Kết Hôn Với Tình Địch (Kết Hôn Cùng Tình Địch)

Chương 31: Tiểu thiếu gia?


Đọc truyện Kết Hôn Với Tình Địch (Kết Hôn Cùng Tình Địch) – Chương 31: Tiểu thiếu gia?

Editor: Chiêu Chiêu + Nguyên Kim

Beta: Lan Lan

Đi một chuyến rất xa để đến đây, đương nhiên Thẩm Độ sẽ không nói biến liền biến.

Còn nữa…… Diệp Nam Kỳ bắt hắn biến thì hắn phải biến sao?

Thẩm Độ nghĩ thầm, mình không nên sĩ diện đâu.

Vừa lúc chuyên viên trang điểm tới, Thẩm Độ lúc này mới đứng lên, tràn ngập phong độ rời đi.

Diệp Nam Kỳ vốn có hơi bực mình, nhưng nhìn hắn như vậy, rất buồn cười. Anh phải cố gắng nhịn, mới ép cái miệng đang nhếch lên trở về bình thường được.

Bộ phim lần này, anh đóng vai Thôi Hạo. Khi bắn nhau với kẻ địch, yểm trợ vai chính, trên vai trúng đạn, anh cắn răng lấy viên đạn trong người mình ra, cố tỏ ra không có việc gì mà đi vào sào huyệt. Lúc này Thôi Hạo đã bị nghi ngờ vì tên đại ca là người bắn trúng bả vai người chạy trốn, nghi ngờ là Thôi Hạo, liền cố ý vỗ vỗ bên vai bị thương của anh ta.

Thôi Hạo dùng hết sức lực toàn thân, khống chế thân thể để không vì phản xạ có điều kiện mà làm ra động tác dư thừa nào, giống như không có việc gì mà tiếp tục nói chuyện, lúc này lòng nghi ngờ của đại ca mới tiêu trừ.

Sau khi Diệp Nam Kỳ thay quần áo, nhớ lại đoạn cần diễn một lần, cảnh đã bố trí xong. Khi chuyên viên đạo cụ đang kiểm tra, Diệp Nam Kỳ lơ đãng quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Độ.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, đều ngẩn ra.

Đạo diễn gọi Diệp Nam Kỳ, Diệp Nam Kỳ lập tức quay đầu lại, trong lòng buồn bực.

Thẩm Độ nhàn rỗi như vậy? Ở lại làm gì? Nhìn anh đóng phim?

Đạo diễn Từ hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”

Diệp Nam Kỳ nhanh chóng thu lại suy nghĩ, nhắm mắt. Khi mở to mắt trở lại, anh đã là “Thôi Hạo”.

“Action–“

Thôi Hạo đeo mặt nạ phòng độc lên, ngồi xổm sau kệ để hàng. Cho dù tình huống có nguy hiểm, tâm tình của anh ta vẫn bình tĩnh như cũ, nghiêng đầu nghe tiếng bước chân dần dần tới gần. Anh ta đã yểm trợ cảnh sát an toàn rút lui, kế tiếp có thể đào tẩu hay không, sống hay chết, đều phải xem chính bản thân anh ta.

Còn thừa mười phát đạn.


Tiếng bước chân dường như vang lên bên tai, trong mắt chợt lóe vẻ tàn nhẫn, ngẩng đầu nhìn cửa sổ cách mặt đất khoảng hai mét, bỗng dưng đứng lên, bắn một phát đến nơi anh ta nghe được tiếng bước chân.

Người nọ kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống, nhìn mặt có vài phần quen thuộc, dường như trước đây không lâu trong tổ chức còn nhìn anh ta cười, gọi một tiếng “Thôi ca”.

Tay Thôi Hạo run run, động tác lại rất nhanh. Tiếng súng đã làm bại lộ vị trí của anh ta, trong nháy mắt khi anh ta nhảy lên kệ để hàng, dưới chân liền bay tới một viên đạn. Bò đến chỗ cửa sổ, anh ta bắn vỡ kính, nhảy lên, lộn nhào ra ngoài.

Bên ngoài có một chiếc mô tô anh ta đã chuẩn bị trước, vừa mới ngồi lên, trong lòng đột nhiên dâng lên cảnh giác, theo bản năng lệch về một bên, trên vai tức khắc có cảm giác vô cùng đau nhức.

Nhưng Thôi Hạo không dám dừng lại, anh ta cưỡi motor vọt vào rừng cây cách đó không xa.

Khi chạy đến căn nhà anh ta lén mua ở ngoại thành, truy binh đã bị bỏ xa.

Thôi Hạo mệt mỏi vào phòng, lấy hòm thuốc ra, cởi quần áo. Thân hình trần trụi của anh ta chồng chất vết thương, vết thương mới rách toạc ra càng dễ thấy.

Sau khi khử trùng đơn giản, anh ta cắn răng, thử lấy viên đạn kia ra. Mồ hôi lạnh rơi lộp bộp trên khuôn mặt tuấn tú, tái nhợt mà lại lạnh nhạt. Gân xanh trên trán ẩn hiện, cả người căng cứng, nhưng tất nhanh đã đâu vào đấy như cũ, lấy viên đạn ra, thuần thục bôi thuốc cho mình, chỉ buộc lại một lớp vải cầm máu.

Chờ lát nữa trở về, anh ta còn phải đối mặt với một cuộc chiến còn gian nan hơn.

Thôi Hạo rũ mắt, trên mặt không một gợn sóng. Mồ hôi chảy xuống, dừng lại một chút ở chiếc cằm thon dài của anh ta, sau đó nhỏ xuống từng giọt.

“Qua!”

Diệp Nam Kỳ ngẩng đầu, nhìn màn ảnh hơi hơi mỉm cười.

Thẩm Độ lúc này mới lấy lại tinh thần.

Vốn dĩ cho rằng xem hiện trường diễn xuất chưa qua xử lý sẽ có chút xấu hổ, không ngờ hắn lại xem đến thất thần, hoàn toàn không cảm thấy có gì không tốt.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy…… một Diệp Nam Kỳ nghiêm túc diễn xuất như vậy.

Không thể phủ nhận, một Diệp Nam Kỳ như vậy, tràn ngập mị lực.

Thẩm Độ giống như chợt hiểu ra một phần tâm trạng của “những người theo đuổi ánh sáng” ( ý chỉ nhóm fans của Diệp Nam Kỳ), hắn nhìn chằm chằm Diệp Nam Kỳ trong chốc lát, có chút bất mãn mà quay đầu nói với Triệu Sinh: “Sao còn chưa cho anh ta mặc quần áo?”

Triệu Sinh nhìn hai mắt Diệp Nam Kỳ: “Có thể còn cần quay chụp thêm mấy cảnh gì đó? Nhìn không ra, thế mà chị dâu còn có cơ bụng, ai da, còn có eo kìa, dáng người thật xinh đẹp……”


Thẩm Độ tặng cho anh ta một ánh mắt rét căm căm: “Đẹp hả?”

“…… Rất khó coi!” Triệu Sinh tức khắc giật mình một cái, nhanh chóng dời mắt.

Thẩm Độ lại không vui: “Khó coi?”

Triệu Sinh: “……”

Thẩm Độ, có phải năm nay cậu mới ba tuổi hay không?

Thẩm Độ híp mắt, hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình ấu trĩ. Nhìn Diệp Nam Kỳ quay thêm mấy cảnh mới mặc áo vào, lại nhớ đến diễn viên nam lần trước chăm chú nhìn Diệp Nam Kỳ diễn, đột nhiên lại tràn ngập hoài nghi với người đại diện của Diệp Nam Kỳ.

Hay là, chọn một vài hợp đồng không lộ thân thể cho Diệp Nam Kỳ?

Thẩm tổng bắt đầu mưu tính sâu xa.

Thẩm Độ chỉ có thể dành ra được chút thời gian đến xem, còn Triệu Sinh là hoàn toàn đến xem náo nhiệt. Phía trên hắn ta có hai anh trai, không cần hắn ta lo lắng cho sự nghiệp của gia tộc, treo cái tên rồi tuỳ tiện chơi đùa là được. Mà con một cô độc – Thẩm Độ xem một lát, đã nhận được mấy chục cuộc điện thoại thúc giục của trợ lí, đành phải đi trước.

Trước khi đi, hắn đứng đằng xa mà liếc nhìn Trương Mính, nhẹ nhàng gật đầu với đối phương.

Triệu Sinh kết luận Thẩm Độ là thích Diệp Nam Kỳ, đối xử với Diệp Nam Kỳ vô cùng ân cần. Diệp Nam Kỳ là số ít chịu khó nghe hắn ta lẩm bẩm, tính tình lại tốt, ngoại hình cũng tốt, quan trọng là, có thể làm cho Thẩm Độ quỳ xuống kêu tổ tông!

Một cao nhân có thể bắt nạt được Thẩm Độ như thế, đương nhiên có thể khiến cho Triệu Sinh vô cùng kính nể.

Diệp Nam Kỳ làm việc từ sáng sớm, khi nghỉ trưa, ghế cũng chưa kịp ngồi nóng, Triệu Sinh liền chạu tới nói chuyện với anh. Đạo diễn Từ vốn dĩ muốn lân la làm quen với nhà đầu tư, lại phát hiện mình căn bản không chen miệng được, thấy Triệu Sinh có vẻ vô cùng ân cần với Diệp Nam Kỳ, trong lòng lại đánh giá Diệp Nam Kỳ cao hơn một bậc.

Diệp Nam Kỳ quả thực dở khóc dở cười, phát hiện Triệu Sinh thật sự không có ánh mắt, hai ba câu đều không rời Thẩm Độ.

Đối phương một khi đã ra sức tôn sùng Thẩm Độ như vậy, vậy anh cũng nên đáp lại một chút: “Triệu tổng.”

Triệu Sinh cười tủm tỉm thở ra.


Diệp Nam Kỳ nói: “Có phải anh… yêu thầm Thẩm Độ?”

Triệu Sinh: “…”

Triệu Sinh nháy mắt bị hạ gục.

Sức chiến đấu quá yếu, Diệp Nam Kỳ bình tĩnh nhận lấy trà Trương Mính đưa tới, giảm bớt cảm giác khô khốc của cổ họng

Triệu Sinh vẻ mặt đưa đám nói: “Chị dâu, chị đừng có hiểu lầm, mắt em có mù cũng sẽ không coi trọng hắn, thà thích chị cũng không đi thích hắn.

Diệp Nam Kỳ: “……”

Thẩm Độ tới một ngày liền vội vàng đi, trước khi đi cũng không có thời gian đến nhìn Diệp Nam Kỳ, nhưng lúc nghỉ ngơi ở khách sạn của Triệu gia, mượn phòng bếp làm một bữa tối giản dị, nhờ Triệu Sinh mang cho Diệp Nam Kỳ.

Triệu Sinh cảm giác hai mắt của mình đều bị hắn làm cho lóe mù.

Lúc Diệp Nam Kỳ nhận được hộp cơm cũng suýt chút nữa phun nước trong miệng ra.

Đạo diễn Từ im lặng nhìn Triệu Sinh đưa hộp cơm cho Diệp Nam Kỳ từ xa, trong lòng nghiêm túc tính toán.

Xem ra không phải chỉ là chơi đùa mà thôi, vậy mà có thể khiến cho nhị thế tổ tự tay vào bếp làm cơm mang đến đây?

Không biết tâm lý phức tạp của đạo diễn, Diệp Nam Kỳ trốn về phòng nghỉ, trong đầu hỗn độn đều là “Đầu Thẩm Độ nhất định có vấn đề rồi!”.

Có điều hương vị rất tốt.

Đêm nay Diệp Nam Kỳ khó có khi không gặp ác mộng

Triệu Sinh ở thành phố Z chơi mấy ngày, cũng thường xuyên chạy đến đoàn phim tỏ vẻ ân cần, nói tốt cho Thẩm Độ, chơi không bao lâu liền chán, trước khi rời đi còn mời Diệp Nam Kỳ ra ngoài ăn khuya, ăn không được bao nhiêu liền bắt đầu nói về Thẩm Độ.

Diệp Nam Kỳ đã giải thích rất nhiều lần hai người bọn họ chỉ là người yêu giả, Triệu Sinh mắt điếc tai ngơ, giả ngây giả dại, có chút giống tiểu mê muội điên cuồng giúp bạn khuê mật giành người yêu (ý Diệp Nam Kỳ là Triệu Sinh điên cuồng giúp anh em tốt giành người yêu đến mê muội).

Diệp Nam Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc kệ Triệu Sinh. Triệu Sinh lảm nhảm, làm cho bữa ăn khuya cũng không bị tẻ nhạt. Khi về Triệu Sinh đi trước, Diệp Nam Kỳ đi sau,nhìn thấy Trương Mính thẳng tắp dựa vào xe, xoa xoa huyệt thái dương: “Ai, sao lại không vào chứ?”

Anh đưa hộp cơm trước khi ăn đã nhờ phục vụ chuẩn bị qua: “Hương vị không tệ, mang về nếm thử xem.”

Trương Mính có chút sửng sốt, sau mới nở nụ cười: “Cảm ơn Diệp ca.”

Ở chung với Triệu Sinh tâm trạng Diệp Nam Kỳ quả thật rất nhẹ nhàng, ánh mắt theo thói quen nhìn một vòng xung quanh, chợt dừng lại tại một điểm.

Anh đi nhanh về hướng kia, bắt lấy tên nhóc không kịp chạy: “Sao lại là cậu?”


Lần nào cũng bị bắt được, vẻ mặt cậu ta khuất nhục (ấm ức và nhục nhã).

Diệp Nam Kỳ kinh ngạc nói: “Cậu thích tôi đến nỗi chạy từ thành phố A đến thành phố Z chỉ để nhìn trộm?”

“Tôi chỉ là muốn phơi bày bộ mặt thật của anh ra ánh sáng.”.

Diệp Nam Kỳ: “Bộ mặt thật của tôi?”

Anh thoải mái lấy máy ảnh từ trong tay cậu ta, mở ảnh chụp ra xem, tất cả đều là ảnh sinh hoạt của anh.

Diệp Nam Kỳ nhịn không được cười ra tiếng: “Bộ mặt thật của tôi cũng rất đẹp trai.”

Mặt cậu ta đỏ bừng, trừng mắt nhìn anh: “Là lần trước anh đưa tôi bao tay, tôi mới không chụp anh và tên phú nhị đại kia.”

“A, vậy thì cảm ơn.” Diệp Nam Kỳ nhìn nhìn, đúng là không có ảnh chụp khác, lúc này mới trả lại máy ảnh: “Đã trễ rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Thấy anh sắp đi, tên kia nhịn không được hỏi: “Triệu Sinh cũng là một kim chủ của anh à?”

Diệp Nam Kì chợt khựng lại bước chân, quay đầu lại, tên kia trùm kín mít, chỉ để lộ ra đôi mắt ôn hoà trầm tĩnh: “Cậu bạn nhỏ, đôi khi mọi chuyện không giống như vẻ ngoài của nó.”

Quay trở lại xe, Diệp Nam Kỳ vừa tháo khẩu trang, liền nghe thấy Trương Mính đang tạm thời làm tài xế hỏi: “Người vừa rồi là tiểu thiếu gia của Kỳ Phong xã?”

Đột nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc, Diệp Nam Kỳ khựng lại: “Hả?”

Trương Mính nhìn về phía trước, nghiêm túc lái xe: “Nghe nói tiểu thiếu gia nhà đó không thích theo nghiệp gia đình, một hai muốn làm phóng viên, kết quả bị ba hắn ném tới mục giải trí.”

Báo Kỳ Phong nổi danh miệng rộng, đặc biệt là chuyên môn đào bới scandal của minh tinh, không ít tai tiếng của Diệp Nam Kỳ đều là nhà đó tuôn ra, có thể coi như là oan gia lâu năm.

Diệp Nam Kỳ không ngờ mình tùy tiện tóm một tên chó săn thoạt nhìn thuận mắt, liền bắt được tiểu thiếu gia gì đó. Lại nhớ tới lần trước anh leo cây chạy tới cứu Khương Nguyên Dư, Kỳ Phong lại không hề tung ra tin nóng nào, đột nhiên hiểu được là tại sao.

Nếu tương lai có thể an toàn tồn tại, anh cũng có chút kế hoạch, nếu có thể mượn dùng lực ảnh hưởng đủ lớn của truyền thông, vậy thì không thể tốt hơn!

Trở lại khách sạn, Diệp Nam Kỳ vừa mới chuẩn bị đi tìm hiểu chút thông tin về tiểu thiếu gia của Kỳ Phong, cân nhắc xem làm cách nào có thể lợi dụng được cậu ta, Thẩn Độ liền gọi điện thoại tới.

Giống như đánh hơi được, canh thời gian vô cùng chuẩn.

Diệp Nam Kỳ đành phải tiếp điện thoại, nhíu mày nói: “Có việc?”

Thẩm Độ nghiêm túc: “Diệp Nam Kỳ, có phải anh tiếp xúc với người Tiết gia hay không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.