Bạn đang đọc Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo FULL – Chương 77
Nhưng lần này viên kẹo nhỏ không nghe lời có thể chạy đường nào.
Môi Tư Hàn Tước cong lên, chậm rãi rửa bát, lau khô nước rồi cởi tạp dề treo lên, lững thững trở lại phòng ngủ giống một con mèo lớn trêu đùa con mồi.
Đường Đường không có trong phòng, Tư Hàn Tước ngồi trên giường, rất kiên nhẫn chờ đợi.
Sau một lát Đường Tiểu Đường mặc áo tắm màu trắng như bé chuột trở lại.
Cả người thiếu niên được bao bọc trong hơi nước như một tinh linh nhỏ xuyên qua màn sương mù của rừng rậm lại bị người dân bắt được, mái tóc ướt mềm rủ xuống xe khuất một nửa đôi mắt tròn xoe động lòng người, áo tắm che kín từ trên vai nhưng lại để lộ đôi chân dài thẳng tắp.
Cơ thể đang độ xuân thì, hình dáng hai chân chấn động lòng người, bắp đùi mượt mà cùng cẳng chân thon dài và mắt cá tiêm gầy tựa như đang mời gọi chủ nhân bắt lấy, nắm chặt, giám định tỉ mỉ và thưởng thức.
Làn da trắng ngấm nước toát ra sự tươi ngon mĩ vị.
Cả người cậu như một miếng pudding sữa bò ngâm mật ong nóng hôi hổi, hơn nữa miếng pudding sữa bò núng nính này còn tự mọc chân rồi vừa thẹn thùng vừa kiên định chủ động bước tới trước mặt anh, chỉ kém điều nói một câu mời ngài nhấm nháp.
Cậu đứng ở ngoài cửa, có tật giật mình lén lút nâng mắt lên đáng giá Tư Hàn Tước đang ôm cây đợi thỏ.
Ánh mắt Tư Hàn Tước thâm thúy nguy hiểm, yết hầu khẽ động, anh nâng cằm, “Lại đây.
”
Giọng khàn đến lạ kỳ.
Đường Đường nhắm hai mắt, cái trán chống khung cửa nhẹ nhàng gõ.
Vẻ mặt cậu thẹn thùng nam kham, mặt đỏ tai hồng, chiếc áo tắm vướng víu kia như bị ánh nhìn nóng rực của người đàn ông thiêu rụi, khoác lên càng khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Tư Hàn Tước không nói lời nào, lẳng lặng thưởng thức sự quẫn bách của cậu.
Đường Đường hít một hơi thật sâu, giơ tay ấn lên công tắc cạnh cửa, căn phòng lập tức rơi vào bóng tối, Tư Hàn Tước còn chưa phản ứng lại thì miếng pudding nóng hổi kia đã vừa trúc trắc vừa nhiệt tình bổ nhào vào lòng anh.
Vì hoảng loạn nên cánh môi mềm mại của thiếu niên vừa cắn vừa hôn lên mặt, lên môi anh.
Sự nhiệt tình vụng về này làm toàn thân Tư Hàn Tước thoải mái.
Người đàn ông mỉm cười bắt đầu thu thập viên kẹo nhỏ không kiêng nể bất cứ thứ gì.
Sau một lát.
“Ngoan, gọi chủ nhân nghe thử?”
“… Không, không gọi!”
Lại sau một lát.
“Chủ nhân… cầu xin anh…”
Lại sau một lát.
“Không đủ, kêu thêm tiếng nữa.
”
“Chủ nhân chủ nhân chủ nhân chủ nhân chủ nhân!”
“Còn có sức thế cơ à?”
“…”
Giọng nói mềm như nước xin tha, Tư Hàn Tước tà ác vừa lòng bật cười.
…
Vì bảo đảm an toàn cho Đường Đường, sau khi khỏi bệnh, cậu tiếp tục ở lại bệnh viện làm trợ lý cho Thôi Triết, đeo khẩu trang cả ngày không ai nhận ra.
Sau khi tan tầm, Tư Hàn Tước sẽ lái xe tới đón cậu rồi cùng về nhà, chỉ là thời gian làm việc của bác sĩ không ổn định, có nhiều lúc anh phải chờ rất lâu.
Có khi anh sẽ ngồi đợi ở khu khám bệnh ngắm thiếu niên mặc blouse thăm khám cho người bệnh, tính cách Đường Đường ngoan ngoãn hướng nội, mỗi khi xem bệnh cho người ta đều dịu dàng kiên nhẫn.
Tư Hàn Tước nghĩ hết thảy đều đáng giá.
Bệnh viên luôn cực kỳ ồn ào, mặc dù đã khuya nhưng số người đợi khám cũng không ít, chờ tới khi Đường Đường thay blouse chạy về phía anh, làm nũng đòi một cái hôn thì hai người mới cùng nhau lên xe về nhà.
Đường Đường có thói quen làm việc xong sẽ tới phòng tắm chung tắm rửa một lần, cậu sợ trên người mang virus vi khuẩn về cho Tư Hàn Tước.
Cậu luôn mang dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng, mặt mày tươi sáng ngồi trên xe ríu rít kể với Tư Hàn Tước hôm nay cậu gặp người bệnh nào, bận rộn tới mức đầu óc trống rỗng, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi lại điên cuồng nhớ về Tư tiên sinh của cậu, rồi lại hỏi Tư tiên sinh hôm nay có bận không, có nhớ cậu không.
Tư Hàn Tước kiên nhẫn ôn hòa trả lời đồng thời giúp cậu giải quyết vài vấn đề phiền não trong công việc.
Khoảng thời gian cùng nhau về nhà mỗi ngày là khoảng thời gian bình yên thư thái nhất.
Mấy tháng sau, Tư Hàn Tước kiên quyết kiện Tư Thành ra tòa.
Anh dùng mấy tháng vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng như điều động gián điệp bên người Tư Thành, đồng thời xúi giục những cổ đông có hiềm khích với Tư Thành mà Đinh Phó Thịnh từng đề cập, sửa sang lại những chứng cứ về hành vi không từ thủ đoạn của Tư Thành: khoản trốn thuế khổng lồ, nhận hối lộ, tham ô, rửa tiền, có ý định mưu sát người vô tội.
Ngày ra tòa, Đường Đường cũng ngồi ở vị trí nhân chứng, bình tĩnh thuật lại những gì xảy ra ngày hôm đó.
Thiếu niên bình tĩnh, đồng tử đen nhánh nhìn Tư Thành đại thế đã mất, không có vui sướng khi người gặp họa cũng không có châm chọc mỉa mai, cậu đã trải qua hai lần mưu sát trong đó có một lần là vụ truy đuổi trên đường kia, bởi vì xảy ra trước mắt công chúng nên chứng cứ vô cùng xác thực, hung thủ vì chính mình cũng bán đứng Tư Thành.
Một lần khác là ở bên hồ trong bóng tối.
Không có nhân chứng, không có chứng cứ, chỉ có một thiếu nữ tuyệt vọng đẩy người khác vào bờ và một thiếu niên hồn phách mới trở về sau một lần tử vong.
Đường Đường từng câu từng chữ kể ra sự việc xảy ra trong bóng tối ngày hôm đó, luật sư phía Tư Thành lập tức phản bác, đây chỉ là lời nói từ một phía, ai biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đường Đường mỉm cười.
Thần linh biết.
Thần linh biết nơi đó xảy ra chuyện gì.
Trời xanh làm linh hồn của cậu tiếp tục tồn tại trong viên kẹo cậu tặng Tư tiên sinh, làm cậu vì Tư tiên sinh mà trở về nhân gian, làm cậu vì Tư tiên sinh mà trở thành một người tốt hơn.
Một câu chuyện vốn có kết cục sinh ly tử biệt lại vì thần linh nhân từ mà biến thành đồng thoại ngọt ngào.
Cái gì thần linh cũng biết.
Cuối cùng vì số tiền vi phạm vượt quá mười tỷ, tội danh cố ý gây thương tích và tổng hợp nhiều tội khác cùng với sự bỏ mặc hoàn toàn của hội đồng quản trị, Tư Thành bị phán tử hình.
Cổ phiếu Tư thị rớt xuống đáy cốc, một màu xanh xám xịt.
Tư Hàn Tước nhanh tay thu mua toàn bộ Tư thị đang trên đà suy sụp.
Không lâu sau, Tư Hàn Tước công khai với truyền thông tất cả những mặt trái của Tư gia, về bác sĩ năm đó giúp Tư Thành làm giả xét nghiệm ADN và người nhà, dì Thái và những người có liên quan.
Lâm Tĩnh đang an dưỡng ở M quốc muốn trở về cũng bị Tư Hàn Tước dùng thủ đoạn hủy bỏ tư cách nhập cảnh, cả đời không thể hồi hương.
Hơn hai mươi năm lên kế hoạch, cuối cùng kết quả cũng hoàn thiện sau vài tháng.
Vì không muốn Tư Hàn Tước dễ dàng nên Tư Thành đã cố ý chuyển quyền sở hữu nhà cũ và phần mộ tổ tiên sang tay Tư Kỳ nhưng Tư Kỳ chẳng có tầm nhìn xa như vậy, cậu ta không mang nỗi hận thù của bề trên đối với người chú chỉ nghe danh nhưng chưa từng thấy mặt này, vừa nghe Tư Hàn Tước sẽ thu mua công ty game chỉ còn cái vỏ của mình thì lập tức tung ta tung tăng nhượng lại quyền sở hữu nhà cũ và phần mộ tổ tiên cho anh.
Vài ngày sau, đứng trước ngôi nhà cũ hơn hai mươi năm chưa từng đặt chân tới, Tư Hàn Tước cảm thấy không thể tin được.
Thì ra mấy giờ kiện tụng là có thể dùng hết những chuẩn bị hơn hai mươi năm.
“Đây là nơi anh sống khi còn nhỏ ư?” Đường Đường nắm ngón tay anh quơ quơ, “Phòng anh ở khi còn nhỏ đâu?”
Tư Hàn Tước mỉm cười: “Không còn đâu, đã trở thành phòng chứa đồ từ lâu rồi.
”
“Sau này sẽ sửa lại sao?” Đường Đường hỏi, “Anh muốn về đây sống không?”
“Không muốn.
” Tư Hàn Tước cực kì ghét bỏ, “Anh có nhà của mình.
”
Ngay cả Tư Thành mười mấy năm qua cũng không trở về, tuy vẫn thuê chuyên gia tới xử lý nhưng vòi phun trong vườn hoa đã bị phá, cây Quan Âm nhỏ nước cũng không còn, tường bao biệt thự mỗi năm lại sơn mới một lần nhưng phong cách của mấy chục năm trước hiện tại xem ra cũng hơi lỗi thời.
Lâm Lộc Minh không sống ở đây trong những năm tuổi già, bà mang Tư Hàn Tước đi, cố ý mua một ngôi nhà có sân vườn cho hai người ở, nói đi nói lại, ngôi nhà kia mới là quê hương của Tư Hàn Tước.
Tư Hàn Tước nắm tay Đường Đường, mang tâm trạng ghét bỏ dạo một vòng quanh biệt thự.
Nơi này đã không còn ai biết anh nhưng mỗi người đều từng nghe chuyện xảy ra năm đó nên cũng biết hiện tại ngôi biệt thự này nằm trong tay cậu hai bị trục xuất, bọn họ không dám bất kính với Tư Hàn Tước thậm chí còn vì phải ở chỗ này làm việc nên càng thêm cung kính lễ phép.
Tư Hàn Tước dắt Đường Đường dạo một vòng quanh biệt thự, kể tỉ mỉ chuyện xưa cho cậu nghe.
Cung Bọ Cạp rất mang thù, ký ức thời thơ ấu của Tư Hàn Tước còn sớm hơn người bình thường rất nhiều, anh thậm chí còn nhớ khi còn nhỏ Tư Thành cố ý ném bình sữa của anh xuống lầu, Lâm Tĩnh cực kỳ thiên vị đứa con riêng này nên Tư Thành vừa nói là do Tư Hàn Tước bướng bỉnh ném xuống, Lâm Tĩnh lập tức không nói hai lời đánh Tư Hàn Tước một cái.
“Tức chết anh.
” Tư Hàn Tước cười nói, “Bắt nạt cả đứa nhỏ miệng còn hôi sữa, quá vô lại, vô sỉ.
”
“Vậy anh có giải thích với Lâm Tĩnh rốt cuộc xảy ra chuyện gì không??” Đường Đường cau mày, thấy oan thay Tư Hàn Tước.
Tư Hàn Tước đắc ý: “Khi đó anh còn chưa biết nói đâu.
”
Đường Đường: …
Thiếu niên phụt cười: “Cung Bọ Cạp danh bất hư truyền.
”
Tư Hàn Tước liếc cậu: “Cho nên em cũng phải cẩn thận.
”
Đường Đường: …
Không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt cậu ửng hồng, ngoan ngoãn cúi đầu không nói gì nữa.
Cuộc dạo chơi quanh biệt thự nhạt như nước ốc, nơi nào cũng có dáng vẻ Tư Hàn Tước bị bắt nạt, anh nói cả một đường dần dần cảm thấy không thể kể những lịch sử đen tối này cho thiếu niên vẫn luôn sùng bái mình được, vì giữ gìn hình tượng, anh không giải thích thêm nữa.
Hai người có lối nghĩ của riêng mình nắm tay nhau vòng quanh nhà cũ hết một lượt rồi trầm mặc quay về xe.
Bởi vì Đường Đường đã hồi phục hoàn toàn nên Tư Hàn Tước không tự mình lái xe nữa, anh yêu cầu tài xế đã nghỉ ngơi hơn nửa năm quay lại.
Hai người ngồi ở ghế sau, Tư Hàn Tước thưởng thức ngón tay mềm mại của thiếu niên, đột nhiên cất lời: “Phá đi xây tòa mới, sau này chúng ta về đây dưỡng lão.
”
Phá đi?
Đường Đường cảm thấy hơi lãng phí, sửa lại một chút là được nhưng cậu hiểu lòng dạ hẹp hòi của Tư Hàn Tước lại phát tác.
Nơi này chứa đựng bất hạnh và thống khổ, nếu chỉ sửa chữa lại thì không thể giải tỏa uất hận, nhất định phải lột da lóc xương, hoàn toàn hủy diệt sau đó xây một tòa mới tinh lên trên, một tòa nhà chỉ thuộc về anh thì mới được.
Đường Đường nén cười, nghe lời gật đầu.
“Mấy ngày nữa mời thầy bói xem ngày đón bà nội về nhà đi.
” Đường Đường thì thầm.
Tư Hàn Tước cười nhìn cậu, tiếng bà nội này kêu còn êm tai hơn anh.
Đường Đường khó hiểu: “Sao lại nhìn em như vậy?”
Tư Hàn Tước ngừng cười, hôn lên đầu ngón tay thiếu niên, trốn tránh không trả lời mà chỉ đáp “Được.
”
~Hết chương 77~.