Đọc truyện Kết Hôn Với Tình Địch (Kết Hôn Cùng Tình Địch) – Chương 67: Chính thức hợp tác
Editor: Duệ Thần.
Beta: Chiêu Chiêu
Một kẻ chết thay đương nhiên là không đủ.
Bắt một người cũng là bắt, Lý Hằng Nhiên tuyệt đối không khách khí.
Chuyện lớn như vậy, phóng viên bất cứ lúc nào cũng đều theo dõi để đưa tin. Sáng sớm ra Tiết Hướng Du đã nghe tin, lúc gặp mặt Diệp Nam Kỳ, giọng điệu anh ta mơ hồ nói: “Những người khác đều bị dọa chết rồi, bây giờ lòng người hoảng sợ, lang sói đều biến thành thỏ trắng hết cả, ai nhìn ai cũng thấy khả nghi, chưa biết chừng sẽ có người xui xẻo.”
Diệp Nam Kỳ tựa lưng vào ghế ngồi, mười ngón tay đan vào nhau, nhìn chằm chằm anh ta, không nói gì.
Tiết Hướng Du lại nhìn Trương Minh đang đứng phía sau anh, vô tội nói: “Lúc trước chỉ để cậu đẹp trai này bảo vệ ngầm, bây giờ lại trực tiếp đứng phía sau cậu, Thẩm tổng còn không yên tâm tôi như vậy sao? Tôi cũng sẽ không ăn thịt người.”
Diệp Nam Kỳ nhàn nhạt mở miệng: “Anh nghĩ nhiều rồi, anh ấy chỉ không yên tâm về tôi thôi.”
Tiết Hướng Du hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút mới phát hiện miệng đầy cẩu lương[1], nhân lúc Thẩm Độ không ở đây, giọng nói hơi chua: “Lúc trước tôi còn tưởng Thẩm Độ chỉ muốn chơi đùa với cậu, ai biết lại chơi đùa nghiêm túc như thế. Này, tình yêu của con nhà giàu đều có kỳ hạn cả, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”
[1] Cẩu lương: thức ăn cho chó. Chó ở đây trong “chó độc thân” (độc thân cẩu = người độc thân), cẩu lương ám chỉ bị cưỡng ép phải xem người ta ân ái:v.
Điện thoại của Diệp Nam Kỳ đặt trên bàn, nghe vậy thì lập tức cầm lấy điện thoại, đưa cho Tiết Hướng Du xem.
Trong khi trò chuyện, kỳ thực lúc mới vào anh đã gọi cho Thẩm Độ rồi.
Được được, không cần biện minh nữa, câu nói vừa nãy khẳng định đã bị người ta ghi tạc trong lòng rồi.
Đối với đôi “vợ chồng” dính nhau như sam này và cái sự không yên tâm của họ dành cho mình, Tiết Hướng Du cạn lời, dứt khoát không nói linh tinh nữa, đẩy túi văn kiện mình mang tới cho Diệp Nam Kỳ, nói: “Vẫn là một phần tư liệu như cũ.”
Tình trạng hợp tác của hai bên là tôi không tin anh, anh không tin tôi, Tiết Hướng Du muốn xem xem Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ có thể thật sự lay động Tiết gia hay không, rồi mới bằng lòng tiếp tục giao đồ ra.
Diệp Nam Kỳ cũng không ngạc nhiên, nhận lấy văn kiện, rũ mắt tự hỏi một lát, hỏi: “Tôi có thể hỏi một vấn đề không?”
Tiết Hướng Du nghênh nghênh cái cằm, không có ý tốt mà nhìn về phía Trương Minh đang đứng phía sau, cười cực kỳ vô sỉ: “Để người anh em này đút cho tôi miếng điểm tâm, tôi sẽ rất vui vẻ mà nói cho cậu biết.”
Diệp Nam Kỳ: “……”
Trương Minh: “……”
Tuổi của Trương Minh không lớn lắm, nhưng lại cao một mét chín, dáng vẻ không hoa hòe lộng lẫy, đang ở thời kỳ dương cương [2], khí chất trầm ổn, đẹp trai, so với các loại “yêu tinh” lúc nào cũng hiện diện bên cạnh Tiết Hướng Du thì tựa như trời với đất, cũng không biết sao lại xui xẻo đến thế, bị Tiết Hướng Du chú ý.
[2] Dương cương: Dương: rực rỡ (như ánh mặt trời); Cương: cứng rắn, mạnh mẽ.
Diệp Nam Kỳ do dự, muốn biết được câu trả lời nhưng lại không muốn hy sinh Trương Minh đút điểm tâm cho Tiết Hướng Du, đang muốn từ chối, nhưng Trương Minh đã quyết đoán bước lên ba bước, cầm lấy một dĩa bánh dừa, đi tới trước mặt Tiết Hướng Du, nho nhã lễ độ nói: “Mời há miệng.”
Tiết Hướng Du cũng không phải muốn người ngây thơ thuần khiết kia đút điểm tâm thật, muốn mở miệng biện minh, kết quả là Trương Minh bắt lấy cơ hội, nhanh – chuẩn – tàn nhẫn nhét vào miệng anh ta, động tác lưu loát sạch sẽ, xong việc lập tức xoay người trở về, không chút lưu luyến, dường như chỉ đơn thuần là chấp hành nhiệm vụ.
“Đút xong rồi.” Trương Minh mắt nhìn thẳng, giọng điệu bình tĩnh, “Anh Diệp, anh hỏi đi.”
Tiết Hướng Du bị nghẹn đến trợn trắng mắt, rót hai ly trà mới nuốt được điểm tâm xuống bụng, bất mãn nói: “Như vậy là được? Đúng là không hiểu biết, đút điểm tâm là phải dùng miệng để đút……”
Diệp Nam Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười: “Đút cũng đút cho anh rồi, vừa mới hợp tác, Tiết thiếu đã muốn bội ước?”
Tiết Hướng Du chỉ có thể ngượng ngùng im lặng, tầm mắt du đãng trên người Trương Minh như muốn cởi hết quần áo của cậu ta.
Tố chất tâm lí của Trương Minh cực kỳ tốt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, yên tĩnh coi như anh ta không tồn tại.
Diệp Nam Kỳ lắc đầu, hỏi: “Cái tổ chức kia rốt cuộc là gì?”
Ánh mắt làm loạn của Tiết Hướng Du cuối cùng cũng thu trở về, vẻ mặt cũng trở lên đứng đắn hơn một chút, nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài. Thật ra năm đó vẫn chưa hình thành lên tổ chức này, chỉ là một đám nhị thế tổ [3] bị người trong nhà quản thúc tìm đến nhau, cùng kiếm cuộc vui để tiêu khiển mà thôi. Sau khi chị của em xảy ra chuyện mới có mấy gia tộc liên hợp lại để áp chế tình thế. Sau đó, có người cảm thấy có thể kiếm được chút lợi lộc trong chuyện này — thế là khơi thông quan hệ, mượn sức hợp tác, chủ ý dùng sắc đẹp để duy trì, hơn nữa còn có thể giảm bớt việc. Cậu và Thẩm tổng đều chỉ thấy được một mặt của tổ chức này, còn buôn lậu thuốc phiện, buôn bán súng ống đạn dược, cả gan làm loạn. Tình huống tương đối loạn, dùng sắc đẹp và tài năng để khai thông rất nhiều con đường. Giới giải trí có quá nhiều người sở hữu nhan sắc thượng thừa, lại quá ít người có danh tiếng. Thế nhưng đó nào phải một hồ cá, mặc bọn họ muốn vớt như thế nào cũng được.”
[3] Nhị thế tổ: đám con cháu đời thứ hai trong gia đình (thường chỉ con cháu trong gia đình giàu có).
“Chị của em có một địa vị rất đặc biệt trong lòng họ, đại khái là bởi vì dáng dấp cô ấy quá đẹp, còn lại là… cô ấy đã nắm giữ tâm tư của những tên cầm thú đó.”
Tiết Hướng Du hơi dừng lại một chút, “Có rất nhiều người không tình nguyện gia nhập tổ chức này, mơ mơ hồ hồ bị người ta lừa vào tròng, ngay sau đó là bị nắm thóp nhược điểm, tiếp sau thì làm sao có thể có lợi. Đánh một gậy cho một quả táo, có thể miễn cưỡng duy trì một cách hài hoà. Chỉ là ngày tháng đằng đẵng, tổ chức càng thêm lớn mạnh, các cậu hẳn cũng đoán được rằng, những mối quan hệ phức tạp bên trong cũng không vững chắc.”
Diệp Nam Kỳ nghe xong, dùng thời gian tiêu hoá một chút rồi nói: “Địa vị của Bạch Dụ bên trong tổ chức như thế nào?”
“Vừa mới miễn phí nói cho em nhiều thứ như vậy.” Tiết Hướng Du giảo hoạt nói, “Bây giờ tôi muốn vị tiểu ca này lại đút cho tôi một miếng điểm tâm, động tác phải ôn nhu một chút.”
Diệp Nam Kỳ: “……”
Trương Minh đè vai cậu lại, lần nữa tiến lên, cầm lấy một miếng bánh, trong giọng nói không nghe ra chút cảm xúc nào: “Tiết thiếu, mời há miệng.”
Tiết Hướng Du cảnh giác nói: “Dịu dàng xíu.”
Trương Minh không nói nhiều, “dâng” bánh lên tận miệng anh ta, ăn một miếng lại đút thêm một miếng, không đợi anh ta nói gì đã đút tiếp, trông vô cùng kiên nhẫn, nhưng thái độ lại rất mạnh mẽ. Trong miệng Tiết Hướng Du nhét đầy điểm tâm nên không thể nói được gì, cho đến tận khi cậu ta đút xong rồi xoay người đi, anh ta mới phản ứng lại được, tức giận cười: “Cậu đang đút cơm cho con nít ba tuổi à?”
“Cạch cạch” tiếng gõ bàn vang lên, Tiết Hướng Du quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tịnh lệ của Diệp Nam Kỳ, cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng mà nói cũng đã nói rồi, anh ta chỉ có thể tiếp tục giải đáp: “Bạch Dụ…… Cậu cũng có thể nhìn ra được, Bạch Dụ không phải là cái dạng này, tôi vẫn luôn cảm thấy hắn ta rất xui xẻo. Chín năm trước Bạch gia còn chưa lợi hại như bây giờ, ba hắn cũng hay nịnh bợ Tiết gia. Năm ấy Bạch Dụ được ba hắn đón về, lộ diện tại một bữa tiệc của Tiết gia, hắn có một vẻ ngoài vượt trội hơn cả hai người anh của hắn, tên Tiết Cảnh Sơn kia vừa nhìn thấy hắn đã không rời nổi mắt.”
Suy đoán trong lòng trở thành sự thật, Diệp Nam Kỳ nhướng mày.
“Tiết Cảnh Sơn khinh bỉ con đường chúng tôi đi, chết cũng không thừa nhận mình xem trọng Bạch Dụ, một hai muốn dùng danh nghĩa là bạn tốt, là anh em tốt để tiếp cận. Nhưng mà người ta cũng chẳng coi gã là anh em tốt gì cả.”
Tiết Hướng Du nói, khóe môi hiện lên một tia mỉa mai: “Tiết Cảnh Sơn thừa dịp Bạch Dụ say rượu mà giở trò, sau khi bị tôi phát hiện, để chứng minh bản thân, cư nhiên lựa chọn giữa không làm và đã làm là phải làm đến cùng, lôi cả Bạch Dụ xuống nước, đưa vào cái vòng luẩn quẩn hỗn loạn kia. Chỉ là xưa đâu bằng nay, Bạch gia trở thành đầu não của tổ chức, trái lại áp chế Tiết gia, cũng không biết trong lòng tên Tiết Cảnh Sơn kia có bao nhiêu phức tạp.”
Diệp Nam Kỳ bất giác siết chặt chén trà trong tay, truy hỏi: “Hắn ta… quen biết chị của tôi sao?”
Tiết Hướng Du khôi hài nhìn Trương Minh: “Hiểu ý tôi chứ?”
Trương Minh trầm mặc, tiến lên muốn lấy điểm tâm, Tiết Hướng Du lại duỗi tay cản lại, khóe mắt đều là ý cười phong lưu, ngả ngớn nói: “Anh bạn nhỏ, cậu tên gì?”
“……” Trương Minh mặt vô cảm, sống lưng thẳng tắp, “Trương Minh.”
“Trương là một trong hai mươi tám tinh tú, hình thành lên hình một con chim với bảy vì sao phía nam khác, cũng chính là Chu Tước, thuộc tính hỏa.” Tiết Hướng Du chững chạc nói, như gặp chuyện lạ, “Có phải bình thường hoả khí của cậu đều rất vượng không?”
Trương Minh: “……”
Tiết Hướng Du không được đáp lại, cũng không thất vọng hay xấu hổ, ngược lại càng hăng hái: “Minh là rượu ngon [4]. Hàm ý trong tên của cậu có phải là làm cho người ta có cảm giác như rượu ngon làm người ta trở nên nóng bỏng không?”
[4] Bản raw là 酩, nghĩa là say rượu. Ý Tiết Hướng Du nói là “rượu làm người ta say là rượu ngon”
Editor: Có thể vô sỉ hơn chăng?
Trương Minh đã làm bộ đội đặc chủng mấy năm ròng, dãi nắng dầm mưa, chuyện sinh tử đều chưa bao giờ sợ hãi, nhưng mà giờ phút này lại không chịu nổi, chỉ có thể quay đầu cầu cứu Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ kỳ thực đã nhìn ra, Tiết Hướng Du có ý xấu muốn đùa giỡn Trương Minh lúc nào cũng nghiêm trang nhưng lại hơi hậu đậu này, chính vì thế, anh nhanh chóng kéo Trương Minh đang chấn kinh [5] về, nói: “Tiết thiếu, người thì anh cũng quấy rối xong rồi, đáp án đâu?”
[5] Chấn kinh: chấn động, kinh ngạc.
“Đáp án à.” Tiết Hướng Du thất vọng thu hồi tầm mắt, nhún nhún vai, “Tiết Cảnh Sơn mỗi ngày đều ăn vạ bên cạnh hắn, nói rằng đã là anh em tốt thì sẽ không tiếp cận để cắn lẫn nhau, cho nên tôi không thân với anh ta. Đến cả chị của cậu, tôi nói rồi, mới gặp qua hai lần, cho nên không rõ ràng cho lắm.”
Anh ta nói xong, rất có hứng thú bổ sung thêm một câu: “Lúc trước Bạch Dụ và Tiết Cảnh Sơn từng cãi nhau vài lần rất là kịch liệt, đều là chị của cậu xui xẻo bị kéo vào đó, song cuối cùng lại bị Tiết Cảnh Sơn cậy thế áp xuống. Cậu hỏi Bạch Dụ có quan hệ gì với chị của cậu? Bạch Dụ không giống như là gay, nói không chừng lần cãi nhau đó chung quy cũng là vì chị của cậu.”
Diệp Nam Kỳ không nghĩ tới việc Bạch Dụ tiến vào cái tổ chức kia lại còn có khúc mắc như vậy, nhất thời không nói nên lời.
Bạch Dụ rốt cuộc có ý định gì?
Anh suy nghĩ hồi lâu, nhưng lại không thể hiểu được tâm tư của người ta, cho nên chỉ có thể từ bỏ, cầm lấy túi văn kiện, nhàn nhạt hỏi: “Anh trong cái tổ chức kia làm nhân vật gì?”
“Xem kịch.”
Tiết Hướng Du cười vô cùng ngả ngớn, thấy cuộc nói chuyện sắp kết thúc thì đứng dậy ném cho Trương Minh một cái nhìn quyến rũ, rồi mới chậm chạp rời đi.
Diệp Nam Kỳ đồng cảm vỗ vỗ bả vai Trương Minh, an ủi nói: “Sau này mà có việc đi gặp anh ta, tôi sẽ không để cậu đi cùng nữa…… Chúng ta về thôi.”
Tiết Hướng Du biết được rất nhiều điều, trước kia giả dạng thành như vậy, cũng đúng là làm cho hắn khó xử.
Sau khi rời khỏi quán trà, Diệp Nam Kỳ hơi thất thần. Anh ghi âm lại cuộc đối thoại, trở về giao cho Lý Hằng Nhiên. Định đưa văn kiện đã lấy được cho Thẩm Độ xem xét, nhưng cuối cùng lại quyết định giao cho Lý Hằng Nhiên.
Tiết trời tháng bảy cực nóng, Diệp Nam Kỳ rủ Trương Minh đi mua hai cây kem, mua rồi đưa cho Trương Minh một cái, Trương Minh lại kiên quyết lắc đầu từ chối. Anh ăn một miếng, cảm thấy rất ngọt ngào, nhìn cây kem còn lại bên tay trái, lập tức nghĩ ngay tới Thẩm Độ.
Công ty của Thẩm Độ…… Hình như cách chỗ này không xa.
Diệp Nam Kỳ tự nhiên nghĩ, muốn tới công ty thăm Thẩm Độ.
Không báo trước mà đột nhiên tập kích…… Trợ lý của Thẩm Độ sẽ là một đại mỹ nhân hay là một đại soái ca đây?
Anh cắn kem ốc quế, tìm cho mình một lý do thật hoàn mỹ.
Lý Hằng Nhiên bây giờ vội tới mức không có lúc nào nghỉ ngơi, anh mà tới cục cảnh sát thì sẽ bị mọi người chú ý, mỗi hành động và lời nói đều bị giám sát. Bảo Trương Minh chở anh qua, ngược lại tốt hơn rất nhiều.
Hình như Trương Minh hầu như sẽ không bao giờ cự tuyệt tất cả những yêu cầu của Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ, nghe xong ý tưởng của anh đã gật đầu đồng ý, nhận lấy bút ghi âm, đưa Diệp Nam Kỳ đến tầng một của tập đoàn Thẩm thị, thấy anh đi vào rồi, mới quay đầu tới cục cảnh sát.
Diệp Nam Kỳ chưa từng tới công ty của Thẩm Độ, trong lòng có vài phần tò mò, đợi đến khi tiến vào, mới hối hận vì mua nhiều thêm một cái kem mang tới.
Quá không hợp nhau.
Tiếp tân mỉm cười lễ phép: “Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài tìm ai?”
Diệp Nam Kỳ chỉ là nhất thời hứng khởi, bây giờ lại hơi hối hận. Mang theo một cây kem đến làm phiền công việc của Thẩm Độ, nghĩ như thế nào cũng quá là ngu ngốc. Kéo kín khẩu trang lại, lắc đầu muốn rời đi.
Đúng lúc có người đi ra từ thang máy, chú ý tới Diệp Nam Kỳ trời nóng còn đội mũ đeo khẩu trang.
Hơn nữa chỉ dùng một giây đã biết rõ thân phận của anh, sợ hãi kêu ra tiếng: “Anh……”
Gân xanh trên trán Diệp Nam Kỳ nảy dựng lên, mỉm cười cắt ngang: “Triệu tiên sinh, thật trùng hợp.”
Triệu Sinh biết gần đây xảy ra chuyện, lập tức câm miệng, cười hì hì chạy qua, không dám đứng ngang với Diệp Nam Kỳ, cười hề hề hỏi: “Tới tìm Thẩm Độ? Đi đi đi đi, đang giờ nghỉ trưa mà.”
Tiếp tân “A” lên một tiếng, Triệu Sinh quay đầu nói: “Đây là người mà Thẩm tổng của các cô không dám đắc tội nhất, lần sau anh ấy có tới thì trực tiếp cho vào là được, Thẩm tổng chẳng những sẽ không trách cô mà thậm chí sẽ còn cho thêm tiền thưởng nữa đấy.”
Nói xong thì kéo Diệp Nam Kỳ tới cạnh thang máy, nhỏ giọng hỏi: “Anh dâu, tới kiểm tra à?”
Diệp Nam Kỳ im lặng nhìn hắn, không biết nói gì cho được.
Cửa thang máy đúng lúc mở ra, Triệu Sinh đưa cậu vào, nhấn nút lên tầng mà Thẩm Độ đang làm việc: “Thời tiết nóng nực, hoả khí của Thẩm Độ cũng vượng, anh tới đây vừa vặn hạ hoả cho cậu ta luôn. Kem mua cho cậu ta à?”
Diệp Nam Kỳ giơ kem lên trước mặt hắn, xấu hổ hỏi: “Cậu muốn ăn sao?”
Triệu Sinh kịch liệt lắc đầu: “Ăn đồ anh mua cho cậu ta, cái lưỡi này của tôi còn muốn lưu lại hay không đây?”
…… Hình tượng hung tàn này của Thẩm Độ được dựng lên như thế nào vậy?
Diệp Nam Kỳ lòng tràn đầy nghi hoặc, thang máy mở ra, Triệu Sinh dẫn anh đi về phía văn phòng, hạ giọng nói: “Lúc tôi đi, cậu ta có gọi một tên giám đốc hạng mục lên, hình như đang muốn mắng người, bây giờ không biết đã mắng xong chưa, anh có thể xem một chút, đề phòng bạo lực gia đình.”
Diệp Nam Kỳ trong lòng càng thêm tò mò.
Tới trước văn phòng, có một chàng trai trẻ tuổi hơi mập mạp đứng bên ngoài, nhìn thấy hai người, mặt mũi ngẩn ngơ. Triệu Sinh vươn tay làm một thủ pháp im lặng, thở dài, nhỏ giọng hỏi: “Trợ lý Trần, người bị cậu ta giáo huấn còn nguyên vẹn không?”
Trợ lý gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nam Kỳ.
Triệu Sinh nhiệt tình giới thiệu: “Đây là tâm can của Thẩm tổng các cậu, tới giúp Thẩm tổng hạ hoả.”
Diệp Nam Kỳ tự đáy lòng cảm thấy, bản lĩnh miệng tiện của Triệu Sinh đúng là cùng chung huyết thống với Thẩm Độ (*).
(*) Chú thích riêng của beta: Thẩm Độ và Triệu Sinh là hai anh em họ, nhưng vì gần tuổi nhau nên xưng hô như bạn bè.
Cửa văn phòng mở ra, trợ lý bị một tiếng “tâm can” kia doạ sợ, kinh nghi bất định [6], nhưng bởi vì thân phận của Triệu Sinh nên không dám hỏi nhiều.
[6] Kinh nghi bất định: nghi hoặc, mơ hồ
Triệu Sinh lại rất tự nhiên, đưa Diệp Nam Kỳ đi rình.
Xuyên qua cửa kính, đúng dịp có thể nhìn thấy Thẩm Độ đang đứng trước bàn làm việc, sắc mặt hơi trầm xuống, biểu tình nghiêm túc. Dáng vẻ hắn tuấn mỹ, lại hơi hà khắc, mặt mà dữ tợn lên là có khi hù chết người, khí thế quanh thân không hề thu liễm lại, ép người ta không thở nổi.
Bỏ lỡ thời điểm Thẩm Độ giáo huấn người, Triệu Sinh đấm ngực dậm chân, thật sự muốn cho Diệp Nam Kỳ nhìn thấy gương mặt thật của Thẩm Độ.
Diệp Nam Kỳ chưa từng gặp qua một Thẩm Độ như thế, không khỏi nhìn nhiều thêm một chút. Ánh mắt không hề che giấu, Thẩm Độ lập tức cảnh giác, nhìn tới, trầm giọng hỏi: “Ai?”
Diệp Nam Kỳ hơi cọ cọ, chung quy vẫn cảm thấy cứ chạy tới chỗ Thẩm Độ làm việc rất là không tốt, muốn đi về. Nhưng mà Triệu Sinh lại chưa bao giờ hiểu được cách nhìn người qua ánh mắt, cười hì hì giữ cửa một cái: “Thấy tâm trạng của cậu không tốt, gửi tới một bưu kiện chuyển phát nhanh, có muốn đi kiểm tra một chút không?”
Bưu kiện chuyển phát nhanh Diệp Nam Kỳ: “……”
Nhìn thấy Diệp Nam Kỳ, Thẩm Độ hơi hơi ngẩn ngơ, trái tim ngọt ngào đến kỳ lạ, khuôn mặt cau có thoáng chốc biến mất, không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, không muốn dọa vợ mình, giọng nói trở nên cực kỳ dịu dàng: “Lần sau còn tái phạm sai lầm như vậy một lần nữa thì trực tiếp trình đơn xin từ chức. Đi ra ngoài.”
Giám đốc hạng mục bị giáo huấn run rẩy lên, nghe được hai chữ cuối cùng, cảm thấy như được đại xá, cảm kích mà nhìn vào mắt Triệu Sinh, lập tức nhanh chóng chạy ra ngoài.
Triệu Sinh bắt được Diệp Nam Kỳ lên đây, muốn tranh công, lời nói còn chưa ra khỏi mồm, Thẩm Độ thấy hắn còn chưa đi, không kiên nhẫn nói: “Cậu theo vào làm gì? Không phải có việc cần đi sao? Đi ra ngoài, đi ra ngoài.”
…… Mẹ nó!
Cái tên này!
Triệu Sinh lần đầu biết mùi “qua sông chặt cầu” [7], tức giận đến trợn trắng mắt, nhưng vẫn không dám chọi lại Thẩm Độ, rời khỏi văn phòng, nhân tiện đóng cửa lại.
[7] Qua sông chặt cầu: trong thời Tam quốc diễn nghĩa, Trương Phi sau khi quát đứt ruột tướng Tào và làm quân Tào phải khiếp sợ bỏ chạy, Trương Phi đã chặt cầu, rút quân. Hiện giờ được dùng với nghĩa chỉ sự vô ơn.
Trợ lý Trần thấy Triệu Sinh đi ra, nhỏ giọng hỏi: “Vị tiên sinh kia đâu?”
Triệu Sinh tức giận nói: “Bị Thẩm tổng của các người giữ lại play văn phòng rồi.”