Kết Cục Của Việc Lấy Lòng Nhân Vật Phản Diện

Chương 25: Ta Muốn Cứu Người Ai Dám Trái Lời


Bạn đang đọc Kết Cục Của Việc Lấy Lòng Nhân Vật Phản Diện FULL – Chương 25: Ta Muốn Cứu Người Ai Dám Trái Lời


Trời vừa rạng sáng, tinh vân rút lui, đêm dài cuối cùng cũng trôi qua. Bên trong thiên lao vẫn mờ mịt như cũ, vắng lặng đến mức chỉ có tiếng thút thít của âm hồn, cùng với tiếng nhỏ giọt của ngọn đèn xanh.
Một lúc lâu sau, đột nhiên có tiếng xích sắt cọ xát không rõ nguyên do. Dưới ánh lửa xanh lục, vài bóng người tay cầm xích sắt, sắc mặt âm trầm xồng xộc chạy tới, xích sắt lê sau ma sát ra tia lửa.
Từng tiếng sắc nhọn vang lên rõ ràng trong Thiên lao im ắng, khiến người ta hoảng sợ sởn tóc gáy.

Lát sau âm thanh đột ngột dừng lại, vài bóng người xuyên qua cửa lao dừng lại trước mặt Hoa Nguyệt Phong và Đế Tuân.
“Thần vương có lệnh, mệnh chúng ta đem hai người áp đến pháp trường, chờ cho tôn chủ Ngũ giới thẩm vấn.

Tốt nhất các ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, đừng có nảy sinh suy nghĩ gì khác, với thực lực hiện tại của các ngươi thì ngay cả bọn ta cũng không đánh nổi đâu, đừng có phí sức!”
Kẻ cầm đầu đe dọa một hồi, sau đó vẫy tay, ra lệnh cho những cai ngục phía sau tiến đến gỡ bọn họ ra khỏi hình giá, rồi lại lấy xích trói lại, khép cửa lao.
……
hình đài= đài hành quyết= bục hành quyết
nghĩa như nhau nhưng toi lo lặp từ nên dùng đủ
Bên ngoài pháp trường của Tiên cung, binh tướng Ngũ giới san sát cạnh nhau, mấy nghìn người tạo thành một vòng vây khổng lồ. Ở giữa là một đài hành quyết to lớn được xây nên bởi huyễn thuật, hai cây cột bạch long bằng ngọc cao vút trong mây, quấn quanh vài vòng xích, từ trên rủ xuống, âm trầm lay động trong gió khiến người cho ta kinh hãi.
Trên bục hành quyết có đủ loại ánh sáng, vốn là pháp trận do tôn chủ Ngũ giới bày ra.

Kết giới khổng lồ bao phủ hình đài, ngay cả một con muỗi cũng không thoát được.
Binh lính vây quanh hình đài chật như nêm cối, pháp trận cùng với kết giới phong tỏa đường ra, lần này bọn họ có chắp cánh cũng khó mà thoát.
Mặt trời bắt đầu ló dạng, ánh vàng dải khắp trên đài hành quyết, chiếu đến xích sắt lập lòe hàn quang, uy lệ bức người.
Tôn chủ Ngũ Giới ngồi ngay ngắn trên đài cao, bởi vì Lâm Chiêm chưa từng ló mặt, một phương Tiên giới liền do Lâm Huyền làm chủ.
Đợi đến khi quản ngục đưa Hoa Nguyệt Phong và Đế Tuân từ thiên lao ra, trói chặt từng tầng dây xích lên cột rồng.

Lâm Huyền từ từ đứng dậy, phất tay tạo một luồng gió nhẹ nâng thân thể hắn bay về phía bục hành quyết.
“Chư quân, hôm nay mời các vị đến đây là để thương nghị hình phạt xử tử kẻ này.

Từ khi Hoa Nguyệt Phong xuất thế tới nay, thiên hạ xảy ra bao nhiêu thảm họa, ngay cả Thần tộc cũng vì y mà diệt vong! Kẻ này tội ác vô vàn, ảnh hưởng đến an nguy của Ngũ Giới xã tắc.

Mong rằng chư quân hiệp lực, cùng ta hoàn thành ý nguyện cuối cùng của thần quân, tru sát ma đầu!”

“Thần Vương nói rất đúng! ” Trên đài cao một màu thân ảnh màu đen cao giọng đáp lại, người này ánh mắt rực lửa sắc bén, thân mặc trường bào huyền sắc, tay cầm hai viên minh châu xoay tròn, mắt hắn chằm chặp nhìn về phía 2 người bị dựng lên ở hình giá.
Kẻ này chính là ma quân Độ Ách, tên đầu sỏ năm đó soán quyền đoạt vị đuổi Đế Tuân khỏi Ma giới.

Tử địch lâu ngày không gặp, gặp cảnh tượng như ngày hôm nay, sao có thể không vui sướng cho được?
Độ Ách ý cười đầy mặt nhìn vào bóng dáng màu đen đằng xa, thi pháp vặn đầu Đế Tuân quay phía này, cùng hắn nhìn nhau, “Vương tử điện hạ của ta, mới mấy năm không gặp, mà người đã thành bộ dáng chật vật như này rồi cơ à?
Trước kia lúc bị trục xuất, ngươi còn luôn miệng nói sẽ khiến ta phải trả giá đại giới.

Ta chờ lâu thế rồi, chưa từng nghĩ tái kiến lại được thấy ngươi trở thành tù nhân, cái mạng từng được ta bỏ qua.

Thế sự thú vị thật đấy nhỉ, hôm nay ngươi rơi vào tay ta, phải bồi thường thật tốt mới được đó nha.”
Nụ cười của hắn đột nhiên yêu mị, ngữ điệu cũng trở nên âm trầm quỷ dị.

Vừa dứt lời, một cỗ sức mạnh khó lường phóng ra, như bàn tay vô hình vồ lấy cơ thể Đế Tuân, từ từ siết chặt.
Xích sắt trên người xoắn ép càng chặt, như muốn xuyên da găm thịt không thể thở.

Miệng vết thương khắp người rỉ máu, nhỏ giọt tuôn như mưa, nhiễm đỏ một mảng dưới chân.

Lục phủ ngũ tạng bị đè nén, như sắp rách toác, đau đớn không thôi.
“Có gì cứ nhắm vào ta mà làm! Các ngươi đuổi giết ta mấy trăm năm nay, không phải chỉ chực chờ màn này thôi sao? Sao nào, ta bị trói ở đây mà vẫn không dám ra tay giết ta hay sao?!” Hoa Nguyệt Phong ra sức giãy giụa, căm tức nhìn cái gọi là tôn chủ chính đạo ngự trên đài cao.
Sức ép trên người Đế Tuân chợt rút đi, Độ Ách thản nhiên nhìn về phía Hoa Nguyệt Phong, khẽ cười rộ lên.

Sau đó con ngươi hắn giật một cái, giây tiếp theo sức mạnh kia chuyển hết lên người Hoa Nguyệt Phong, kiềm chặt quanh thân.
“Độ Ách! Ngươi dám!!” Đế Tuân trơ mắt nhìn miệng vết thương của Hoa Nguyệt Phong toác ra, cả người máu tươi nhỏ giọt, dùng hết sức giãy giụa, xiềng xích như sắp đứt đoạn.
Lâm Huyền mắt thấy không ổn, vội vàng mở pháp trận dưới chân, giữa không trung đột nhiên hình thành một sức áp bức, nháy mắt rút hết toàn bộ sức lực của hắn, sau cùng không thể giãy giụa được nữa.
Lâm Huyền thu tay trên người Hoa Nguyệt Phong, xoay người bay về đài cao cười nói: “Nghe nói sau khi Thái tử điện hạ bị Hoa Nguyệt Phong bắt đi, các giới đồn đại người dây dưa với kẻ này.
Chư quân cũng biết chất nhi của ta thân thể yếu ớt, không giỏi vũ lực, tất sẽ không đánh lại y.

Hoa Nguyệt Phong lấy tính mạng ra uy hiếp, nó cũng không dám không theo.


Sau này bị lời đồn đại, thóa mạ vô duyên vô cớ làm cho mệt lòng.

Bổn vương thân là vương thúc của Thái tử, đương nhiên muốn trả lại trong sạch cho hắn.

Nay mời chư quân đến chứng kiến Thái tử điện hạ tự tay chém chết yêu ma, xóa bỏ lời đồn!” lão già chết tiệt
Lâm Huyền phất tay áo hóa ra một ánh sáng màu đỏ, bắn thẳng đến hướng hình đài, chỉ trong giây lát có một bóng dáng xuất hiện ngược sáng.
Lâm Chiêm mặc Hoa phục Thái tử, xuất hiện trước mặt Hoa Nguyệt Phong, tay cậu duỗi thẳng về phía trước, trong tay nắm chặt chủy thủ, nhắm ngay lồng ngực.
Dây tơ trên người đã được giấu nhẹm, che giấu sự thật rằng cậu đang bị thao túng.

Môi bị chú ấn khép chặt, không thể mở miệng ra nói.
Cậu từng bước đến gần Hoa Nguyệt Phong, máy móc đi về phía y. Mắt vừa nhìn thấy người đã lập tức sũng nước. Từng vệt máu đỏ thẫm trên người y, những vết thương ghê người đó đều do chính mình gây ra…
“Giết y! Mau giết đi! Chất nhi ngoan, giết chết Hoa Nguyệt Phong, chứng minh bản thân trong sạch cho người khắp thiên hạ thấy! Tất cả là y bức ép con, là y cưỡng bách con, ra tay đi, thiên hạ sẽ tin con thêm một lần nữa, đồn đại vớ vẩn tự khắc biến mất! Mau giết y!!”
“Giết! Giết y!!” Binh tướng xung quanh đồng loạt hô lên, cả tòa Thiên Đình chấn động.
Lâm Chiêm dùng sức lắc đầu, ánh mắt kiên định cự tuyệt, nhưng thân thể lại không chịu khống chế tiến gần đến y.

Cậu muốn giãy giụa, muốn mở miệng nói cho mọi người mình không muốn, gồng mình vận hành linh lực nhằm phá giải kiềm chế, cuối cùng cũng chỉ khiến cổ họng trào lên vị tanh mặn, ngũ tạng đau nhức.
“Thái tử điện hạ còn chần chờ gì nữa?”
“Điện hạ thân là người đứng đầu Tiên giới, lý ra nên cùng chúng ta trừ gian diệt ác.

Vậy mà cứ giằng co không chịu xuống tay, chẳng lẽ ngài luyến tiếc y?”
“Thần Vương à, Thái tử điện hạ làm sao thế này? Hay muốn quét sạch chúng ta?”
Người, yêu, quỷ hùng hổ doạ người, binh tướng các giới đứng xa mấy trượng ở ngoài nghe vậy xao động, xung quanh tức khắc ào ào như nước, áp lức ập đến.
Lâm Chiêm nước mắt lập loè, hai má ướt át, một bên lắc đầu nguầy nguậy khóc thút thít, một nắm chặt chủy thủ đè mũi đao đến trước ngực y, từ từ đâm vào vết thương lần trước.
Máu dọc theo lưỡi dao sắc bén chảy xuống, tí tách qua khe tay.


Cậu có thể cảm nhận rõ nhiệt độ của y, đây là một người đang sống sờ sờ, không phải cái xác lạnh băng, cứng ngắc.

Trên đời này không ai có thể quyết định sống chết của y, không một ai xứng!
“A—— a….” Lâm Chiêm gân cổ khàn giọng kêu lên, những lời treo ở bên miệng lại không cách nào thốt ra, cuối cùng vết máu chảy dọc theo khóe miệng chính là sự phản kháng lặng im.
tưởng ẻm hết kiểu Aaa….

thì thấy bình thường, cái nghĩ em ngắc ngứ a-a đau lòng huhu ┗( T﹏T)┛
Không muốn.… Đừng mà..…
Lâm Chiêm muốn y có thể nghe thấy tiếng mình, muốn điều khiển đôi tay của mình để ngăn chặn hết thảy.

Nhìn thật sâu vào mắt y, bất lực chảy nước mắt.
“Điện hạ đừng sợ, Điện hạ thả lỏng đi nào, Điện hạ nhìn mắt ta này.” Áuuuuuu
Hoa Nguyệt Phong mỉm cười nhìn Lâm Chiêm, ngữ khí nhẹ nhàng, cứ như ồn ào xúng quanh chẳng liên quan gì đến mình, thế giới này chỉ còn bọn họ ôn nhu chuyện trò.
“Điện hạ đừng sợ, từ từ tới đây đâm thật mạnh vào tim ta đi.

Điện hạ dũng cảm lên nào, đừng sợ, đây không phải chuyện xấu, là ta tự nguyện buông bỏ.

Nếu đã chú định hôm nay phải chết, ta muốn chết trong tay Điện hạ.

Mấy kẻ đó đều hận ta, xem thường ta, ta không muốn để bọn họ chạm vào, Điện hạ giúp ta được không?”
Hoa Nguyệt Phong cố nén nước mắt, không lộ ra cảm xúc chua xót, y giả vờ thoải mái cười nói, nghịch ngợm rộ lên như mọi lần.

Đó là khoảng thời gian y thích nhất, là một giấc mơ tuyệt đẹp.
Hoa Nguyệt Phong nhẹ thổi nước mắt tích trên khóe mắt của người nọ, y hi vọng chỗ này luôn là một mảnh sa mạc, vĩnh viễn không dính nước, không phải vì mình mà chực trào.
“Điện hạ nghe lời ta được không? Bọn họ ép buộc em như vậy, hung hãn như thế cũng chỉ vì coi em như công cụ giết ta, không phải Tiên giới chí tôn, Điện hạ không đấu lại đâu.
Nếu ngày hôm nay Điện hạ không giết ta thì từ nay về sau em sẽ là tội nhân, bọn họ sẽ đặt chung Điện hạ với ta, không bao giờ buông tha cho em. Ta không mong Điện hạ bị chúng bạn xa lánh.

Cứ mặc họ đạo đức giả, vẫn tốt hơn là thực sự quay lưng lại với em, gây ra uy hiếp.”
Hoa Nguyệt Phong không chịu dời tầm mắt khỏi người, trên mặt nhàn nhạt ý cười, buông bỏ sự không cam tâm cùng với lưu luyến, tâm nguyện cuối cùng chỉ mong người bình an mà sống.
Đầu mũi chua xót, sau khi trầm mặc một lúc lâu, Hoa Nguyệt Phong “hầy” một tiếng dài nói: “Điện hạ đừng ngốc nữa, chỉ khi ta chết mới có thể bảo vệ được em.

Điện hạ ra tay đi thôi.”

Hoa Nguyệt Phong chậm rãi khép mắt, nâng ngực đón lấy chủy thủ.

Y cảm nhân được mũi đao ăn vào máu thịt, sắp đâm vào tim rồi.
Hài lòng thoải mái.
Không…..

Không muốn…..
Bên tai chợt vang lên giọng nói của Lâm Chiêm, như ngậm một búng máu nói không rõ lời, tim Hoa Nguyệt Phong đột nhiên đập mạnh.
Quả nhiên ngay giây tiếp theo chủy thủ rút ra, lúc cậu mở to mắt nhìn về phía y, mang theo vẻ mặt cố chấp như đã tẩu hỏa nhập ma, ánh mắt quyết liệt.
Đồng tử tím đậm yêu dị, như đóa hoa kì lạ nở rộ về đêm, bung cánh trong hai mắt sâu thẳm.

Y đột nhiên không nhận ra người này.
“Không được chết! Ta nói rồi ngươi không được chết!!”
Lâm Chiêm đột ngột lui về sau một bước, sát khí cuốn lấy toàn thân, tựa lệ thần xuất thế, uy hiếp bức người, như thể chỉ cần nhìn vào mắt cậu sẽ lập tức tan xương nát thịt.
“Ta không cho ngươi chết, ai dám để ngươi chết? Ta muốn ngươi sống, ta đã nói muốn ngươi sống cho thật tốt, ai dám tự tiện khiến ngươi chết, kẻ nào dám?!”
Cậu hung hăng siết chặt chủy thủ muốn bóp nát nó, ngay thời khắc quyết định dây tơ trên cổ tay chợt hiện ra, Lâm Huyền dùng linh lực kéo cánh tay cậu, chủy thủ đột ngột rớt xuông.
“Vương thúc nói ngươi cũng không nghe đúng không? Sao vương thúc lại muốn hại ngươi? Ngươi nhìn kĩ lại đi, không khác gì ma quỷ, không được động lòng trắc ẩn!
Tiên giới còn đang đợi đáp án của ngươi, thiên hạ cũng vậy, ngươi đã là lỡ mất một lần rồi, sao có thể phạm lại lần nữa! Hoa Nguyệt Phong mê hoặc ngươi bằng cách nào, để ngươi nói ra cuồng ngôn, làm trái thiên hạ?!!”
Lâm Huyền thoáng chốc mặt đỏ bừng bừng, không đợi tôn chủ các giới chất vấn đã đi trước một bước, điều khiển dây tơ buộc cậu nhặt chủy thủ lên, tiếp tục nhắm thẳng ngực y.
Lâm Chiêm đứng yên tại chỗ, trong mắt lửa giận đùng đùng, ngăn cản bước chân đi tới hướng y.
Lâm Huyền thấy cậu bất động, tăng cường sức mạnh áp vào chú thuật, thế nhưng gặp ngay lực cản bí ẩn.
Hai cổ lực lượng xung khắc trong cơ thể hắn chốc lát, sau đó theo động tác vung tay phóng thích ra ngoài.

Sóng khí sắc bén khuếch tán, ngay lập tức chấn động Thiên Đình, như sấm sét nổ vang, nứt toác rơi xuống.
Chớp tím thoáng qua, cậu đứng thẳng trên đài hành quyết, từng sợi dây tơ tách rời khỏi người, hoàn toàn thoát khỏi khống chế.
“Ta muốn cứu người, ai dám trái lời?”
Lâm Chiêm gầm lên một tiếng, giọng nói khí phách chấn động quân sĩ đầy trời, không dám hó hé.

Cậu ngoái đầu nhìn lại từng gương mặt yên vị trên đài cao, gió nhẹ phất động tóc đen, sắc đồng tử kia như hoa tươi tiên diễm.
Cong môi cười một cái, rung động lòng người..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.