Bạn đang đọc Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng – Chương 140: Trả Giá
“Mẹ…” Hạ Nhã Thi đang định chửi thề nhưng sực nhớ ra bản thân vẫn còn cùng Diệp Gia Tuấn gọi điện.
Cô ta chỉ có thể buồn bực nuốt xuống lửa giận, nhấn ga tăng tốc.
Diệp Gia Tuấn cũng loáng thoáng nghe thấy, vì vậy càng thêm sốt ruột: “Bọn họ đuổi kịp em rồi hả? Nhã Thi em đang ở chỗ nào để anh gọi người của em đến hỗ trợ.”
Rầm! Người trong chiếc xe kia thật sự quá hăng máu, bất chấp cả nguy hiểm tính mạng đánh tay lái tông vào bên hông xe của Hạ Nhã Thi.
“Má cái lũ điên này.” Hạ Nhã Thi không kịp trả lời câu hỏi của Diệp Gia Tuấn, vội ném điện thoại đi, giữ chặt lấy vô lăng để ngăn xe chạy lệch hướng.
Đồng thời nhấn ga tăng tốc chạy vọt đi.
Đợi một lúc vẫn không thấy Hạ Nhã Thi lên tiếng, Diệp Gia Tuấn gấp gáp: “Nhã Thi? Em sao rồi? Trả lời anh đi em.
Nhã Thi? Nhã Thi? Em có còn nghe điện thoại không?”
Hạ Nhã Thi đương nhiên không nghe thấy, bởi hiện tại cô ta đang bận chửi đổng và tìm cách thoát khỏi đám người điên rồ, ăn không ngồi rồi kia.
Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, có lẽ Diệp Gia Tuấn sốt ruột nên tắt máy gọi lại.
Hạ Nhã Thi đánh tay lái vào một con đường khá vắng, sau đó cô ta lập tức hối hận ngay.
Vì chiếc xe kia càng thêm điên cuồng, không kiêng nể gì, dồn dập áp sát đến.
Ầm! Ầm.
Đuôi xe, thân xe liên tục bị tông vào.
“Bà nội cha nó, lũ này khùng hết rồi.” Hạ Nhã Thi tức điên cả người, xong cũng cảm thấy cứ rượt rượt đuổi đuổi như thế này mãi cũng không phải cách.
Một tay vịn vô lăng, tay còn lại mò mẫm tìm kiếm chiếc điện thoại.
“Vứt đâu mất rồi?” Sắc mặt Hạ Nhã Thi khó coi cực kì, nhạc chuông cứ reo inh ỏi liên tục nhưng cô ta không cách nào xác định được vị trí của nó.
Hạ Nhã Thi cảm thấy bản thân thật xúi quẩy, nghiêng người tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong xe.
Nhưng cô ta không ngờ rằng hành động này lại đẩy bản thân vào tình cảnh nguy hiểm.
Xe Hạ Nhã Thi lao nhanh vun vút cuối cùng đâm sầm vào một chiếc xe tải chạy ngược chiều.
Rầm! Buồng xe chấn động mạnh, Hạ Nhã Thi chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó trước mắt tối sầm lại.
“Nhã Thi? Nhã Thi? Bên em xảy ra chuyện gì vậy? Nhã Thi? Trả lời anh được không…”
Đáng tiếc, Hạ Nhã Thi đã hoàn toàn mất đi ý thức, không tài nào nghe thấy những lời Diệp Gia Tuấn nói.
“Tội nghiệp ghê, đứa con trong bụng mất rồi.
Đến cả gương mặt xinh đẹp cũng bị hủy thành như vậy, uổng ghê, chậc.” Giọng nữ mang chất giọng trong trẻo tạch lưỡi một cái.
Đứa bé gì? Mặt bị hủy? Mặt của ai bị hủy?
Hạ Nhã Thi tỉnh dậy trong đau đớn, lọt vào tai cô ta chính là những tin tức khó hiểu như vậy.
Tiếp đó lại có một giọng nữ khác vang lên, tỏ ra không đồng tình còn mang theo hả hê không hề che giấu: “Có gì mà tội nghiệp, cô ta là Hạ Nhã Thi đấy, có chuyện ác độc nào mà cô ta chưa làm qua đâu.
Giờ cô ta bị thế này chính là quả báo đó.
Ngay tới ông trời cũng nhìn hết nổi rồi.”
Người khác cũng tiếp lời: “Khả Vân nói phải đó, Hạ My cô mềm lòng quá rồi đó.
Hạ Nhã Thi bị vậy là đáng đời.
Ai bảo độc ác quá làm chi.”
Hạ Nhã Thi bất chấp đau đớn đưa tay sờ lên khuôn mặt mình, nhưng chạm vào không phải là làn da mềm mại mịn màng như trong tưởng tượng mà là lớp băng gạc dày cộm, ghồ ghề.
Lại nhớ đến lời nói loáng thoáng nghe được trước đó, cô ta kích động ngồi dậy.
Cơn đau bất ngờ đánh úp tới, Hạ Nhã Thi lần ngã vật ra giường.
Cô ta ôm mặt, trợn to hai mắt, lạc giọng gào lên: “Mặt của tôi…!mặt của tôi bị gì thế này…!Á…!Á…!mặt của tôi…!Sao đau quá vậy… đau quá… mặt tôi bị thương rồi sao?”
Cuộc trò chuyện của ba người y tá ngay lập tức bị tiếng la hét thất thanh của Hạ Nhã Thi cắt đứt, cả ba vội vã chạy tới bên cạnh cô ta.
Người y tá tên Hạ My nhỏ nhẹ khuyên nhủ Hạ Nhã Thi, với y đức của một người thầy thuốc, cô ta không có cách nào đối xử lạnh lùng với Hạ Nhã Thi được: “Cô Nhã Thi, cô đừng kích động.
Mau nằm xuống đi, cô làm vậy sẽ càng khiến vết thương nghiêm trọng thêm đó.”
Cụm từ “vết thương nghiêm trọng” như sát muối vào tim Hạ Nhã Thi, đau đớn lúc này đã trở nên tê dại, cô ta bật dậy túm chặt lấy tay cô y tá Hạ My, móng tay gần như đâm xuyên vào da thịt của cô y tá.
Cô ta lớn giọng ra lệnh: “Gương đâu? Tôi muốn soi gương? Đưa gương cho tôi nhanh lên.”
“A.” Cô y tá Hạ My bị dọa sợ, gật đầu lia lịa, “Được, được, cô mau buông tay, tôi đi lấy gương cho cô.”
Mặt dù, cô y tá Hạ My đã đồng ý nhưng Hạ Nhã Thi bây giờ đầu óc đã không còn tỉnh táo, chỉ biết báu chặt vài cô y tá Hạ My và luôn miệng đòi gương.
Hai người y tá kia lập tức xông qua giúp đỡ, cố gắng tách Hạ Nhã Thi ra.
Hạ Nhã Thi nào chịu, sống chết bám dính lấy.
Hết cách, người y tá Khả Vân vội chạy đi lấy gương.
“Gương đây.
Cô tự mình soi đi.” Cô y tá Khả Vân hậm hực ném chiếc gương vào người Hạ Nhã Thi.
Hạ Nhã Thi ngay lập tức đẩy cô y tá Hạ My, cầm vội gương lên soi.
Vừa nhìn đã hét lớn: “Không.
Mặt của tôi, mặt của tôi bị sao thế này?”
Hạ Nhã Thi giật băng gạc xuống, trên mặt liền lộ ra mấy vết thương sâu hoắm, có cái còn lộ cả xương.
Cô ta khóc thét: “A…A…!Mặt của tôi…!Mặt của tôi…”
Cô ta ném mạnh chiếc gương đi, gương rơi xuống đất vỡ thành vô số mảnh nhỏ bắn tung tóe khắp phòng bệnh.
Hạ Nhã Thi vươn tay muốn giữ lấy mấy cô y tá nhưng bọn họ đã sớm đề phòng nên đều tránh né ra thật xa.
Cô ta chụp hụt nhưng cũng không tức giận, bởi thứ cô ta bận tâm nhất bây giờ là khuôn mặt của bản thân: “Mặt của tôi có chữa được không? Có thể khôi phục lại không? Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần các người chữa cho tôi lành lặn như lúc ban đầu.”
Cô y tá Khả Vân bĩu môi trào phúng: “Con mình mất không thương không xót, chỉ mãi nghĩ đến gương mặt.
Đúng là thứ đàn bà máu lạnh, nham hiểm mà.”
“Cô đừng nói nữa, làm vậy chỉ khiến Hạ Nhã Thi thêm kích động thôi.” Cô y tá Hạ My kéo tay Khả Vân khuyên nhủ.
Xong trả lời câu hỏi của Hạ Nhã Thi, còn không quên lựa chọn những từ ngữ thích hợp, nhẹ nhàng nhất để tránh đả kích Hạ Nhã Thi thêm: “Vết thương trên mặt rất sâu, có khả năng sau này sẽ để lại sẹo nhưng cô yên tâm bệnh viện sẽ cố gắng hết sức để điều trị…”
Ý tốt của cô y tá Hạ My không có tác dụng, Hạ Nhã Thi nghe nói khuôn mặt mình có thể để lại sẹo thì khóc lóc la hét càng thêm dữ dội hơn, đồng thời bắt đầu đập phá đồ đạc.
“Cô còn quậy nữa chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.” Cô y tá thứ ba trong phòng tên Vân Vân nhìn không nổi nữa liền dở giọng đe doạ.
“Gọi thẳng cảnh sát luôn đi, hơi đâu tốn thời gian với mấy hạng người này.” Khả Vân nghiêng người né cái cốc sắp bay vào mặt, buồn bực đề nghị.
Hạ Nhã Thi chẳng buồn quan tâm, bởi cô ta đang chìm sâu trong thế giới của riêng mình, thế giới của nỗi tuyệt vọng và phẫn uất.
Cô ta suy sụp gào loạn lên như người điên như dại: “Mặt của tôi không còn nữa rồi…!Tất cả đều mất hết rồi…hết thật rồi…”
Thứ duy nhất cô ta chẳng cần phải giành giật, thứ vốn liếng khiến cho đàn ông mê mẩn đã không còn.
Tất cả, tất cả đều tại con ả tiện nhân chết tiệt Dương Uyển Linh gây ra.
Hai tay siết chặt ga giường, trong đôi mắt đầm đìa nước mắt tràn ngập oán độc, Hạ Nhã Thi âm thầm thề nhất định phải khiến Dương Uyển Linh trả giá.
“Nhã Thi em sao rồi?”
Trước cửa chợt xuất hiện bóng người quen thuộc, Hạ Nhã Thi đã nhìn thấy nhưng lại vờ như không thấy.
Cô ta đột nhiên vươn tay cầm lấy dao gọt hoa quả trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh đầu giường lên kề vào cổ mình, bi thương nghẹn ngào: “Sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa? Không bằng chết đi… hu hu hu.”
Diệp Gia Tuấn vội đẩy xe lăn vào phòng, hốt hoảng ngăn cản: “Nhã Thi đừng.”
Hạ Nhã Thi ngẩng đầu, tỏ ra kinh ngạc khi trong thấy Diệp Gia Tuấn.
Tiếp đó, cô ta hoảng loạn lùi vào góc giường, muốn cách anh ta thật xa.
Đồng thời quơ quào giơ tay, chật vật che đi gương mặt đã trở nên xấu xí của mình: “Gia Tuấn anh đừng lại đây, hu hu hu, đừng lại mà.
Anh mà lại em chết cho anh xem… đừng lại… hu hu hu.”.