Đọc truyện Kẹo Dẻo Vị Quýt – Chương 17: Giấm lâu năm (2)
Hai người lên xe, trên đường về khách sạn đều không nói chuyện.
Kiểm Biên Lâm để trợ lý Hiểu Vũ đi cùng Sơ Kiến về phòng, còn anh đi theo xe, lại quay về đoàn phim. Sơ Kiến về đến phòng, vẫn có cơn tức chặn ở ngực.
“Chị ơi, em có thể mượn máy tính của chị dùng một chút không?” Hiểu Vũ cười, “Tạ tổng bảo em xem mấy thứ.”
Sơ Kiến gật đầu, bật máy tính mình lên, xoay màn hình một vòng, mặt hướng về phía cậu trợ lý.
Chưa tới một lúc, liền nghe được tiếng video, là tiếng hát, rất náo nhiệt.
Hiểu Vũ nhìn màn hình máy tính cười khúc khích: “Chị, chị xem này, mấy fan này buồn cười thật.”
Hiểu Vũ xoay máy tính lại.
Trong video, cùng với tiếng nhạc, dưới ánh đèn, Kiểm Biên Lâm ở trần nhảy trong tiết tấu mạnh mẽ, góc quay rất xa, giống như fan quay, ước chừng có thể thấy động tác cắn môi dưới của anh, còn có phần ngực, mồ hôi như ẩn như hiện nơi thắt lưng…
“Tiệc sinh nhật năm ngoái đấy. Đẹp trai không chị.”
Hình ảnh chuyển. Trên một sân khấu khác, anh biểu diễn như vừa rồi, nhảy xong một đoạn, xoay người, hai ngón tay đưa lên phần dây thắt lưng sau lưng…
Tiếp đó là sân bay. Mùa hè, cũng không biết tại sao bị hai fan bên cạnh móc vào áo, lộ xương quai xanh…
Trợ lý của anh đang cười khúc khích, bởi vì cắt nối biên tập quả thực quá tuyệt.
Đủ cảnh lộ thân thể.
“Đầu năm nay fan đều rất góp sức đấy,“ Hiểu Vũ cười, “Video này đã có mấy trăm ngàn lượt xem rồi, ha ha. Hồi nhỏ em hâm mộ ngôi sao, đâu có biết làm mấy thứ này, lúc đó internet còn chưa phát triển nữa.”
Cậu trợ lý tiếp tục nói đâu đâu, đùa giỡn với người của công ty trong nhóm trên WeChat. Mọi người bàn luận sôi nổi nói tuy video này là của fan làm, nhưng cũng có thể nổi tiếng đấy.
Cái họ bàn luận là phạm vi quan hệ xã hội, thời đại này dán nhãn cho thần tượng, xác định tạo hình nhân vật thực sự đã trở thành trạng thái bình thường. Nhưng đoán chừng cậu trợ lý này sẽ không tin, đây là lần đầu tiên Sơ Kiến xem tỉ mỉ trạng thái ngôi sao của anh…
Có lẽ vì… lớn lên từ nhỏ cùng anh, thấy những thứ này đều sẽ cảm thấy có chút kì lạ. Đặc biệt là… cảnh tượng rất lộ liễu này, thông qua ống kính nhìn anh cởi trần nhảy múa, quả thực hơi xấu hổ. Xấu hổ hơn là, cậu trợ lý của Kiểm Biên Lâm còn đặc biệt thích gửi tin nhắn thoại, tin này nối tin kia: “Em cảm thấy, thân hình của anh Kiểm chúng ta thật đẹp, thắt lưng còn mảnh khảnh. Nếu không thì Tạ tổng này, chúng ta làm một cái yêu khống (1) đi.”
(1) Yêu khống: người mê thắt lưng, cuồng thắt lưng, tương tự như thủ khống (người mê bàn tay).
Đoán chừng nghĩ Sơ Kiến không phải người ngoài, ngay cả việc nghe tin nhắn thoại trong nhóm cũng không e dè.
Câu này đúng là đã kích thích không ít người, nhao nhao trêu chọc.
“Ha ha ha ha ha cậu đừng có náo loạn, cái từ này rõ khó nghe. Có điều vóc dáng của anh Kiểm thực sự tuyệt, đặc biệt đáng xem.” Có người trả lời.
“Theo lời fan chính là, đặc biệt ham muốn.”
…
“Không không, anh cảm thấy phần đẹp nhất không ở trong đây, video này sót rồi.” Tạ Bân cười sằng sặc, “Phải có lộ hay không mới đẹp. Năm ngoái, cậu ấy có một cảnh quay trong phim điện ảnh, sau đó bị cắt rồi. Đạo diễn đặc biệt muốn cậu ta mặc âu phục bên trong không mặc gì, đoạn đó có rảnh anh sẽ về cho các cậu xem. Lưu manh chơi lưu manh không đáng xem, cái loại bình thường lịch sự nghiêm túc chơi lưu manh một chút mới chết người nhất.”
Có người lại trực tiếp gửi một tràng tiếng cười khó mà đè nén tới.
…
Cô nghe đến xấu hổ, tự trốn sang một bên xem ti vi.
Chuyển kênh này sang kênh khác, không tìm được kênh nào có thể tập trung xem được. Cô lại nhìn di động một cái, phát hiện mấy phút trước Kiểm Biên Lâm đã gửi một tin WeChat: Tầng sáu khách sạn, gần hành lang màu trắng ở đây, hướng Đông nhất, xuống đây.
… Vậy là coi như không có việc gì à?
Sơ Kiến cầm di động tự đấu tranh một hồi. Bỏ đi, không so đo với người bệnh.
Sắc trời bên ngoài đã tối hoàn toàn.
Tất cả đèn đường của tòa nhà mái bằng này ẩn trong bụi cây hai bên đường, thỉnh thoảng có mấy nam nữ mặc áo tắm, trên người trùm áo choàng tắm đi qua, vô cùng thu hút.
Từng hình ảnh lộ thân thể ban nãy, vòng eo, xương quai xanh của anh, lẫn rất nhiều hình ảnh đều còn rất rõ ràng, lời trêu đùa của người trong công ty bọn họ còn bên tai.
Thứ đột nhiên tới này, mặc dù bể bơi ngoài trời và bãi cát nhân tạo rất thường thấy, nhưng thời điểm này, vẫn khiến tim người ta hơi đập thình thịch.
Cũng không biết đang thình thịch cái gì…
Sơ Kiến dựa theo vị trí của anh tìm mấy phút, thành công tìm được người rồi.
Kiểm Biên Lâm còn đúng là biết tìm chỗ, góc xó xỉnh, chỗ quẹo, góc chết tuyệt đối, sẽ không có ai đi qua. Anh đút một tay trong túi quần, nhìn một con vật nhỏ chậm rãi bò trên cây leo. Không thấy rõ là cái gì, đơn thuần là buồn chán dùng để giết thời gian.
“Chúng ta đi lên nhé?” Sơ Kiến đến gần, vẫn thấy không an toàn.
Cô luôn có ý thức. Mấy năm trước lúc Weibo mới vừa đưa vào sử dụng, lúc đó Kiểm Biên Lâm vẫn chưa nổi tiếng, hơn nửa đêm cô bị anh tóm ra ngoài ăn cơm với Tạ Bân, vậy mà còn bị mấy fan trung thành ít đến đáng thương của anh tám chuyện ra một gò má mơ hồ lờ mờ cách tấm bình phong. Từ đó về sau, cô thực sự sợ hãi, đoán chừng là tâm bệnh thời học sinh rơi xuống, đặc biệt sợ bị người ta bàn tán…
Không biết có phải là đêm khuya bóng cây che hay không, Kiểm Biên Lâm có vẻ vui giận khó phân biệt: “Một lát sẽ lên.”
“Ờ.” Vậy bây giờ làm gì?
Bầu không khí là lạ.
Cô nhìn nhìn anh, vẫn nhìn không ra biểu cảm gì. Đương nhiên trong tình huống không tức giận thì cô lại cảm thấy không sao cả, dù sao thì cũng đã sớm thích ứng hơn hai mươi năm rồi… Chẳng qua là cô khó hiểu, rõ ràng từ nhỏ đến lớn chính là một người thiếu thốn biểu cảm bộ mặt thỉnh thoảng lạnh băng cứng rắn, lúc đóng phim lại rất nhập vai, sao làm được vậy?
Kiểm Biên Lâm nhìn xung quanh, vị trí này rất tốt. Anh đã đi dạo hai mươi mấy phút dưới lầu.
Nơi đây là sân thượng dùng chung của mấy khách sạn cao cấp, ngoài biệt thự ra là hồ bơi và bãi cát nhân tạo riêng của mấy khách sạn. Người khá ít, quẹt thẻ mới vào được, ít nhất an toàn hơn sòng bạc và khu mua sắm dưới lầu nhiều.
Tay anh nắm thành quyền rỗng, che lại, ho khan một tiếng.
Anh lấy một cái bật lửa từ trong túi ra, tiếp đó vớt một món đồ nhỏ trong cái hộp giấy ở một bên của băng ghế đá dài bên cạnh trong hành lang. Đoàn phim thực sự là một chỗ tốt, muốn tìm gì cũng tiện, mặc dù có hơi ngốc.
Sơ Kiến còn chưa thấy rõ anh đã lấy cái gì, liền thấy ngọn lửa chập chờn, yếu ớt của chiếc bật lửa nhún nhảy trong lòng bàn tay anh, đốt món đồ kia.
Đốm lửa bắn tứ tung.
Kiểm Biên Lâm mượn ánh lửa nhìn kĩ cô một cái, dự tính nói chút gì đó cho hợp tình hình, nhưng suy xét cẩn thận, vẫn không nói nửa chữ, đặt món đồ bắn đốm lửa tí tách đó vào lòng bàn tay cô: “Không phải em thích cái này sao? Hôm nay đoàn phim dùng, anh thấy họ rất thích nên lấy mấy cây cho em, đốt hết cây này vẫn còn.”
Là… pháo sáng.
Sơ Kiến nhận lấy cũng phỏng tay, hoàn toàn mắc chứng xấu hổ: “Là lúc nhỏ thích, đã hai mươi mấy tuổi rồi, ai còn chơi cái này chứ.”
Âm thanh xẹt xẹt, còn có một ít mùi khét không ngừng lan ra.
Tay Sơ Kiến đã ngứa ran: “Cái này dập tắt thế nào…”
Cô biết mình nói thế thật không hiểu phong tình.
Nhưng cái này quá kích thích rồi. Ngoài trời, bên cạnh bể bơi, nếu như chơi pháo sáng cùng bố Kiểm Biên Lâm thì không thành vấn đề, cho dù là Tạ Bân này, hoặc bố mẹ mình này, nhưng không thể cùng anh.
Cả đầu cô toàn là tình trạng bi thảm mình bị người ta làm thịt thương tích đầy mình, đề thi nhập học tiểu học trả lời sai bài gì đó đều có thể bị đưa lên mạng…
Kiểm Biên Lâm trầm mặc: “Chờ nó cháy hết đã, chắc nhanh thôi.”
Sơ Kiến có phần không đành lòng: “Em rất vui.”
“Nhìn ra được.” Anh trả lời mang tính tượng trưng.
Nhìn ra được, không hề vui.
Nói thật, biểu hiện của Sơ Kiến còn không hưng phấn bằng mấy trợ lý chơi cái này vào buổi chiều. Điều này làm cho Kiểm Biên Lâm đặc biệt đi tìm tổ đạo cụ xin cái này có chút, nói sao nhỉ, thất bại, hoặc là cảm giác buồn bực không biết bước tiếp theo phải làm thế nào tràn ngập thần kinh anh.
Hai người cứ trơ mắt như vậy nhìn nó cháy xì xèo từ đầu đến khi tắt, tối om.
Cuối cùng Sơ Kiến vô thức thở phào, chậm chạp nghĩ đến việc anh đặc biệt tới đoàn phim mang đến, siết cái que gỗ nhỏ đen thùi đã cháy hết, ngây ngẩn cả buổi.
Thực ra, cô thực sự rất cảm động.
Anh dường như đã thực sự thay đổi không ít.
Sơ Kiến khẽ giậm gót chân, hơi hồi hộp.
Vẫn còn giận? Kiểm Biên Lâm đưa tay một cách không xác định lắm, định đón lấy món đồ vô dụng đã cháy hết trong tay cô, tìm một thùng rác vứt đi.
Tay anh vừa đưa đến giữa chừng, ngực liền bị va nhẹ, Sơ Kiến lại im lặng dang hai tay ôm lấy anh. Động tác này không ăn khớp, cũng không tự nhiên.
Cằm anh bị mấy sợi tóc của cô làm hơi nhột, vừa cúi đầu định mở miệng, lại bị Sơ Kiến giành trước: “Lần sau đừng dùng cái này, bị chụp được thì phiền phức lắm.”
Khóe miệng mím chặt của Kiểm Biên Lâm thả lỏng.
Anh giơ tay, chậm rãi, khoác lên vai cô, trượt xuống muốn ôm lại cô, nhưng bị người trong lòng giống như nghĩ đến ý nghĩ không thể chấp nhận được nào đó, lại bị đẩy ra: “Đi lên thôi.”
Sơ Kiến bước đi vội vàng, xoay người liền chạy, thực sự là đã cháy từ mặt tới mang tai.
Vừa rồi tay cô không cẩn thận đụng phải phần dây thắt lưng sau lưng anh, hình ảnh bật ra liên tiếp trong đầu lại toàn là cảnh trong video. Ở cùng với diễn viên thực sự không tốt, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy trước ngực sau lưng không mặc áo của anh, nhưng bây giờ, còn chưa thế nào nữa mà đã thấy hết anh như nhân dân cả nước rồi…
Về đến phòng, Hiểu Vũ vẫn thu thập từng tư liệu video theo lời Tạ Bân.
Chuẩn bị ngày mai chia sẻ cho phòng quan hệ công chúng.
Thấy hai người một trước một sau đi vào. Sơ Kiến vừa định đến phòng khách thì bị anh kéo lấy một cánh tay từ phía sau, nửa kéo nửa ôm, kéo vào phòng thay đồ cách phòng khách một bức tường.
Hiểu Vũ nghe tiếng động, gọi một tiếng anh Kiểm: “Vừa rồi anh Từ bên tổ đạo cụ gọi điện thoại cho em, anh ấy nói chỗ này cấm pháo hoa, bảo anh chơi cẩn thận một chút.” Hiểu Vũ khó hiểu ngẩng đầu, “Anh Kiểm, người ta nói anh lấy nửa hộp pháo sáng, muốn trêu thỏ, bên ngoài khách sạn cao cấp thế này còn có thỏ à? Hoạt động đặc biệt gì thế?”
Ánh mắt Kiểm Biên Lâm rất lạnh nhạt, không muốn giải thích lắm.
Sơ Kiến chột dạ nói tiếp: “Ở dưới lầu đấy, khách sạn đặc biệt chuẩn bị cho mấy bạn nhỏ xem, thỏ tai dài Scotland.”
Cô chỉ muốn chạy vào, Kiểm Biên Lâm liền chặn chỗ đó, không để cho cô vào.
Sơ Kiến vòng bên trái một bước, vòng bên phải một bước, chỉ sợ Hiểu Vũ ở bên cạnh bàn sau mặt tường bên kia thấy, cũng không dám dùng sức.
“Ờ, ờ,“ Hiểu Vũ cười ha ha hỏi tiếp, “Thỏ tai dài Scotland? Rất mới mẻ nhỉ, còn có loại thỏ này sao?”
“Có chứ, chỉ là… chỉ là ít thôi, khách sạn mới mang tới cho mấy bạn nhỏ xem.”
Kì thực cô hoàn toàn không biết có loại thỏ này không…
Kiểm Biên Lâm nhân cơ hội bắt được cô.
Anh quay mặt cô sang, tay giữ gáy cô, hôn lên đôi môi nhỏ còn muốn tiếp tục giải thích của cô. Hơi thở nóng rực ập vào bên mặt, chóp mũi cô.
Sơ Kiến hoàn toàn không chuẩn bị, không khống chế được nhẹ nhàng nuốt một cái, động tác rất nhỏ, nhưng lại giống như khẽ mút đầu lưỡi anh.
Kiểm Biên Lâm thoáng dừng lại.
Ngón tay giữ gáy cô đột nhiên thu chặt, ngậm mạnh môi cô. Tay anh lọt qua mái tóc ngắn của cô, rất dùng sức đè cô, đưa cô kề sát mình. Sơ Kiến mở to hai mắt, bị anh hôn đến mức hai đầu gối nhũn ra, cảm giác tê dại như từng đợt sóng biển, không ngừng, không ngừng giội sạch qua sống lưng…
Ngắn ngủi, đi sâu vào, một nụ hôn hoàn toàn.
Đôi môi tiếp xúc, lướt qua rồi dừng lại trên một con đường không biết tên nào đó ở Macao vào một tiếng trước, không khác trước kia, nhưng bây giờ ——
Thực sự, hôn rồi…
Hai người, cô và Kiểm Biên Lâm vậy mà hôn thật rồi…
“Không phải thỏ nhát gan sao?” Giọng Hiểu Vũ lại trôi tới, “Không bị dọa à?”
“Thỏ tai dài Scotland gan lớn, không sợ pháo hoa, xem,“ trước mặt Sơ Kiến chỉ có đôi mắt anh, nói đầy ngây ngô, “Xem rất vui…”