Bạn đang đọc Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối – Chương 114: Tàn Nhẫn Quá!
Ôn Minh Viễn nhìn cô ta thật sâu: “Con sẽ nghe lời bố chứ?”
Ôn An An nhìn ông, trong lòng lo lắng không yên.
Ôn Minh Viễn sẽ nói gì đây?
Ông sẽ nói giúp cô ta, phân xử cho cô ta, bắt Ôn Huyền An cưới cô ta ư?
Nếu là trước kia, Ôn An An tin chắc nhất định Ôn Minh Viễn sẽ đứng về phía cô ta.
Nhưng bây giờ cô ta không dám khẳng định.
Chỉ là việc đã đến nước này, cô ta không thể nói mình sẽ không nghe lời.
Ôn An An chỉ có thể gật đầu: “Con nghe bố!”
“Được.” Ôn Minh Viễn nói: “Nếu con bằng lòng nghe lời bố, vậy bây giờ lập tức mặc quần áo tử tế rồi rời khỏi nơi này.
Bố đưa con đến biệt thự ở vài ngày.
Chờ cho tâm trạng của con tốt hơn bố sẽ bảo anh cả đưa con về Dạ Đô, đi gặp bố ruột của con.”
Giọng nói của Ôn Minh Viễn không lớn nhưng đối với Ôn An An lại giống như sét đánh giữa trời quang.
Quá tàn nhẫn rồi!
Người bố tốt này của cô ta đúng là quá tàn nhẫn!
Ông chẳng những không bắt Ôn Huyền An chịu trách nhiệm với cô ta mà thậm chí còn muốn đưa cô ta đi, đưa cô ta về nhà họ Thái.
Cho dù cô ta không phải con gái ruột của ông, nhưng chẳng lẽ tình cảm cha con suốt hơn hai mươi năm nay đều là giả dối sao?
Sao ông có thể tuyệt tình đến vậy?
Ban đầu, sự hoảng loạn và tuyệt vọng trong mắt cô ta đều là giả vờ.
Nhưng bây nỗi tuyệt vọng và thống khổ lộ ra trong mắt của cô ta hoàn toàn chân thật.
Cô ta tựa như không quen biết Ôn Minh Viễn, nhìn ông với ánh mắt khó tin, nước mắt cũng rơi nhanh hơn:
“Bố, sao bố lại đối xử với con như vậy? Dù con không phải con gái ruột của bố thì cũng đã làm con gái của bố hơn hai mươi năm.
Chẳng lẽ bố không có một chút tình cảm nào với con ư? Sao bố có thể vứt bỏ con như vứt rác đi vậy? Rốt cuộc con đã làm sai điều gì chứ?”
Ôn Minh Viễn nhìn thẳng vào mắt Ôn An An, chậm rãi nói: “An An, có lẽ trước kia con chưa làm sai điều gì, nhưng hôm nay con sai rồi.
Con không nên gài bẫy Huyền An, xảy ra quan hệ với Huyền An, con làm như vậy khiến bố rất thất vọng về con.”
Ông luôn cho rằng Ôn An An vô tội.
Tuy ông quyết định đưa Ôn An An đi nhưng trong lòng ông vẫn rất áy náy với cô ta.
Thậm chí ông luôn nghĩ cứ đưa Ôn An An về nhà họ Thái trước, thu xếp ổn thỏa cho vợ mình và Đường Dạ Khê.
Chờ khi sóng gió qua đi, mọi chuyện lắng xuống, ông lại nghĩ cách đón Ôn An An về.
Biện pháp do con người nghĩ ra.
Bây giờ chuyện vừa mới bùng lên, tâm trạng của vợ ông và Đường Dạ Khê cũng khá kích động, làm việc sẽ dễ bị kích thích, không dễ xoa dịu quan hệ giữa hai người và Ôn An An.
Nhưng thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả.
Chờ khi vật đổi sao dời, tâm trạng của vợ ông và Đường Dạ Khê ổn định hơn, cuối cùng ông sẽ tìm được cách để vợ ông và Đường Dạ Khê chấp nhận Ôn An An.
Đến lúc đó ông có thể nuôi cả con gái ruột và con gái nuôi, một nhà sum họp.
Ông nghĩ thì rất hay nhưng thực tế lại thật trớ trêu.
Trong ấn tượng của ông, tuy Ôn An An hơi tùy hứng nhưng rất đơn thuần, một cô gái rất đáng yêu.
Ở trong mắt ông, mặc dù Ôn An An là con gái ruột của Đường Linh Lung nhưng tính tình hoàn toàn khác với Đường Linh Lung.1
Ôn An An là con gái do chính tay ông nuôi nấng dạy dỗ, chắc chắn cô ta hiền lành hiểu chuyện, khác hoàn toàn với Đường Linh Lung nham hiểm độc ác.
Nhưng bây giờ ông đã nghi ngờ.
Có lẽ thật sự là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, đứa con do chuột đẻ ra sẽ biết đào hang nhỉ?
Năm đó mẹ của Đường Linh Lung tính kế bố vợ ông.
Sau đó Đường Linh Lung mưu mô hại ông và vợ ông.
Bây giờ, Ôn An An lại gài bẫy cháu của ông.
Hơn hai mươi năm dạy dỗ làm gương của ông cũng không làm cho Ôn An An trở thành một cô gái hiền lành mạnh mẽ, tự mình cố gắng vươn lên.
Trong hoàn cảnh thuận lợi, trông cô ta dịu dàng dễ thương.
Nhưng một khi gặp phải tình cảnh khó khăn, sự nông cạn và ích kỷ trong xương cốt của cô ta lập tức bị kích thích lộ ra bên ngoài, hung ác đáng ghét như bà ngoại và mẹ ruột của cô ta vậy.
“Con không mà, bố, con không như thế!” Ôn An An khóc lóc, liên tục lắc đầu.
Cô ta không hiểu, kế hoạch của cô ta không có sơ hở gì mà.
Cô ta đâu có bỏ thuốc Ôn Huyền An.
Sau khi cô ta và Ôn Huyền An say rượu thì ôm nhau thuận theo tự nhiên mà.
Cô ta không cưỡng ép Ôn Huyền An, là Ôn Huyền An tự nguyện quan hệ với cô ta.
Hai người anh tình tôi nguyện, bọn họ dựa vào đâu mà cứ khăng khăng khẳng định là cô ta gài bẫy Ôn Huyền An?
Sự việc không giống với suy nghĩ của cô ta chút nào, ngay cả phản ứng của Ôn Huyền An cũng không giống những gì cô ta nghĩ.
Ôn An An không ngờ rằng Ôn Huyền An lại phản ứng nhanh như vậy, một mực khẳng định cô ta âm mưu hại anh ta.
Rõ ràng lúc đó hai người đều uống say, cô ta thăm dò ôm lấy Ôn Huyền An, thử hôn anh ta chút xíu.
Ôn Huyền An không hề chống cự, lập tức ôm lấy cô ta rồi đè cô ta lên giường.
Nhưng bây giờ Ôn Huyền An lại nhất quyết khẳng định rằng anh ta bị Ôn An An gài bẫy, tất cả những việc này đều do cô ta sắp đặt.
Anh ta chẳng những không chịu trách nhiệm mà còn nhìn cô ta với ánh mắt đầy thù hận, đã mất đi cưng chiều và thương yêu những ngày qua.
Việc này không giống với suy nghĩ của cô ta, không giống một tý nào.
Chuyện không nên theo hướng này.
Trong tưởng tượng của cô ta, Ôn Huyền An sẽ thất vọng, sẽ hối hận, sẽ đau khổ, nhưng nhất định anh ta sẽ chịu trách nhiệm với mình.
Tám người anh của cô ta, trừ anh tư Ôn Huyền Triệt ra thì Ôn Huyền An chính là người thương cô ta nhất.
Sự nuông chiều mà Ôn Huyền An dành cho cô ta, ngay cả ba người anh ruột là Ôn Huyền Dương, Ôn Huyền Cảnh và Ôn Huyền Trừng cũng không sánh bằng.
Ôn An An biết Ôn Huyền An yêu Thịnh Vũ Khanh, nhưng cô ta tự tin Ôn Huyền An cũng rất yêu mình.
Cô ta đẹp như vậy, không hề thua kém Thịnh Vũ Khanh.
Nếu hai người trời xui đất khiến xảy ra quan hệ, Ôn Huyền An lại yêu thương cô ta như thế, anh ta lấy đi sự trong trắng của cô ta, dù thất vọng phải bắt buộc chia tay với Thịnh Vũ Khanh nhưng chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với cô ta.
Chỉ là mọi chuyện lại theo chiều hướng khác hoàn toàn so với tưởng tượng của Ôn An An.
Ôn Huyền An chẳng những không chịu trách nhiệm với cô ta mà còn oán hận cô ta trong lòng.
Cô ta không hiểu, tại sao trái tim một người lại dễ dàng thay đổi như vậy?
Bố mẹ và các anh của cô ta cũng thế, Ôn Huyền An cũng vậy.
Lúc cô ta gọi điện cho Ôn Huyền Triệt, hốt hoảng, luống cuống, đau khổ và tuyệt vọng đều là giả vờ, nhưng giờ phút này hoàn toàn là chân thật.
Ôn An An khóc lóc, nước mắt giàn giụa nhìn về phía Ôn Minh Viễn và bốn anh em Ôn Huyền Dương:
“Bố, anh, con là con gái, là em gái của mọi người mà! Tại sao? Tại sao mọi người lại làm thinh nhìn con bị bắt nạt, không chịu nói giúp con một câu? Bây giờ con chẳng còn gì cả, đến cả sự trong trắng cũng cho anh Huyền An rồi.
Mọi người không bắt anh Huyền An chịu trách nhiệm với con, vậy sau này mọi người bảo con phải sống thế nào? Mọi người ép con phải chết ư?”
“Chuyện gì thế này?” An Vũ Mộng đi vào phòng khách với vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, đi theo sau là chồng của bà ta – Ôn Minh Đạo.
Chiều nay, hai vợ chồng có việc đi ra ngoài, vừa mới trở về.
An Vũ Mộng vừa vào cửa thì nhìn thấy Ôn An An sụt sùi khóc lóc, vội vàng bước nhanh tới ngồi xuống bên cạnh Ôn An An, ôm cô ta vào trong ngực rồi cau mày nhìn về phía Ôn Minh Viễn:
“Anh cả, sao lại thế này? Em đã đưa An An về nhà chúng em rồi.
Sao anh vẫn cố tình không chịu bỏ qua thế? Không phải em đã nói sau này An An là con gái của em, không liên quan gì đến chi trưởng nữa, các người đừng hòng đưa An An của em đi! Còn cô nữa!”.