Kết Hôn Lần Thứ Hai

Chương 31: Đêm Giao Thừa


Đọc truyện Kết Hôn Lần Thứ Hai – Chương 31: Đêm Giao Thừa

Những ngày kế tiếp Chung Soái vội vàng giúp cô bồi đắp thêm tình cảm với mọi người, Tiếu Tử Hàm đi theo mẹ chồng chuẩn bị bữa tiệc, mặc dù Chung gia tuyên bố với bên ngoài chỉ là ăn bữa cơm bình thường, nhưng dù sao họ không phải gia đình tầm thường, qua lại đều là quan lại quyền quý, cho nên không được phép khinh xuất, mặc dù mọi thứ rất vội vàng, nhưng điều khiến Tiếu Tử Hàm vui vẻ là thái độ mẹ chồng đối với của cô đã có thay đổi, ngoài mặt tuy lạnh nhạt, nhưng trong lời nói lại rất thật tâm dạy bảo cô làm thế nào để thích ứng nhanh hơn với vai trò con dâu Chung gia.

Con người bận rộn thì thời gian cũng trôi qua cực nhanh, chỉ chớp mắt đã đến giao thừa.

Đêm 30, ăn cơm tối xong, Chung Soái đưa cô ra tiểu viện chơi đốt pháo hoa, cô nhát gan không dám chơi nhưng lại không cam lòng nhìn người khác chơi, kết quả là cô cầm cây pháo mãi cũng không dám đốt cây nào.

Chung Soái nhìn cô rụt tay muốn chơi lại không dám chơi, mỉm cười từ phía sau ôm lấy cô, “Anh cầm, em đốt nhé!”

Tiếu Tử Hàm cẩn thận từng li từng tí thử một cây pháo Phi Thiên, nhìn cây pháo tỏa sáng trên bầu trời, cô vui vẻ bật cười. Sau mấy lần cô tự biết cách chơi, muốn tự chơi một mình.

Chung Soái đang hưởng thụ cảm giác ôm cô trong ngực, nhưng một lát sau cô lại cầm một đống pháo hoa lớn vui vẻ chơi một mình, trong lòng có chút hụt hẫng, anh liền xấu xa đem hết pháo hoa cô để dưới đất nhanh chóng đốt sạch.

Tiếu Tử Hàm đang chơi vui vẻ phát hiện ra đồ đã hết, không nhịn được lầm bầm, “Đáng ghét, anh đốt nhanh như vậy làm gì, em còn chưa chơi thoải mái!”

Chung Soái vuốt nhẹ lông mày kéo cô vào trong ngực, bất mãn nói, “Anh mới khó chịu! Anh như thế mà lại kém mấy viên pháo sao.”

Tiếu Tử Hàm ngẩn người, sau đó bật cười, nhìn biểu cảm trên mặt anh hoài nghi hỏi, “Chung Soái, đừng nói là anh ghen với pháo hoa nhé?”

Chung Soái mặt nóng lên, nhìn cô chằm chằm một hồi lâu mới thừa nhận, “Phải, anh ghen đấy! Có phải em thấy hả hê không?”

Mặc dù đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng khóe miệngTiếu Tử Hàm không nhịn được khẽ nhếch lên, cô nhón chân lên, kéo cổ anh xuống, hôn lên gương mặt anh, “Có một chút.”

Chung Soái mới không hài lòng với nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua này, lúc cô chuẩn bị rút trở về thì anh ôm cằm của cô đặt lên cánh môi mềm mại lành lạnh, lưỡi linh xảo cạy ra hàm răng cô, dò vào trong miệng cô, ngọt ngào quét qua môi cùng lưỡi cô khiến cô đưa lưỡi ra mang hương vị ngọt ngào dịu dàng kết hợp uyển chuyển, nhịp nhàng với anh .

“Khụ khụ. . . . . .” Đang hôn triền miên, sau lưng bỗng dưng truyền đến âm thanh đè nén, còn có mấy tiếng cười khẽ.


Tiếu Tử Hàm giật mình, lập tức tách môi ra, nhưng không nghĩ tới Chung Soái đang khẽ cắn môi dưới cô, cô muốn rút lui nhưng anh lại không chịu buông, cánh môi liền bị kéo ra, tạo thành tình cảnh mập mờ. Hình ảnh sắc tình, sau lưng lại xuất hiện mấy tiếng, “Sách sách sách. . . . . .” Mắc cỡ, cô đỏ bừng cả khuôn mặt, kháng nghị đấm nhẹ anh.

Chung Soái vẫn chưa muốn buông cô ra, ôm cô vào trong ngực, nghiêng đầu sang chỗ khác hung hăng nhìn chằm chằm mấy người làm chuyện xấu, ánh mắt lạnh lùng, sắc lạnh.

Chu Duyên khoa trương rùng mình, giả bộ giận trách đẩy Tống Bác Ngạn, “Xem đi, đã nói có người không hoan nghênh chúng ta, cậu không tin.”

Tống Bác Ngạn không quan tâm mỉm cười, “Không đến thì sao có thể thấy anh ba cùng chị dâu ân ái như thế!” Nói xong hướng về phía Tiếu Tử Hàm đang núp trong ngực Chung Soái tự giới thiệu mình, “Chị dâu, em là Tống Bác ngạn!”

Tiếu Tử Hàm bóp nhẹ đầu sỏ hại cô bị đem ra làm trò cười, hướng về phía Tống Bác Ngạn cười gật đầu.

Tống Bác Ngạn lúc này mới dựa vào đèn đường trong viện quan sát Tiếu Tử Hàm, không phải dung mạo tuyệt sắc, cũng không kiều diễm hoa lệ, nho nhỏ, nhã nhặn, tựa như Tuế Hàn Bạch Mai, ngạo tuyết trong sạch, lẳng lặng khói hương.

Anh chợt hiểu Chung Soái tại sao lại động lòng, một cô gái như vậy là trong gia đình bọn họ không có, cũng chỉ có cô gái như vậy, bền bỉ ngạo nghễ sinh tồn ở gia đình bọn họ, lại sẽ không bị đồng hóa!

Nghe nói Chung Soái kết hôn, Tống Bác Ngạn từng chắc chắn cho rằng cô gái này nhất định là một người tương tự Chung Dao, dù sao đoạn tình cảm kia quá lâu quá sâu. . . . . .

Tống Bác Ngạn bấm tay đặt ở trên môi, ở trong đầu nhớ lại hình ảnh Chung Dao trong trí nhớ.

Năm ấy, bọn họ 18 tuổi. Sau khi thi tốt nghiệp trung học, giữa trưa ánh mặt trời sắc bén, Chung Soái theo ông nội trở về quê giổ tổ dẫn theo một cô gái nhỏ xinh đẹp tiến vào chiếm giữ trụ sở của bọn họ.

“Giới thiệu cho mọi người một chút, đây là Chung Dao, em gái mình. Ông nội của ông mình và của ông cô ấy là cùng một người. . . . . .”

Tống Bác Ngạn không có nhớ khẩu lệnh quan hệ bình thường, anh chỉ nhớ sau ngày đó trên mặt Chung Soái lúc nào cũng nở nụ cười ngu ngốc, cho đến lúc anh và Chu Duyên thấy hai người ở viện sau cây đu hôn nhau, Chung Soái mới đỏ mặt thừa nhận, “Tiểu Dao là bạn gái anh, các cậu chớ khi dễ cô ấy!”

“Anh ba, chúng ta sẽ không khi dễ cô ấy, nhưng anh mới vừa rồi cắn miệng cô ấy.” Chu Duyên không sợ chết nói đùa, chọc cho Chung Soái đuổi theo cậu ấy chạy hai vòng đại viện.


Tình yêu bọn họ rất nhanh được truyền ra, mọi người ai cũng biết Chung Soái có một em gái bảo bối, cũng đều coi trọng chuyện tình này, dù sao đúng như lời Chu Duyên, “Anh tư là con mọt sách chỉ thích sách, anh ba mới là người đàng hoàng, đối với người nào cũng đều không động phàm tâm.”

Những năm đó, mọi người nhìn hai người yêu nhau sâu sắc, trường quân đội bốn năm quản chế vẫn yêu, rồi đến bộ đội gặp mặt như thăm tù phạm nhân cũng yêu. . . . . . Cùng nhau đi tới, toàn bộ 10 năm, thử nghĩ có mấy đoạn tình có thể có đi đến 10 năm, cuộc sống lại có bao nhiêu cái 10 năm chỉ yêu một người.

Đang lúc bọn họ nghĩ rằng sắp được uống được rượu mừng của Chung Soái thì tai nạn phủ xuống. Người lớn trong Chung gia cuối cùng cũng phát hiện đoạn tình yêu giấu giếm này. Tổ tiên họ hàng gần, thân thế Chung Dao khiến cô không cách nào trở thành con dâu của Chung gia, chỉ là Chung Soái rất kiên định, kiên trì không phải là Chung Dao không cưới, đoàn người cũng hết sức trợ giúp, ai cũng không thể nghĩ đến, nữ chính lại thay lòng.

Còn nhớ rõ ngày đó anh mới vừa làm xong giải phẫu liền nhận được điện thoại của Chu Duyên, “Anh tư, anh mau tới, Chung Soái cùng Giang Thiếu Khanh đánh nhau, nguy hiểm mạng người!”

Anh đổi y phục lúc chạy đến liền nhìn thấy người tê liệt ngã trên mặt đất chính là Chung Soái, còn Giang Thiếu Khanh đứng bên cạnh mặt mũi bị đánh sưng. Anh và Chu Duyên cùng lão Đại Phí Kính khó khăn lắm mới can được Chung Soái đang la lối om sòm, anh cũng liền vội nháy mắt gọi Giang Thiếu Khanh đi.

Nhưng Chung Soái lại trở mình nhảy lên, ôm lấy Giang Thiếu Khanh, “Anh hai, em sai rồi, em không nên đánh anh. Anh đem Tiểu Dao trả lại cho em có được hay không?”

Giang Thiếu Khanh siết chặt quả đấm, cứng rắn đẩy tay Chung Soái ra, “Chung Soái, cậu tỉnh lại đi, chân là ở trên người cô ấy, anh chưa bao giờ ép cô ấy đi theo anh, là cô ấy muốn cùng anh đi Mĩ, cô ấy nếu thật sự yêu cậu, ai cũng không cưỡng bách được.”

Chung Soái không nói chuyện nữa, giống như bùn nhão yếu đuối trên đất. Tống Bác Ngạn lần đầu tiên thấy vành mắt anh đỏ hồng.

Sau đó, Chung Soái nghe theo Giang Vận Hồng an bài đi thành phố X, chuyến đi này chính là 5 năm. Những năm đó anh cô độc giữa thành phố X, nhiều lần điều động cũng không chịu trở lại, hơn nữa đối với phụ nữ không mặn không nhạt, chỉ cùng nhóc Lục liên hệ, trong nhóm đều đồn hai người có gian tình, người Chung gia cũng gấp, giới thiệu đủ kiểu con gái làm bạn gái anh, nhưng anh không thích một ai, cũng không gặp quá hai lần.

Còn nhớ rõ đêm đó anh nhận được điện thoại của Chung Soái, nói vợ mình đau bụng kinh, Tống Bác Ngạn mới biết hắn giấu người nhà kết hôn. Trước đó vài ngày lại được biết anh vì bà xã mà cãi nhau với người nhà, nghĩ đến là động thật lòng.

Tống Bác Ngạn nhìn Tiếu Tử Hàm, cô gái như vậy là trân quý, nếu như có thể có, cho dù ở đến cả đời thì có làm sao. Nghĩ tới đây, anh lại có chút ghen tỵ với Chung Soái.

Chung Soái không thích Tống Bác Ngạn đối với bà xã không chút nào che giấu thưởng thức, anh nghiêng người sang, ngăn trở ánh mắt của Tống Bác Ngạn, nhíu chặt lại lông mày hỏi, “Tìm anh làm gì?”


Tống Bác Ngạn thấy anh cảnh giác, khẽ cười nhíu mày, “Không có chuyện gì, chính là tới hỏi hỏi anh mùng hai có rảnh không, mấy anh cũng muốn trông thấy chị dâu!”

“Ông cụ nói mùng sáu mời khách, các cậu không nhận được thiệp sao?” Chung Soái hỏi.

Chu Duyên nhún nhún vai trả lời, “Nhận được, chỉ là chờ lúc ấy gặp lại không phải có vẻ xa lạ sao? Lại nói mấy anh em chúng ta cũng đã lâu không có họp gặp…, lấy danh nghĩa gặp chị dâu để sống phóng túng không được sao?”

Chung Soái suy nghĩ một chút cũng thấy có lý, mấy người bọn họ sau khi thành gia lập nghiệp, nghĩ muốn họp mặt cũng hơi khó khăn.

Anh lại sợ Tiếu Tử Hàm không quen, vì vậy nhỏ giọng hỏi ý ý kiến của cô, “Bà xã, em có muốn đi hay không?”

“Chị ba, chị đừng sợ, đều là người quen, hơn nữa anh cả cùng nhóc năm cũng mang người nhà đến, chị cũng tới đi!” Chu Duyên nói.

“Được!” Cô mỉm cười gật đầu.

Tuy nói là họp mặt nhỏ, nhưng hôm mùng hai, Tiếu Tử Hàm vẫn là dậy thật sớm, gội đầu tắm rửa sạch sẽ. Chung Soái thấy cô nhìn y phục trong ngăn kéo ngẩn người, liền lại gần vòng qua hông của cô, “Thế nào? Chỉ gặp vài người bạn, không cần khẩn trương như vậy, hơn nữa quá đẹp, anh sợ bọn họ sẽ ghen tỵ anh!”

Tiếu Tử Hàm nghiêng đầu lườm anh, “Ít tự cao đi, các anh đều là thích hoa trong muôn hoa, đủ loại dáng vẻ, minh tinh nào chưa từng thấy qua, em như cháo trắng rau dưa, sao lọt vào được mắt người ta.”

“Bà xã, bọn họ là bọn họ, anh là anh. Anh 18 tuổi đã nhập ngũ, bên cạnh tất cả đều là đàn ông, cũng không có hoa cỏ gì.” Chung Soái vội vã cãi lại. Lại đem cô quay lại, dán lấy môi của cô, “Lại nói, anh chỉ thích ăn cháo trắng rau dưa!” Môi cùng môi quá gần, mỗi câu nói đều giống như chạm khẽ cô.

Tiếu Tử Hàm lắc lắc đầu né tránh anh thân mật, oán hận nói, “Anh xem, anh xem, em biết ngay anh ghét bỏ em dáng dấp khó coi!”

Chung Soái nhảy qua, oan ức nói, “Ai, so Đậu Nga còn oan uổng hơn, phụ nữ các em . . .”

Tiếu Tử Hàm thấy giọng của anh ý vị sâu xa, ngửa cằm lên bất mãn hỏi, “phụ nữ bọn em làm sao?”

Nhưng, Chung Soái có ngốc cũng sẽ không nói thật.


Anh cười ôm sát hông của cô, khẽ hôn cái trán của cô, “Phụ nữ, cũng quá chú trọng dung mạo của mình. Chỉ là, bà xã anh không phải, cô ấy là tài mạo song toàn, xinh đẹp cùng thông minh, anh đều xem trọng!”

Tiếu Tử Hàm biết ý anh ban đầu tuyệt đối không phải ý đó, nhưng cũng không truy cứu, chỉ là véo nhẹ hông của anh, nũng nịu, “Nói xằng nói bậy, không có nghiêm chỉnh!”

Chung Soái nghe vậy vẻ mặt trở nên chân thành lại nghiêm túc. Anh giữ chặt tay của cô, kéo đến bên môi, “Ngốc ạ, anh sẽ ở bên cạnh em cả đời.”

Tiếu Tử Hàm xúc động dùng tay ôm gương mặt cương nghị của anh, trong lòng tựa như trong mùa đông lạnh được uống được một ly Hồng Trà ấm áp, ấm áp thoải mái khóe miệng cô nhếch lên, trong mi mắt tất cả đều là nụ cười ngọt ngào.

Hôm mùng hai, Tiếu Tử Hàm dậy thật sớm, nhưng lúc thay đồ lại trù trừ thật lâu, cuối cùng Chung Soái giúp cô chọn một cái váy dài màu nghệ, bên ngoài khoác áo đen. Bình thường cô luôn để mặt mộc không trang điểm lại không ăn mặc cầu kỳ, hôm nay hơi tỉ mỉ phối hợp trông thật xinh đẹp.

Lúc xuống lầu Chung lão phu nhân thấy cô không nhịn được tán dương, “Tiểu Hàm hôm nay thật là xinh đẹp.” Ngay cả Giang Vận Hồng lạnh nhạt cũng nhíu mày nói một câu, “Màu sắc này rất hợp với con! Đúng rồi, đi ra ngoài thuận tiện chọn một vài bộ dạ phục đi, ngày mùng sáu phải mặc rồi.”

“Dạ.” Tiếu Tử Hàm đồng ý.

Giang Vận Hồng còn nói, “Đi Versace đi, nơi đó y phục thích hợp với phong cách của con. Ta sẽ gọi điện thoại sang bên đó, nói bọn họ chọn mấy bộ lễ phục thích hợp cho tiệc rượu!”

Tiếu Tử Hàm cười nhìn Giang Vận Hồng, ngọt ngào nói, “Cám ơn mẹ!”

Giang Vận Hồng không nói gì, tiếp tục xem tạp chí trên tay. Cho đến lúc Chung Soái bọn họ đi ra cửa, Chung lão phu nhân mới cười nói, “Tiểu Hàm thật là tốt, con xem ăn mặc, trang điểm một chút nhìn thật khác, cùng Tiểu Soái chúng ta thật xứng đôi.”

Giang Vận Hồng nhìn mẹ chồng, hơi gật đầu, thể hiện sự tán thành của bà.

Thực ra mấy ngày nay ở chung với nhau, Giang Vận Hồng đối với Tiếu Tử Hàm từ chỗ mãnh liệt phản đối đã biến thành từ từ tán thành.

Tiếp xúc lâu dần bà mới phát hiện Tiếu Tử Hàm không chỉ có tính khí tốt, nói năng học thức cũng không kém. Mấy lần nghe cô và Chung Mộ Viễn tán gẫu vấn đề kinh tế cũng có vẻ rất hiểu biết, cô không có giọng điệu phách lối, tuy có ý tưởng tốt, nhưng lại rất hiểu lễ tiết, cũng biết đúng mực, không giống những cô gái danh gia vọng tộc khác, hoặc chỉ là bình hoa biết mua sắm, hoặc là tự kiêu tự đại, gương mặt xinh đẹp nhưng tài văn chương lại hạn hẹp, lúc cưới thì không nói, nhưng lúc lấy về nhà quyết sẽ không đem cô ta để ở trong mắt.

Cho nên bà dần dần cũng suy nghĩ rõ, con dâu như Tiếu Tử Hàm thật không đến nỗi tệ, tướng mạo, tài văn chương đều được. Gia thế mặc dù kém chút, nhưng ít ra không cần lo lắng gia đình cô làm việc gì sai liên lụy đến Chung gia. Duy nhất để cho bà chú ý là việc hai lần kết hôn của Tiếu Tử Hàm. Nhưng có một số người khuyên bà, “Hai lần cưới so với một số cô trong đại viện ở bên ngoài nuôi mặt trắng thì còn tốt hơn.”

Cho nên, Giang Vận Hồng nghĩ thầm thay vì tức giận với Tiếu Tử Hàm, không bằng bồi dưỡng nhiều hơn, để cho cô nổi bật hơn khi sánh cùng con trai mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.