Đọc truyện Kết Hôn Ba Năm Phát Hiện Lão Công Là Mèo – Chương 13: Châm ngôn tình yêu
Tên Trì nào đó hừ một tiếng.
Thư kí Vương đang lái xe lập tức thẳng thắt lưng, nói: “Vẫn là Trì đổng có phẩm vị nhất.”
Đô Ngư nói: “Có phẩm vị chỗ nào vậy?”
Thư kí Vương nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thanh lọc tâm trí.
Sau đó bắt đầu bốc phét, “Sự khắt khe và tỉ mỉ của ngài ấy kể ba ngày ba đêm không hết, nếu nhất định phải đưa ra ví dụ tiêu biểu, tôi hâm mộ nhất là gu chọn vợ của Trì đổng.”
Đô Ngư: “……”
Trì Vũ nhíu mày, “Trước mặt bà xã tôi không cần nói thẳng như vậy.”
“……”
Một chén rượu xuống bụng, đã đến Xích Vũ rồi.
Đô Ngư nhìn toà nhà cao chọc trời, nhìn đến choáng váng đầu, cảm giác không thật càng rõ, y theo Trì Vũ và thư kí Vương vào cửa, đi thẳng tới bộ phận nhân sự.
Thư kí Vương giới thiệu xong, giám đốc nhân sự cẩn thận bắt tay Đô Ngư, tươi cười đầy mặt, “Chào phu nhân.”
Đô Ngư: “…… Chào anh.”
Có người lấy ghế dựa tới, Trì Vũ đứng sau không động đậy, Đô Ngư đang muốn ngồi xuống, thấy mọi người đều không ngồi, y cũng ngượng liền đứng theo.
Đô Ngư nói: “Ngại quá, tôi nhớ rõ tôi chưa nộp sơ yếu lý lịch bên các vị, các vị có phải có chỗ nào nhầm lẫn không?”
“Không nhầm đâu.” Giám đốc nhân sự nói: “Quy củ làm việc của chúng tôi tuyệt đối không hề cẩu thả xằng bậy! Vả lại, sơ yếu lí lịch của ngài ở ngay đây mà.” Vừa nói, giám đốc nhân sự vừa đưa cho Đô Ngư một bản sơ yếu lí lịch.
Đô Ngư lật xem, đây đúng là sơ yếu lí lịch của y, nhưng bản y đã chuẩn bị còn nằm trong máy tính, chưa in.
Cuối bản lí lịch còn có một dấu hoa mai, giám đốc nhân sự nói: “Nhìn xem, mặt trên đã có con ấn của chủ tịch.”
Đô Ngư nghiên cứu một lúc lâu, nhìn sang Trì Vũ mới quay lại hỏi: “Các vị sắp xếp tôi vào chức vụ gì?”
Giám đốc nhân sự nói: “Phòng nghiên cứu thị trường, về sau thăng chức thư kí chủ tịch.”
Đô Ngư: “……”
Chủ tịch các anh thiếu thốn thư kí sao, phải tính trước như vậy nữa.
Đô Ngư nói: “Có thể từ chối phần thăng chức không?”
Giám đốc nhân sự há miệng, nhìn về phía sau Đô Ngư.
Vụ này hơi khó.
Trì Vũ tay cắm túi quần, “Vì sao muốn từ chối? Chủ tịch đẹp trai như vậy.”
“……”
Đô Ngư nói: “Năng lực tôi không đủ làm thư kí chủ tịch.”
“Sau này sẽ tiến bộ, hơn nữa việc của thư kí chủ tịch không khó, biết mười tám loại ngôn ngữ, phụ trách tiếp điện thoại là được.”
Đô Ngư: “……”
Xin lỗi đã quấy rầy.
Đô Ngư nói: “Bằng cấp thì sao?” Đô Ngư có bằng đại học, nhưng công ty như Xích Vũ chỉ sợ không thèm nhìn đến một cái bằng của y.
Thư kí Vương nói: “Chỗ chúng tôi không quan trọng bằng cấp, tốt nghiệp từ Ivy League đều được chấp nhận.”
* Ivy League hay Liên đoàn Ivy là một liên đoàn thể thao bao gồm tám cơ sở giáo dục đại học ở miền Đông Bắc Hoa Kỳ, toàn bộ tám trường và viện đại học thành viên của Ivy League đều nằm ở nhóm đầu của danh sách xếp hạng các trường và viện đại học do U.S. News & World Report thực hiện cũng như có nguồn tài chính đóng góp vào loại hàng đầu thế giới. Các viện đại học danh giá như Harvard, Yale, Brown, Princeton,… đều thuộc liên đoàn này.
Đô Ngư: “……”
Bạn tốt Đô Ngư của ngài đã rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Đô Ngư nghĩ nghĩ, đặt bút ký tên. Trì Vũ đưa y đến phòng nghiên cứu thị trường, nơi này so với công ty cũ của y thoải mái rộng rãi hơn nhiều. Đô Ngư còn định trở về lấy đồ đạc, không nghĩ tới vào cửa liền thấy đồ đạc vốn ở nhà đã được mang đến.
Các đồng nghiệp thân thiện chào hỏi y, không ai gọi y là phu nhân nên Đô Ngư thoải mái hơn, càng thêm hy vọng vào một tương lai tốt đẹp ở Xích Vũ.
Hôm nay xem như ngày đầu tiên đi làm, giám đốc giúp Đô Ngư bước đầu làm quen với môi trường công tác. Mất một buổi sáng, Đô Ngư coi như hiểu biết đại khái, cũng sâu sắc cảm giác được, nếu muốn làm ở Xích Vũ, bản thân còn phải học hỏi thêm rất nhiều thứ.
Y hiện tại khá tò mò về mười tám loại ngôn ngữ thư kí chủ tịch cần thông thạo, tính cả tiếng mẹ đẻ, y mới chỉ biết hai thứ tiếng, chưa bằng một nửa yêu cầu.
Ngẫm lại thấy quá ư bất khả, hồi đại học học hai ngoại ngữ thôi đầu y đã rối loạn, mười tám loại, não chẳng phải sẽ nổ tung sao.
Y tuyệt đối không làm nổi thư kí của chủ tịch đâu.
Buổi trưa Đô Ngư đến nhà ăn Xích Vũ ăn cơm, thức ăn cũng là một điểm đặc sắc của Xích Vũ, từng được trang web chuyên môn phỏng vấn, vừa ngon vừa rẻ, đến Xích Vũ ăn cơm một lần là ước mơ của không ít kẻ sành ăn.
Đô Ngư chứng nhận ngon thật, y nhìn một vòng xung quanh, toàn người là người, có phải quá đông rồi không?
Có người thấy y nhìn qua, cúi đầu gắp khúc xương vừa ăn xong, nhét vào trong miệng.
……
Tuy rằng người rất nhiều, nhưng chỗ ngồi đối diện y vẫn không có ai.
Ăn một lát, di động vang, Đô Ngư cầm lên, là cuộc gọi video từ Trì Vũ.
Sau khi nhấn nghe một lúc, màn hình xuất hiện cái tai mèo.
Đô Ngư hoảng sợ, cắm tai nghe vào, bưng khay ăn ra góc ngồi, nhỏ giọng nói: “Sao anh biến hình trong công ty luôn vậy?”
Tai mèo kia bỗng chốc biến mất, di động bị người cầm lấy, bản mặt căm giận của Trì Vũ xuất hiện, không có cái tai mèo nào.
“Em không phân biệt được tai anh?”
Đô Ngư lúng ta lúng túng: “Không phải đều giống nhau à?”
Y đúng là không nhớ rõ tai Trì Vũ trông thế nào.
“Sao mà giống nhau được!” Trì Vũ hừ một tiếng, biu phát mọc lỗ tai, dí vào màn hình, hai nhúm lông ở thính tai run lên, nghiêm túc nói: “Anh có lông khôn.”
Đô Ngư: “……”
Đô Ngư nói: “Anh đang làm việc à?”
“Anh bận quá không có thời gian ăn cơm trưa.” Trì Vũ để nguyên tai mèo, vẻ mặt bận rộn gõ bàn phím, “Đừng lo lắng, anh không đói bụng.”
“……”
Không lo lắng mấy, cảm ơn.
Trì Vũ nói: “Em không có gì nói thì cúp đi.”
Đô Ngư nói: “Vậy tôi cúp đây.”
Chế độ cụp tai* – On.
Đô Ngư vừa thấy, ngón tay thu về.
Chế độ cụp tai – Off.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
*Cụp tai
Đô Ngư: “……”
Muốn đánh người – On!
Lúc đến Đô Ngư không thấy Trình Khả Tâm đâu, lúc tan làm Trình Khả Tâm lại xuất hiện, khởi xướng một buổi ăn mừng nhậm chức cho Đô Ngư. Đồng nghiệp sôi nổi hưởng ứng, cả nhà lên kế hoạch tăng 1 đi quán ăn khuya, tăng 2 đi hát hò.
Thang máy mở, Đô Ngư kẹp trong đám người, tai nghe các đồng nghiệp thảo luận quán ăn khuya nào ngon, vừa mới ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Trước mặt y là một người phụ nữ trung niên trông rất quen.
Đô Ngư nhìn sườn mặt kia, không mất bao lâu để nhớ ra, đây chẳng phải vị phu nhân đứng trước cửa nhà y ngày trước sao.
Đô Ngư chạy theo hai bước, nhìn vị phu nhân nọ cúi người chui vào một chiếc Bentley, xe đi rất nhanh, để lại Đô Ngư vẫn còn nghi hoặc.
Trình Khả Tâm vội vàng từ phía sau đuổi kịp, kéo Đô Ngư, “Đi thôi.”
Đô Ngư định cùng đồng nghiệp bắt taxi qua đó thì Trình Khả Tâm ngăn cản, “Chị dâu, anh ngồi xe em đi.”
Đô Ngư sợ cái Ferrari đó lắm, “Thôi thôi, xe cậu –“
“Không có việc gì, em đổi cái rẻ rồi.”
Đô Ngư nghe là rẻ, rốt cuộc yên lòng. Ferrari y không dám ngồi, loại phổ thông thì tốt, ít nhất có trầy y vẫn đền được. Chỉ trong chốc lát, Trình Khả Tâm lái Lamborghini lại đây.
Đô Ngư: “……”
Tôi đi bộ được không?
Ăn xong cơm hát xong nhạc vẫn chưa thấy Trì Vũ đâu, Đô Ngư thoáng nhẹ lòng, cùng mọi người ăn uống no say chơi bời vui vẻ. Đến lúc về, Trình Khả Tâm lại muốn đưa y, Đô Ngư nói sao cũng không chịu phiền người ta nữa, tự mình bắt xe về nhà.
Xích Vũ, tầng bốn mươi ba, trong văn phòng.
Nam nhân ngồi sau bàn làm việc, ánh sáng từ máy tính hắt lên khiến khuôn mặt hắn càng sắc nét, càng thêm mê mẩn lòng người, hắn cầm bút nghiêm túc tốc ký.
Thanh âm trong điện thoại nói: “Tiến lùi ấy, hiểu không? Có phải buôn bán đâu mà vội. Mình không cần lượn lờ hoài trước mắt người ta, phải mặc kệ vài ngày, chờ người ta nhớ mình đến cồn cào gan ruột, nhận ra mình tốt, tự khắc họ sẽ tới tìm mình.”
Nam nhân có chút chần chừ: “Thật vậy chăng?”
“Sao mà giả được! Cứ chờ cậu ấy chủ động nhào vào ngực đi!”
“Ừm.” Nam nhân sột soạt viết, nghiêm túc nhớ kỹ châm ngôn tình yêu này.
HẾT CHƯƠNG 13.
Hong ai vote cho mìn ta.