Bạn đang đọc Kẹo Ngọt Kim Cương FULL – Chương 12: Nếm Viên Kẹo Thứ Mười Hai – Cảm Ơn Cô Chủ
Phản ứng cơ thể là thành thật nhất.
Sau khi Đường Du bỏ đi, Chu Khâm Nghiêu không thể phủ nhận — Hai mươi ba năm qua, đây là là người phụ nữ đầu tiên có thể hạ gục anh.
Lần đầu tiên anh mất khống chế, trong nháy mắt, thân thể như xe mất phanh, không thể nào ngăn cản được ngọn lửa phút chốc bùng cháy.
Tình cảnh hiện tại rất lúng túng, cô gái nhỏ cũng bị dọa mà chạy mất.
F*ck, mày lại đang suy nghĩ cái gì đó…
Ở lại trong hang động bình tĩnh vài phút, Chu Khâm Nghiêu quyết định đi ra ngoài tìm Đường Du giải thích.
Mặc dù anh cũng không biết làm thế nào để tự tẩy trắng được cho bản thân, nhưng dù sao, nói chút gì đó vẫn còn hơn không.
Như vậy lại càng giống hạng cầm thú đùa giỡn gái nhà lành.
Bên ngoài bãi cỏ, mọi người vẫn tụ tập chơi đùa.
Đường Du ngồi một mình dưới tán cây, gương mặt có hơi đỏ, trong tay cầm cái bánh bao khi nãy Chu Khâm Nghiêu đưa cho.
Chu Khâm Nghiêu do dự một chút rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh cô.
Đường Du biết anh tới, thân thể bất động, nhưng mặt lại trong vô thức đỏ càng thêm đỏ.
“Đường Du.” Chu Khâm Nghiêu gọi tên cô, hắng giọng ho một tiếng: “Xin lỗi, vừa rồi…”
“Đừng nói nữa.”
Đường Du nhỏ giọng cắt lời anh.
Ngừng một chút, lấy cái bánh bao trong tay nhét vào miệng anh, học theo lời anh nói khi nãy: “Ăn nhiều vào cho đỡ nghĩ bậy.”
Chu Khâm Nghiêu: “…”
–
Năm giờ rưỡi chiều, buổi tụ tập kết thúc, một đám người theo đường cũ, ai về nhà nấy.
Cũng như lúc đến, Đường Du lại bị giao cho Chu Khâm Nghiêu.
Thấy Đường Du ngồi ở phía sau xe Chu Khâm Nghiêu, lại nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy anh chị ở trong hang động thẹn thùng “ôm” lấy nhau, Tống Tiểu Dương ngờ hoặc hỏi:
“Anh Nghiêu, có phải anh với chị Hữu Hữu đang nói chuyện yêu đương không?”
Trẻ con không biết giữ miệng, cũng không ai cho là thật, chỉ có Trình Huyền nghe được một chút ý vị.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, cô hài hước nhìn về phía hai người trong cuộc:
“Không thể nào, Tiểu Dương, chị Hữu Hữu có bạn trai rồi.”
Đường Du không yên lòng, không chịu nổi dò xét, bật thốt lên:
“Chị Huyền đừng nói đùa, mình không có bạn trai.”
Trình Huyền là một người sắc bén, thực ra đã sớm nhìn ra vấn đề.
Dù sao cô ấy cũng biết Chu Khâm Nghiêu là kiểu người lúc nào cũng như sấm chớp, sẽ chủ động đưa dù cho con gái? Sẽ cam tâm tình nguyện mò đến cửa giúp người ta sửa ống nước sao?
Thậm chí còn đồng ý cho phụ nữ ngồi phía sau xe.
Người lãnh đạm như Chu Khâm Nghiêu, đến ngõ Cây Hòe đã hai năm, Trình Huyền chưa bao giờ thấy anh “nhiệt tình” đến như thế.
Trình Huyền nhìn Đường Du, cười một cách khơi gợi: “Vậy à? Vậy có khi là người khác đồn bậy bạ.”
Nói xong lại nháy mắt vài cái với Chu Khâm Nghiêu, lời ít ý nhiều mà nói: “Ha, Anh Nghiêu, Hữu Hữu không có bạn trai anh thấy không vui hả?”
Lúc này, Chu Khâm Nghiêu đang dắt xe gắn máy, đưa lưng về phía Đường Du, Đường Du không thấy được biểu cảm của anh, chỉ nghe được anh miễn cưỡng đáp lại Trình Huyền một câu: “Liên quan gì đến em.”
Thật sự như còn mang theo một ít ý cười, nhưng có vẻ như chỉ là ảo giác của Đường Du mà thôi.
Cô đi từ từ theo sau, thuận tiện suy nghĩ lời anh nói, bởi vì một mực cúi gằm đầu xuống mặt cỏ, không chú ý rằng người đàn ông phía trước lại đột nhiên dừng bước chân.
Đường Du không kịp phản ứng va vào sau lưng anh, cô đỡ trán ngẩng đầu lên, thấy đôi con người đen nhánh của anh đang nhìn cô chăm chú.
Ánh mắt anh thẳng tắp, nhìn cô không hề che giấu.
“?” Đường Du bị nhìn lại không hiểu vì sao: “Làm sao vậy ạ?”
Nhìn thật lâu, Chu Khâm Nghiêu bỗng cười một tiếng đầy ẩn ý.
“Không có gì.”
Đường Du: “…”
Người đàn ông này thật kỳ lạ.
–
Dạo gần đây, Đường Du thường mượn cớ lẻn ra ngoài, dì Dung thực ra đã có chút nghi ngờ.
Phương Lai trả lương hàng tháng cho bà ấy rất cao, mục đích chính là lo cho Đường Du cơm ngày ba bữa, hơn nữa là muốn bà ấy giúp trông nom con gái, không để xảy ra chuyện bất ngờ.
Mấy ngày trước thì bảo đi thăm bạn bị bệnh, hôm nay lại bảo trường học tổ chức đi chơi mùa thu.
Nhưng thực sự thì bà ấy vừa mới gọi điện thoại cho trường học, biết rằng trường Ngũ Trung hôm nay được nghỉ.
Cho nên căn bản không hề có chuyện đi chơi mùa thu.
Tất cả mọi việc này làm cho lòng dì Dung như lửa đốt.
Bà ấy phải lập tức tìm Đường Du về, nhưng đi rảo khắp một lượt phố Cây Hòe cũng không nhìn thấy bóng dáng cô chủ nhỏ nhà mình đâu.
Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Đường Du, bên tai lại nghe thấy tiếng hô, một chiếc xe gắn máy sượt qua ngay bên người bà.
Dì Dung mơ hồ nhìn thấy một màu sắc quen thuộc, dường như là chiếc áo khoác kẻ ô sáng nay Đường Du mặc ra ngoài.
Bà ấy cau mày nhìn về phía xa xa, phát hiện chiếc xe gắn máy dừng lại ở cách biệt thự tầm năm mươi mét, người ngồi ở sau bước xuống xe.
Nón bảo hiểm được tháo ra, quả nhiên là Đường Du!
Dì Dung hoảng sợ trong lòng, lập tức một bước thành ba mà chạy đến, “Cô chủ!”
Đường Du bị sự xuất hiện bất ngờ của dì Dung làm cho hết hồn, thần sắc có chút hốt hoảng, “Dì Dung? Dì…!sao lại ở đây?”
Dì Dung không đáp, cảnh giác mà đánh giá Chu Khâm Nghiêu.
Người đàn ông ăn mặc cẩu thả tùy tiện, không có vẻ đứng đắn như các cậu chủ nhà giàu, mặc dù vẫn còn đội nón bảo hiểm nhưng dì Dung vẫn có thể nhìn thấy cặp mắt giấu phía sau tấm kính chắn gió.
Lạnh lùng nhưng sâu và đẹp, là vẻ bề ngoài rất được các cô gái yêu thích.
Phương Lai từng nói qua với bà ấy, ở Thành phố C Đường Du không có bạn bè, người lại đơn thuần, nhất định phải đề phòng cô gái nhỏ bị người xấu, nhất là đàn ông xấu để mắt đến.
Dì Dung lập tức kéo Đường Du ra sau lưng: “Đây là ai?”
Tình huống bất ngờ này làm cho Đường Du không kịp phản xạ.
Nhưng suy nghĩ rõ ràng đầu tiên trong đầu cô là — tuyệt đối không thể cho dì Dung biết về sự tồn tại của Chu Khâm Nghiêu.
Dì Dung biết cũng có nghĩa là Phương Lai biết.
Phương Lai biết, thì sau đó, giữa bọn họ làm gì còn có “sau đó” nữa.
Trong tình huống cấp bách, Đường Du khó khăn nghĩ ra được một lời giải thích tạm tin được:
“Cháu cũng không biết.
Xe ở trường hư, cháu…!đi xe ôm về.”
Chu Khâm Nghiêu: “…”
Để làm tăng tính thuyết phục, Đường Du vội vàng móc từ trong túi ra năm mươi tệ, ánh mắt nhìn Chu Khâm Nghiêm ám chỉ: “Không cần thối.”
Ý nghĩa khác là: “Anh đi nhanh đi.”
Đáy mắt Chu Khâm Nghiêu khẽ lay động, chân mày hạ xuống, đưa tay nhận lấy tiền:
“Cảm ơn cô chủ.”
“…” Miệng Đường Du cứng đờ, môi mấp máy: “Không…!không cần cảm ơn.”
Chiếc xe gắn máy lao đi nhanh như chớp, chỉ để lại một bóng lưng màu đen lạnh nhạt sắt bén.
Đường Du mơ hồ cảm thấy lời nói vừa rồi có thể làm ai đó tổn thương, âu sầu cúi đầu.
Dì Dung cũng để cảnh này vào mắt.
Tuổi đã gần năm mươi, việc bất thường như này còn không nhận ra thì sống trên đời cũng uổng phí.
Bà ấy thở dài; “Cô chủ, tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Về đến nhà, hai người họ ngồi đối diện nhau, dì Dung mang việc dã ngoại mùa thu ra nói, lại vạch trần chuyện gần đây Đường Du có điểm bất thường, cuối cùng hỏi cô:
“Cô chủ, hôm nay rốt cuộc cô đi đâu?”
Bị vạch trần nhưng Đường Du lại không cảm thấy hốt hoảng như ban nãy.
Dì Dung bô lô ba la nói rất lâu, tựa như Phương Lai thứ hai vậy.
Đường Du bình tĩnh lắng nghe, rất lâu sau mới lên tiếng: “Dì Dung.”
Âm thanh hơi khàn, mang theo vẻ oan ức.
Dì Dung nghe vào tai, lại tức khắc mềm lòng, tay chân luống cuống mà kề sát lại: “Thế nào? Cô chủ nói xem, có gì không vui cô nói ra đi.”
“Cháu chỉ muốn đi chơi với mấy người bạn thôi.” Đường Du ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng như chết lặng: “Ngay cả đến quyền lợi này mọi người cũng không cho cháu sao?”
“…” Dì Dung bị hỏi cảm thấy nghẹt thở.
Sống cùng mấy năm, bà biết Đường Du là một đứa trẻ vâng lời, cũng rất tri kỷ.
Mặc dù bà ấy cũng cảm thấy Phương Lai quá mức nghiêm khắc, nhưng mà…
Dì Dung không biết làm sao, than thở:
“Chúa ơi, tôi có thể làm gì đây cô chủ? Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi ăn nói thế nào với bà chủ đây?”
Việc này, Đường Du đương nhiên hiểu.
Phương Lai khống chế mọi việc, bao gồm cả dì Dung.
Cô không nói một lời, đứng dậy đi lên lầu, định kết thúc cuộc nói chuyện không có ý nghĩa này ở đây.
Dì Dung bất chợt lại gọi cô từ phía sau lưng: “Cô chủ.”
Bà ấy do dự một chút: “Chuyến bay của bà chủ tối nay đáp lúc tám giờ, bà chủ không cho tôi nói với cô, muốn cho cô vui mừng bất ngờ, nhưng mà…”
Đường Du xoay người lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Dì Dung liên tục khoát tay than thở, dường như thỏa hiệp, bỏ đi vào bếp: “Bây giờ đến đó còn vài tiếng đồng hồ, nếu cô còn muốn gặp ai, thì đi nhanh đi.”
Thật ra thì ngay cả dì Dung cũng biết, một khi Phương Lai trở lại, xiềng xích bó buộc đối với Đường Du lại càng nặng nề hơn.
Bà ấy cũng đau lòng cho cô gái nhỏ này, dứt khoát mắt nhắm mắt mở, cho cô thêm chút không gian riêng.
Sự thấu hiểu bất chợt này của dì Dung làm cho Đường Du cảm thấy rất cảm kích, nhưng đồng thời cô cũng nhận ra rằng, tự do của cô đang từng chút từng chút thu hẹp.
Nếu như tự do chỉ còn được tính bằng giờ, người cô muốn nhìn thấy nhất là ai?
Không đến một giây, trong đầu Đường Du đã có câu trả lời.
Mới vừa rồi cô còn chối là không quen biết anh, còn bảo anh là lái xe công nghệ.
Đặt mình vào vị trí của người khác, nếu như người ta không muốn nhận mình là bạn, cảm giác này nhất định rất khó chịu.
Đường Du biết rõ một khi Phương Lai trở về, cô sẽ không thể nào được như bây giờ, có thể dễ dàng tìm được lý do để ra ngoài.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, cô và Chu Khâm Nghiêu có thể một thời gian dài không thể gặp mặt.
Im lặng trong chốc lát, Đường Du quyết định đi tìm anh.
Cô tạt qua bếp một chút, nói với dì Dung: “Cháu ra ngoài một lát, sẽ trở về ngay.”
Dì Dung đang nhặt rau, cũng không ngẩng đầu lên: “Đi đi, tôi chờ cô về ăn cơm.”
Lúc ra khỏi cửa là sáu giờ rưỡi chiều.
Trên đường về, Chu Khâm Nghiêu có nói phải về AS làm chút chuyện, nên Đường Du theo đường xe chạy về hướng câu lạc bộ ở ngã tư.
Vừa đến câu lạc bộ, cô đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của Chu Khâm Nghiêu, định mở miệng gọi anh, nhưng bất ngờ phát hiện —
Một người con gái đứng cạnh anh.
Hai người một trước một sau, cùng nhau đi vào một gian phòng nhỏ.
Miệng Đường Du ngừng lại giữa chừng, tiếng gọi còn kẹt lại nơi cổ họng.
Người con gái ấy rất xinh đẹp, tóc dài xõa trên vai, bóng lưng nhìn ra nét cao quý lộng lẫy.
Đường Du nghĩ, có lẽ anh đang nói chuyện cùng với khách.
Vì vậy cô không đi vào mà đứng ở chỗ bồn hoa nhỏ cạnh cửa.
Nhưng chờ đến gần nửa tiếng đồng hồ, Chu Khâm Nghiêu và cô nàng kia vẫn chưa trở ra.
Cô lại không thể về quá muộn.
Đường Du là một cô gái có chừng mực, dì Dung cho cô tự do, nhưng cô lại càng phải biết điểm dừng và kiềm chế.
Lại kiên nhẫn chờ thêm một hồi, bảy giờ ba mươi phút.
Cô phải về nhà, Phương Lai đã sắp về đến, dì Dung còn đang chờ cô ăn cơm.
Chu Khâm Nghiêu vẫn chưa ra, Đường Du không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại, chuẩn bị nhắn cho anh một tin ngắn.
Ngay lúc này, một anh trai trong tiệm bất chợt thấy cô, nhiệt tình chào hỏi: “Hey, không phải là em gái sửa xe đạp đây sao? Sao nữa, lại đến tìm anh Nghiêu sửa xe à?”
Bị nhận ra, Đường Du miễn cưỡng cười: “Vâng, tôi tìm anh ấy có chút việc.”
Anh trai quay đầu nhìn vào trong tiệm, oanh oanh liệt liệt mà nói: “Anh Nghiêu đang bận cùng người đẹp hẹn hò rồi, dự là trong phút chốc cũng không ra được đâu, không thì có việc gì tôi giúp cô chuyển lời?”
“…”
Không cần anh ấy nói, thời gian lâu như vậy, tự Đường Du cũng trông thấy.
Có thể tự mình thấy, so với nghe được từ miệng người khác, là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Cô yên lặng trong chốc lát, tâm tình phức tạp, để điện thoại xuống: “Không cần đâu, tôi đi trước.”
Anh chàng kia hiển nhiên không nhìn thấy được biểu cảm thay đổi của Đường Du, còn rất nhiệt tình nói với cô: “Được rồi, khi nào rảnh ghé chơi nhé.”
Đường Du lễ phép gật đầu, rồi xoay người đi.
Cô vừa mới đi, căn phòng nhỏ bên kia cũng được mở ra.
Người con gái khi nãy đi vào hiện giờ sắc mặt trông rất khó coi, không nói tiếng nào, bước lên chiếc xe đang đỗ ở cửa.
Chu Khâm Nghiêu theo sau, sắc mặt lầm lì, bộ dạng thờ ơ.
Anh cầm áo khoác lên, chuẩn bị về nhà, chợt thấy một bóng lưng quen thuộc ở phía cửa, nhưng chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Chu Khâm Nghiêu đại khái cảm thấy phiền muộn vì chuyện có người tìm đến cửa nên mới phát sinh ảo giác nhìn thấy Đường Du.
Anh nhắm mắt lại, xoa xoa ấn đường, vừa lúc đồng nghiệp đi đến: “Anh Nghiêu, trò chuyện xong rồi?”
“Ừ.”
“Đúng rồi, nhân duyên của anh không tệ nha.
Khi nãy cô gái hôm trước sửa xe đạp lại đến tìm anh.”
Chu Khâm Nghiêu dừng động tác, ngẩng đầu lên: “Cô ấy tìm tôi?”
“Đúng vậy”.
Cậu đồng nghiệp sờ sờ sau ót, cười thô bỉ: “Có điều em bảo anh đang bận hẹn hò với người đẹp, nên cô ấy đi rồi.”
“…”
Vẻ mặt Chu Khâm Nghiêu trong nháy mắt sa sầm, không nói gì.
Nhịn hồi lâu, mới cầm áo khoác lên, chạy ra ngoài đuổi theo, không quên bỏ lại sau lưng một câu chửi:
“Tôi hẹn hò với mẹ cậu đấy.
F*ck.”
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Vâng!! Nó khiến tôi phát cáu!!.