Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 138: Ai Hiểu Vợ Bằng Chồng


Bạn đang đọc Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối – Chương 138: Ai Hiểu Vợ Bằng Chồng


Cô chưa từng ăn trộm, cũng không cướp giật, bị người ta bắt quỳ gối, bị người ta tát, nhốt vào tầng hầm, bị đánh tới nỗi bầm tím khắp người là vì tuổi cô còn nhỏ và không có năng lực phản kháng, chứ không phải điều cô mong muốn.

Cô hầu hạ người nhà họ Đường như một đứa hầu gái, hèn mọn trước mặt người nhà họ Đường như một nô lệ, là bởi vì cô tri ân báo đáp, biết ơn ân đức của người nhà họ Đường, sẵn lòng báo đáp bọn họ, chứ không phải vì cô thực sự coi chính mình là nô lệ.

Sau khi chung sống trong khoảng thời gian này, Đường Dạ Khê mà anh biết là một người dũng cảm, kiên cường, lạc quan, tỏa nắng, tự trọng và yêu bản thân.

Cô gái này có quá nhiều điểm tỏa sáng trên người khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Nghĩ đến việc cô từng quỳ gối trước người khác, bị người ta tát vào mặt, bị quất roi vọt, hầu hạ người ta như hầu gái, anh sẽ chỉ cảm thấy đau lòng, không hề cảm thấy cô hèn mọn.

Nhưng rất rõ ràng, những người như Từ Tú Huỳnh không nghĩ như vậy.

Những người như Từ Tú Huỳnh nghĩ rằng vợ anh nhất định phải là một bông sen tuyết Thiên Sơn không nhiễm một hạt bụi, là một bông hoa mẫu đơn cao quý được nuôi dưỡng trong một gia đình phú quý, sinh ra để trở thành một người không bao giờ khuất phục trước người khác, được người khác hầu hạ, được người khác nhìn lên, không bị nhiễm một hạt bụi nào của thế gian.

Bọn họ lại không biết rằng để rèn luyện anh, bố anh đã ném anh vào một tổ chức hoạt động vì đất nước.

Trong tổ chức đó có những người với đủ mọi xuất thân, anh đã cùng với những người đó lăn lộn trên mặt đất bùn lầy, gặm bánh bao cứng như đá, ngủ trong hang động, đói đến đỏ cả mắt, thậm chí còn đào cả giun đất trong đất để ăn.

Anh đặt chân đến hàng chục thành phố, nói được mười mấy ngôn ngữ địa phương, thậm chí rất nhiều tiếng lóng chửi mắng ở nhiều nơi cũng nói được không ít.


Bản thân anh không phải là tác phẩm ưu tú không dính bụi trần gì, anh cũng sẽ không yêu cầu vợ của anh phải ngồi tít trên cao, tỏa sáng khắp người, không nhuốm bụi trần.

Tiêu chí chọn vợ của anh thực ra rất đơn giản, chỉ có một: nhìn thuận mắt.1
Thật trùng hợp, anh nhìn Đường Dạ Khê rất thuận mắt.

Cho dù cô có quỳ xuống, bị tát vào mặt, hầu hạ người ta như hầu gái, anh vẫn nhìn thuận mắt như cũ.

Chỉ về điểm này, Đường Dạ Khê đã có đủ tư cách làm vợ của anh.

Lỡ như một ngày nào đó sau này, hai người bọn họ thật sự phát sinh quan hệ, có lẽ anh thật sự sẽ chuẩn bị một đám cưới hoành tráng cho Đường Dạ Khê, làm chói mắt đám mắt chó nhìn người thấp này! Đường Lẫm Nhiên và Đường Du Nhiên đều có nhà ở Ôn Thành, vì vậy hai người bọn họ không sống ở nhà họ Ôn, gần đến thời gian thì liền tạm biệt rời đi.

Ngồi trên xe trở về biệt uyển của nhà họ Đường, cả người Từ Tú Huỳnh vẫn còn hoảng hốt.

Từ đầu đến cuối, bà ta vẫn không thể tin được rằng cô gái nhỏ bé hèn mọn, đáng thương, hở một tí là phạm lỗi, một lời không hợp sẽ bị tát bạt tai rồi phạt quỳ, hôm nay lại trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Cố.

“Sao lại thế được?” Bà ta lẩm bẩm vài câu, không khỏi quay đầu nhìn về phía Đường Du Nhiên: “Tại sao ông Cố lại đồng ý để Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê lĩnh giấy chứng nhận kết hôn chứ? Những gia đình như chúng ta đều phải để cho con trai họ cưới một con gái nhà quyền quý danh giá có xuất thân sạch sẽ, môn đăng hộ đối.

Gia đình giống như nhà họ Cố, sao lại…”

“Xuất thân của Khê Khê thì làm sao?” Đường Du Nhiên cau mày nhìn bà ta: “Khê Khê là con gái duy nhất của em gái và em rể tôi, là cô Cả của nhà họ Ôn.

Tuy rằng nhà họ Ôn không tôn quý bằng nhà họ Cố nhưng cũng là người giàu nhất Ôn Thành, nhà danh giá trăm năm.

Gả con gái ngẩng đầu, cưới vợ cúi đầu, cô cả của nhà họ Ôn sánh đôi với cậu cả của nhà họ Cố, dù có như thế nào cũng có thể xem như là môn đăng hộ đối đúng không?”1
“Không phải tôi nói nhà họ Ôn không xứng với nhà họ Cố, ý của tôi là… chẳng phải Khê Khê không được nhà họ Ôn nuôi dưỡng…” Từ Tú Huỳnh nói: “Khê Khê đã được coi là con gái của Đường Linh Lung hơn hai mươi năm nay.

Mẹ con Hình Bội Trân đã cư xử ti tiện với cô ta như thế nào, khẳng định ông đã biết một ít.

Cô ta bị mẹ con Hình Bội Trân tát, quỳ trước mặt mẹ con Hình Bội Trân, từng hầu hạ mẹ con Hình Bội Trân như một người hầu gái thấp kém nhất, người nhà của nhà họ Cố tôn quý như vậy, chẳng lẽ không chê cô ta…!hèn mọn sao?”
Vốn dĩ bà ta muốn nói là “bẩn”, nhưng dù sao Đường Dạ Khê cũng là cháu gái ruột của Đường Du Nhiên, bà ta sợ làm mất lòng Đường Du Nhiên nên đã thay đổi từ này.

“Tại sao bà có thể nghĩ như vậy?” Đường Du Nhiên kinh ngạc nhìn bà ta: “Lúc đó Khê Khê còn nhỏ tuổi, bị người ta bắt nạt là do nhân phẩm của mẹ con Hình Bội Trân không tốt, có liên quan gì đến nhân phẩm cao quý hay hèn hạ? Tôi thấy Khê Khê rất tốt, cách nói năng thanh lịch, cử chỉ cao quý.

Tôi nghe A Sách nói Cẩm Tiêu biết ơn Khê Khê đã cứu nó nên đã mời rất nhiều thầy dạy học cho Khê Khê, không chỉ võ thuật mà còn cầm kỳ thư họa, nghi thức xã giao, cưỡi ngựa, đánh golf, bida, thậm chí ngay cả cắm hoa cũng mời giáo viên chuyên nghiệp dạy cho Khê Khê.

A Sách nói, lúc Khê Khê bận rộn nhất, một ngày phải học tận sáu môn.

Khi đó A Sách còn cảm khái Khê Khê thông minh và học hỏi rất nhanh, cảm thán Khê Khê đầu thai vào sai nhà, nếu không nhất định sẽ trở thành kim chi ngọc diệp đứng đầu Dạ Đô…”

Nói đến đây, ông ấy không khỏi thở dài: “Bây giờ xem ra Khê Khê không đầu thai sai nhà, chỉ là vận mệnh hai mươi năm đầu không tốt, bị người ta đánh cắp mất vận mệnh tốt đẹp mà lẽ ra phải thuộc về con bé.

Bây giờ thì tốt rồi, chân tướng rõ ràng, ai về chỗ nấy, hiện giờ có Khê Khê có Minh Viễn và Thủy Tinh bảo vệ, lại có con trai với Cố Thời Mộ.

Vận phúc của con bé còn nằm ở phía sau đấy…”
Những lời nói tiếp theo đó của Đường Du Nhiên, Từ Tú Huỳnh đã không nghe rõ được nữa rồi.

Những suy nghĩ tràn ngập đầu bà ta đều là Từ Cẩm Điềm.

Bà ta là chị dâu của Đường Thủy Tinh, sao Đường Thủy Tinh lại có vận mệnh tốt như vậy.

Con gái ruột chưa nuôi dưỡng được vài ngày, khi tìm về thì đã trở thành mợ chủ nhà họ Cố.

Bây giờ nhà họ Ôn và nhà họ Cố thành quan hệ thông gia, nhà họ Ôn sau này sẽ như nước lên thì thuyền lên, tương lai của bốn người con trai của Ôn Minh Viễn cũng sẽ càng tươi sáng hơn.

Bà ta thì sao?
Bà ta cực khổ vất vả để nuôi nấng cháu gái của mình như con gái ruột, đánh Đường Dạ Khê một bạt tai lại bị Đường Dạ Khê đưa vào nhà tù!1
Vốn dĩ bà ta muốn để con gái bà ta kết hôn với Ôn Huyền Dương, làm cho mối quan hệ giữa nhà họ Ôn và gia đình bọn họ gần gũi hơn.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, đừng nói là Ôn Huyền Dương, cho dù là gia đình bình thường cũng sẽ không để con trai của mình kết hôn với một người phụ nữ được phóng thích sau khi mãn hạn tù.

Chờ khi Từ Cẩm Điềm ra tù, sẽ chỉ có mọi người chọn cô ta, cô ta hoàn toàn đừng mong gả được cho người trong sạch gì.


Nghĩ đến đây, bà ta cảm thấy nỗi buồn trào dâng, không kìm được nước mắt.

Nhìn thấy bà ta lại khóc, Đường Du Nhiên không khỏi nhíu mày: “Quên đi, bà đừng nghĩ lung tung nữa, đừng lo lắng hôm nay đã đắc tội Thủy Tinh và Khê Khê mà họ sẽ giận chó đánh mèo lên A Quyền và A Sách.

Thủy Tinh và Khê Khê đều là những người có hiểu biết, chỉ cần A Quyền và A Sách hiểu chuyện, Thủy Tinh và Khê Khê sẽ không giận chó đánh mèo lên bọn nó đâu.”
Ai hiểu vợ bằng chồng chứ.

Hai người đã chăn gối bên nhau hơn hai mươi năm.

Trong lòng Từ Tú Huỳnh đang suy nghĩ điều gì, Đường Du Nhiên đều biết rõ.

Chắc chắn Từ Tú Huỳnh đang suy nghĩ sai lệch, nhưng Đường Du Nhiên không cho rằng Từ Tú Huỳnh không thể tha thứ.

Trái tim của mỗi người đều thiên vị, Từ Cẩm Điềm do Từ Tú Huỳnh một tay nuôi nấng, nếu Từ Tú Huỳnh có thể không chút dao động với việc Từ Cẩm Điềm bị bắt vào tù thì mới thật đáng sợ.

Ông ấy cho phép Từ Tú Huỳnh được đau lòng, buồn bã, miễn là bà ta đừng làm ra những chuyện sai trái là được.

Ông ấy sẽ cùng các con trai khuyên nhủ Từ Tú Huỳnh.

Thời gian có thể thay đổi mọi thứ, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, Từ Tú Huỳnh nghĩ thoáng hơn thì tốt rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.