Bạn đang đọc Kẹo Ngọt Kim Cương FULL – Chương 14: Kẹo Ngọt Làm Người Ta Hạnh Phúc – Anh Ghen Đến Điên Cuồng
Đường Du nghe Phương Lai nói như vậy, cúi đầu không lên tiếng.
Nhưng trong lòng cô vẫn cố chấp cảm thấy, so với bất kỳ ai trong số những người này, Chu Khâm Nghiêu đều tốt hơn.
Nghĩ lại việc chiều hôm trước, anh cùng với người con gái kia ở trong phòng riêng lâu như vậy, không hiểu sao Đường Du lại cảm thấy người không còn chút sức lực nào.
Cô thở dài, đang muốn ra bên ngoài hóng gió một chút, bỗng sau lưng có người gọi cô:
“Em Hữu Hữu, lâu quá không gặp.”
Thanh âm nhẹ nhàng, tùy ý mang theo chút hư vô, trong lòng Đường Du nhận ra ngay, quay đầu —-
Quả nhiên là Tưởng Định.
Anh ấy chậm rãi đi tới, trên tay cầm một ly rượu chát, đứng ở phía sau, áo khoác âu phục không cài, áo sơ mi bên trong cũng bỏ vài nút.
Hoàn toàn không có một chút phong thái của ảnh đế.
Đường Du đã quen với bộ dạng này của anh ấy, lẩm bẩm: “Làm gì có chuyện lâu quá.”
Tưởng – Đường là hai nhà có quan hệ qua lại thân thuộc, Đường Du và Tưởng Định cũng xem như thanh mai trúc mã, quan hệ thân thiết.
Tưởng Định tuổi còn trẻ đã vụt sáng trở thành ảnh đế, trong giới giải trí tương lai vô hạn.
Vốn Phương Lai cũng từng muốn tác hợp anh ấy với con gái mình, nhưng sau đó Tưởng Định dăm bữa nửa tháng lại có scandal các kiểu, bà cũng nhanh chóng từ bỏ ý định này.
Người đàn ông này trời sinh có năng lực thu hút phụ nữ, cặp mắt đào hoa.
Trên người lúc nào cũng lưu lại đủ loại mùi hương nước hoa.
Đẹp, nhưng lại đẹp một kiểu ma mị, mê hoặc, làm cho người khác không có cảm giác an toàn.
Thấy có phóng viên nhìn về phía này, Đường Du cố ý nới rộng khoảng cách: “Tưởng Định, anh cách xa em một chút.”
Tưởng Định liếc mắt, bỗng dưng vui vẻ nở nụ cười: “Sao vậy em gái, mới không gặp có mấy ngày mà đã né tránh anh Định của em đến thế sao?”
Anh ấy xáp tới, hạ giọng, hài hước nói: “Có trai rồi sao?”
Vành tai Đường Du ửng đỏ lên một cách khó hiểu, quay lưng lại không để ý đến anh ấy, hỏi Phương Lai: “Mẹ, chúng ta phải đi rồi đúng không?”
Sắp đến chín giờ, tối này Đường Du còn phải ngồi chuyến bay cuối cùng trở về Thành phố C.
Đi mất hai ngày, rốt cuộc cũng phải trở về để đi học.
Phương Lai liếc nhìn đồng hồ đeo tay, gật đầu: “Các con đi đi.”
Đường Du hơi sửng sốt: “Tụi con?”
“Tạm thời mẹ chưa thể đi được, anh Tưởng Định của con sẵn tiện hôm nay có việc phải đến Thành phố C, mẹ để cậu ấy đến đón con, đi cùng cho có bạn.”
“Dì Phương cứ yên tâm.” Tưởng Định ung dung đặt ly rượu xuống, nhìn Đường Du, nhẹ giọng cười: “Em Hữu Hữu, đi với anh không?”
Đường Du: “…”
–
Từ tối thứ sáu nhìn thấy bóng lưng của Đường Du ở cửa AS đến nay, Chu Khâm Nghiêu đã hai ngày không nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ.
Sau đó thử gọi hai cuộc điện thoại, đều tắt máy.
Hỏi thăm Trình Huyền cũng nói không nhìn thấy cô ở trường.
Tóm lại, tất cả phương thức có thể liên lạc với Đường Du, Chu Khâm Nghiêu đều thử qua nhưng đều không có kết quả.
Hai ngày nay, nhân viên trong AS không ai dám chọc đến Chu Khâm Nghiêu.
Không hiểu vì sao sắc mặt anh âm trầm, tâm trạng dường như vô cùng tệ, đồng nghiệp nhìn thấy anh thi thoảng lại lấy điện thoại di động ra, không biết là đang chờ cái gì.
Đợi không được, lại cáu kỉnh tắt máy.
Tóm lại là giống như pháo đã châm ngòi, lúc nào cũng trong tình trạng chuẩn bị phát nổ.
Mọi người vì thế cũng tránh cho thật xa.
Buổi tối tan việc, mọi người về hết, chỉ còn mỗi Chu Khâm Nghiêu không có ý định về nhà, ở lại trong tiệm, bảo muốn thực hiện việc tân trang xe cho một khách hàng, xem như làm thêm giờ.
Vệ Khải bình thường vẫn cùng với anh trở về nơi con ngõ, quan sát hai ngày nay, cũng cảm thấy anh có chút không ổn, dè dặt hỏi: “Anh Nghiêu, anh không có chuyện gì chứ?”
Xe của người khách kia thực sự không gấp, cơ bản là không cần làm thêm giờ.
Mặt Chu Khâm Nghiêu không cảm xúc, lạnh nhạt thốt ra hai chữ: “Không có.”
Anh lại cắm đầu vào việc, Vệ Khải cũng không hỏi ra được gì, lặng lẽ đi đến bên cạnh, gọi cho Trình Huyền, hai người nói qua nói lại, rốt cuộc cũng không đi được đến kết luận.
Vệ Khải không yên tâm nên cũng không về, ở lại trong tiệm chơi game, bầu bạn với anh.
Hai người cứ như thế cho đến tận mười một giờ rưỡi tối, Vệ Khải bắt đầu buồn ngủ, ngồi một bên ngáp dài ngáp ngắn.
Chu Khâm Nghiêu biết là cậu ấy lo lắng cho mình mới không chịu về, cũng cảm thấy không cần thiết lãng phí sức lực của bạn bè.
Vì vậy, anh hút xong một điếu thuốc cuối cùng, rồi đá một cái vào con người đang mơ màng ngủ gật:
“Đi.”
Chu Khâm Nghiêu không lái xe, hai người đi bộ trở về ngõ Cây Hòe, cả chặng đường không nói câu nào.
Vệ Khải len lén nhìn anh: “Anh Nghiêu, anh giống như là có tâm sự.”
Đêm về khuya, cả con đường an tĩnh, Chu Khâm Nghiêu không mặn không nhạt trả lời: “Không có.”
Nhưng chỉ riêng mình anh biết.
Nếu là không có, vì sao hai ngày nay anh lại không ngừng tìm việc ra để làm.
Vì mỗi khi rảnh rỗi sẽ lại nhớ đến gương mặt của Đường Du, nghĩ đến bóng lưng cô để lại cho anh đêm đó.
Bản thân Chu Khâm Nghiêu hoàn toàn không thể phủ nhận —-
Anh thực sự rất để tâm đến cô gái ấy.
Thứ tình cảm không biết nảy mầm từ lúc nào này thực sự rất mâu thuẫn và hèn mọn.
Anh vẫn tưởng đó chỉ là cảm xúc nhất thời, cũng cho rằng mình có thể kiềm chế, nhưng khi không nhận lại được bất kỳ hồi âm nào trong suốt hai ngày.
Chỉ mới vỏn vẹn hai ngày.
Mà anh đã hoàn toàn không chịu nổi.
Đến đầu ngõ, Chu Khâm Nghiêu dừng lại, chưa đi vào, để cho Vệ Khải trở về nhà trước.
Vệ Khải hỏi: “Khuya như vậy rồi, anh còn muốn đi đâu?”
Anh trả lời: “Đi lung tung một chút thôi.”
…
Từ con ngõ băng xuyên qua chính là đường Cây Hòe.
Hai ngày nay, mỗi đêm Chu Khâm Nghiêu đều đến nhìn một chút, không biết là không đúng thời điểm, hay là Đường Du đã ngủ, mà anh không nghe được tiếng đàn như thường lệ.
Căn biệt thự chỉ có lầu một sáng đèn.
Chu Khâm Nghiêu từ từ đến gần, cố gắng tìm ở trước cánh cổng sắt một góc có thể nhìn thấy rõ bên trong.
Nhưng tiếc rằng, cửa đóng chặt, không nhìn thấy được bất kỳ chuyện gì bên trong.
Chu Khâm Nghiêu cũng từng kích động muốn bấm chuông, nhưng anh nghe được tình huống nhà Đường Du từ miệng Trình Huyền không chỉ một lần.
Biết cô có một người mẹ bá đạo.
Cứ cho là mẹ cô không có ở đây, thì cũng có vú nuôi giám sát 24/24.
Vì thế, nếu mình nhấn chuông cửa, có lẽ chỉ mang lại rắc rối lớn hơn cho Đường Du.
Hơn nữa, cô không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, có muốn gặp anh hay không cũng là vấn đề.
Bóng cây chập chờn, dưới ánh đèn đường, côn trùng bay lượn thành từng đoàn.
Chu Khâm Nghiêu vẫn đứng chờ theo thói quen.
Ừ, hôm nay cũng lại không đợi được cô.
Không thể làm gì khác hơn, đành phải về nhà.
Nhưng vào khoảnh khắc xoay người đi, anh nhìn thấy có ánh đèn xe chiếu tới từ phía cuối đường.
Nhìn thêm lần nữa, chiếc xe bảo mẫu màu trắng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Người đàn ông ngẩn ngơ, nhanh chóng lùi về sau, nấp vào chỗ tối.
Chiếc xe bảo mẫu dần đến gần, một đôi nam nữ từ trong xe bước xuống.
Trên người Đường Du còn mặc chiếc váy dạ hội ngắn màu trắng, Tưởng Định theo sau bước xuống xe.
“Em Hữu Hữu.” Anh ấy giở cái giọng nghệ sĩ bỡn cợt gây cười của mình ra: “Hay là cho anh ở lại một đêm có được không?”
“Nhà em không có phòng.”
Tưởng Định cũng lười vạch trần lý do sứt sẹo này, anh ấy nheo mắt cười một tiếng: “Vậy ngày mai anh đến trường em tuyên truyền phim, em có định mang biểu ngữ hay tặng hoa gì đó cho anh không?”
Đường Du: “Em không đu idol.”
“Ủng hộ anh Định của em một chút cũng không được sao?”
“Không rảnh.”
“Nhóc con, có chuyện gì thế?”
…
Tính tình Tưởng Định tính tình phóng khoáng, thích đùa cợt.
Trên con đường yên tĩnh lúc nào cũng có thể nghe thấy được tiếng cười có phần tùy tiện của anh ấy.
Lọt vào tai người đàn ông nấp đằng sau bức tường, lại cảm thấy ngứa tay, muốn đánh người.
Chọc cười Đường Du đã đời, Tưởng Định mới trở vào xe, chú Dương đưa anh đến khách sạn đóng quân của đoàn phim.
“Vào nhà nhanh đi.
Ngày mai gặp.”
Đường Du đứng ở cổng vẫy vẫy tay lấy lệ với anh ấy.
Chờ xe đi xa mới hít một hơi thật sâu.
Bị quản thúc hai ngày, rốt cuộc mới có thể yên tĩnh trở lại.
Cô không đi vào ngay, mà nhìn thẳng vào con đường đối diện, chỗ ngõ nhỏ vốn đã sớm chìm khuất trong màn đêm đen nhánh.
Mười một giờ rưỡi, người trong con ngõ cũng đã sớm ngủ.
Cô gái nhỏ chớp nhẹ làn mi, tâm sự thiếu nữ cũng bày ra trên mặt.
Hai ngày không gặp, chẳng biết Chu Khâm Nghiêu có đi tìm cô không…
Sương đêm dày đặc, một trận gió thổi qua, Đường Du cảm nhận được cái lạnh, không khỏi vòng hai cánh tay ôm lấy người, xoay người chuẩn bị vào nhà.
Tay đặt trên chuông cửa còn chưa kịp ấn xuống, một cái bóng bỗng nhiên từ chỗ tối lóe lên, Đường Du còn chưa nhìn thấy rõ đã bị đôi tay níu lại.
Cô hoảng sợ, tưởng gặp phải người xấu, theo phản xạ muốn thét lên, nhưng khi độ ấm trên cánh tay truyền đến, âm thanh cũng dừng lại ở cổ họng.
Cô quen thuộc với độ ấm đó.
Trong chừng hai giây, cô nhanh chóng bị kéo đến một khúc cua tối của biệt thự.
Chỉ có một ngọn đèn yếu ớt chiếu đến nơi này, nhưng Đường Du lại có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Hai mắt cô mở to, không dám tin nhìn về người đàn ông đang đứng trước mặt.
“Anh…”
“Em đi đâu vậy.” Chu Khâm Nghiêu đã đi trước một bước, giọng nói trầm trầm chặn lại lời cô.
“…”
Thực ra, có đến mấy phút liền, đầu óc Đường Du đều là một mảnh trống rỗng.
Trong lòng nghĩ đến, người đã bỗng dưng xuất hiện trước mặt, cô còn không biết là mơ hay thực, cho đến khi hơi thở nóng hổi của người đàn ông quẩn quanh, quyện vào hơi thở cô, cô mới tỉnh táo nhận ra…
Là thật.
Ánh mắt người đàn ông rất tối, đáy mắt chất chứa sự chịu đựng: “Vì sao không trả lời tin nhắn.”
Đường Du có chút bối rối: “Anh buông em ra trước đã…”
“Vì sao lại tắt máy?”
Thanh âm của Chu Khâm Nghiêu cao lên mấy phần.
Anh dùng sức nắm chặt lấy cổ tay của Đường Du, không hề có ý định buông ra.
Bị gặng hỏi liên tục, Đường Du mờ mịt nhìn Chu Khâm Nghiêu.
Cô chưa từng thấy anh như thế, hoàn toàn không có chút dáng vẻ tỉnh táo của thường ngày, không hề câu nệ hay lý trí mà túm lấy cô.
Ngay sau đó, Đường Du bỗng chợt nhận ra, bây giờ đã gần mười hai giờ khuya.
Vì sao anh lại xuất hiện trước cổng nhà cô?
Là anh chờ cô sao…?
Trong lòng Đường Du lờ mờ hiện ra một suy nghĩ, cô chậm chạp cảm nhận được khả năng nào đó, nhưng lại không dám khẳng định.
Vì vậy, cô ấp úng, khóe môi giật giật, lời muốn nói lại chuyển thành:
“Em… đi ra ngoài chơi đó.”
Quả nhiên, anh mắt Chu Khâm Nghiêu lại càng tối hơn: “Cùng với người đàn ông ban nãy à?”
Đường Du cố kìm chế lại nội tâm đang chạy loạn, định giật cánh tay mình từ trong tay anh ra, nhưng lại chọc cho người đàn ông tăng thêm phần sức, nắm thật chặt.
“Chu Khâm Nghiêu.” Cô cau mày, lần đầu tiên gọi cả họ lẫn tên của anh: “Anh buông em ra đã.”
Lại hỏi ngược lại anh: “Em không thể đi chơi cùng người đàn ông khác sao?”
Nghe vậy, thân thể Chu Khâm Nghiêu nhất thời cứng đờ, nhìn xuống người con gái dưới ánh đèn, chầm chậm buông tay cô ra.
Đúng vậy, anh ở chỗ này đang giở trò độc chiếm vô lý một cách buồn cười.
Bọn họ chẳng là gì của nhau cả.
Chỉ là tâm tình dồn nén hai ngày nay bị cảnh cô xuất hiện cùng một người đàn ông khác làm cho một phát bùng nổ không thể nào cứu vãn.
Chu Khâm Nghiêu nhận ra mình đang ghen.
Ghen tị một cách điên cuồng.
Yên lặng hồi lâu, anh kìm nén lại tất cả phiền não trong lòng, tỉnh táo lại mấy phần, lùi về phía sau: “Thật sự xin lỗi.”
Ánh đèn mờ ảo, nhìn thấy trên người cô mặc vỏn vẹn một chiếc váy cũn cỡn, lại đau lòng không nhịn được.
Anh cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô, tay dừng lại ở cổ áo một hồi, yên lặng cúi đầu, một lúc lâu mới chua chát hỏi:
“Đi chơi vui không?”
Trên người truyền đến sự ấm áp từ chiếc áo khoác của anh, trong lòng Đường Du càng khẳng định được suy đoán của mình.
Cô mím môi, ngẩng đầu nhìn Chu Khâm Nghiêu, cười tươi như hoa: “Vui lắm.”
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Bứt rứt hai ngày nay, hóa ra lại chỉ là chuyện tình đơn phương.
Trong lòng anh bão tố thét gào, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu, cố gắng ra vẻ bình tĩnh: “Ừ, vui vẻ là được rồi.”
Ngừng một chút, tâm tình anh phức tạp, mở miệng: “Không còn sớm nữa, vào nhà đi thôi.”
Đường Du lại không cử động.
Trong mắt cô như lấp lánh ánh sao, trong suốt rõ ràng nhìn anh: “Còn anh thì sao?”
Chu Khâm Nghiêu sửng sốt một chút: “Cái gì?”
Cô gái nhỏ từ từ tiến lên, chỉ ngón trỏ lên ngực trái, thanh âm dịu dàng tản mát trong bóng đêm:
“Nơi này của anh, giờ có vui không?”
Dưới ánh trăng bàng bạc, ánh sáng trong mắt cô hòa hợp với màn đêm đầy sao, so ra, còn động lòng người hơn hằng hà sa số kim cương mà anh đã nhìn qua.
Gió thổi đến lại mơ mơ hồ hồ gợi lên nhiều suy đoán.
Chu Khâm Nghiêu chậm nhịp tầm hai giây rồi lại kịp thời nhận ra được ý đồ ranh mãnh của cô.
Tựa như bỗng dưng bị kéo từ vực sâu hun hút đến nơi ngập tràn ánh sáng, cảm xúc dao động quá đột ngột, máu ồ ạt đổ dồn lên não, anh nhất thời không thể khống chế được, nắm lấy cái tay đang đặt trên ngực kia, mạnh mẽ đè cô lên tường.
Hơi nóng của người đàn ông rót vào bên tai, thanh âm trầm thấp, kìm nén:
“Vậy em nói xem.”
“Anh cảm thấy không vui, phải làm sao bây giờ?”
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Nghiêu ca: ??
Ai mà chịu cmn cho nổi?.