Đọc truyện Kết Hôn Đi – Chương 14
Vốn được vỗ thật sự thoải mái Lý Nguyên Nguyên lập tức dựng tóc gáy, Lục Huy anh giỏi lắm, nhiều tình sử như vậy.
“Cô ấy là một giáo viên, tính tình rất ôn hòa.” Lục Huy dường như không phát hiện Lý Nguyên Nguyên có biến hóa, tiếp tục nói: “Quen hai tháng, vốn rất tốt. Nhưng lúc ấy có cơ hội đi học tập ở học viện quân sự Israel, anh ra sức tranh thủ. Phải đi hai năm, hơn nữa có nguy hiểm. Người ta không thể chờ anh, cho nên liền thất bại.” Lục Huy đối mặt Lý Nguyên Nguyên, “Phần sau em hẳn đều rõ ràng, hai năm rưỡi trước ở chiến khu nước ngoài, sau khi về nước ở biên giới quét bọn buôn lậu, có thể sống đã không tệ rồi. Khác đều không có.” Nói đến đây, Lục Huy thuận tay ôm Lý Nguyên Nguyên vào lòng, Lý Nguyên Nguyên đang cảm động vì “còn sống đã không tệ” liền không chút giãy dụa đã bị ôm.
Lục Huy ở đỉnh đầu Lý Nguyên Nguyên cười trộm.
Lý Nguyên Nguyên thấy Lục Huy đối với cô thẳng thắn thành khẩn như vậy, cũng mở miệng nói ra tình sử của mình: “Kỳ thật, sau đó em cũng có một đối tượng.”
“Cái gì?” Lục Huy hơi cứng người, cô không phải Lý Mạc Sầu sao? Anh buông cô ra, chờ.
Lý Nguyên Nguyên không thoải mái lắm, nhưng cảm thấy hẳn là nên thẳng thắn với Lục Huy: “Sau khi chia tay Mông Khoa, em thương tâm một thời gian. Khi đó có một liên trưởng vẫn quan tâm em, an ủi em, anh ấy sau khi chuyển nghề vẫn rất tốt với em. Em thực cảm động, liền tiếp nhận anh ta. Nhưng hai người quen nhau chưa tới một tháng, em trai em liền sinh bệnh, bác sĩ nói là bệnh máu trắng, hàng tháng phải tốn mấy vạn để bảo mệnh. Anh ta biết, liền đưa hai ngàn đồng cho em.” Nói đến đây Lý Nguyên Nguyên thở dài, “Em rất cảm kích anh ta đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hơn nữa ngày hôm sau nghe tin, bác sĩ nói em trai của em chỉ chẩn lầm. Em lúc ấy thật cao hứng đi tìm anh ta, kết quả em còn chưa mở miệng anh đã nói về sau em đừng tìm anh ta nữa.” Lý Nguyên Nguyên trầm mặt không nói tiếp.
Lục Huy không biết nên cao hứng hay là nên khổ sở, tên nhóc kia cũng quá bội bạc! Anh nghĩ. Sau đó cười hắc hắc: ” Nguyên Nguyên, đây chỉ có thể nói lên một việc.”
“Cái gì?”
“Em là ông trời để lại cho anh.” Lục Huy cười.
Lý Nguyên Nguyên nghe xong lập tức đỏ mặt.
“Nguyên Nguyên.” Nhẹ giọng kêu.
“Hở?” Nhẹ giọng đáp.
“Chúng ta đùa một chút, em yêu?”
“. . .”
Chuyện đã qua một giai đoạn, Lý Nguyên Nguyên yêu đương ngọt ngào, tâm hoa nộ phóng, vạn hoa cùng nở. Khuôn mặt vốn xinh đẹp càng chói lọi, ngay cả các cô nương trong liên đội cũng giống như biến đẹp —– cảm giác Lý Nguyên Nguyên.
Bước vào đại diễn tập, Lý Nguyên Nguyên và Lục Huy đều toàn thân tâm vùi đầu vào đó. Đội hai người tăng cường cùng khu vực đối phương câu thông, căn cứ sở trường bản thân cùng một ít ý tưởng thích hợp, bàn bạc lập ra phương pháp huấn luyện tổng hợp hữu hiệu sát với thực tế. Theo kế hoạch thuận lợi tiến hành hợp tác với khu vực khác.
Một tháng đại diễn tập rốt cục bắt đầu.
Lý Nguyên Nguyên và Lục Huy cùng chung chiến trường, bọn họ cùng tác chiến, liên tiếp được thành tích. Mỗi khi gặp nhau trên chiến trường, không cần nói lời nào chỉ một ánh mắt, đều có thể làm đối phương an lòng. Anh (cô) là người yêu của cô (anh), cũng là chiến hữu quen thuộc nhất đáng tin cậy nhất, có lẽ đủ sức mạnh, lúc chiến đấu cảm giác cả người tràn ngập sức mạnh cùng dũng khí, ý nghĩ cũng phi thường sinh động. Cuối cùng đội của hai người đạt được thắng lợi cuối cùng. Hai người vì biểu hiện vượt trội trong chiến đấu, cũng vì góp phần quan trọng trong thắng lợi cuối cùng, nên đã đạt được ba công huân tập thể và cá nhân. Hơn nữa đội của Lục Huy đáng vô cùng tuyệt, được viết vào giáo án như trận đánh mẫu kinh điển. Tất cả mọi người vui sướng, còn có tin đồn nói Lục Huy sắp thăng quan.
Lý Nguyên Nguyên vui vẻ vô cùng, người khác muốn gả cho người có tiềm lực, hiện tại Lục Huy rõ ràng là người hoàng kim đây! Lý Nguyên Nguyên đắc ý cười, thấy răng không thấy mắt.
Nhưng mà một ý niệm hiện lên trong đầu, Lý Nguyên Nguyên mạnh mẽ phát hiện một chuyện thực nghiêm trọng: Lục Huy còn chưa cầu hôn cô! Ngay cả ý muốn kết hôn cũng không biểu hiện. Vấn đề này rất lớn. . . .
Vậy không được, kim cương vương lão ngũ mình thật vất vả mới tìm được, quyết không thể mới kéo đi khắp thế giới khoe khoang, sau đó bị người khác câu đi. Cô phải nghĩ cách nhanh chóng vây thành giam Lục Huy vào.
Vì chuyện này, Lý Nguyên Nguyên phát sầu, làm sao bây giờ đây?
Phương án một: nói với Lục Huy: “Lục Huy, chúng ta kết hôn đi.” ——- phủ quyết, Lý Nguyên Nguyên không phải người chủ động như vậy.
Phương án hai: viết trên mặt Lục Huy: người này đã có chủ! ———- phủ quyết, tính khả thi không cao.
Phương án ba: uốn éo uốn éo: “Lục Huy, lần trước không phải anh muốn xem nơi đó của người ta một chút sao, hiện tại. . .” —— phủ quyết! ! !
Lý Nguyên Nguyên sầu a sầu, càng khiến cô phát cuồng là, quân bộ tổ chức liên hoan, tất cả mọi người đều tham gia. Sao những người đó đều mang con gái em gái đến là quen với chứ? Sao nữ quân y kia lại hỏi thăm vết thương của Lục Huy? Nữ binh của thoại vụ không có việc gì xoay quanh Lục Huy của chúng tôi làm gì? Nữ phi công kia muốn cùng Lục Huy thảo luận phối hợp với không binh? Làm gì chứ hả? Coi Lý Nguyên Nguyên cô không tồn tại sao?
Cô cùng Lục Huy oán giận, Lục Huy còn cười cô: “A, ghen à?” Sau đó cười đến thực đáng đánh đòn!
Xem ra muốn đàn ông không phát tán mùi giống đực là không được, bảo anh phát tán mùi giống đực sau đó bị ong mật vây quanh vẫn không tự mãn cũng không thực tế. Nhưng mình không có thời gian mỗi ngày ở bên người anh đánh ruồi bọ, hơn nữa cũng đánh không chết a; làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Lý Nguyên Nguyên nôn nóng một trận, tĩnh tâm lại, phát huy đầy đủ tinh thần bất khả chiến thắng của một chiến sĩ nhân dân giải phóng quân vĩ đại, cô ở trong lòng định ra một mục tiêu: Lục Huy, em nhất định phải bắt anh theo em, kết hôn!
Cơ hội không đâu không có. Cho nên, Lý Khả liên trưởng sẽ kết hôn.
Lý Nguyên Nguyên không được tự nhiên đến văn phòng liên trưởng tìm Lý Khả,
“Liên trưởng.” Cô kêu có chút do dự.
“Chuyện gì?” Lý Khả cô dâu đợi gả này tâm tình thực không tệ, trên mặt hơi vàng có một chút đỏ ửng. Núi Thiên Phong này bốn phía cây cối xanh tốt, khí hậu ôn hòa, là nơi nghỉ dưỡng tự nhiên. Nữ binh ở đây ai cũng xinh đẹp, ngay cả Lý Khả người mà tiểu nữ binh cho rằng là người đẹp hết thời cũng vẫn còn phong vận, thoạt nhìn cùng con gái hai tám hai chín ở bên ngoài không khác gì nhau, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc chút thôi. Hiện tại muốn kết hôn, nghiêm túc cũng không thấy, tự nhiên càng phát ra mê người.
Lý Nguyên Nguyên nhìn nhìn Lý Khả, trong lòng ít nhiều có chút vui mừng, đáy lòng cô vẫn hi vọng liên trưởng mình tôn kính được tốt.
“Liên trưởng, chị tuyển phụ dâu chưa?” Lý Nguyên Nguyên hỏi.
“Còn chưa, như thế nào? Em muốn làm?” Lý Khả liếc cô một cái.
“Đương nhiên!” Lý Nguyên Nguyên thẳng thắt lưng.
“Duyệt!”
Lý Nguyên Nguyên cười cười, lại do dự thưa dạ nói: “. . . Liên trưởng.”
“Hở?”
“Chúng ta làm một hôn lễ quần phương ủng mẫu đơn thế nào?”
. . . .
Ngày đó, Lý Nguyên Nguyên ở trong văn phòng liên trưởng thật lâu, sau lại còn kéo Kỷ Mẫn vào thì thầm nửa ngày.