Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng

Chương 106: Mù Quáng


Bạn đang đọc Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng – Chương 106: Mù Quáng


“Diệp Gia Quân, cậu dùng thái độ đó nói chuyện với anh mình sao?” Sắc mặt Diệp Gia Tuấn khó coi cực kì, bàn tay cầm cán dao siết chặt đến nổi đầy gân xanh, hừ một tiếng chế nhạo, “Thế mà ngụy biện bảo không khinh thường người anh này.”
“Thật làm người ta nuốt không trôi mà.” Diệp Gia Quân ném dao nĩa trong tay lên bàn, đứng dậy rời khỏi phòng, “Hai người cứ từ từ thưởng thức.”
“Gia Quân anh đi đâu vậy? Gia Quân?” Hạ Nhã Thi cuống quýt gọi theo, đáng tiếc Diệp Gia Quân lại vờ như không nghe thấy.
Cô ta thở dài nhìn sang Diệp Gia Tuấn buồn bã trách: “Gia Tuấn, anh biết rõ tính cách Gia Quân không tốt, còn khiêu khích anh ấy làm gì.”
Diệp Gia Tuấn buông dao nĩa xuống, nắm lấy tay Hạ Nhã Thi, nói bằng giọng điệu bất mãn xen lẫn đau lòng: “Chẳng lẽ cứ để mặc cậu ta sỉ nhục em? Em chịu được nhưng anh chịu không được.”
“Em biết anh tốt với em nhưng…”Hạ Nhã Thi giả vờ lúng túng rút tay ra đứng bật dậy.

Cô ta khổ sở quay mặt đi, run giọng đáp: “Hôn ước giữa chúng ta đã sớm hủy bỏ rồi.

Anh không cần vì em mà chống lại anh ấy.”
Diệp Gia Tuấn làm sao nhìn nổi, anh ta đau lòng gần chết, gấp gáp phủ nhận: “Anh không cho phép hủy bỏ, cả đời này ngoài em ra anh sẽ không lấy ai hết.”
“Gia Tuấn…!anh đừng có như thế nữa…” Hạ Nhã Thi lắc đầu, bờ vai khẽ run lên, “Chúng ta…!Á…”
Cổ tay Hạ Nhã Thi bất ngờ bị nắm lấy, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra cả người đã ngồi vào lòng Diệp Gia Tuấn.

Cô ta tỏ ra hoảng hốt, vừa nhìn về phía cửa vừa vùng vẫy hòng tránh thoát: “Gia Tuấn, anh đang làm cái gì vậy? Mau buông em ra, mọi người nhìn thấy thì không hay đâu.”
Diệp Gia Tuấn nào nghe, càng ôm chặt Hạ Nhã Thi hơn, tham lam hít ngửi mùi hương trên người cô ta, ngang tàng nói: “Mặc kệ bọn họ, anh không quan tâm.

Anh chỉ cần em thôi.”

Hạ Nhã Thi giãy giụa dữ dội hơn: “Đừng…!không được…!để Gia Quân nhìn thấy…!anh ấy…!sẽ nổi điên mất.

Anh…!thả em ra đi mà.”
Thấy Hạ Nhã Thi nhắc tới Diệp Gia Quân, Diệp Gia Tuấn liền nổi lên máu ghen, trong mắt ánh lên sự giận giữ và điên cuồng.

Anh ta nhắm môi Hạ Nhã Thi, thô bạo hôn xuống.
Một tay ghim chặt lấy eo Hạ Nhã Thi, tay còn lại của Diệp Gia Tuấn luồng vào váy cô ta, tham lam vuốt ve xoa nắn.

Bờ môi cũng dần di chuyển xuống ngực, cách một lớp áo vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng **** ***.
“Ưm…!Gia Tuấn không được…!đừng…!chúng ta không thể đâu anh.” Hạ Nhã Thi run rẩy, càng sợ hãi bị người ta phát hiện lại càng thêm kích thích.

Sung sướng mãnh liệt ập đến khiến cô ta thích gần chết nhưng vẫn phải giả vờ chống cự, “Hôn ước của chúng ta đã hủy bỏ rồi, không nên…!không nên làm việc không phải phép này.”
“Anh được.” Diệp Gia Tuấn ngẩng phắt đầu, nhìn sâu vào mắt Hạ Nhã Thi cố chấp phản bác, sau đó thổ lộ, “Nhã Thi, anh yêu em.

Cho dù quan hệ giữa chúng ta trở thành thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn yêu em.”
Hạ Nhã Thi nghiêng mặt đi, cố nén tiếng rên rỉ, thở dốc cự tuyệt: “Em không xứng đáng đâu.

Gia Tuấn…!anh…!hãy quên em đi.”
Diệp Gia Tuấn nắm cằm Hạ Nhã Thi, ép cô ta nhìn mình: “Không, em xứng đáng, em xứng đáng có cả thế giới này.”

Hạ Nhã Thi cười thầm trong bụng, Diệp Gia Tuấn ơi Diệp Gia Tuấn sao anh có thể ngu ngốc đến mức này cơ chứ?
“Bố mẹ anh sẽ không đồng ý cho hai chúng ta ở bên nhau đâu.” Hai mắt Hạ Nhã Thi đỏ bừng, nói khóc liền khóc.
Diệp Gia Tuấn hốt hoảng lau nước mắt cho cô ta.

Sau đó, anh ta hừ lạnh, sắc mặt trở nên u ám, âm trầm: “Bọn họ không phải bố mẹ anh.

Em cũng biết rõ bố mẹ anh gặp phải chuyện ngoài ý muốn, trước khi mất giao anh cho bọn họ chăm sóc.

Họ chỉ là cha mẹ nuôi mà thôi, có quyền gì ngăn cấm anh lấy người phụ nữ anh yêu nhất thế gian.”
Anh ta chợt nở nụ cười đầy hung tợn: “Chẳng qua lợi dụng lúc anh sa cơ thất thế thừa nước đục thả câu, cướp em đi mất mà thôi.”
Hạ Nhã Thi trông thấy nụ cười ấy liền bất giác rùng mình.

Cô ta sợ hãi nuốt nước miếng, cảm thấy Diệp Gia Tuấn ở trước mặt thật xa lạ, hoàn toàn khác với người đàn ông ấm áp, dịu dàng như gió xuân trong quá khứ.
Diệp Gia Tuấn không phát hiện ra sự thay đổi trong ánh mắt của Hạ Nhã Thi, anh ta ghé sát vào tai cô ta, hưng phấn tiết lộ bí mật bản thân dụng tâm che giấu bấy lâu nay: “Thật ra chân anh đã sớm khỏi rồi.

Sớm muộn gì anh cũng khiến cho bọn họ phải trả giá vì năm ấy đã nhẫn tâm chia cắt đôi ta.”
“Cái gì?” Hạ Nhã Thi giật mình nhìn xuống chân anh ta khiếp sợ thốt lên, tiếp đó hạ thấp âm lượng, “Chân anh thật sự khỏi rồi?”
“Từ lâu anh đã khỏi rồi.” Diệp Gia Tuấn hôn lên chóp mũi cô ta, chân thành hứa hẹn, “Nhã Thi, em ráng đợi anh thêm một thời gian nữa nhé, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ long trọng nhất thế gian này.”
Hạ Nhã Thi xiêu lòng, có điều cô ta vẫn rất phân vân, trong ván cờ này cuối cùng không biết nên chọn Diệp Gia Tuấn hay Diệp Gia Quân đây: “Nhưng em với Gia Quân đã có con, anh…”

Diệp Gia Tuấn cắt ngang lời Hạ Nhã Thi, nói bằng giọng điệu chắc nịch: “Anh không để ý, anh chỉ cần biết hiện tại thôi.”
Thấy Hạ Nhã Thi không nói gì, Diệp Gia Tuấn lại nói tiếp: “Mấy năm nay, anh ngoại trừ đợi em về cũng đã âm thầm bồi dưỡng rất nhiều người đáng tín cậy trong Diệp Khang, hơn một nửa người trong đó đều là người của anh.

Anh lúc nào cũng có thể đoạt lại Diệp Khang, đến lúc ấy sẽ không ai có thể ngăn cản em làm phu nhân tổng tài nữa.”
Từng lời hứa hẹn của Diệp Gia Tuấn nhanh chóng đánh vào dục vọng đen tối nhất của Hạ Nhã Thi.

Cô ta nghẹn ngào gọi: “Gia Tuấn.”
“Anh sẽ cho em những gì tốt nhất trên thế gian này.” Diệp Gia Tuấn trịnh trọng hứa hẹn, anh ta tiến tới hôn lên môi cô ta.
Lần này, Hạ Nhã Thi chẳng những không tránh né mà còn chủ động vòng tay qua cổ anh ta hôn đáp trả.
Lại nói về Dương Uyển Linh, cô đuổi theo Diệp Gia Minh chạy lên phòng cậu nhóc.
“Gia Minh đừng giận nữa.” Dương Uyển Linh đi đến bên giường, kéo chăn đang trùm kín người Diệp Gia Minh ra, “Trùm kín như vậy sẽ bị ngộp đấy.”
Cậu nhóc dùng đôi mắt tròn vo nhìn Dương Uyển Linh, sau đó đôi mắt ấy nhanh chóng tích tụ một tầng nước mỏng.

Cậu òa khóc nhào vào lòng cô: “Chị xinh đẹp có phải chị sẽ không cần em nữa không?”
Dương Uyển Linh giật mình, không chút do dự trả lời ngay: “Sao chị có thể không cần Gia Minh được chứ?” Tiếp đó, cô gặng hỏi, “Sao em lại có suy nghĩ như vậy?”
Diệp Gia Minh nức nở nói: “Bởi người phụ nữ xấu xa dưới lầu là…!mẹ ruột của em.

Bà ta quay về chắc chắn là để cướp bố em đi.

Hơn nữa còn có ông bác xấu xa kia giúp bà ta, giờ ông bà nội cũng không còn thích chị, có phải bọn họ sẽ ép chị rời xa em cùng với bố không?”
Trước tình cảm cậu nhóc dành cho mình, Dương Uyển Linh cảm động lắm, cô càng ôm chặt nhóc hơn, đáp chắc nịch: “Chỉ cần bố và Gia Minh còn cần chị thì chị sẽ không đi đâu hết.”

Diệp Gia Minh nghe thế thì mừng lắm, đưa tay lau lung tung trên mặt, nhưng chưa mừng được bao lâu lại lo lắng: “Nhưng nếu bố muốn ở bên cạnh bà ta thì sao?”
Dương Uyển Linh giúp cậu nhóc lau nước mắt: “Gia Minh không tin bố đến vậy sao?”
Diệp Gia Minh gãi đầu, gương mặt non nớt nhăn lại, ra dáng ông cụ non phân tích: “Trước đây cũng có rất nhiều phụ nữ xấu xa muốn tiếp cận bố, có điều đều bị bố hù chi chạy mất nhưng người phụ nữ đáng ghét nay dường như không dễ xử như mấy người trước đó.”
Dương Uyển Linh nhịn không được vươn tay xoa nắn mặt Diệp Gia Minh: “Yên tâm, bố em không thoát khỏi tay chị được đâu.”
“Em cũng không thoát khỏi tay chị được.” Diệp Gia Minh hớn hở giành.

Bỗng nhiên lúc này bụng cậu bất ngờ réo rắt kêu vang.

Cậu xoa xoa bụng, ngẩng đầu lên đáng thương nói, “Chị xinh đẹp em đói bụng.”
Dương Uyển Linh bật cười kéo cậu nhóc đứng dậy: “Đi, chị đi nấu món ngon cho em ăn.”
“Em muốn ăn trứng cuộn.” Diệp Gia Minh vẫn chưa quên món trứng cuộn yêu thích của mình.
“Được.” Dương Uyển Linh mỉm cười đồng ý dắt cậu đi.
“Yeah! Yeah! Chị xinh đẹp muôn năm.

Em yêu chị nhất.” Diệp Gia Minh nhảy nhót vui vẻ.
Khi một lớn một nhỏ đi đến gần nhà bếp, Dương Uyển Linh bỗng nghe bên trong phát ra âm thanh rên rỉ, tiếng thở dốc và tiếng động lạ khiến người nghe đỏ mặt tim đập.
Dương Uyển Linh vội kéo Diệp Gia Minh dừng lại.

Cậu nhóc nghiêng đầu khó hiểu, đang muốn lên tiếng hỏi, cô đã nhỏ giọng dặn dò: “Em đứng đây đợi chị một lát nhé.”
Diệp Gia Minh ngoan ngoãn gật đầu.
Dương Uyển Linh rón rén đi tới bên cửa bếp, tò mò dòm vào trong..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.