Đọc truyện Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm – Chương 566
Sau khi nghe Đường Tĩnh Tuyên nói xong, Đường Ninhh không khỏi mỉm cười: “Còn nhớ lúc nhỏ, thầy xem tướng nói rằng đường tình cảm của em gập ghènh.
Đời này có khả năng phải cô độc đến già.
Em trực tiếp ném hòn đá và đầu ông lão xem tướng rồi hét lên, ông mới cô độc đến già, tôi phải lấy hai bà vợ.”
“Chị vẫn còn nhớ chuyện xấu hổ như vậy của em.” Đường Tĩnh Tuyên cũng không nhịn được cười.
“Nếu đã như vậy, chị cũng không biết khuyên em cái gì.
Em đã quyết định xong rồi thì hãy dũng cảm tiến lên đi.
Chị cảm thấy Nghiên Thư nhất định có lý do của cô ấy.”
Đường Ninh chưa bao giờ nghĩ Tống Nghiên Thư là loại người đùa giỡn tình cảm của người khác.
“Chị, em biết rồi, không nói nữa, sáng mai còn phải đến công ty họp.”
Đường Ninh biết Đường Tĩnh Tuyên sợ nhiều lời, cho nên cô không tiếp tục nhắn mạnh, để cậu ấy nghỉ ngơi.
Nhưng sau đó, cô vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.
Theo logic bình thường, Tống Nghiên Thư hẳn là cũng thích Đường Tĩnh Tuyên mới đúng, nhưng tại sao khi hai người phát sinh quan hệ rồi, cô ấy lại đột nhiên rút luï2 Ngày mai, công ty vẫn phải gặp mặt …
Đường Tĩnh Tuyên mang theo thái độ như vậy nhắm mắt bước vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, tin tức sốt dẻo của Đường tĩnh tuyên vẫn không giảm xuống, Hải Thụy tuy rằng không có ai chỉ trỏ sau lưng cậu, nhưng cũng không có nụ cười ấm áp như lúc trước gặp nhau.
Ngành giải trí chính là thực tế như vậy, không cần cố ý nghĩ cao thượng.
Sau đó, Đường Tĩnh Tuyên đẩy cửa vào văn phòng của Phương Dục.
Mà lúc này, Tống Nghiên Thư cũng dẫn người mới đứng trước bàn làm việc của Phương Dục.
Chủ đề đúng lúc là có hoạt động nhìn thấy vụ bê bối của Lạc Tinh và yêu cầu thay thế người phát ngôn.
Mà bọn họ cuối cùng nhìn trúng một nhóm thành viên trẻ khác của Hải Thụy.
“Tôi ra ngoài trước …” Vẻ mặt Đường Tĩnh Tuyên khó coi, vốn định quay người đi, nhưng lại bị Phương Dục gọi lại.
“Lạc Tinh, cậu đợi chút rồi hãy đi, tôi cũng không có gì phải giấu cậu.
Xuất phát từ cân nhắc của công ty, tôi sẽ thu xếp việc phát ngôn này của cậu cho người khác trước.
Dù sao thì cơ hội cũng không đợi ai cả.”
“Bởi vì tôi hiểu nên tôi mới muốn rời đi.” Đường Tĩnh Tuyên gật đầu tỏ ý hiểu.
“Tại sao, tôi cảm thấy cậu không hề lo lắng chút nào cho sự nghiệp ca hát của mình bị ảnh hưởng? Lạc Tinh, cậu nói cho tôi biết, trong lòng cậu bây giờ đang nghĩ gì?”
Đôi mắt của Phương dục sắc bén như thế nào? Trực tiếp nhìn ra hai người đang tránh mặt nhau …
Sau đó, Đường Tĩnh Tuyên lắc đầu trả lời: “Hiện tại tôi chỉ muốn nghỉ ngơi.
Mọi việc đều giao cho bộ phận quan hệ công chúng các anh xử lý.”
“Nghiên Thư, cô đưa người của mình ra ngoài chờ trước, Tôi và Lạc tỉnh có vài lời riêng tư.”
Tống Nghiên Thư gật đầu và đưa người mới rời khỏi văn phòng của Phương Dục.
Tuy nói đây là vấn đề việc công, nhưng cô quay người làm đại diện của người khác.
Điều đầu tiên chính là đi cướp lấy tài nguyên trong tay anh.
Cô muốn biết anh ấy có buồn không.
“Có phải trong lòng cảm thấy không vui?” Phương Dục nhìn vẻ mặt của Đường Tĩnh Tuyên liền biết, người đại diện vừa rời đi một ngày mà thôi.
“Người là cậu quyết định muốn thay.
Bây giờ chỉ có thể nói cậu đáng đời.”
“Tôi không nói gì cả.” Đường Tĩnh Tuyên hừ nhẹ nói: “Tôi chưa bao giờ hồi hận về quyết định của mình.”
“Vậy cậu có biết vừa rồi Nghiên Thư nói gì trước mặt tôi không?” Phương Dục khoanh hai tay, đôi mắt nhìn Đường Tĩnh Tuyên đầy ẩn ý, dò hỏi.
Tống Nghiên Thư không thể lại vượt qua nữa Đường Tĩnh Tuyên không nói chuyện, bởi vì cậu hiểu rõ Tống Nghiên Thư, dưới tình huống như vậy, cô sẽ không giậu đổ bìm leo.
“Xem ra cậu vẫn tin tưởng Tống Nghiên Thư.” Phương Dục cười, sau đó từ trên ghế làm việc đứng dậy, ngồi xuống trước mặt Đường Tĩnh Tuyên, khoanh hai tay trước ngực: “Vậy bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết, giữa cậu và Tống Nghiên Thư rốt cuộc xảy ra chuyện gì? “
“Đây là giới hạn của tôi, tôi không muốn nói.” Đường Tĩnh Tuyên không thể mang chuyện cậu và Tống Nghiên Thư phát sinh quan hệ thân mật nói khắp nơi, điều này có hại cho Tống Nghiên Thư.
“Được rồi, được rồi.” Phương Dục nhún vai, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha và nói với Đường tĩnh Tuyên: “Lạc tinh, cậu hát rất nghiêm túc.
Điều này không thể nghi ngờ, nhưng không có nghĩa là cậu không phải chơi vé, cậu biết điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và chị ba cậu ở đâu không?”
Đường tĩnh Tuyên mù mịt nhìn Phương Dục.
“Tinh thần trách nhiệm, chị ba của cậu luôn dùng cách cẩn thận chặt chẽ đi bảo vệ những người xung quanh.
Phàm là người vì cô ấy mà trả giá, cô ấy đều vô cùng trân trọng, tuyệt đối không bao giờ để những người đã từng giúp mình phải chịu bất cứ tổn hại nào, nhưng cậu không làm được, cậu biết rõ Nghiên Thư có trách nhiệm với bạn đến mức nào, nhưng cậu lại dùng cách đuổi cô ấy đi, trực tiếp làm tổn thương trái tim của đối phương.”
Sau khi Đường Tĩnh Tuyên nghe xong, mấp máy môi, nhưng lại không thể phản bác.
“Khả năng gánh vác của cậu so với Đường Ninh thật sự còn kém xa.
Ít nhất, về mặt chuyên môn, cho dù đứng trước mặt cô ấy là kẻ thù, cô ấy cũng sẽ mỉm cười và dùng tư thế tốt nhát để hoàn thành, còn cậu? Nghiên Thư vừa rút lui, thì đồng nghĩa rằng những dự định lâu dài trong tương lai của cậu sẽ bị gián đoạn, cậu muốn người khác phải trả giá cho sự tùy ý của mình sao?”
Đường Tĩnh Tuyên cúi đầu suy nghĩ một chút, vẫn là không có cách nào phản bác.
“Trở về suy nghĩ lại đi, làm thế nào mới thật sự tốt cho Nghiên Thư.”.