Bạn đang đọc Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng – Chương 81: Bữa Cơm Không Dễ Ăn
Dương Uyển Linh thiếu chút nữa vứt con dao trong tay đi, may thay năm ngón tay mới hơi nới lỏng đã kịp phản ứng nắm chặt cán dao lại.
Tim đập như đánh trống, cô căng thẳng quay đầu, song không thấy bóng dáng Diệp Gia Quân đâu mà chỉ thấy mỗi Diệp Gia Kha đang đứng ở cửa ló đầu vào.
Cô đặt dao xuống thớt thở hắt ra một hơi dài, cả người phút chốc nhẹ nhõm nhưng lại ẩn ẩn trống rỗng tựa như quả bóng được bơm cho no căng, giây sau tưởng chừng sẽ phát nổ, không ngờ bị thả cho xì hết hơi, tíc tắc xẹp lép xuống.
Bên cạnh, Hứa Vân Thùy cùng Lâm Hồng Nguyệt lại khá cao hứng.
“Gia Quân đến rồi à.
Nấu sắp xong rồi, còn chờ món bò xào hành tây của em chín nữa là xong.” Lâm Hồng Nguyệt hạ nhỏ lửa, lau tay vào tạp dề, rảo nhanh tới cửa, túm cánh tay Diệp Gia Kha, nhắc nhở một câu mà Dương Uyển Linh nghe không hiểu lắm, “Anh nhớ chưa? Không được phá hỏng đấy, không là chết với em.”
Diệp Gia Kha gật đầu lia lịa, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: “Anh biết rồi, biết rồi mà.”
Lâm Hồng Nguyệt hài lòng buông tay ông, vui vẻ đi ra ngoài, nhưng mới đi được hai bước, bà nhớ sực ra, ngoái đầu vào trong bếp nhờ: “Trông hộ bò xào hành giúp cô nhé.
Tầm hai phút nữa tắt bếp được rồi.
Cô ra gặp Gia Quân một lát.”
Dương Uyển Linh giờ giống như chim sợ cành cong vậy, chỉ cần vừa nhắc đến tên người nọ, cô liền lập tức căng thẳng, nhịp tim chưa kịp bình ổn lại tiếp tục đập điên cuồng, đè nén cảm xúc hoảng loạn trong lòng xuống, cô nhận lời: “Để con trông cho, cô cứ đi đi.”
Lâm Hồng Nguyệt vừa đi khuất, Hứa Vân Thùy đã vội tháo tạp dề, nhìn cô bằng vẻ mặt mong chờ pha lẫn sốt ruột: “Chị trông hộ cho cô được không? Tôi cũng muốn ra ngoài đó gặp Gia Quân.
Chúng tôi đã rất lâu rồi chưa gặp nhau.”
Dương Uyển Linh sững ra trong chốc lát, trong lòng không hiểu sao thấy hơi khó chịu, tuy nhiên ngoài mặt vẫn cười đáp ứng, “Được chứ.”
“Tốt quá, tốt quá, cảm ơn chị nha.” Hứa Vân Thùy mừng rỡ cảm kích, sau đó nhanh chóng vọt ra khỏi bếp.
Dõi theo bóng lưng vội vàng của cô ta, cảm giác khó chịu trong lòng Dương Uyển Linh càng thêm rõ rệt.
Người đi hết trong phòng bếp thật yên tĩnh, tiếng xì xèo phát ra từ trong nồi càng rõ ràng hơn, đồng thời cũng đánh thức cô khỏi trạng thái ngẩn người.
“Thôi chết.” Cô giật bắn nhào về phía bếp, dòm vào nồi bò xào hành tây, may nước bên trong chỉ vừa mới cạn, cô thở phào tắt bếp.
Dương Uyển Linh bận rộn bày món ăn ra đĩa, bày xong liền hết việc để làm.
Cô giống như kẻ trộm rón rén đến bên cửa, lắng tai nghe ngóng, đáng tiếc một chút âm thanh nơi phòng khách cũng chẳng thể lọt tới đây.
Cô thở dài, lại không có dũng khí bước ra khỏi bếp, đành từ bỏ, quay người đi vào trong, đứng ngây ngốc giữa phòng, nghĩ ngợi lung tung.
Gần hai mươi phút sau, Lâm Hồng Nguyệt quay trở lại, thấy cô vẫn ở nơi này bà lấy làm bất ngờ: “Ôi chao! Uyển Linh, sao con còn đứng ở đây?”
Dương Uyển Linh lúng túng, hai chân tê rần cử động có chút khó khăn, ấp úng mãi cũng chưa nói được lý do: “Con…!con.…”
Lâm Hồng Nguyệt cho rằng cô ngại, vừa thương vừa buồn cười, nắm lấy tay cô, nửa đẩy nửa kéo ra cửa: “Ai u, con bé này, sắp đến giờ cơm rồi, mau ra bàn ngồi đi, toàn là người nhà cả không sao đâu.
Gia Minh tính cách hơi kém một xíu nhưng thật ra là người tốt, Gia Tuấn cũng thế.
Con đừng có nghe cô với Vân Thùy nói mà sợ nha con.”
Dương Uyển Linh chưa chuẩn bị xong tâm lý bị đẩy đi như vậy sợ hết hồn, cuống lên đề nghị: “Cô…!để con phụ cô mang thức ăn lên bàn.”
Lâm Hồng Nguyệt thấy cô nhiệt tình, không nỡ từ chối: “Vậy làm phiền con nhé.”
Dương Uyển Linh biết hành động hiện tại của mình rất thừa thải, bởi sớm hay muộn đều sẽ chạm mặt Diệp Gia Quân, nhưng cô thật sự cần thêm ít thời gian để chuẩn bị.
Lúc này, Diệp Gia Kha và Hứa Vân Thùy cũng lục tục tiến vào bếp phụ mang thức ăn lên.
Phòng ăn nằm ở cách vách, Dương Uyển Linh bưng khay thức ăn đi cuối cùng, bước chân chậm rì rì, một bước biến thành ba bước nhỏ nhưng dù chậm cách mấy cũng sẽ đến lúc tới.
Cô cắn răng bước vào, ánh mắt đảo quanh, thứ đầu tiên cô muốn nhìn không phải bài trí căn phòng, hay bất kì ai khác mà là Diệp Gia Quân.
Nghĩ cũng thật lạ, ban đầu rõ ràng sợ gặp anh như thế, hiện tại lại có chút mong chờ.
Dương Uyển Linh rất nhanh đã trông thấy Diệp Gia Quân.
Không rõ là do trùng hợp hay thần giao cách cảm mà anh bỗng nhiên ngẩng đầu.
Bốn mắt giao nhau.
Nhịp tim đã chẳng thể dùng hai từ “đập nhanh” để hình dung, cô căng thẳng nhìn anh, đầu óc hỗn loạn, hàng loạt câu hỏi chen chúc xuất hiện trong đầu, thấy cô anh có bất ngờ không, có khó hiểu tại sao cô lại ở đây không, anh sẽ giận dữ hay là vui mừng đây?
Đáng tiếc tất cả đều không như dự đoán.
Ánh mắt Diệp Gia Quân rất lạnh, chỉ nhìn Dương Uyển Linh trong thoáng chốc rồi rời mắt đi ngay như thể hai bọn là người xa lạ, tình cờ chạm mặt nhau mà thôi.
Dương Uyển Linh chết điếng tại chỗ, trăm triệu lần không ngờ đến tình huống này, lồng ngực đau âm ỉ, đi không được mà vào cũng chẳng xong.
“Uyển Linh, nhanh vào đi con, sao còn đứng ở đây thế này.” Lâm Hồng Nguyệt thấy cô đứng lóng ngóng ở cửa, vội đi tới kéo cô đến bên bàn ăn.
Dương Uyển Linh đặt khay lên bàn, đang muốn dọn món ra, Lâm Hồng Nguyệt đứng bên cạnh đã giơ tay ngăn cản: “Con mau ngồi xuống đi, để đấy cho cô.”
“Vâng ạ” Cô giờ rối lắm, không từ chối ý tốt của bà.
“Ngồi đây đi con.” Lâm Hồng Nguyệt chỉ chỉ ghế trống.
Dương Uyển Linh kéo ghế ngồi xuống, mà cũng thật trùng hợp, chỗ cô ngồi lại là đối diện Diệp Gia Quân.
Cô nhịn không được nâng mắt nhìn, có điều người nọ từ đầu đến cười đều không có nhìn cô.
Cô rủ mắt, bàn tay siết chặt góc váy tới trắng bệch.
Sau khi bày xong món, Lâm Hồng Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Diệp Gia Kha, bên trái bà là Dương Uyển Linh, còn bên trái cô là Diệp Gia Tuấn, đối diện lần lượt là Hứa Vân Thùy, Diệp Gia Quân và Diệp Gia Minh.
“Vân Thùy thì chắc Gia Quân với Gia Tuấn cũng biết rồi.
Còn đây là Uyển Linh, mấy đứa làm quen đi nhé.” Lâm Hồng Nguyệt cười tươi như hoa, trong nhà lâu rồi mới có cảm giác náo nhiệt thế này, khiến bà rất vui.
Từng câu, từng chữ Lâm Hồng Nguyệt vô tình nói ra như những nhát dao đâm thẳng vào tim Dương Uyển Linh, rõ ràng cô cùng Diệp Gia Quân quen thuộc nhau như thế nhưng ở trước mặt gia đình anh lại chỉ như hai người xa lạ không hơn không kém.
Cô gắng gượng nặn ra nụ cười, lúc đang định lên tiếng giới thiệu, Diệp Gia Tuấn ở bên cạnh lại cất giọng nói trước.
“Con với Uyển Linh cũng xem như quen biết nhau rồi.”
Bàn tay đặt trên đùi của Diệp Gia Quân cuộn chặt thành nắm đấm, trên mặt lại giữ nguyên vẻ lạnh lùng, hờ hững, giống như không hề bận tâm đến lời của Diệp Gia Tuấn.
“A! Vậy sao?” Lâm Hồng Nguyệt lấy làm kinh ngạc, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
Dương Uyển Linh không nghĩ tới Diệp Gia Tuấn lại nói thế, sững sờ qua đi, cô thành thật đáp: “Vừa rồi con có vô tình gặp anh ấy ở hành lang, chúng con có trò chuyện với nhau đôi câu.”
“Uyển Linh là một cô gái rất thú vị.” Diệp Gia Tuấn nở nụ cười ôn hòa nhận xét, sau đó ngước nhìn Diệp Gia Quân phía đối diện, vờ như vô tình hỏi, “Đúng không Gia Quân? Em với Uyển Linh chắc hẳn cũng biết nhau nhỉ?”
Trái tim Dương Uyển Linh hẫng một nhịp, hô hấp cũng hơi dừng lại, cô buông mi, che giấu đi vẻ đau đớn thoáng hiện, chờ đợi Diệp Gia Quân nói không quen biết cô.
Diệp Gia Quân trầm mặc, mấy giây sau mới lên tiếng, trả lời bằng một câu cụt lủn: “Có quen.”
Diệp Gia Tuấn không nói gì, chỉ cười nhìn Diệp Gia Quân.
So với câu trả lời “không biết” thì hai từ “có quen” đối với Dương Uyển Linh mà nói cũng không khác là bao, bởi giọng anh rất lạnh, không mang theo chút độ ấm nào, còn có phần rất miễn cưỡng.
“Tính ra Uyển Linh rất có duyên với nhà chúng ta nhỉ?” Diệp Gia Tuấn đột nhiên cảm thán.
Tinh thần Dương Uyển Linh đang không tốt, chỉ nhoẻn miệng cười cho qua chuyện.
“Được rồi nói nữa nói đến sáng mai mất, chúng ta mau ăn cơm thôi, cơm canh sắp nguội hết rồi kìa.” Lâm Hồng Nguyệt thúc giục mọi người, bà cầm đũa lên gắp một con tôm đặt vào bát Dương Uyển Linh, “Nào, con ăn nhiều một chút, cũng không biết thức ăn hôm nay có vừa miệng con không.”
Dương Uyển Linh gắp tôm lên cắn một miếng, thịt tôm vừa mềm vừa ngọt, ăn rất vừa miệng: “Ngon lắm ạ!”
Lâm Hồng Nguyệt cười rạng rỡ, gấp thêm vài món bỏ vào bát: “Ngon thì ăn nhiều lên con nhé.”
Dương Uyển Linh miệng thì đáp ứng nhưng trong tình cảnh hiện tại, cô thật sự không muốn động đũa, qua loa ăn vài miếng lấy lệ.
“Gia Quân, anh nếm thử món mực này đi, ngon quá trời luôn.” Hứa Vân Thùy gấp mực bỏ vào bát Diệp Gia Quân.
Dương Uyển Linh sợ thót tim, bởi cô hiểu rõ Diệp Gia Quân thích sạch sẽ và đặc biệt chán ghét tiếp xúc với phụ nữ, nhưng giờ Hứa Vân Thùy lại mắc lỗi cả hai.
Trong lúc cô đang âm thầm lo lắng thay cô ta thì Diệp Gia Quân bất ngờ động đũa, đợi anh nhai nuốt xong món mực xào bơ tỏi ấy rồi mà cô vẫn chưa hoàn hồn.
“Ngon lắm.” Diệp Gia Quân hơi nhếch khóe miệng, nở ra nụ cười rất nhạt.
“Em biết mà, Gia Quân của em thích ăn mực nhất.” Hứa Vân Thùy cười tít mắt, cách nói chuyện của cô ta khiến người người nghe cảm thấy thật mập mờ.
Bàn tay cầm đũa của Dương Uyển Linh khựng lại, cảm giác Diệp Gia Quân dường như quá mức thân thiết với Hứa Vân Thùy và hình như anh không tỏ ra bài xích khi cùng cô ta tiếp xúc.
Điều đó khiến cô khó chịu, bàng hoàng, hoảng hốt, bức bối, tất cả cảm xúc giờ khắc này thi nhau ùa ạt, cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
Cô cúi đầu, lùa cơm vào miệng, trong lòng hi vọng bữa cơm này mau chóng kết thúc.
“Mới mấy năm không gặp mà hai đứa trở nên thân thiết hơn không ít nhỉ?” Diệp Gia Tuấn hơi nhướng mày, cất giọng đùa nhưng trên mặt chẳng mang theo chút ý cười nào.
“Tình cảm anh em chúng mình cũng rất tốt mà.” Hứa Vân Thùy nháy mắt cười tinh nghịch, gắp sườn xào chua ngọt cho Diệp Gia Tuấn, “Anh không đặc biệt thích ăn món gì, vậy gắp món em thích ăn nhất cho anh này, he he.”
Diệp Gia Tuấn nhìn miếng sườn trong bát mình, trên mặt bấy giờ mới treo lên nụ cười.
“Em cũng muốn ăn sườn xào chua ngọt.” Diệp Gia Minh ngẩng đầu khỏi bát cơm, ánh mắt mong mỏi nhìn về đĩa thịt sườn phía xa xa.
Dương Uyển Linh nghe cậu đòi, phản ứng đầu tiên là vươn đũa gắp.
Có điều, Hứa Thùy Vân đã nhanh tay hơn, để miếng sườn vào bát cậu trước.
“Cho em này.” Cô ta nhe răng cười, “Ăn đi cục cưng của chị.”.