Đọc truyện Kết Tóc Làm Phu Thê – Chương 35: Sinh nhật kinh hỉ
Mông lung dưới bóng đêm, ánh trăng lặng yên tung trên mặt đất, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện rọi sáng đường xá trước mắt.
Gió đêm mát mẻ lướt nhẹ qua mặt, thổi bay vạt áo một đỏ một trắng. Ta nắm tay Ngôn Mộc, con mắt của y đã sớm bị ta dùng khăn màu đen che kín. Ban đêm lạnh lẽo yên tĩnh, trên đường nhỏ chỉ có thân ảnh chúng ta dọc theo đường đi.
“Phu quân, ngươi muốn mang ta đi nơi nào?”
Ngôn Mộc cuối cùng không nhịn nổi hiếu kỳ, trên mặt bị che lại mang ý cười trong sáng, lời nói nói ra khỏi miệng thanh nhuận êm tai.
“Không phải hỏi, đi đến liền biết.” Ta sờ lên sau gáy của y, không chút nào chuẩn bị giải đáp nghi ngờ của y.
Y ngoan ngoãn ừ một tiếng, cùng bước chân của ta từ từ đi đến đích.
Đi ngang qua đường nhỏ, đi đến đầu cầu yên lặng. Phóng tầm mắt nhìn, trên cầu được dựng bằng gỗ mà thành, ánh lửa chập chờn bị đèn lồng tinh xảo bao phủ, ở hai bên đầu cầu lập loè ánh sáng nhỏ vụn.
Bốn phía cầu là mặt biển bị sóng nước lấp loáng quay chung quanh, trong nước phản chiếu đầy sao trăng sáng, gió nhẹ thổi qua, kinh sợ một mảnh sóng lớn, dập dờn lên gợn sóng nhỏ bé.
Đi tới đầu cầu nghe được âm thanh khiến Ngôn Mộc hơi dừng lại, thần sắc trên mặt có chút buông lỏng. Y hơi ngẩng đầu lên, khóe miệng cười yếu ớt tựa hồ trở nên càng thâm thúy hơn, y có chút xung động nắm chặt lấy tay của ta, dường như nghĩ tới điều gì, trên mặt tràn ngập mừng rỡ khôn kể.
Ta nắm chặt tay Ngôn Mộc, tiện đà mười ngón liên kết, mặc dù y nghe được một ít âm thanh, cũng không cản trở chuyện sau đó ta sắ làm.
Đi tới gần cuối cầu, nơi đó có một tòa nhà gỗ tinh sảo u nhã.
Ánh trăng nơi chân trời nghiêng rơi xuống dưới, dải ánh sáng màu trắng từng tí từng tí tản ra ở xà nhà. Nhà gỗ bị ánh sáng lờ mờ bao phủ, tựa dát lên một tầng đom đóm mỏng manh.
Nhà gỗ chỉ dùng gỗ dài mà dựng thành, dọc theo cầu thang đi lên, là có thể nhìn thấy lan can nhàn tình nhã trí, hoa văn điêu khắc tinh xảo, ở phía trên có thể nghỉ ngơi hoặc là nhìn ra xa xa biển xanh sóng lớn.
Ta cúi sấp xuống bế cơ thể Ngôn Mộc lên, y có chút ngoài ý muốn ôm sát cổ của ta, ta hôn nhẹ giữa chân mày y, chắc chắn mà đi lên cầu thang, đẩy ra cửa nhà gỗ.
Ta để Ngôn Mộc dưới đất, một tay mở ra chiếc khăn khoác trên đôi mắt của Ngôn Mộc, y mở hai mắt có chút mông lung. Một khắc kia, con mắt của y đều sáng.
Đầy phòng sao trời mặt trăng tô điểm ở đầu tường, ánh sao ánh bạc nhỏ vụn tán loạn, hào quang óng ánh rọi sáng nhà gỗ cổ kính, cứ phảng phất như thân thể đang đi vào chân trời, bị vô số sao cùng mặt trăng vây quanh.
“Phu quân, ngươi làm sao làm được?” Ngôn Mộc kinh hỉ hai con mắt đều là ý cười dịu dàng, y kinh ngạc đến há hốc mồm, đồng mâu phát sáng lên tràn đầy hiếu kỳ.
Ta buồn cười xoa xoa đầu của y, hô hấp ấm áp phun ở một bên cổ, “Bảo bối, sinh nhật vui sướng.”
Thân thể Ngôn Mộc cứng đờ, y có chút ngây ngốc nhìn chằm chằm ta, đầy mặt là vẻ khiếp sợ đập vào mi mắt. Y có chút thất thố muốn mở miệng nói cái gì, lại nhìn đến ý cười cổ vũ của ta sau đó hưng phấn nhảy người lên, quấn thật chặt lấy thắt lưng của ta, đầu trước ngực không ngừng ở lồng ngực ta loạn cọ.
Ta bật cười ôm y chặt hơn, môi lưỡi khẽ hôn trên môi của y: “Hồ đồ, bụng còn có hài tử?”
Ngôn Mộc có chút kinh hoảng sờ lên bụng đã nhô lên, trên mặt là ý cười vui sướng. Y hơi hé mắt ra dựa trên lồng ngực của ta, trong khuỷu tay của ta ngây ngốc nở nụ cười.
Dáng vẻ kia của y, khiến ta thực sự không nhịn được mà nở nụ cười. Ta ôm Ngôn Mộc còn đang vui mừng không bình tĩnh nổi, thả y lên trên ghế trong phòng, bày ở trước mặt y chính là một bát mì trường thọ nóng hổi.
Nhiệt khí lướt nhẹ qua mặt, mắt hơi say. Y từ trên bàn ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc mà nhìn ta.
“Xem ta tự mình xuống bếp, nếm thử?”
Ta cầm lấy đôi đũa trên bàn, đưa tới trên tay Ngôn Mộc. Tay y có chút run rẩy, dùng đũa gắp lên, hé miệng ăn.
“Nói trước, tài nấu nướng của ta không phải rất tốt, cái này đã coi như là thành phẩm tốt nhất. Ngươi…”
“Ta rất thích, phu quân làm ăn rất ngon.” Y nhanh chóng đánh gãy lời ta nói, một tay gắp lên sợi mì ăn như hùm như sói, trong miệng còn phát ra tiếng bẹp bẹp nhỏ.
Ngôn Mộc thán phục lay động gật đầu, ăn đến say sưa ngon lành. Ta bật cười thổi phù một tiếng, đối diện ta đã nhìn thấu động tác nhỏ dưới ánh mắt, y có chút xấu hổ mà vùi đầu.
“Muốn vùi vào trong mì sao? Từ từ ăn, không có ai giành với ngươi.” Tay của ta chỉ lên cái trán của Ngôn Mộc, ngón tay khẽ nâng cằm của y, dùng khăn vải nhẹ lau khóe miệng còn lưu lại nước súp của y.
Y bị động tác của ta làm cho đỏ mặt, thật không tiện rũ mắt thấp xuống, bắt đầu từ từ ăn mì.
Khi Ngôn Mộc ăn xong chỉnh chỉnh một bát mì trường thọ, nụ cười thỏa mãn trên mặt đặc biệt chói mắt.
Ánh sáng gọi tới bên má y, khuôn mặt trắng noãn bị hơi nóng của bát mì trường thọ hung đến đỏ lên. Y nửa mở nửa híp hai con mắt, lúm đồng tiền sâu hút khiến Ngôn Mộc nhìn qua có chút ngớ ngẩn, lại làm cho ta không có cách nào từ trên người y dời đi ánh mắt.
“Phu quân, ta rất thích, rất vui vẻ.” Ngôn Mộc hưng phấn mở miệng đánh gãy ánh nhìn chăm chú của ta, y từ trên ghế đứng lên, bước chân có chút khẽ run.
Y đi về phía ta, ôm thắt lưng của ta, bị ta lôi kéo ngồi trên đầu gối.
Ta ôm Ngôn Mộc càng chặt hơn, hôn nhẹ đôi môi ấm áp của y. Dán lên môi mềm mại, đầu lưỡi dễ dàng thăm dò vào hàm răng, môi của y có mùi thơm ngát.
Môi lưỡi Ngôn Mộc nóng bỏng chủ động đáp lại ta, vốn là tay đặt bên hông cũng câu trên cổ của ta, cùng ta thân mật ôm nhau hôn môi.
Vừa ngừng hôn, Ngôn Mộc vùi ở trong ngực của ta thở dốc, ta vỗ nhẹ lưng y, ghé vào lỗ tai y mở miệng: “Nơi này gần biển, dẫn ngươi đi ngồi thuyền du ngoạn một phen, được không?”
Ngôn Mộc từ khuỷu tay của ta ngẩng đầu lên, mặt mày cong cong, khóe mắt nhìn lên, dưới ánh mắt của ta cười gật gật đầu.
Đi qua hành lang uốn khúc, vòng qua đình các trang trí nhã nhặn, dọc theo cầu nổi, một chiếc thuyền cổ phong nhã đậu ở chỗ này.
Ta nắm Ngôn Mộc đi vào khoang thuyền, gọi người chèo thuyền khởi động thuyền.
Khoang thuyền lớn như một căn phòng ốc vậy, liếc mắt nhìn qua, bố trí vô cùng đặc biệt thư thích. Mành lụa mỏng trên thuyền bị gió đêm thổi đến lay động, ánh sao thưa thớt xuyên thấu lụa mỏng, lúc ẩn lúc hiện tán lạc ánh sáng khắp mặt thuyền.
Trên mặt khoang thuyền bày ra thảm len màu đỏ hồng, trên đệm là tơ lụa bù xù màu trắng, ghế tựa cổ kính cùng bàn, trong phòng nên có hết thảy đều bày ra đến mức rất hoàn hảo.
Ta ôm Ngôn Mộc, y ôm lấy ta ngồi ở trên đầu gối của ta. Y và ta thân mật rúc vào với nhau, lẳng lặng mà nhìn sóng biển ở gần, nghe gió thổi cùng sóng vỗ, đặc biệt động lòng.
Ta lấy ra một vật từ trong áo trắng như tuyết, ống sáo hiện ra ánh sáng trong veo xanh lục, mỉm cười nhìn Ngôn Mộc trong lồng ngực, ở trước mặt y nhẹ nhàng thổi lên.
Tiếng sáo du dương, dễ nghe êm tai. Giai điệu ôn nhu cùng gió nhẹ quanh quẩn ở bên tai, tình ý dạt dào xuyên thấu qua tiếng sáo trong trẻo xa xưa truyền ra.
Ngôn Mộc ánh mắt không nhúc nhích, chăm chú nhìn ta thổi khúc. Mặt mày của y nhiễm phải ý cười nhàn nhạt, đôi mắt long lanh lập loè ánh sáng. Một bộ xiêm y màu đỏ rực cùng màn đêm hòa vào nhau, ánh mắt ôn nhu như nước chỉ phản chiếu bóng hình của ta. Y nhìn nghiêm túc như vậy, nghe đến khóe miệng đều câu lên, thanh thiển lê xoáy trở nên càng sâu, nụ cười càng ngày càng xán lạn.
Lúc buông ống sáo ra, Ngôn Mộc đã kích động lấp kín môi của ta. Bờ môi man mát thân mật dán vào môi ta quấy rối, hai tay ôm sát thắt lưng của ta, thẳng thắng thăm dò vào trong miệng, đầu lưỡi quấn quít nhau, nô đùa cùng một chỗ.
Y hôn động tình, hôn nghiêm túc như vậy, híp con ngươi không có cách nào che giấu ý cười say lòng người. Ngôn Mộc đem tình ý của y, vui vẻ của y, đều xuyên qua cái hôn này truyền ra.
Đêm lúc này chỉ còn khoảng không, sao cùng mặt trăng đã sớm ẩn vào tầng mây, dưới bầu trời đêm tối tăm, tiếng nước biển vỗ vào mạn thuyền, nhưng không cách nào ảnh hưởng đến hai người đang ôm hôn nhau.
Một lần đến vĩnh viễn, một lần trọn thâm tình.