Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 7: Mùa đông cô đơn


Đọc truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng – Chương 7: Mùa đông cô đơn

Nhớ mùa đông của Bắc Kinh, rợp trời tuyết bay, phủ trắng từng ô cửa sổ, lấy ngón tay vẽ lên cửa kính một hình đầu lợn đáng yêu hoặc một chú chuột dễ thương, rồi lại thở dài thườn thượt, nhìn chúng mờ dần đi từng chút một rồi biến mất không còn dấu vết. Sau đó nhìn qua những vệt trong suốt trên ô cửa, đưa mắt nhìn xa xa, cả thành phố ngập trong tuyết trắng xóa, một cảm giác thuần khiết và dễ chịu như vậy không thể có ở một nơi xa xôi như Thâm Quyến này.

Mùa đông của Thâm Quyến là mùa hanh khô, không khí bức bối, ngột ngạt, còn cả bầu trời ảm đạm thênh thang. Tiết trời thay đổi không mấy rõ ràng khiến cho người ta lạc hướng trong thời gi¬an của chính mình, để rồi bất giác, thời gi¬an ban ngày trôi qua thật nhanh như cơn gió thoảng.

Mặt trăng lơ lửng giữa bầu trời, mặc dù có các vì sao làm bạn nhưng vẫn luôn cô đơn. Con người sống trên đời, nếu không có người tri kỉ đồng hành, e khó mà tránh khỏi cô độc.

Hứa Trác Nghiên thu mình trong phòng ngủ, cuộn chặt lấy tấm chăn, ôm một cái gối sưởi ấm áp, thầm nghĩ như kiểu tự nhạo báng mình: kể cũng giống như bà đẻ đang ở cữ. Haizz, dạ dày đau quá, bệnh cũ lại tái phát rồi. Ở Thâm Quyến đã hai tháng nay, bận tới quay mòng mòng, chẳng thể ăn uống đúng giờ giấc, dạ dày của cô bắt đầu đình công, các cơn đau co giật xuất hiện từng cơn. Hứa Trác Nghiên buộc phải đến bệnh viện, nằm truyền nước mất hai tiếng đồng hồ mới hồi phục lại ý thức.

Về đến nhà, cô vùi đầu vào chăn, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon lành.

Tuy nhiên, muốn nhàn rỗi dù chỉ trong khoảnh khắc cũng là điều không thể. Tết đến, phải gửi tin nhắn chúc Tết đến khách hàng.

Ấn bàn phím điện thoại đến mỏi tay mới nhớ ra không biết có nên nhắn tin chúc mừng cho lũ bạn ở Bắc Kinh không?

Vì muốn cắt đứt liên lạc triệt để, vừa đến Thâm Quyến là cô đổi ngay số điện thoại bản địa, lúc này cô đột nhiên có một ý muốn, đó là lắp cái sim cũ vào trong máy, chỉ có điều vừa nghĩ đến cái tên và nội dung những tin nhắn trong đó thôi, cô lại bắt đâu do dự.

Phan Hạo Nho, hơn hai tháng rồi, tại sao vẫn không thể quên nhỉ?

Cô lắc mạnh đầu.

“Chị Nghiên ơi!”

Là Trần Hiểu Dĩnh, giờ cô ấy đã trở thành trợ lí thân cận của Hứa Trác Nghiên, không chỉ có thể giúp cô xử lí rất nhiều công việc ở công ty, hơn nữa Hứa Trác Nghiên vì thương Trần Hiểu Dĩnh cũng một thân một mình nên đã bảo cô ấy chuyển đến ở chung trong căn chung cư mà Liêu Vĩnh Hồng thuê cho mình.


“Vào đi!”

Trần Hiểu Dĩnh bê một bát mì vằn thắn nóng hổi vào: “Hôm qua vất vả cả ngày, đêm qua lại phải đi chuyền dịch, chị mau ăn đi cho nóng!”

Hứa Trác Nghiên đỡ lấy cái bát, hơi nóng từ trong bát phả vào mặt cô, một cảm giác ấm áp tràn vào trong tim.

“Chị Nghiên, sao Tết đến mà chị không về nhà?”, Trần Hiểu Dĩnh nhìn cô, thở dài nói: “Em một thân một mình, mẹ em đã tái giá, hai cha con sống dựa dẫm vào nhau, nay bố em mất rồi, em chẳng còn nơi nương tựa, cũng chẳng có nhà để về, còn chị thì sao?”

“Chị á?”, Hứa Trác Nghiên nhấp một ngụm canh nóng: “Bận thế này, trong một thời gi¬an ngắn mà mở bao nhiêu cửa hàng, show-room, làm gì có thời gi¬an mà nghĩ đến chuyện khác! Hơn nữa nhân viên hướng dẫn mua hàng với nhân viên nghiệp vụ đều chỉ được nghỉ có ba ngày, sao chị có thể về nhà được chứ?”

“Chị Nghiên, em cứ nghĩ những người phụ nữ quyền lực ai cũng rất mạnh mẽ, thật không ngờ chị…”, Trần Hiểu Dĩnh thè lưỡi, cảm giác như mình vừa lỡ miệng.

“Sao thế? Chị không mạnh mẽ, chị nhu nhược à?”, Hứa Trác Nghiên cười như mếu: “Em chưa nhìn thấy chị bê từng thùng hàng cùng với nhân viên chuyển hàng hay sao, mới đó mà đã quên rồi à?”

“Ha ha, vẻ ngoài chị mạnh mẽ nhưng thực ra nội tâm lại rất mềm yếu, một cô gái nhỏ khát khao được người khác bảo vệ!”, Trần Hiểu Dĩnh nói như thể hiểu biết lắm.

“Cái gì cơ?”, Hứa Trác Nghiên ăn miếng mì vằn thắn cuối cùng: “Dễ chịu thật! Đây là bữa ăn ngon nhất của chị kể từ sau khi đến Thâm Quyến đấy. Cảm ơn em!”

“Chị nói gì vậy, em được ở trong một chung cư tiện nghi như thế này, có được thu nhập ổn định như hiện nay, chị nói xem, có phải ngày ngày em đều phải nói cảm ơn liên tục với chị không?”. Trần Hiểu Dĩnh giờ như đã biến thành một người khác hẳn, nhiệt tình, cởi mở, hoạt bát và tích cực. Điểm này của Trần Hiểu Dĩnh khiến cho Hứa Trác Nghiên tự nhận mình không bằng.

Đêm đã buông xuống, Hứa Trác Nghiên nằm trằn trọc trên giường không sao ngủ được, nhớ đến chuyện ban sáng hôm qua, cơn tức ở đâu lại ập đến.

Trước Tết, cô đã đặc biệt dặn dò quản lý nghiệp vụ gi¬ao đầy đủ hàng cho hệ thống cửa hàng của Hải Vương Thần Huy, chỉ sợ hết hàng ngay trong kì nghỉ Tết. Thế mà ngày cuối cùng trước dịp Tết, đáng lẽ ra ăn xong cơm tất niên ban trưa là được nghỉ, thế mà giám đốc thu mua của Hải Vương đột ngột gọi điện đến, nói hết hàng, yêu cầu phải bổ sung hàng toàn diện. Hứa Trác Nghiên xem lại đơn hàng, tổng cộng hơn hai mươi thùng, thế mà lái xe đưa hàng đã nghỉ sớm để về quê rồi. Nhiều hàng như thế này không thể thuê xe chuyển đi được, mà Hải Vương lại yêu cầu phải gi¬ao hàng vào trước hai giờ chiều.


Trong lúc cấp bách chẳn¬ng còn cách nào khác, Hứa Trác Nghiên đành phải chộp lấy chìa khóa xe, dẫn theo giám đốc nghiệp vụ Đỗ Gi¬ang và Trần Hiểu Dĩnh đi chuyển hàng lên xe. Những kiểu xe chở hàng thế này Hứa Trác Nghiên chưa lái bao giờ. Bản thân cô lúc đi học lái xe chỉ tập lái những chiếc xe hơi loại nhỏ, chính là lái chiếc BMW của chị họ. Thế mà bây giờ cô dám lái cả xe tải, bản thân cô cảm thấy vô cùng kích thích và gay cấn. Nơi này là Thâm Quyến, không phải là Bắc Kinh, trên đường vành đai sẽ không bị tắc nghẽn khủng khiếp như một bãi đỗ xe giống với Bắc Kinh. Cô liên tục tự cổ vũ bản thân.

“Phó giám đốc Hứa, hay là chúng ta gọi mấy nhân viên nghiệp vụ đến, thuê thêm vài cái xe, chia nhau gi¬ao hàng đi!”. Giám đốc nghiệp vụ Đỗ Gi¬ang là một thanh niên Tứ Xuyên có dáng người thư sinh, nhìn thấy Hứa Trác Nghiên khởi động xe hai lấn đều bị tắt máy, trong lòng liền phấp phỏng bất an.

“Không sao, tôi sẽ lái chậm một chút! Hải Vương là khách hàng lớn, không thể đắc tội với họ được, với lại đây cũng là một bài học cho anh, những nhiệm vụ mà tôi đã gi¬ao phó đừng có mà “Cắt giảm” như thế, khách hàng không hiểu, cũng không chuyên nghiệp nên mới phải thuyết phục họ, nếu không cuối cùng bên chịu khổ, chịu thiệt vẫn là chúng ta thôi!”

“Dạ, tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ nhớ kĩ!”, Đỗ Gi¬ang gật đầu lia lịa.

Đường phố Thâm Quyến ngày Tết khá yên ắng, xe ít, người vắng. Mặc dù là vậy trán Hứa Trác Nghiên vẫn lấm tấm mồ hôi, vô cùng căng thẳng, cô có cảm giác như bàn chân đạp ga của mình đang run lên bần bật.

Nhưng đến chỗ có đèn đỏ, Hứa Trác Nghiên đột nhiên phát hiện ra chiếc xe này không thể phanh tay, phanh chẳng ăn chút nào. Chân cô đè chặt vào phanh, giống như bị đóng đinh lên đó, không dám để xảy ra chút sai sót nào. Mà cái hệ thống đèn đỏ này lại xây dựng ở trên đường dốc, đúng là chơi khăm nhau mà!

Cô nhìn phía sau qua gương chiếu hậu, may mà chưa ngất ngay tại chỗ: ngay sát phía sau có một chiếc Vol¬vo S80. Trong đầu cô hiện lên hàng loạt cảnh tượng: chiếc xe tải này nếu có hỏng, có va chạm thì Liêu Vĩnh Hồng chắc sẽ không bắt cô phải đền bù. Nhưng cái S80 kia thì sao?

Chẳng thể nghĩ ngợi được gì nhiều, đèn vàng vứa lóe lên, đèn xanh bật sáng, những chiếc xe trước mặt đang khởi động, Hứa Trác Nghiên vội vàng đạp ga, cô nghĩ rằng hành động của mình rất liên quan, nhưng kết quả khiến cho cô sụp đổ: xe bị tắt máy. Trong lúc luống cuống chân tay, chiếc xe đã trượt về phía sau khoảng năm mươi cen¬timet, chỉ cách chiếc S80 đúng ba mươi cen¬timet.

“Chị Nghiên, đừng cuống!”, Trần Hiểu Dĩnh lên tiếng trấn an Hứa Trác Nghiên.

Lúc này mà bảo Hứa Trác Nghiên đừng cuống thì đúng là chẳng khác gì mằm mơ.

Khởi động máy lần thứ hai, vẫn là tắt máy, chỉ có điều đỡ hơn lần trước là lần này chiếc xe không bị trôi tuột đi. Người lái chiếc xe S80 phía sau hình như đã cảm thấy có điều gì bất ổn liền thò đầu ra ngoài cửa kính quan sát, vẻ mặt còn căng thẳng hơn cả cô.


Đỗ Gi¬ang do dự cả buổi, cuối cùng đành nói: “Phó giám đốc Hứa, hay là để tôi xuống, bảo xe đằng sau lùi lại một chút nhé!”

“Ok ok!”, Hứa Trác Nghiên lập tức đồng ý.

Đỗ Gi¬ang đẩy cửa xe ra, nhảy xuống khỏi xe, chạy ra đằng sau nói chuyện với lái xe chiếc S80, còn lấy tay chỉ chỏ vào chiếc xe trước mặt. Cũng may là lúc này, xe đứng đợi đèn đỏ trên đường không nhiều lắm. Chiếc S80 rất hợp tác, lùi lại sau, cách chiếc xe tải hơn ba mét, sau đó lái xe nheo nheo mắt mỉm cười, đến trước mặt Hứa Trác Nghiên nói: “Đừng cuống, để tôi lái qua giúp cô nhé!”

Toát mồ hôi hột. Hứa Trác Nghiên vội vàng xua tay: “Trừ phi anh giúp tôi lái đến tận đích, nếu không giờ chỉ cần xuống xe là tôi sẽ ngất ngay ra đấy, không bao giờ dám động vào cái xe này nữa đâu!”

“Vậy thì cô tự lái đi vậy!”. Người lái chiếc S80 là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, đứng bên cạnh nhìn Hứa Trác Nghiên: “Cô đừng căng thẳng, chẳng qua ban nãy là sợ xe bị trôi, sợ đâm vào xe tôi thôi mà. Giờ ổn cả rồi, an toàn rồi, cô có thể thả lỏng một chút, chắc chắn không thành vấn đề!”

Người tốt, đúng là người tốt!

Hứa Trác Nghiên nghiến răng, khởi động xe lần thứ ba. Thành công rồi!

Mừng quá, chỉ cần đi qua hết hai con đường nữa là đến kho của Hải Vương. Nhưng mà ông trời quả là “Tốt bụng”, bầu trời u ám nặng nề suốt cả ngày cuối cùng bắt đầu lộp độp đổ mưa, những giọt mưa to như hạt đậu ào ào đổ xuống: “Cần gạt nước, cần gạt nước ở đâu?”, Hứa Trác Nghiên la lên.

Đỗ Gi¬ang ngồi ở ghế lái phụ lần này tỏ vẻ rất đàn ông, dùng tay ấn cái nút gì đó trên vô lăng, cần gạt nước bắt đâu hoạt động. Nhưng chẳng mấy chốc, kính chắn gió ở trước mặt đã bị phủ một lớp hơi nước, tầm nhìn trước mặt càng ngày càng hạn chế, Hứa Trác Nghiên sợ phát khóc: “Điều hòa, tôi còn nhớ hướng dẫn viên đã nói khi trời mưa, nếu kính chắn gió của xe bị mờ hơi nước hãy bật điều hòa, bật điều hòa lên là không thành vấn đề gì! Điều hòa ở đâu?”, cô liếc mắt, căng thẳng nhìn cái vô lăng, câu hỏi này được đặt ra cho Đỗ Gi¬ang ngồi ở ghế bên cạnh.

Đỗ Gi¬ang hít một hơi thật sâu: “Cái này… tôi cũng không biết! Chuyện cái cần gạt nước là nhờ lần trước đi chuyển hàng với chú Trịnh tôi mới biết, còn điều hòa tôi chưa thấy chú ấy bật bao giờ!”

“Hả? Thế thì phải làm sao bây giờ?”. Hứa Trác Nghiên liền bật đèn trước lên, giờ chỉ còn cách lái thật chậm, đảm bảo để người khác nhìn thấy xe của mình, không đâm vào họ là may lắm rồi.

“Đỗ Gi¬ang, cầm lấy này!”, Trần Hiểu Dĩnh ngồi phía sau liền ném cho Đỗ Gi¬ang một túi giấy ăn: “Anh chỉ cần ngồi bên cạnh lau cửa kính là ổn thôi mà!”

“Đúng thế!”. Đỗ Gi¬ang cầm lấy túi giấy ăn, lau một nhát ở trên mặt kính, tầm nhìn trước mặt đột nhiên rõ ràng hơn nhiều, không chỉ Hứa Trác Nghiên mà cả ba người cùng thở phào nhẹ nhõm.


Cuối cùng thì chiếc xe cũng đến cổng lớn nhà kho của Hải Vương.

Theo chỉ thị của nhân viên bảo vệ, chiếc xe đỗ lại ở vị trí chỉ định. Hứa Trác Nghiên tắt máy, rút chìa khóa, mở cửa xe rồi nhảy phóc xuống. Cô dựa lưng vào cửa xe, một cảm giác quay cuồng đáng sợ!

Trần Hiểu Dĩnh và Đỗ Gi¬ang cũng xuống xe, Đỗ Gi¬ang cầm phiếu xuất hàng đi gặp cán bộ nhận hàng. Trần Hiểu Dĩnh bật ô, che mưa cho Hứa Trác Nghiên. Trong cơn mưa, Hứa Trác Nghiên cảm thấy cái lạnh như đang ngấm vào từng thớ thịt.

Đỗ Gi¬ang dẫn theo mấy người đến dỡ hàng. Tất cả hàng trên xe được chuyển đến tổ nhận hàng, sau đó chuyển đến trung tâm kiểm định chất lượng, kiểm tra bao bì, lô sản xuất và vỏ bọc ngoài, tất cả đều ok mới được đưa vào kho.

Trong lúc chuyển hàng, một chiếc Au¬di A8 lái vào sân kho, Lâm Khởi Phàm bước xuống xe.

Rõ ràng anh ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Hứa Trác Nghiên ở nơi này. Lâm Khởi Phàm đến gần, nhìn Hứa Trác Nghiên bằng ánh mắt thăm dò: “Sao thế? Sao ngay cả chuyện gi¬ao hàng mà phó giám đốc Hứa cũng phải đích thân ra tay à?”

Khuôn mặt trắng bệch, Hứa Trác Nghiên cố nhoẻn một nụ cười: “Chẳng còn cách nào khác, các anh là khách hàng lớn mà! Mười một giờ năm mươi phút chúng tôi bắt đâu ăn trưa, quý công ty vừa hạ lệnh một cái, chúng tôi đã lập tức chấp hành. Trên bàn ăn, tôi biết gọi ai đây? Chỉ có thể tự thân vận động và gọi theo hai trợ thủ chịu thương chịu khó lao đến đây thôi!”

Lâm Khởi Phàm nhìn Hứa Trác Nghiên, sau đó lại nhìn sang chiếc xe tải chở hàng đang nằm im lìm trên sân, vẻ mặt ngạc nhiên thấy rõ.

“Thế tổng giám đốc Lâm cũng thân chinh xuống kho kiểm tra trước tết đấy à?”. Hứa Trác Nghiên cảm thấy những lời nói ban nãy có vẻ hơi cứng nhắc, thế là đành khéo léo bổ sung.

Mặt anh ta lạnh tanh, móc từ trong túi xách ra mấy bao lì xì đỏ, tận tay trao cho nhân công của trung tâm kiểm định.

Hóa ra ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết, anh ta đến để phát bao lì xì.

Hứa Trác Nghiên cười thầm, chẳng phải gửi luôn vào thẻ là được hay sao? Sao phải đích thân phát tận tay cho từng nhân viên chứ, để người ta tỏ vẻ biết ơn đại ân đại đức của anh ta sao? Đúng là cách làm của một nhà doanh nghiệp nông dân!

Cô với Đỗ Gi¬ang và Trần Hiểu Dĩnh đứng từ xa quan sát bọn họ hàn huyên, nói chuyện xã gi¬ao với nhau. Các nhân viên cảm kích biểu thị thái độ quyết tâm, còn Lâm Khởi Phàm chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Lâm Khởi Phàm phát phong bao xong liền đi sang các phòng làm việc khác. Trong khi đó, những nhân viên được nhận lì xì ban nãy tỏ ra háo hức vô cùng, làm việc rất nhanh nhẹn. Lúc thùng hàng cuối cùng được kiểm định xong, vừa đúng là hai giờ chiều. Lúc này Hứa Trác Nghiên mới cảm thấy đói meo, cảm giác dạ dày mình đang co thắt từng cơn, khó mà chịu nổi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.