩ tay cầm quạt đứng giữa rõ ràng là dẫn đầu. Hai người còn lại thì đứng tùy ý, không đứng chung với năm người kia, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách không gần không xa.
Trong đó, có một nữ đệ tử mặc y phục đệ tử ngoại môn, dung nhan diễm lệ, tuy nhìn thì ôn nhuận dịu dàng nhưng giữa chân mày lại lộ mấy phần kiên nghị, tu vi khoảng sơ kỳ trúc cơ. Những người khác thì y không nhìn ra được ai. Phương Khác khẽ nhíu mày, chú ý đến đường vân thêu tơ vàng ở cổ áo và ống tay áo ba người trong đó, là tinh anh đệ tử.
Trong đó một nữ tu sĩ tùy ý đứng trên lưng đeo một thanh cự kiếm, toàn thân tỏa ra khí tức băng lạnh, gương mặt đẹp nhưng cũng lạnh, người lạ chớ gần.
Người tùy ý đứng còn lại thì đang thu liễm khí tức, nếu không phải y đã thấy hắn, y thật không biết còn có người thế này. Còn về vị nam tu sĩ đứng giữa năm người mang dáng vẻ phong lưu trời sinh, tay cầm cây quạt có vẽ hình non nước.
Phương Khác mím môi, thật là… trúng thưởng lớn, thế trận này, ba người kia vô cùng dễ nhận ra. Nữ tu sĩ là Tiêu Xương Thu một trong tam tú của Côn Luân. Khí tức nội liễm là Chu Thức Vũ. Mà người trời sinh mang vẻ phong lưu là Âm Trầm Ngư.
Trên đại lục Cửu Châu có ngũ đại tu tiên thế gia, Nam Lĩnh Tiêu gia, Võ Di Thượng Quan gia, Tần Lĩnh Phương gia, Âm Sơn Âm gia, Trường Bạch Sơn Hách Liên gia. Mà bảy người xuất hiện trước mặt y hiện tại y nhận ra ba người, trong đó hai người là thành viên ngũ đại tu tiên thế gia. Mà tương đồng, ba người này đều là tinh anh đệ tử. Tinh anh đệ tử, đương nhiên là nhân vật ngự trị trên nội môn đệ tử.
Ngoại môn đệ tử, nội môn đệ tử, tinh anh đệ tử, đây là ba cấp bậc rõ ràng. Tinh anh đệ tử là mười người đứng đầu trong số đệ tử nội môn mới được danh hiệu đó. Trong số tinh anh đệ tử người có tu vi cao nhất đã lên đến trung kỳ kim đan, mới mười bảy mười tám mười chín đã trung kỳ kim đan, đây là tu vi kinh người cỡ nào? Bình thường mà nói tinh anh đệ tử phần lớn đều là đệ tử nhập môn của các lão tổ nguyên anh, tỷ lệ gặp được trong môn phái không lớn. Bọn họ cũng không tham gia cuộc so tài nội môn. Nhưng có một hoạt động họ sẽ tham gia, chính là bí cảnh Côn Luân.
Ngay lúc Phương Khác nhìn thấy bảy người, trong đầu đã suy nghĩ một đống.
“Sư huynh sư tỷ.” Phương Khác chắp tay hành lễ.
Trong bốn người vây quanh Âm Trầm Ngư, một vị nữ tử dung mạo tú lệ, đảo mắt nhìn Phương Khác, thấy y sam rách nát còn lốm đốm máu của Phương Khác, chỉ là một kẻ tu vi trung kỳ trúc cơ, nàng nhíu mày, quay đầu nhẹ giọng nỉ non với Âm Trầm Ngư “Âm ca ca, người ta còn cho rằng trốn ở đó là nhân vật gì kìa…”. Nghe âm thanh, nàng chính là cái người đã mở miệng bảo ‘ra đây’. “Chẳng qua chỉ là một con chuột dơ bẩn mà thôi, trốn trốn tránh tránh. Thật là!”
“Ngươi ở chỗ đó làm gì?” Nữ tử kia lại hỏi.
“Ta đang săn linh hổ.” Ngoài mặt Phương Khác không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại có mấy phần buồn cười. Chỗ này trừ săn linh hổ hoặc hái linh dược ra còn có thể làm gì? Lẽ nào một mình y đến chỗ này để thiết lập cạm bẫy gì đó sao chứ?
“Ô.” Nữ tử đó che miệng, đổi sang vẻ mặt tức giận: “Đối với linh hổ mà ngươi cũng ra tay được, đúng là quá tàn nhẫn.” Nói xong phất tay áo, một đạo kình lực áp tới. Phương Khác xoay chân trái, tránh đi, nhưng vẫn bị quét tới, ***g ngực nghẹn lại, miệng đã có vị máu tanh.
“Bình Thục.” Âm Trầm Ngư đưa tay ngăn cản động tác tiếp theo của nữ tử. Không còn mang dáng vẻ xem trò vui. Linh hổ quả thật rất đáng yêu, một cục tuyết trắng, cũng là linh sủng rất nhiều nữ tu sĩ yêu thích. Vì lý do này đả thương người không phải không thể nhưng nếu người bị đả thương là đệ tử nội môn bản phái thì có điểm hơi quá.
“Thượng Quan sư tỷ, da lông ở cổ áo của ngươi không phải chính là da lông linh hổ sao?” Vị nữ tử mặc phục sức đệ tử ngoại môn, ngữ khí nhàn nhạt, che đi vẻ kinh ngạc trên mặt khi Thượng Quan Bình Thục ra tay, đổi sang vẻ thản nhiên nhưng trong ngữ khí vẫn nghe ra được sự chế giễu.
“Hừ…” Thượng Quan Bình Thục lạnh lùng đảo mắt nhìn nữ tử đó. Còn muốn nói thêm, nhưng lại bị Âm Trầm Ngư nâng tay phải ngăn cản.
“Vị sư đệ này, nếu đã là đồng môn sư đệ, cũng không còn chuyện gì khác, ngươi rời khỏi chỗ này đi.” Âm Trầm Ngư cười, mặt như hoa đào. Phương Khác câm nín, không ngờ y lại dùng từ này để hình dung một nam nhân. Không thể trách y, thật đó, vì cái từ này là tác giả hình dung Âm Trầm Ngư, do đó y đặc biệt ấn tượng rất sâu.
Một trong hai vị đệ tử nội môn vẫn luôn không có cảm giác tồn tại còn lại, dưới ánh mắt ra hiệu của Âm Trầm Ngư, ném ra một bình đan dược.
Phương Khác đón lấy, xem thử.
Ha, hồi khí đan thượng phẩm. Đúng là… Phương Khác vận một pháp quyết, chuẩn bị ngự kiếm.
“Đi bằng chân.” Chu Thức Vũ luôn ra vẻ chuyện không liên quan mình nói.
Phương Khác nhìn Chu Thức Vũ một cái, khẽ gật đầu. Sau khi bị thương, ngự kiếm phi hành quả thật không tốt cho thương thế.
Trên gương mặt lạnh như băng xương của Tiêu Xương Thu xuất hiện nghi hoặc nhàn nhạt. Ánh mắt luôn đặt trên người Phương Khác. Cư nhiên ngay cả một chút biểu hiện nhục nhã cũng không có…
Sau khi rời khỏi đội người đó một khoảng nhất định, Phương Khác lấy phi kiếm ra, ngự kiếm về một sơn mạch khác.
Xác định chỗ này không có người xong, Phương Khác nhảy khỏi phi kiếm. Trong miệng tanh ngọt, vị rỉ sét nồng nặc trào lên, Phương Khác nuốt máu xuống, đáy mắt lóe qua chút âm u.
Bị người ta dùng ánh mắt như nhìn con kiến đối đãi, bị đả thương không hiểu ra sao, làm sao có thể hoàn toàn thờ ơ. Y có kiêu ngạo của mình, sau khi đến thế giới này lại nhiều lần phải bất đắc dĩ cúi đầu với người ta. Cảm giác đó làm sao mà dễ chịu cho được?
Mạng người, tại thế giới này chẳng qua là rơm rác. Kiêu ngạo, khi không có thực lực cũng chỉ là trò cười. Chậc, thế giới rất hiện thực rất tàn nhẫn.
Mắt Phương Khác xoay chuyển, nhìn hồi khí đan thượng phẩm trên tay mình, tùy tiện ném vào túi chứa đồ. Sau đó lấy hồi khí đan hạ phẩm của mình ra, trút một viên ném vào miệng.
Lúc này chắc Âm Trầm Ngư sắp đột phá kỳ kim đan rồi đi.
Bí cảnh Côn Luân à, cơ duyên và nguy cơ cùng tồn tại.