Kẹo Ngọt Kim Cương

Chương 16: Steinmetz Pink - Hơi Nóng Bốc Lên Gò Má


Bạn đang đọc Kẹo Ngọt Kim Cương FULL – Chương 16: Steinmetz Pink – Hơi Nóng Bốc Lên Gò Má


Đối với những chuyện phát sinh trên đường đua xe, Đường Du lơ mơ không biết gì cả.
Cô không biết Chu Khâm Nghiêu nói gì với người bên cạnh, làm cho đối phương vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, còn anh chỉ cười lạnh nhạt rồi rời đi.
Nhìn anh đi về phía mình, trong lòng Đường Du thấy vô cùng yên tâm.
Bởi vì không ai biết chuyện giáo viên cho phép nghỉ nửa ngày, để chú Dương không nghi ngờ, nên chơi một lúc thì Chu Khâm Nghiêu đưa Đường Du trở lại trường học.
Không bao lâu sau, chú Dương lái xe đến cổng trường.

Đường Du làm bộ ra vẻ như vừa mới tan học, lên xe một cách tự nhiên.
Chu Khâm Nghiêu không đi ngay mà đứng lại sau chỗ đỗ xe nhìn cô.
Chiếc xe bảo mẫu chậm rãi chạy ra ngoài đường, khi đi ngang qua trước mặt người đàn ông, Đường Du hạ kính cửa sổ xuống, nhìn anh ở phía xa xa mấp máy môi: “Bái bai.”
Chu Khâm Nghiêu cũng đáp lại cô bằng khẩu hình một câu: “Bái bai.”
Chỉ một ánh mắt, tâm tư miên man không dứt.
Cho đến khi xe rẽ ngang, Đường Du vẫn còn lưu luyến nhìn lại phía sau.
Chú Dương nhìn vào kính chiếu hậu phát hiện ra sự khác lạ của cô, nghi ngờ hỏi: “Cô chủ, cô nhìn gì vậy?”
Đường Du ngồi yên, khóe miệng từ từ nhếch lên một đường cong rất nhẹ, thành một nụ cười ngọt ngào chỉ có cô mới biết:
“Không có gì ạ.”
Về tới nhà tâm tình Đường Du rất tốt, sau khi cơm nước xong thì giáo viên dạy đàn cũng tới theo bình thường, thấy được trạng thái rực rỡ mới mẻ của cô thì cũng khen không dứt.
Đường Du cảm thấy, tối nay cô kéo đàn lưu loát hơn bình thường rất nhiều.
Hết giờ học là tám rưỡi tối, Đường Du xuống lầu tiễn giáo viên về, vừa đúng lúc dì Dung từ ngoài cửa đi vào, trong tay cầm một hộp giấy.
Thấy Đường Du, dì Dung đưa hộp giấy đó cho cô: “Cô chủ, mới có người đưa tới, nói là dịch vụ giao hàng hỏa tốc cho cô.”
Đường Du: ?
Cô không mua gì cả nha.
Hộp carton này cũng không có các thông tin đơn hàng chính thức, dì Dung vốn đã có chút hoài nghi, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đường Du thì càng cảnh giác.
“Cô chủ đừng động vào!” Dì Dung lập tức tìm một cây kéo đến, rạch cái hộp ra: “Để tôi xem giúp cô là cái gì!
Đường Du há miệng, còn chưa kịp ngăn cản thì hộp đã được mở ra.
Bên trong có một cái túi, dì Dung kéo ra ngoài xem.
“…!?”
Bên trong túi có đủ các loại kẹo, kẹo mềm, kẹo sữa, kẹo bông, kẹo mút, một đống lớn xanh xanh đỏ đỏ.
Thấy cũng không có gì kỳ quái, dì Dung do dự ngẩng đầu lên: “Cô chủ, cô mua kẹo à?”
Lúc này Đường Du có một dự cảm mãnh liệt về ai là người đưa kẹo tới, cô vội vàng gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, cháu quên mất, chiều nay cháu có đặt một ít kẹo ở siêu thị nhỏ trong thành phố qua điện thoại.”
Nghe cô nói vậy, dì Dung mới yên tâm đưa túi kẹo cho cô.
Trong lòng Đường Du nhảy nhót, chờ dì Dung đi mới nhanh chóng ôm kẹo chạy lên phòng ngủ tầng hai.
Cô khóa trái cửa cẩn thận, lấy chiếc điện thoại mà Chu Khâm Nghiêu cho cô từ trong cặp sách.
Mỗi ngày trước khi về nhà Đường Du đều cẩn thận tắt máy điện thoại đi, sợ vô tình phát ra âm thanh gì đó sẽ bị dì Dung phát hiện, chờ đến lúc lên giường mới len lén lấy ra.
Cô ấn nút nguồn để mở máy, sau vài giây ngắn ngủi, màn hình điện thoại lóe sáng.
Kèo theo ánh sáng ấy còn có một tiếng báo tin nhắn.
Trái tim Đường Du lại đập rộn ràng và căng thẳng phấn khích.
Chiếc điện thoại này chỉ lưu một dãy số của Chu Khâm Nghiêu, vậy nên nếu không phải là tin rác spam thì chỉ có thể là tin nhắn của anh gửi tới.
Mở hộp thư đến ra, quả nhiên —
Đường dây nóng phục vụ 24 giờ: [Em thích vị gì?]
Dưới đó là một tấm ảnh, là các loại các kiểu kẹo.
Đại loại là Đường Du tắt máy không trả lời được, nên một lát sau Chu Khâm Nghiêu lại gửi tin nhắn:
[Đã mua mỗi loại một ít, chút nữa sẽ gửi tới nhà em.]
Đọc xong tin nhắn, Đường Du dựa vào cánh cửa thầm cười trộm.
Cảm giác bí mật được một người quan tâm yêu thích bảo vệ này quá tốt đẹp.

Trước giờ cô vốn cảm thấy cuộc sống nhạt nhẽo không có gì thú vị, mỗi ngày ngoài luyện đàn thì chỉ có học bài, nhưng bây giờ còn có Chu Khâm Nghiêu.
Tất cả dường như đều trở nên rực rỡ sinh động và đáng để mong chờ.
Cô cất hết kẹo vào ngăn kéo nhỏ trên tủ đầu giường, rồi chỉ lấy ra một viên bọc nilon trong suốt, bóc ra, đưa vào miệng.
Dưới ánh đèn, lúm đồng điếu của cô gái nhỏ phản chiếu trong ánh sáng nhàn nhạt, một mình cô cảm nhận vị ngọt từ đầu lưỡi thấm vào đáy lòng.
Mười giờ, dì Dung mang sữa bò cho cô uống trước khi đi ngủ.
Đường Du vốn đang muốn trả lời tin nhắn của Chu Khâm Nghiêu, nghe được tiếng gõ cửa lại vội vàng thả điện thoại di động xuống dưới gối.
Sau khi uống xong sữa bò, cô đi vào phòng tắm đánh răng, sửa soạn xong cô đóng cửa lại trốn vào trong chăn.

Đèn trong phòng đã tắt, chỉ có ánh đèn đường yếu ớt bên ngoài hắt vào.
Lờ mờ, nhưng tối nay lại thấy ấm áp một cách khó hiểu.
Đường Du cầm điện thoại suy nghĩ rất lâu rồi mới gửi đi một câu:
[Cảm ơn anh, đã nhận được, rất ngọt.]
Đợi chưa đến một phút Chu Khâm Nghiêu đã trả lời:
[Không cần cám ơn, ngủ ngon.]
Nhìn mấy chữ ngắn gọn trên màn hình, cô gái nhỏ cười ngượng ngùng lại thỏa mãn.
Cô để điện thoại di động xuống, muốn nhân lúc vừa tắm xong hơi hơi thấy buồn ngủ mà chìm vào giấc mộng, nhưng mà —
Vừa nhắm mắt lại thấy hình ảnh cùng Chu Khâm Nghiêu rong ruổi đua xe trên đường.
Mỗi hình mỗi ảnh, từng cảnh từng màn, đều là gương mặt lạnh lùng trong veo của anh.
Đường Du lăn qua lộn lại, khó mà bình tĩnh nổi.
Lúc trước là vì áp lực quá lớn mà không ngủ được, hôm nay lại là vì quá phóng túng, rõ ràng rất mệt nhưng lại hưng phấn đến mất ngủ.
Lấy điện thoại ở dưới gối ra, nhìn dãy số kia do dự xoắn xuýt rất lâu, cuối cùng vẫn ấn nút gọi.
Bíp một tiếng, cuộc gọi được nhận.
Trong lòng Đường Du rung động không yên, cho tới khi đầu bên kia truyền tới một tiếng nói: “Sao vậy.”
Cô căng thẳng đến nỗi bỗng nhiên không biết nói gì, “Em…”
Yên lặng ba giây.
Bất chợt Chu Khâm Nghiêu cười một tiếng, “Không ngủ được?”
Đường Du có chút ngại ngùng: “Vâng, có lẽ là quá hưng phấn…”
Phía bên kia điện thoại bỗng dưng truyền tới giọng nói của một đứa trẻ, “Anh Nghiêu anh nói chuyện nhanh lên nha!”
Đường Du nghĩ rằng mình làm phiền Chu Khâm Nghiêu, “Anh đang bận à? Rất xin lỗi.”
“Không có gì đâu, Tiểu Dương sắp ngủ, đòi anh kể chuyện cho.”
Đường Du xin lỗi rồi chuẩn bị dập máy: “Vậy anh kể đi, ngủ ngon.”
“Đừng cúp máy.” Chu Khâm Nghiêu gọi cô lại, dừng một chút: “Hay là em cũng cùng nghe đi.”
Đường Du: “…”
Cô trở mình, lặng yên nghe tiếng từ bên kia điện thoại, Chu Khâm Nghiêu kể chuyện cổ tích cho Tống Tiểu Dương nghe.
Giọng nói của anh rất rõ ràng, nhất là vào ban đêm, càng giống như được cài thêm một bộ lọc mờ mang theo ánh trăng huyền ảo, trầm thấp từ tính.
Một câu một câu, như đầu độc lại giống thôi miên.
“…!Sau đó, hoàng tử tìm được nàng công chúa hạt đậu thật sự, bọn họ sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau.”
Cho đến khi Chu Khâm Nghiêu kể xong câu chuyện, mí mắt Đường Du cũng đã dính chặt vào nhau không mở lên nổi nữa.
Đúng lúc này, cô nghe được tiếng của Tống Tiểu Dương lẩm bẩm ở đầu kia điện thoại: “Anh Nghiêu, em lại thích công chúa nếm mưa, tại sao cô công chúa ấy lại không sống cùng ếch xanh hạnh phúc mãi mãi về sau?”
Đường Du xoay người tỉnh lại ba phần, lại nghe trong điện thoại Chu Khâm Nghiêu hạ thấp giọng bảo Tống Tiểu Dương trật tự đi ngủ.
Cô mơ mơ màng màng hỏi: “Hai người đang nói đến ai?”
Chu Khâm Nghiêu dừng mấy giây, nói bình tĩnh: “Không có gì, em mệt lắm à?”
Đúng là Đường Du rất mệt.
Cô bị giọng nói của Chu Khâm Nghiêu thôi miên đến mí mắt cũng không chống đỡ được nữa, miễn cưỡng nói được câu chúc ngủ ngon, rồi rơi vào giấc ngủ thật say.
Trong mộng thật ngọt ngào, mơ thấy rất nhiều chuyện vui vẻ.
Ngày hôm sau cô ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, thấy khỏe khoắn hơn hẳn mỗi ngày trong quá khứ.
Ăn sáng xong, đúng bảy giờ chú Dương đưa Đường Du tới trường học, mới vừa ngồi vào chỗ trong lớp, ngoài cửa sổ lại có người gọi tên cô.
Đường Du ngẩng đầu, nhận ra đó là lớp trưởng lớp B hệ quốc tế bên cạnh – Tạ Thừa.
Khi trước lúc mới chuyển trường, cậu ta điên cuồng theo đuổi Đường Du, mỗi ngày gửi một bức thư tình khoa trương bày tỏ, còn chọc cho Lý Thi Vũ của lớp cô khó chịu rất lâu.
Sau đó đại loại là mãi vẫn không được đáp lại, cộng thêm gặp đúng tháng thi cử, Tạ Thừa yên tĩnh một hồi, Đường Du cho là cậu ta đã buông tha cô, không nghĩ rằng hôm nay lại tìm tới.
Các bạn học trong lớp đều đang bất ngờ và hóng hớt, Đường Du không có cách nào để giả vờ không thấy, chẳng thể làm gì khác đành đi ra ngoài.
“Tìm tôi có chuyện gì không?”
Trong tay Tạ Thừa cầm một cái túi nhìn rất tinh xảo, đưa cho Đường Du.
“Nghe nói hôm qua cậu bị ngất vì hạ đường huyết, mình mua cho cậu một ít đồ ăn vặt, trong giờ học nếu đói cậu có thể ăn một chút.”
Đường Du cúi đầu liếc mắt, lạnh nhạt đẩy ra: “Không cần, tôi không sao cả.”
Tạ Thừa vẫn nhiệt tình nhét vào tay cô: “Cậu cầm lấy đi.”
Nói xong cũng không cho cô cơ hội từ chối, xoay người chạy về lớp của mình.
Đường Du: “…”
Lúc trở lại chỗ ngồi, có bạn học hóng hớt đến gần hỏi: “Đường Du, cậu và Tạ Thừa có chuyện gì đó?”
“Có phải hai cậu lén lút…!? Hehe.”
Lý Thi Vũ đi ngang qua với vẻ khinh khỉnh mặt vênh 90 độ, nhưng vì ngại lời cảnh cáo của Trình Huyền lúc trước nên không dám nói câu gì khó nghe.

Ngày ngày trong trường, Tạ Thừa như được tiêm máu gà, lại bắt đầu một cuộc theo đuổi điên cuồng mới với Đường Du.
Giữa mỗi tiết học thì đến chặn Đường Du, đưa thư tình, đưa đồ ăn, đưa các loại quà tặng lạ lùng kỳ quái, dù Đường Du không chấp nhận cậu ta cũng bám chặt không buông, chết cũng không nhả.
Đường Du chẳng có cách nào đối với cậu ta, dù có từ chối mười nghìn lần đối phương vẫn tự tin chắc chắn sẽ có cơ hội, chỉ hận sắt chưa mài được thành kim thôi.
Trưa chủ nhật tan học, Tạ Thừa lại cản Đường Du ở cửa lớp.
Có lẽ đã quen với thái độ của Đường Du, Tạ Thừa không hoang mang cũng không gấp rút, cứ như bình thường nhét quà tặng của ngày hôm nay vào trong tay Đường Du.
“Mai gặp lại!”
Đường Du: “…”
Trước đây cậu ta tặng gì Đường Du đều chia hết cho các bạn cùng lớp, nhưng bây giờ là đúng giờ tan học, buổi chiều được nghỉ, bạn học đã đi hết rồi.
Cô không thể làm gì hơn là miễn cưỡng cầm lấy quà rồi tính.
Khi đi ra đến cổng trường, điện thoại di động trong cặp sách reo lên.
Người duy nhất liên lạc vào chiếc điện thoại này là Chu Khâm Nghiêu, cô vội vàng lấy ra: “A lô?”
“Tan học rồi à?”
“Vâng.”
“Buổi chiều lại đưa em đi chơi giải tỏa áp lực nhé?”
“…”
Trong lòng Đường Du thấy rất ngọt ngào: “Lại đi đua xe ạ?”
“Không, tới một chỗ mới.”
Đường Du vốn không có chút sức đề kháng nào với những đề nghị của Chu Khâm Nghiêu, cô cũng biết người đàn ông này mỗi lần đều có thể mang đến cho cô sự ngạc nhiên và mừng rỡ.
Nhưng cô cũng không hoàn toàn chắc chắn mình có thể đi ra ngoài, nên đành phải nói trước: “Em về nhà đã rồi sẽ nghĩ cách.”
Cúp điện thoại, Đường Du bắt đầu nghĩ đến cách thoát thân.
Trên đường trở về, Phương Lai gọi điện thoại cho chú Dương hỏi về tình hình dạo này của Đường Du.

Đường Du nghe hai người nói chuyện với nhau, ngẩn ngơ nhìn món quà Tạ Thừa tặng đang cầm trong tay, bỗng nhiên trong đầu nảy lên một ý tưởng.
“Chú Dương, cháu muốn nói chuyện với mẹ.”
“Vâng, cô chủ chờ một chút.” Chú Dương đưa điện thoại cho Đường Du.
“Mẹ.” Đường Du vội vàng ra vẻ gọi một tiếng.
Hai mẹ con nói chuyện một hồi, biết được kỳ thi gần đây nhất Đường Du lọt vào Top 10 thì Phương Lai lại càng vui vẻ yên tâm không thôi.
Nhân lúc tâm trạng bà đang tốt, Đường Du thử hỏi dò: “Mẹ, con muốn sau này sau mỗi trưa chủ nhật sẽ ra ngoài một chút, rèn luyện thân thể, có được không?”
Dĩ nhiên là Phương Lai rất kinh ngạc, “Con đang lớp 12, thời gian là vàng là bạc, những học viện âm nhạc ở nước ngoài mà mẹ cho con xem đều có yêu cầu rất cao, con không thể buông lỏng bản thân.”
Đường Du cũng biết bà sẽ nói như vậy, nên đáp lại rất bình tĩnh: “Nhưng mấy ngày trước con bị ngất xỉu trong trường.”
“Cái gì?!!”
“Giáo viên nói tố chất thân thể của con quá kém, thiếu rèn luyện.”
“…”
Phương Lai bên kia điện thoại sợ run hồi lâu: “Thiếu rèn luyện?”
Nghĩ kỹ thì đúng là mỗi ngày con gái bà gần như chẳng vận động gì cả.
Đường Du cố gắng hết sức để giọng nói có vẻ bình thường: “Con tính mỗi chiều chủ nhật sẽ đến phòng thể thao gần đây rèn luyện một chút, tập mấy bài aerobic.”
Lúc nói những lời này, Đường Du có thể nghe thấy tiếng tim mình đập bình bịch.
Đây là lần thứ ba cô nói dối Phương Lai.
Bên đầu kia điện thoại, Phương Lai yên lặng rất lâu, giống như đang suy nghĩ cân nhắc.
Sau khi phải chờ đợi thật lâu, rốt cuộc bà cũng nói:
“Được rồi, nhưng trước năm giờ phải về nhà, để chú Dương đến đón con, chú ý an toàn.”
“Nhưng mà —“
Đường Du còn muốn tranh luận thêm mấy câu nữa, Phương Lai đã vội vã nói: “Mẹ có cuộc gọi khác, tạm thời không nói nữa, con ngoan nhé.”
Cuộc điện thoại chấm dứt.
Có thể ra ngoài, nhưng lại không thể tự do đi lại.
Đường Du vẫn cố gắng nhanh chóng nghĩ biện pháp, chợt nhớ đến lần trước Trình Huyền làm tiệc sinh nhật ở tiệm cá nướng, bên cạnh chính là một phòng thể thao.
Cô mơ hồ nhớ lại, mấy cửa hàng trên con phố đó đều thông nhau, dùng chung một nhà vệ sinh công cộng ở phía sau.
Đường Du núp vào góc mà chú Dương không nhìn thấy, lặng lẽ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Khâm Nghiêu:
[Một rưỡi anh chờ em ở nhà vệ sinh phía sau tiệm cá nướng.]
Chu Khâm Nghiêu: “…”

Ăn cơm trưa ở nhà xong, Đường Du làm ra vẻ đi thay một bộ đồ thể thao, trước khi lên đường còn cầm túi quà vặt mà Tạ Thừa tặng cô định tìm cơ hội hối lộ chú Dương.
Lái xe đến cửa phòng tập thể thao, Đường Du lấy gói quà ra, mặt mũi tươi cười khôn khéo:
“Chú Dương, chú ăn nhé.”
Chú Dương có chút được chiều mà lo sợ, đưa tay cầm lấy: “Cảm ơn cô chủ.”
Còn chưa cầm lấy đồ, Đường Du lại lập tức nói:
“Chờ chút nữa cháu sẽ tự đi về nhà, có được không.”
Tay chú Dương giơ ra đến nửa đường lại rụt về, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, mặt mũi nghiêm túc:
“Đúng bốn rưỡi tôi đến đón cô.”
Đường Du: “…”
Hối lộ thất bại.
Đường Du nhũn người thở ra một hơi.
Không thể làm gì khác là nhét lại gói quà vào trong túi xách, đi vào phòng thể thao.
Hỏi lễ tân ở cửa, cô nhanh chóng đi xuyên qua phòng bên trong, quả nhiên ở con ngõ phía sau ngôi nhà này đã thấy Chu Khâm Nghiêu đứng đó.
Tâm tình mới vừa chán nản vì nhìn thấy anh đã lại nhảy nhót, cô gái nhỏ chạy tới, vỗ xuống lưng anh.
“Hey.”
Chu Khâm Nghiêu quay đầu thấy cô, khóe môi cũng hơi cong cong, “Tại sao lại hẹn ở đây?”
Đường Du chỉ vào phòng thể thao: “Em nói là đi tập thể dục, bốn rưỡi phải về rồi, tài xế chờ em ở cửa đó.”
Bây giờ đã hơn một rưỡi, bọn họ chỉ có thể chơi hơn hai tiếng thôi.
Chu Khâm Nghiêu cau mày, đạp cần số: “Vậy đi nhanh lên.”
Hơn mười lăm phút sau đã đến nơi, Đường Du mới phát hiện chỗ lần này Chu Khâm Nghiêu đưa cô đến chơi hoàn toàn khác với nơi lần trước.
Lần trước là khu đua xe cảm xúc mạnh mẽ rực cháy, mà lần này…
Đưa mắt nhìn quanh, đầy vẻ trẻ thơ hồn nhiên.
[Lâu đài Nụ hôn trẻ thơ]
Đây là một khu giải trí tương tác giữa phụ huynh và con nhỏ, bắt chước hình dáng một tòa lâu đài cho trẻ em, bên trong có nhiều trò chơi như cầu trượt, bong bóng khổng lồ, xích đu, vòng quay ngựa gỗ, vân vân…
Phần đông trẻ em đều mua vé rồi chen nhau vào một chỗ cùng chơi, càng đông thì mấy đứa trẻ càng thấy vui.

Nhưng ban quản lý cũng suy xét đến những khách hàng có nhu cầu riêng tư, dựng riêng ba lâu đài nhỏ riêng biệt.
Đóng cửa tòa lâu đài nhỏ lại, chính là một mảnh trời riêng, muốn thế nào thì được thế đó, người ngoài không thể làm phiền.
Đường Du vừa đi vừa nhìn, tò mò không thôi: “Sao anh lại dẫn em tới đây? Đều là con nít mà.”
Chu Khâm Nghiêu quay đầu nhìn cô một cái, đưa tay đẩy một cánh cửa hoạt hình đằng trước mở ra:
“Em không phải là con nít à?”
Đường Du: “…”
Cô đi vào bên trong cánh cửa ấy nhìn xem.
Một thế giới cổ tích chìm trong màu hồng phấn.
Đang đứng ở cửa ngây ngô ngắm nhìn, có một bóng người từ bên trong chạy ra, “Chị Hữu Hữu!”
Đường Du thấy bé trai trước mặt thì ngẩn người, “Tiểu Dương?”
Chu Khâm Nghiêu quay đầu gọi cô: “Ngơ ngẩn làm gì, mau vào chơi đi.”
Vừa nói anh vừa cởi giày, ôm lấy Tống Tiểu Dương vứt vào bên trong nhà bóng (*), anh cũng nhảy vào luôn.
Ngô Chi Ngọc mặc chiếc áo khoác hoa, thấy Chu Khâm Nghiêu đến thì đứng thẳng người hô lên một cách mệt mỏi: “Bà không thể chịu nổi nữa, cháu tới mà xử lý thằng nhóc này đi.”
Bà đi ra khỏi nhà bóng, nói với Đường Du: “Cô nhóc, cháu cũng xuống chơi đi.”
Đường Du: “…”
Cô có chút ngại ngùng và không tiện.
Ngô Chi Ngọc như nhìn thấu tâm tư của cô, nhân lúc Chu Khâm Nghiêu bận chơi với Tổng Tiểu Dương thì nói với cô:
“Trước đây Chu Khâm Nghiêu đưa Tiểu Dương tới cũng chỉ chơi ở bên ngoài, hôm nay không hiểu sao lại thuê riêng một lâu đài nhỏ, lúc đầu bà còn chưa hiểu chuyện gì, bây giờ cháu tới thì bà rõ rồi.”
Bà cụ ý tứ sâu xa đẩy cô một cái: “Nếu cháu không chơi, chẳng phải đáng tiếc cho phần tâm ý của cậu ấy sao.”
Trong lòng Đường Du hơi động đậy một chút.
Lúc này Tiểu Dương lại gọi cô: “Chị Hữu Hữu, tới chơi với em đi!”
“…!Ừ.” Đường Du lặng lẽ hít một hơi: “Tới đây.”
Cô để túi ở một bên, cởi giày, từ từ đi tới cạnh lan can, đưa một chân vào bên trong.
Một chân trước bước vào, chân sau nâng lên muốn vào theo, nhưng chân trước lại đạp phải quả bóng, cô đứng không vững, thân thể bỗng dưng nghiêng một cái —
“Bụp”
Đường Du đặt mông ngồi lên quả bóng, nửa người chìm bên trong.
Tiểu Dương cười ha ha.
Nghe được động tĩnh, Chu Khâm Nghiêu quay đầu lại, thấy cô gái nhỏ đang cố gắng bò dậy từ trong đống bóng, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa thẹn thùng.
Anh cố nhịn khóe môi cong lên nở nụ cười, nói với Tống Tiểu Dương:
“Đi đỡ chị một chút.”
Tống Tiểu Dương lập tức nhảy lên từ trong đống bóng, ngụp lặn trong đó tiến đến gần Đường Du:
“Chị Hữu Hữu!”
Đường Du thật vất vả mới bò dậy được một chút lại bị cậu nhóc làm ngã trở lại.
Cậu nhóc còn cố tới đỡ cô nữa, càng cố càng loạn, hai người đều phải lăn lộn giữa những quả bóng.


Tống Tiểu Dương tự thấy vui vẻ cười mãi không ngừng, Đường Du cũng thấy thư giãn hơn.
Hai người cứ cầm bóng ném nhau, rồi đuổi đuổi bắt bắt, chơi vô cùng vui vẻ.
Tổng Tiểu Dương trượt xuống khỏi cầu trượt, giẫm lên mấy quả bóng quay đầu gọi Đường Du: “Chị Hữu Hữu, đuổi theo em đi.”
Đường Du cũng ngồi vào cầu trượt, trong mắt cô gái nhỏ ngập tràn niềm vui: “Chị tới đây.”
Thân thể nhẹ bỗng trượt dài đi xuống, mang theo một cơn gió.
Chu Khâm Nghiêu cúi đầu, nhẹ nhàng mím môi nở nụ cười.
Đuổi đuổi bắt bắt, bỗng nhiên Tống Tiểu Dương ngả người nằm xuống bên cạnh anh một cái: “Em chạy hết nổi rồi.”
Đường Du đang đuổi theo phía sau không kịp phản ứng, vấp vào người cậu bé, ngã sấp mặt về đằng trước.
Chu Khâm Nghiêu tình cờ ngồi ở đó.
Thật sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Từ lúc đi vào anh đã ngồi ở đây nhìn hai người chơi, hết lần này tới lần khác Tống Tiểu Dương chạy đến bên cạnh anh rồi nằm xuống, làm Đường Du bị vấp ngã.
Không có gì ngoài suy đoán, Đường Du nhào vào trong ngực Chu Khâm Nghiêu.
Tai nạn này Chu Khâm Nghiêu cũng không ngờ tới, nhưng mà ngay trong nháy mắt đó, anh lại theo bản năng giơ hai cánh tay đỡ lấy cô.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi nóng bốc lên gò má.
Đường Du có cảm giác vừa rồi môi cô hình như hơi lướt qua bên khóe miệng anh.
Cả người cô cứng đờ, trong nháy mặt mặt mũi đỏ bừng, muốn đứng dậy lại không đứng nổi.
Biểu cảm của cô gái Chu Khâm Nghiêu đều thấy trong mắt, anh tỉnh bơ giấu đi những suy nghĩ trong lòng, đỡ vai giúp cô đứng lên, giống như dỗ dành con nít mà nhẹ giọng nói:
“Cẩn thận một chút.”
“…”
Trên môi giống như có mùi vị của anh, Đường Du xấu hổ đứng lên, tim đập không ngừng được.
May là đúng lúc này Tống Tiểu Dương kêu đói ầm lên, làm giảm bớt không khí mập mờ lúng túng giữa họ.
Ngô Chi Ngọc cầm ví tiền chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ ăn, Đường Du nhớ tới trong túi còn có quà vặt mà Tạ Thừa tặng mình, lập tức lên tiếng:
“Không cần đâu, cháu có đồ ăn!”
Nói xong cô chạy tới chỗ túi xách lấy gói quà vặt kia ra, đưa cho Tiểu Dương:
“Tiểu Dương, em xem có gì em thích ăn không.”
Tống Tiểu Dương vui vẻ nhận lấy, bởi vì nhanh tay quá nên làm rơi hết đồ bên trong ra.
Quà vặt rơi lung tung trong nhà bóng, Tống Tiểu Dương thuận tay cầm một gói thịt bò khô, xé túi ra bắt đầu ăn.
Chu Khâm Nghiêu nhặt từng món đồ rơi ra vào lại trong túi.
Nhặt nhặt, phát hiện một tấm thiệp nhỏ hình trái tim.
Tiện tay mở ra, trên giấy trắng mực đen có viết:
[Đường Du, mình rất nghiêm túc.
Mình sẽ cho cậu thời gian, chờ đến một ngày cậu nhận lời mình.]
by Tạ Thừa.
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Anh ngẩng đầu nhìn cô gái đưa lưng về phía anh, đang nhẹ giọng nói nhỏ gì đó với Tống Tiểu Dương.
Lại nhìn tấm thiệp trong tay.
Đây cmn là thư tình hả?
Hơn nữa nghe giọng điệu này, giống như là đã theo đuổi từ rất lâu rồi.
Trong lòng Chu Khâm Nghiêu bỗng nhiên chẳng còn vui vẻ gì.
Bước lên phía trước, giành lấy thịt bò khô Tống Tiểu Dương đang gặm cắn: “Đừng ăn.”
Tống Tiểu Dương: “??? Tại sao ạ?”
Ngô Chi Ngọc phát hiện ra vẻ mặt thay đổi của Chu Khâm Nghiêu sau khi nhặt đồ, mặc dù không biết anh đã thấy gì, nhưng bà vẫn đi tới gọi cháu ngoại: “Đi nào, bà dẫn cháu đi mua hamburger nhé?”
Tống Tiểu Dương nghe được vui vẻ không thôi, kéo Ngô Chi Ngọc chạy ra ngoài.
Đóng cửa lại, bên trong lâu đài nhỏ yên lặng, chỉ còn lại Chu Khâm Nghiêu và Đường Du.
Hai người không nói một lời mà nhìn nhau.
Vẫn cầm tấm thiệp kia, trong lòng Chu Khâm Nghiêu có một nỗi buồn bực vô hình.
Còn chưa nghĩ ra cách gì để mở miệng hỏi nhân vật Tạ Thừa này là ai, bỗng nhiên Đường Du chớp mắt một cái, hỏi anh trước:
“Anh và Tiểu Dương nói đến công chúa nếm mưa, là ai vậy?”
“…!?”
“Công chúa đến xe đạp cũng không biết đi là ai?”
“…”
“Còn có công chúa không có chuyện gì cũng thích hát lời cảm ơn?”
“…”
Không khí lặng yên hai phút.
Đường Du cầm một quả bóng màu hồng, lúc sau mới nâng tay lên, ném bóng lên người Chu Khâm Nghiêu, nhẹ nhàng mềm nhũn hừ một tiếng:
“Anh cười em.”
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Trái tim mới vừa rồi còn phiền não, cứ như vậy lại bị ba chữ mềm mại mang vẻ nũng nịu của cô đập cho nát bét.
Tan chảy hoàn toàn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.