Đọc truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng – Chương 20: Cuộc gặp gỡ ảm đạm
Đi ra từ khu thương mại Thiên Hồng cổ kính nhất ở Thâm Quyến này, tâm trạng Đỗ Gi¬ang có hơi bực bội, không biết là bức xúc hay u uất.
Kì nghỉ lễ lao động chỉ có bảy ngày mà hình như có rất nhiều chuyện đã thay đổi. Đồng nghiệp Trần Hiểu Dĩnh hẹn anh ra ngoài gặp mặt, thẳng thắn nói với anh rằng hi vọng có thể vượt qua quan hệ đồng nghiệp với anh. Công bằng mà nói, Trần Hiểu Dĩnh là một cô gái hiền lành, chất phác, không chảnh như đại đa số các cô gái ở Thâm Quyến này. Cô tốt bụng, giỏi gi¬ang, không sợ khổ, không sợ mệt, giúp được anh rất nhiều việc. Nhưng nếu nói anh với bạn học Trương Mạn vì quen quá rồi nên chẳng có sức hút, không có khả năng tiến triển thì với Trần Hiểu Dĩnh lại càng không thể.
Trong lòng anh đã có một người, là cấp trên của anh, Hứa Trác Nghiên. Anh biết mình không có cơ hội, có là thằng ngốc cũng có thể nhận ra cô chính là mục tiêu của tổng giám đốc Hải Vương. Nghĩ đến đây, Đỗ Gi¬ang lại càng cảm thấy bực bội, anh đá mạnh một viên sỏi dưới đường, nhìn nó bắn ra xa, tâm trạng đỡ khó chịu hơn một chút. Thấy vậy anh liền đá thêm mấy hòn sỏi nữa, vừa đi vừa đá. Chợt cái cảm giác đuổi đánh nhau cùng lũ bạn hồi nhỏ chạy dọc theo đường sắt ở Trùng Khánh lại trỗi dậy trong lòng anh.
Anh hất mạnh chân, đá bay một hòn sỏi như một cầu thủ bóng đá, hòn sỏi biến mất trong không trung, sau đó nghe thấy một tiếng “Cạch”, chạm đất. Anh cũng không để tâm, tiếp tục cúi đầu bước đi, vừa đi vừa đá những viên sỏi bên đường. Sau đó, anh phát hiện ra một cảnh tượng.
Cô ta mặc một chiếc áo hở vai, quần sooc siêu ngắn màu xanh lam. Tháng năm ở Thâm Quyến, trời đã trở nên nóng nực, thế nhưng cô ta vẫn đi một đôi bốt cao cổ màu đen, trên đầu đội chiếc mũ rộng vành rất đáng yêu, trông có vẻ như khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Nhưng khuôn mặt vốn dĩ nên mang vẻ hồn nhiên, vui tươi của cô ta lại đang sầm sì như bầu trời bị phủ mây đen.
Hai tay cô ta khoanh trước ngực, đứng ngay trước mặt Đỗ Gi¬ang, trừng mắt nhìn rồi giơ ngón tay ra ngoắc ngoắc anh, sau đó hướng ánh nhìn của anh vào chiếc xe Toy¬ota nhỏ màu đỏ trước mặt.
Đỗ Gi¬ang nhìn cô ta, nói: “Kì quặc!”, rồi đi vòng qua cô ta.
“Hơ, gặp đúng phải thằng giả bộ đần à?”, cô gái kéo Đỗ Gi¬ang lại.
“Cô làm cái gì thế hả?”, Đỗ Gi¬ang dừng bước, cáu kỉnh hỏi.
“Này, tôi thấy anh dù gì cũng là đàn ông, sao dám làm không dám chịu thế?”, cô gái cao giọng mắng, những người đi qua liền vây lấy họ.
“Tôi làm sao?”. Đỗ Gi¬ang chẳng hiểu cô ta nói gì: “Cô cứ xinh đẹp là có quyền tùy tiện chắn đường người ta à?”
“Chắn đường người ta á? Tôi chắn đường anh đi á?”. Cô gái vươn tay ra, tức tối kéo Đỗ Gi¬ang đi đến phía đầu xe của mình, chỉ vào kính chắn gió: “Anh nhìn đi, mở to mắt ra mà nhìn!”
Đỗ Gi¬ang ngẩng đầu nhìn, thấy ở góc phải của kính chắn gió xuất hiện một vết nứt hình mạng nhện.
Đỗ Gi¬ang lúc đầu còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng vừa ngoảnh đầu lại nhìn cô gái đang tức điên lên kia mới sực nhớ ra, vội vàng nhìn xuống chân mình.
“Là do tôi à?”, anh thở gấp bất an, rụt rè hỏi. Anh biết giá của một cái kính chắn gió ít thì cũng phải ba đến năm trăm, nhiều thì phải hai nghìn, vì vậy người anh như nhũn ra.
“Đương nhiên rồi, không phải anh làm thì tôi tự đập chắc? Tôi có bị dở hơi không? Anh cũng rảnh rỗi thật đấy, không đi đường cho tử tế mà còn đá sỏi trên đường làm cái gì?”. Cô gái đó trợn mắt nhìn anh: “Nói đi, giờ anh tính sao?”
Lúc này Đỗ Gi¬ang đã bình tĩnh lại, nếu như là do mình gây họa, vậy thì mình đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm: “Tôi đền cô!”
“Ok, đưa đây!”. Cô gái chìa tay ra: “Sáu nghìn!”
“Sáu nghìn?”. Đỗ Gi¬ang trợn tròn mắt, mặc dù anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cháy túi vì đền tiền, nhưng mà sáu nghìn, một viên sỏi bé tí mà giá cắt cổ như thế ư?
“Tôi không lừa anh đâu, một cái kính chắn gió ở cửa hàng 4S [1] cũng có giá hơn ba nghìn, tôi dán thêm lớp chống xước nữa là hai nghìn tám, vì vậy đã thay kính là phải đi dán, mà tôi chỉ có lấy số chẵn thôi đấy, số lẻ còn lại coi như tôi gặp vận xui, tôi sẽ tự bỏ!”, cô gái nói vẻ rất có lí, hơn nữa còn tỏ vẻ rất hào phóng. Nhưng Đỗ Gi¬ang chẳng biết phải nói gì.
[1] Cửa hàng bao gồm các dịch vụ: Sale, Spare part, Ser¬vice, Sur¬vey.
Trước kì nghỉ lễ lao động, anh chỉ bớt lại có hai nghìn tệ tiền chi tiêu hàng tháng cho mình, còn lại toàn bộ tiền tích lũy đã gửi hết về quê, giờ tự nhiên mất hẳn sáu nghìn, anh thực sự không cướp đâu ra tiền.
Đỗ Gi¬ang chợt đỏ mặt, cúi đầu ngẫm nghĩ, móc danh thiếp từ trong túi ra, đưa cho cô gái: “Đây là danh thiếp của tôi, giờ tôi không có ngần ấy tiền, đành phải đợi đến cuối tháng có lương sẽ trả cho cô. Hơn nữa còn phải chia ra thành hai tháng!”
“Cái gì?”, cô gái trợn tròn mắt.
Đỗ Gi¬ang tưởng rằng cô ta không đồng ý, vội lấy một tấm thẻ, còn cả chứng minh thư trong ví ra: “Đây là thẻ lương của tôi, mật mã là 888888, trước lễ lao động tôi đã gửi hết tiền tiết kiệm về nhà rồi, số tiền còn lại chỉ đủ cho tôi làm sinh hoạt phí. Tôi đưa thẻ lương và chứng minh thư cho cô nhé, cô thấy sao?”
“Haizz, cái anh chàng này cũng thật là đáng thương, xúi quẩy thật đấy!”
“Đúng đấy, haizz, thôi cô à, cô lái xe xịn như thế, nếu cô có tiền thì đừng bắt người ta đền nữa, người ta đâu có cố ý?”
“Chuyện này đâu thể nói như vậy, ai bảo anh ta nhàn cư vi bất thiện chứ? Có tiền, cứ có tiền là phải chịu thiệt à?”
Hai người trong cuộc còn chưa giải quyết xong thì những người xung quanh đã bắt đầu bàn tán xôn xao, hình thành nên hai phái đối lập.
Cô gái nọ thấy Đỗ Gi¬ang mặt mày bối rối, lại thấy hết cả tức, liền nhận lấy chứng minh thư và thẻ ngân hàng của anh, rồi lôi điện thoại ra: “Đọc số điện thoại đi!”
“Hả?”
“Số điện thoại của anh!”
Cô gái ấn phím điện thoại, chẳng mấy chốc bản nhạc chuông “Trên mặt trăng” vang lên. Đỗ Gi¬ang vội vàng lấy điện thoại ra, ấn nút nghe: “A lô, a lô?”. Thói quen của những người làm nghề mar¬ket¬ing là cứ có điện thoại, bất kể là ai, phản ứng đầu tiên là nhấc máy đã. Nhưng a lô cả buổi mà không thấy trả lời, chỉ thấy cô gái trước mặt đang nhìn mình cười như mếu, Đỗ Gi¬ang liền thấy xấu hổ vô cùng, tần ngần cầm điện thoại chẳng biết phải làm thế nào, định nhét vào túi nhưng thấy cũng không ổn, lớ nga lớ ngớ buông tay xuống, điệu bộ như thể một đứa trẻ vì không làm bài tập nộp cho thầy giáo nên đang bị thầy phạt đứng vậy.
Cô gái xinh đẹp và thời trang nọ đã hết giận: “Thôi được rồi, tốt nhất anh nên đảm bảo đến lúc ấy tôi sẽ nhận được tiền, nếu không…”, cô gái bỏ lửng câu nói, tuy nhiên ánh mắt đã đủ nói rõ tất cả. Cô ta lên xe, lái xe phóng vọt đi.
Nhân vật chính đi rồi, đám người xung quanh cũng bắt đầu tản đi.
Đỗ Gi¬ang ngồi bệt xuống đường, nhìn những người bộ hành đi qua đi lại, trong lòng chợt nghĩ, tại sao mình lại đá viên sỏi đó nhỉ?
Bởi vì hoang mang.
Đá một viên sỏi, lực ở chân quyết định sức bay xa của viên sỏi, nhưng ai có thể nói cho mình biết đời người có thể phiêu bạt được bao lâu? Viên sỏi dưới chân luôn rất an phận, rất ngoan ngoãn sống cuộc sống của mình, nhưng nó chẳng biết rốt cuộc mình sẽ gặp phải người nào, sẽ bị đá bay đi đâu.
Nếu tưởng tượng đời người là một viên sỏi, vậy thì mỗi người sẽ có nơi chốn riêng. Một người lăn lộn ở thành phố phồn hoa này, có lẽ thực sự cần phải thường xuyên dừng lại, yên tĩnh suy nghĩ, nhìn lại cuộc sống của bản thân.
Lúc màn đêm buông xuống, thàng phố này lại chìm vào sự yên tĩnh. Đỗ Gi¬ang cứ đi bộ dọc từ đường Thâm Nam đến đường Phúc Điền. Lúc này anh đặc biệt muốn đến phố ẩm thực bên dưới công ty, vào ăn một suất cơm thập cẩm của cửa hàng Yoshi¬noya.
Bước vào tiệm đồ ăn nhanh, gọi một suất cơm thập cẩm, một cốc trà chanh, còn lấy thêm hai gói gừng sợi, kiếm một chỗ ngồi và ăn nhồm nhoàm. Đỗ Gi¬ang nghĩ: “Đây là bữa tối thịnh soạn nhất của mình trong vòng hai tháng tới, sau này ngày nào cũng phải cực kỳ tiết kiệm, bởi vì một hòn sỏi, một tấm kính chắn gió đó!”
“Chàng trai!”. Một cô trông béo béo tay bê một suất cơm gà đứng bên bàn, hỏi: “Cháu đi một mình à? Cô ngồi đây được không?”
Đỗ Gi¬ang gật đầu.
Cô béo ngồi xuống ghế đối diện Đỗ Gi¬ang, gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng, nhai nhồm nhoàm, ăn trông rất ngon lành. Cô béo ấy đang ăn nhồm nhoàm thì chợt ngây ra nhìn suất ăn của Đỗ Gi¬ang. Đỗ Gi¬ang còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy cô ta tức giận, tức tối bê suất cơm của mình ra quầy phục vụ, đặt lên bàn: “Các người làm ăn kiểu gì thế hả? Làm ăn sao mà đen tối thế?”
Nhân viên phục vụ ngây ra, một cô bán hàng rụt rè hỏi: “Thưa cô, cô sao thế? Cô không hài lòng với mùi vị món ăn ư?”
“Không hài lòng, quá là không hài lòng!”. Cô béo gắt lên, chỉ vào suất của mình, rồi lại chỉ vào suất của Đỗ Gi¬ang: “Cô nhìn đi, suất của cậu ta có đến sáu miếng thịt gà, sao suất của tôi chỉ có năm? Các người nói đi, chuyện này là thế nào? Các người là cửa hàng của Nhật hay là liên doanh với Nhật hả? Cho dù là liên doanh hay gì đi chăng nữa, làm ăn trên đất Trung Quốc này, muốn kiếm tiền của người Trung Quốc mà lòng dạ đen tối thế. Bản thân các người cũng là người Trung Quốc, tại sao lại cõng rắn cắn gà nhà như thế?”
Giọng nói của cô béo vừa to vừa vang, đương nhiên rất gây chú ý đối với các thực khách khác, thế là các thực khách ấy cũng bắt đầu đếm số miếng thịt gà trong suất của mình.
“Thưa cô, anh đó gọi cơm thập cẩm, còn của cô là cơm thịt gà, không giống nhau ạ!”, một chàng trai trực ban đến gần và giải thích.
“Cái gì, đấy là cái lí gì thế hả? Cơm gà mà lại ít thịt gà, vậy các người đừng gọi nó là cơm thịt gà nữa. Hơn nữa các người cũng nên công khai, nói cho mọi người biết trong cơm của các người có mấy miếng thịt gà, những món cơm nào có bao nhiêu miếng thịt gà. Chúng tôi có bị cắt cổ cũng cần phải minh bạch!”, cô béo vẫn chưa chịu buông tha.
Nhân viên trực ban bất lực, đành cầm suất của cô ta đi vào nhà bếp, gắp thêm mấy miếng thịt gà vào bát cô ta: “Thưa cô, cô ăn cơm cho xong đi, ăn xong có ý kiến gì thì nói với bọn cháu!”
Cô béo nọ bĩu môi, bê bát cơm về bàn, liếc mắt nhìn Đỗ Gi¬ang chẳng nói năng gì rồi vùi đầu ăn tiếp. Ngồi đối diện với cô ta, Đỗ Gi¬ang lại cảm thấy nuốt không trôi. Cô béo chẳng mấy chốc đã ăn hết, lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy đi ra trước quầy thanh toán. Đỗ Gi¬ang giật mình, tưởng rằng cô ta lại đi gọi một suất cơm gà nữa, nào ngờ cô ta lại hiền hòa, trịnh trọng chỉ bảo đám nhân viên kia, cái gì mà làm người phải trung thực, đừng có lòng tham, cuối cùng còn nói: “Tôi không phải vì muốn ăn thêm mấy miếng thịt gà của các người mà làm vậy, tôi chẳng qua chỉ làm gương cho mọi người học tập thôi!”, nói xong mới vui vẻ đi ra khỏi nhà hàng.
Đỗ Gi¬ang nhìn theo, đột nhiên cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều. Hóa ra phụ nữ đâu chỉ có những cô trí thức thanh lịch và tài năng như Liêu Vĩnh Hồng với Hứa Trác Nghiên, còn có những người tầm thường, tự cho mình là giỏi như thế này nữa. Người như thế này, nói cô ta là tầm thường cũng được mà ngu dốt cũng được, điều này không quan trọng, quan trọng là cô ta thật thà, cô ta dám đấu tranh cho cái mình muốn, không cần che đậy hay làm bộ làm tịch.
Đỗ Gi¬ang lại nghĩ, thực ra đời anh không được vận mệnh sắp đặt để trở thành một ông chủ lớn như tổng giám đốc Lâm của Hải Vương, nhưng có lẽ anh có thể giống như cô béo ban nãy, đấu tranh để giành lấy thứ mà mình muốn trong không gi¬an và môi trường có hạn này để thu hoạch những hạt giống niềm vui thuộc về mình như bao con người bình thường trên đời.