Đọc truyện Kết Hôn Lần Thứ Hai – Chương 19: Cha Mẹ “Cực Phẩm”
Ngô Mỹ Phấn thấy thái độ con gái cường ngạnh, cũng lười cùng cô khách khí, nhìn chằm chằm cô hô lên, “Trọng điểm chính là sính lễ thế nào?
Tiếu Tử Hàm sớm đoán được bà tới chơi là vì tiền, nhưng cô cho là không gì khác thêm chút sinh hoạt phí, căn bản không nghĩ tới trình độ nghĩ đến tiền của cha mẹ nghĩ đến loại này.
Cô cười lạnh hỏi ngược lại bà, “Sính lễ? Con là kết hôn lần hai, mẹ nghĩ có thể bảo gia đình người ta cho sính lễ?”
“Cưới lần hai thì sao, con gái Ngô Mỹ Phấn tao muốn gương mặt có gương mặt, muốn công việc có công việc, không xứng với nó sao!”
“Ban đầu mẹ cũng không phải là nói như vậy.” Cô không chút nào cho lưu tình lật bài cùng bà.
“Ban đầu. . . . . . Mặc kệ như thế nào, sính lễ này nó nhất định phải đưa, tao nuôi mày lớn như vậy, không thể tặng không cho Chung gia nhà nó.”
“Mẹ không phải đem con bán một lần rồi sao, thế nào còn muốn bán thêm lần thứ hai à, mẹ thật coi con là hàng hóa, tùy người bán qua bán lại sao?”
Mẹ Tiếu bị sặc một tiếng, bốc lên lửa giận, nhưng vì tiền vẫn là cố nén, nhưng lời nói lại bắt đầu cứng rắn, “Đừng nói với tao những thứ kia có hay không, dù sao tiền này cũng đâu phải mày đưa, mày tạm thời đừng quan tâm!”
“Vậy mẹ muốn bao nhiêu?”
Mẹ Tiếu khinh thường liếc về phía con gái, “Chuyện như vậy không liên hệ gì tới mày, bọn tao chờ Chung Soái tới lại nói!”
Tiếu Tử Hàm biết tính tình bà, bà tám phần là muốn trực tiếp cùng Chung Soái náo, vì để tránh cho bà dây dưa, Tiếu Tử Hàm chỉ đành phải hít thở sâu một hơi, cưỡng bách mình chờ bình tĩnh lại mới nói, “Tiền của anh ấy hiện tại ở chỗ con, mẹ nói với anh ấy cũng không được gì!”
“Ơ, lần này học thông minh rồi sao, biết phải bắt được mạch máu kinh tế sao?” Mẹ Tiếu lạnh lùng giễu cợt, tiếp hừ nhẹ một tiếng, “Tao cũng không cần nhiều, vốn là một năm một vạn, mày cũng 27 rồi, thì cho tao 27 vạn, nhưng tao thấy nó làm lính nhất định cũng không có nhiều tiền như vậy, tốt như vậy, chúng mày nên đưa cho tao 188.888, đó là số may mắn, ngoài ra sinh hoạt phí cho tao 4000.”
Tiếu Tử Hàm nhìn bà thoa son môi đỏ, âm thầm giễu cợt, đây không phải là miệng to như chậu máu trong truyền thuyết sao?
“Mẹ cảm thấy chúng con có sao? Nếu anh ấy thật có tiền, chúng con đã sớm mua nhà rồi, cần gì chen chúc tại ổ nhỏ này?” Cô lấy lý lẽ nói rõ.
Bất đắc dĩ mẹ Tiếu là nhân vật dầu muối không vào, “Taoi mặc kệ, nó không có, liền kêu cha mẹ nó cho, cũng không thể tiện nghi bọn họ.”
Tiếu Tử Hàm vừa thấy phân rõ phải trái không được, chỉ có thể uy hiếp, “Đưa tiền cũng được, mẹ đem nhà hiện tại trả cho con, như vậy chúng con cũng không cần tiền mua nhà!”
Mẹ Tiếu vừa nghe muốn thu nhà trở về, hoắc mắt đứng lên, chỉ vào lỗ mũi cô liền lớn tiếng mắng, “Con quỷ kia, phòng ốc là Vạn lão cho chúng tao làm sính lễ, mày muốn lấy về? Đừng hòng mơ tưởng!”
“Mẹ cũng nói là sính lễ? Vậy mẹ bây giờ lại tới muốn sính lễ? Mẹ cho con là gà con hay khỉ con? Bán xong một lần lại một lần? Mẹ không cần mặt mũi, nhưng con cần. Mẹ không phải muốn tiền sao, hoặc là muốn nhà, tùy mẹ thôi!”
“Mày là đồ vong ân phụ nghĩa, người nào nuôi mày lớn, tao cực khổ nuôi mày lớn như vậy, mày lại giúp người ngoài đi đối phó tao?”
“Nuôi con?” Tiếu Tử Hàm hừ lạnh một tiếng, “Con từ trung học mẹ còn chăm nom con sao? Con vào đại học có xin mẹ một phân tiền nào không? Nếu nói vậy, những năm này con đều trả đủ rồi.”
Ngô Mỹ Phấn không ngờ cô đối chọi gay gắt, nhưng bà không sợ, bà còn có đòn sát thủ, “Hừ, mày mạnh miệng, tao tìm Chung Soái đòi, nếu là nó không cho, tao liền đi doanh trại nó náo.”
Tiếu Tử Hàm khinh bỉ cười một tiếng, “Đi đi, đừng nói là mẹ không biết anh ấy đóng quân ở đâu, cho dù có biết, sợ mẹ ngay cả cửa chính cũng không vào được còn bị người ta đánh văng ra ngoài!”
Mẹ Tiếu không ngờ tới chiêu nào cũng không dùng được, giận đến ác miệng mắng to, “Mày. . . . Mày là đồ đê tiện, nó cho mày uống thuốc gì, để cho mày giúp nó tiết kiệm tiền như vậy? Ah… Tao hiểu rồi, mày thèm đàn ông đến điên rồi à, sợ nó không lên giường với mày chứ gì? . . . . .”
“Miệng mẹ tốt nhất sạch sẽ một chút, bằng không đừng nói tình nghĩa, tiền trợ cấp hàng tháng cũng đừng mong có nữa.” Cô hung hăng cắt đứt lời bà, vì lời mắng của bà mà trái tim băng giá. Đây là lời của người mẹ mắng con gái sao? Ngay cả có thâm thù đại hận cũng không như vậy a, nếu như không phải là bận tâm thân phận, cô thật muốn nhào tới xé nát tấm miệng.
Nghe được cô dám uy hiếp mình, mẹ Tiếu giận đến vung tay liền hướng trên người cô hét, “Mày, đồ đĩ thỏa, bà đánh chết mày, đánh chết cái người lòng lang dạ sói như mày cũng không ai dám nói tao nửa câu không phải!”
Tiếu Tử Hàm không có tránh, chỉ là hung hăng nhìn chằm chằm bà, “Đánh xong thì đi cho con. Mẹ muốn đi nháo ở chỗ con hay doanh trại anh ấy thì tùy, dù sao con đã sớm bị mẹ huyên náo không còn mặt mũi, cùng lắm thì con theo anh ấy vào doanh trại.”
“tốt, tốt, tốt, mày đủ lông đủ cánh rồi, mày, đồ lang sói. . . . . .” Ngô Mỹ Phấn vừa nhìn chuyện thất bại, giận đến mất trí, nhặt lên khăn lông trên ghế salon dựa theo cô quất tới.
Chung Soái mở cửa liền nhìn đến cô dâu nhỏ của mình đứng ngốc ở đó mặc cho mẹ Tiếu quật, anh bước một bước dài xông tới, đem cô gái ngốc kia ôm vào trong ngực, dùng lưng ngăn trở khăn lông quật tới, “Dừng tay!”
“Dừng tay? Tôi là mẹ nó, nó là do tôi nuôi lớn. Anh quản trời quản đất cũng không quản được tôi dạy bảo con gái mình?” Ngô Mỹ Phấn nói xong chọn chỗ Chung Soái không có bảo vệ tiếp tục đánh tới.
Chung Soái giận đến nắm chặt tay bà, hung hăng giữ chặt, “Đủ rồi, mẹ nó, tôi không cần biết bà là ai, cô ấy bây giờ là người của tôi, bà còn đụng tới cô ấy thì đừng trách tôi không khách khí!”
Trên tay truyền tới đau đớn khiến Ngô Mỹ Phấn thẳng hấp khí, nhưng trong miệng còn ngoan cố, “Mày buông bà ra, bà liền đánh nó, thế nào? Mày chỉ là một đoàn trưởng quèn, dám trước mặt bà giương oai, mày đi hỏi một chút. . . . . . A. . . . . .”
Lời nói khó nghe hơn còn chưa kịp nói ra, Mẹ Tiếu liền đau đến hô hoán lên, run rẩy nhìn tới trước Chung Soái, không hiểu hắn bao lớn hơi sức, tay của bà đã sắp bị nắm đứt?
Chung Soái nhìn mẹ Tiếu đau đến sắc mặt trắng bệch, cả người cũng ngã tại mặt đất, mới thoáng buông lỏng kiềm chế. Nghiêng đầu tới ngó nhìn vết thương trên mặt Tiếu Tử Hàm, cái khăn lông kia tạo ra nhiều dấu đỏ xem ghê cực kỳ. Anh cắn răng, đè xuống ý định bóp chết mẹ Tiếu, ôm sát cô trong ngực, nhẹ giọng hỏi, “Sao bà ta lại đánh em?”
Tiếu Tử Hàm lắc đầu một cái, cố nén cuồn cuộn chua xót trong lồng ngực, chỉ sợ vừa mở miệng nước mắt sẽ rớt xuống. Cô rất kỳ quái, trước kia bị đánh đến lợi hại hơn nữa cô đều sẽ không khóc, nay trong lồng ngực Chung Soái ấm áp, cô lại kích động khóc lớn một phen, đem những uất ức, đau lòng, khó khăn trong những năm qua trào ra. . . . . . Nhờ tia ý thức cuối cùng mới không bật khóc nức nở trước mặt anh.
Thấy cô trầm mặc không nói, Chung Soái quay đầu nhìn chằm chằm mẹ Tiếu, “Tại sao bà lại đánh cô ấy?”
Mẹ Tiếu bị khí thế tức giận của anh làm cho sợ, nhưng người thua trận không thua, chữ tiền luôn đi đầu, cũng không cần biết quá nhiều, há mồm đã nói ra, “Tôi mặc kệ anh là ai, lấy con gái tôi thì sính lễ là 188888, một phân không thể thiếu!”
“Sính lễ?” Chung Soái nhìn Tiếu Tử Hàm hiểu, dịu dàng ở trong tròng mắt đen âm thầm lưu chuyển, “Em không muốn anh đưa, cho nên bà ta đánh em đúng không?”
Tiếu Tử Hàm gật đầu cam chịu.
“Bà xã, cám ơn em!” Anh khẽ hôn lên thái dương cô, sau đó híp mắt nhìn chằm chằm mẹ vợ, từng chữ từng câu trần thuật, “Vốn dĩ, nếu bà khách khí một chút, đừng bảo là 18 vạn, cho dù 88 vạn tôi cũng sẽ cho bà. Nhưng bà đánh người của tôi, thì vĩnh viễn đừng mong ở chỗ này lấy của tôi được nửa xu!”
“Hiện tại, bà có hai con đường, hoặc là tôi ném bà đi ra ngoài, hoặc là bà tự mình đi!”
Mẹ Tiếu bị vẻ mặt lạnh lẽo nguy hiểm của anh làm sợ đến cả người run rẩy, nhưng bà là người đàn bà chanh chua, lại vô lại, đầu năm nay làm quan đều sợ vô lại, bà không tin Chung Soái một người ngoại tỉnh dám làm gì với bà, vì vậy hạ quyết tâm, kéo ra cửa chính, đặt mông ngồi ở cửa vừa khóc lại gào thét, “Đánh chết người rồi, mau đến xem a, quân cảnh đánh mẹ vợ a. . . . . .”
Chỗ Tiếu Tử Hàm ở là nhà trọ độc thân, lầu một có 7 gia đình, vào lúc này lại chính là giờ cơm, nghe được kêu gào rối rít nhô đầu ra, Ngô Mỹ Phấn vừa nhìn có người xem, biểu diễn càng ra sức, còn lấy điện thoại di động ra gọi cho ba Tiếu, “Ông mau lại đây đi, tôi bị hai súc sinh này đánh chết rồi, hu hu. . . . . .”
Tiếu Tử Hàm vừa nhìn mẹ mình vừa ăn cướp vừa la làng, tức giận tới mức không thở nổi. Cô đẩy Chung Soái ra, vọt tới cửa, chỉ vào bà nói, “Ai đánh bà? Bà không phải được nói lung tung. Bà muốn khóc đi ra ngoài khóc, đừng ở chỗ tôi diễn trò!”
Nhưng Ngô Mỹ Phấn căn bản không để ý tới cô, tiếp tục khóc lớn, “Ai nha, số tôi thật khổ mà, bết bao khổ cực mới nuôi lớn con gái. . . . . .”
Cảm giác vô lực mãnh liệt tràn đầy Tiếu Tử Hàm, cô nhìn càng đám người trên hàng hiên càng lúc càng nhiều, nhìn lại một chút mẹ mình đang than vãn kể khổ, đột nhiên bật cười, thì ra là thời điểm người bi ai nhất không phải khóc, mà là cười, cười sự bất lực của mình, cười số mạng đối cô trêu cợt.
Chung Soái nhìn biểu tình cô nản lòng thoái chí, vội ôm chầm cô nhẹ dụ dỗ, “Em lên lầu đi, nơi này để anh xử lý.”
Cô lắc đầu một cái, mang theo tiếng khóc nức nở nói, “Thôi, Chung Soái, chúng ta cho bà ta đi, coi như bà ta bán đứt quan hệ giữa em và bà ta, em không muốn cùng bà náo loạn. . . . . .”
“Suỵt!” Chung Soái đưa ngón tay lên môi của cô, êm ái nói, “Anh nói rồi, ai cũng không thể tổn thương em, nơi này có anh. Em yên tâm, anh biết làm gì! Em trước đi trên lầu xem tivi, có được hay không?”
Tiếu Tử Hàm ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt anh tự tin kiên định, hắn có một lồng ngực rộng lớn để cho cô dựa, hắn có một trái tim thành thục kiên cường, còn có khí phách như lời Vi Vi nói, giao mình cho anh, còn có cái gì không yên lòng? Lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác an toàn mà Vi Vi thường nói.
Cô gật đầu một cái, liếc mắt một cái thấy mẹ mình vẫn còn gào thét, quay người đi lên lầu, đem TV mở thật lớn, đem lầu dưới tất cả giao cho người đàn ông của cô.
Mẹ Tiếu liếc lên thấy con gái tránh đi, liền bắt đầu thút tha thút thít theo cô hàng xóm tự thuật năm đó nuôi lớn Tiếu Tử Hàm như thế nào, cho cô đi học như thế nào, người nghe được không ít thiện cảm cũng lòng chua xót không dứt, rối rít chỉ trích Tiếu Tử Hàm không nên vong ân phụ nghĩa.
Chung Soái nhìn Tiếu Tử Hàm lên lầu, mới lấy ra điện thoại di động của cô đến ban công gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó ra ngoài hướng về phía mẹ Tiếu nói, “Bà nói chúng tôi đánh bà, tôi đã báo cảnh sát thay bà. Mặt khác tôi cũng liên lạc bên đài truyền hình, bà ở nơi này khóc lóc kể lể những người nghe ít, lên tivi khóc, khiến toàn bộ người của thành phố C cũng biết bà làm chuyện tốt .”
Mẹ Tiếu vừa nhìn con rể hoàn toàn không sợ chuyện nháo lớn, trong lòng bắt đầu hoang mang, nhưng ngoài miệng vẫn là sống chết nói, “Tốt, tôi cũng muốn tất cả mọi người để ý, anh ỷ là đoàn trưởng liền đánh mẹ vợ là tôi đây, rốt cuộc có đúng hay không, đây là lễ phép của quân nhân sao?”
Chung Soái lạnh lùng cười một tiếng, nhẹ nhàng chậm chạp nói, “Bà tiết kiệm một chút nước miếng đi, đợi lát nữa hướng về phía ống kính nói!”
Cảnh sát cùng ký giả đài truyền hình trước sau chạy tới, còn không đợi Chung Soái mở miệng, Mẹ Tiếu liền lôi kéo bọn họ bắt đầu khóc lóc kể lể, lão cảnh sát thấy là gia đình tranh cãi, liền khuyên Ngô Mỹ Phấn, “Chị ah, thanh quan khó xử chuyện nhà, có chuyện gì từ từ mà nói, vừa khóc lại náo như thế làm gì?”
Ngô Mỹ Phấn vừa nghe cũng không vui long, rồi la hét, “Bọn họ đánh tôi, tôi muốn đi kiểm tra!”
Lão cảnh sát là người có kinh nghiệm, nhìn một cái cũng biết, mẹ vợ này tám phần không phải hiền lành, ai đánh ai còn không biết được. Vì vậy nhẹ giọng nói, “Chị muốn kiểm tra cũng được, trước cùng chúng tôi đi đồn công an lập hồ sơ, chị đừng ở chỗ này náo, ảnh hưởng lớn đến người ta nghỉ ngơi!”
Ngô Mỹ Phấn thấy thái độ cảnh sát không tốt, liền lôi kéo ký giả đài truyền hình bắt đầu khóc lóc kể lể, “Đồng chí ký giả. . . . . .”
Đang nói đến một nửa, cửa thang máy chợt mở ra, ba Tiếu cùng hai người phụ nữ bước nhanh đi ra, mắt lão thái thái mới vừa lướt qua Ngô Mỹ Phấn, liền bước một bước dài xông lên, kéo Ngô Mỹ Phấn vẫn còn ở đó bô bô qua phía mình, giáng một cái tát lên mặt bà.
“Chát!” Tiếng vang vừa nghe cũng biết dụng hết toàn lực, Ngô Mỹ Phấn bị làm cho lung lay xuống.