Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại

Chương 4


Bạn đang đọc Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại: Chương 4

Tại sao cô đã phải thức đêm làm thêm giờ rồi, còn phải buổi sáng tinh mơ đến nhà cấp trên quét dọn cơ chứ? Có người thư kí nào khổ cực như thế không?
Mạnh Nhược Kiều nhìn vào hai quầng mắt thâm nặng nề, ngáp một cái, khóe mắt nặn ra hai giọt nước mắt: “Giống như mất ngủ…” Lau đi nước mắt, cô dùng sức vỗ gương mặt, miễn cưỡng phấn chấn tinh thần.
Ngày hôm qua cô bận đến năm giờ mới ngủ, công việc trong tay mới xử lý xong một phần ba, ngủ không tới một giờ lại phải bò dậy chuẩn bị là công nhân vệ sinh.
Đáp tàu điện ngầm lại đổi xe đi tới Thiên Mậu, nhìn địa chỉ từng bước đi tìm, tại sao một ngày chủ nhật tốt mà cô lại phải khổ cực như vậy chứ?
Mạnh Nhược Kiều nhìn biệt thự trước mắt, không nhịn được than thở, chỗ này cô cũng không phải không quen, nhà họ Mạnh ở gần đây, cách mấy con đường là đến mặc dù hai năm không trở lại, nơi này cũng chẳng thay đổi gì.
Cô bấm chuông: “Tổng giám đốc, tôi đến rồi!”
“Vào đi!” Chuông điện truyền đến giọng trầm thấp, cánh cửa sắt hoa văn trạm trổ mở ra.
Cô đi vào biệt thự, cũng không còn tâm trí thưởng thức vườn hoa, bước tới cửa chính, ngay lúc cửa mở ra.
“Không tệ lắm, không có đến muộn.” Phạm Sĩ Hách dựa vào của, anh chỉ mặc chiếc quần rộng màu vàng nhạt, cở trần, trên ngực vẫn còn nhỏ giọt nước, mái tóc đen ướt rủ xuống, khuôn mặt nam tính thoáng chốc có vẻ ngây thơ lại mê người.
Không ngờ anh sẽ như vậy mở cửa, Mạnh Nhược Kiều thoáng chốc sững sờ, kinh ngạc mà nhìn anh.
Mặc âu phục nhìn anh cao gầy, có lúc anh cuộn tay áo lên hoặc đem cởi mấy nút áo sơ mi mở ra, khi làm công việc thư kí được 3 ngày, thỉnh thoảng cô cũng liếc trộm đến, cộng thêm ở thị trấn nhỏ cô hay bồi dưỡng nhãn lực, nhìn ra được vóc dáng của anh quả thật không tồi.
Mà bây giờ chính mắt thấy, Mạnh Nhược Kiều nuốt nước miếng một cái, nửa thân trên trần trụi bền chắc mà tinh tráng, không có mỡ thừa, nhưng cũng không phải là quá nhiều bắp thịt, mà vừa vặn bền chắc da, mồ hôi từ trên làn da nâu này chảy xuống, a nha… Thực sự như kem tan chảy vào mùa hè.
Hơn nữa khó được nhìn anh trong hình dáng này, bình thường âu phục chỉnh tề, bây giờ mái tóc đen ướt mang một ít xốc xếch rủ xuống, gương mặt nghiêm túc trở nên nhu hòa dịu dàng, cộng thêm tư thái lười biếng của anh, cảm giác không giống Phạm Sĩ Hách mà cô từng quen.
Mạnh Nhược Kiều cảm thấy có điểm lạ, không nhịn được hít sâu, nhưng lại ngửi thấy trên người anh có mùi thơm, cô lập tức nín thở.
“Tại sao không nói chuyện?” Phạm Sĩ Hách khơi lên đôi lông mày rậm, anh còn tưởng rằng mặt cô sẽ nghiêm túc khó chịu đáp lời, nhưng đợi rất lâu, vẫn chỉ thấy cô nhìn anh chằm chằm đến ngẩn người.
Anh nhìn chính mình một cái, thấy cô vẫn còn ngẩn người, cánh môi nâng lên đùa giỡn, cười, dựa vào hướng cô, bàn tay mơn trớn mặt của cô.
“Em vợ thân yêu, đây không phải lần đầu tiên em nhìn thấy thân thể của người đàn ông đấy chứ?” Cho nên mới bị sợ đến mức nói không ra lời?
Anh đột nhiên đến gần, mới vừa tắm rửa xong mùi thơm càng đậm, hơn nữa hòa lẫn nam nhân nóng rực, Mạnh Nhược Kiều thoáng chốc giật mình, vội vàng lui về phía sau.
“Không, không phải!” Cô đỏ mặt, có chút hốt hoảng đáp lời, mắt đẹp không biết lại dao động, không dám nhìn về phía anh. “ Hừ, anh cho rằng thân thể anh đẹp lắm sao? So với anh, tôi đã nhìn nhiều hơn thế rồi.”
Làm ơn đi, tôi mỗi ngày gọi thị trưởng đi làm, mỗi ngày đều đi ra đạo quán, cũng không phải là chưa xem qua thân thể của người đàn ông, vóc người so với anh còn tốt hơn nhiều, cô làm gì nhìn đến sững sờ chứ?
Phạm Sĩ Hách khẽ lay con mắt, âm thanh trầm thấp: “Thật sao? Nghe có vẻ em vợ có kinh nghiệm rất phong phú thì phải?”
“Mắc mớ gì tới anh!” Trong lời nói của anh ta có ý giễu cợt, để cho cô ngước mắt trừng anh, đối với anh không lộ ra nụ cười tươi cười gì cả. “Anh rể yêu quý, em vợ có kinh nghiệm phong phú hay không chả liên quan tới anh, chị của em mà kinh nghiệm phong phú thì đó mới là chuyện anh nên chú ý.” Nói xong, cô đẩy anh ra, tự mình bước vào phòng.
Cô tự mình cởi giày, bước lên sàn nhà đá cẩm thạch sạch sẽ sáng ngời, liếc qua căn nhà, phòng ốc thiết kế rất đơn giản, màu trắng với đen kết hợp, hàng rào phân biệt rõ ràng rồi lại dung hợp lẫn nhau, nhìn ra được đây là thiết kế danh gia, chỉ tiếc đây không phải là trọng điểm.
“Nơi nào cần quét dọn?” Cô nhìn một chút, rất sạch sẽ nha!

“Nơi nào bẩn mà cần.” Thân thể ấm áp đột nhiên dính vào phía sau cô, anh nói chuyện thả ra hơi thở thổi vào lỗ tai của cô.
Mạnh Nhược Kiều sợ hết hồn, vội vàng nhảy ra, hốt hoảng đỡ lỗ tai: “Phạm Sĩ Hách, nói chuyện thì anh cứ nói, dán sát vào tôi như vậy làm gì?”
“Mạnh tiểu thư, ai dạy cô cứ đứng ngăn ở cửa trước vậy?” Phạm Sĩ Hách liếc cô một cái, thấy bộ dạng cô đề phòng, buồn cười nhếch môi: “Thế nào? Em cho rằng tôi sẽ đối với em làm gì sao?”
“Ai biết!” Mạnh Nhược Kiều hướng anh hừ tức. Phạm Sĩ Hách đột nhiên cười hừ, tròng mắt đen hướng về phía cô, nhìn trên dưới một cái: “Tôi rất kén chọn.” Sau đó liền lượt qua cô, tiến vào phòng bếp.
Nói lời này có ý gì? Còn nữa, ánh mắt kia là gì vậy?
Mạnh Nhược Kiều cúi đầu nhìn bản thân, cô hôm nay mặc chiếc áo không tay màu đỏ tương xứng với quần màu trắng, ăn mặc sát thân người, lộ ra những đường cong xinh đẹp, cô rất tự tin với vóc dáng của mình, lồi lõm không thiếu, anh là cái gì mà xem thường chứ?
Cô tỏa sáng rực rỡ xinh đẹp như vậy, mà không thiếu người theo đuổi nha!
Hử? Mạnh Nhược Kiều cau mày. “Kỳ quái, mình quan tâm tới lời nói này làm gì? Kén chọn thì càng tốt, tôi đây cũng rất kén ăn nhá!” Cô hướng về phía phòng bếp hừ nhẹ.
“Đứng ở đó làm gì? Còn không qua đây làm bữa sáng.” Phạm Sĩ Hách từ phòng bếp đi ra, bưng lý trà ngồi vào bàn ăn bên cạnh: “Trước hết pha ca phê cho tôi.”
“Cái gì cơ?” Cô còn phải nấu ăn nữa sao?
Phạm Sĩ Hách cầm tờ báo lên, ngước mắt nhìn cô một cái. “Bữa sáng cô biết làm chứ? Còn nữa, tôi muốn trứng chín bảy phần, jam-bông không nên quá chín, để bánh mì nướng tập trung ở phía mặt, nhớ xoa bơ.” Dứt lời, anh mở tờ báo ra.
“Tôi là cái gì mà phải…”
“Điều kiện của thư kí hàng đầu là phục tùng lệnh của cấp trên.” Lời nói lạnh nhạt từ tờ báo phía sau bay ra.
Phục vụ người cái bà nó ý!
Mạnh Nhược Kiều cắn răng nắm quyền, liều mạng hít sâu, suy nghĩ dữ tợn nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía sau tờ báo… “Vâng!”
Cô khuất phục nén nước mắt, đi vào phòng bếp làm bữa sáng.
Ô…
“Trứng quá già, bánh mì quá cứng, jam-bông quá chín, bơ không được bôi đều.” Phạm Sĩ Hách để bữa sáng xuống, bưng lên cốc cà phê uống một hớp.
“Chỉ có cà phê là còn được.”
Anh ngước mắt nhìn, ngồi đối diện phía Mạnh Nhược Kiều: “Cô thật sự là phụ nữ sao?”
Mạnh Nhược Kiều không lên tiếng, thẳng tay cầm lên jam-bông, ăn say sưa ngon lành, đối diện “Ác ma” thì làm như không thấy.
Có thể ăn là tốt rồi, đàn ông mà so đo nhiều như vậy làm gì chứ?
Thấy cô không để ý tới anh, Phạm Sĩ Hách nhíu mày, nhìn cô tao nhã nhanh chóng ăn xong bữa sáng trên tay, trên tay lại cầm lên một phần nữa, mà trên bàn ăn còn để ba suất ăn sáng.

“Khẩu vị của cô thật là tốt.” Người phụ nữ có sức ăn như thế này quả thật hiếm thấy, anh nhìn vào bữa sáng kia, không nhịn được lắc đầu: “Loại này “phun” mà cũng ăn được.”
“Khụ khụ…” Mạnh Nhược Kiều bị sặc, dùng sức nuốt vào cổ họng, cô trợn mắt: “Phun?” Hừm, không ngờ từ nước ngoài trở về mà cũng hiểu tiếng Đài Loan a…
Hừ! Đây không phải là trọng điểm!
“Cái này là “phun” à?” Cô tức giận vỗ bàn,thế hóa ra cô là heo phun ra sao? Mẹ kiếp! Cô làm gì đâu mà phải chửi cô?
“Phạm Sĩ Hách, anh không ăn thì thôi, việc gì phải sỉ nhục tôi thế hả?” “Phun” cái gì hả? Mặc dù đồ ăn không ngon lắm, nhưng vẫn có thể ăn nha!
Cô tức giận đoạt đi đĩa bánh mì nướng từ chỗ anh, cũng chả quan tâm anh đã cắn qua rồi, dùng sức gặm: “Anh không ăn thì tôi ăn.” Cô há miệng vừa ăn vừa trừng anh.
“Lãng phí thức ăn, anh sẽ bị sét đánh đấy!” Rắc! cắn được vỏ trứng, sắc mặt Mạnh Nhược Kiều cứng đờ, giả bộ làm như không có chuyện gì tiếp tục ăn.
Đáng tiếc đã bị Phạm Sĩ Hách xem thấu, bởi vì miếng anh cắn vừa nãy cũng có vỏ trứng rồi. “Vỏ trứng ăn ngon không?” Gương mặt tuấn tú nâng lên giễu cợt, bưng lên cốc cà phê.
“Ai cần anh lo!” Cô đứng dậy đoạt ly cà phê từ tay anh, dùng sức uống…uống! Trừng mắt nhìn anh, tiếp tục gặm bữa sáng.
Thấy cô thở phì phò, Phạm Sĩ Hách nhúng vai, đi vào bếp.
Mạnh Nhược Kiều liếc anh, hừ lạnh một tiếng: “Có bản lĩnh tự mình nấu sao! Tôi không tin anh có thể nấu giỏi hơn tôi!” Nếu có thể tự mình nấu nướng, còn phải gọi cô làm sao?
Haaaa…! Cô chờ xem anh làm ra thức ăn cho heo gì nào!
Hả hê gặm hết bữa sáng trong tay, cô liếm liếm ngón ta, lấy thêm một phần khác, cắn một cái, trong mũi đột nhiên ngửi thấy mùi cà phê thơm lừng.
Đầu lông mày nho nhỏ nhíu lại, cà phê tùy tiện pha rất thơm, cô hừ hừ mũi, tiếp tục gặm chiếc thứ hai, vừa gặm vừa lắng nghe động tĩnh từ phòng bếp.
Cô nghe được tiếng dầu xì xì, lại ngửi được mùi thơm, tốc độ nhai trở nên chậm lại.
Không thể nào, hương thơm như thế không có ý nghĩa gì cả, ví dụ món đậu phụ thối ý, mùi thì không ai ngửi được nhưng ăn thì rất ngon, vì vậy, hương thơm như vậy cũng không thể hiện là đồ ăn ngon.
Cô cứ như vậy an ủi mình, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng nhọn, thậm chí không nhịn được hít sâu, ngửi thấy mùi thơm kích thích giác quan. Tên ác quỷ này nấu cái gì vậy nhỉ?
Cô tò mò nghĩ tới, lại nghe được tiếng bước chân, cô lập tức ngồi thẳng, chuyên tâm gặp bánh mì nướng, khóe mắt liếc thấy đôi chân dài đi qua người cô, cô nhanh chóng ngước mắt, nhìn trộm đồ ăn nóng.
Nhịn không được, ánh mắt của cô nháy mắt sửng sốt, không kịp thu về.
Trứng tráng với màu vàng long lanh,tỏa sáng như bảo vật, không hề cháy sém, thậm chí lòng trắng còn sáng bóng, jam-bông cũng được niêm rất vừa vặn, cũng không bị cháy, bánh mì nướng quét bơ cháy vàng đều, giống như phủ xuống những mảnh kẹo đường.
Cô không tin được, há to mồm. Phạm Sĩ Hách lại làm như không thấy, vẻ mặt tự nhiên ngồi trên ghế, uống ngụm cà phê.
Ha… Gần như vậy, mà ngửi thấy mùi hương cà phê dậy lên, cô không nhịn được nuốt nước miếng một cái, sau đó nhìn anh cầm lên lọ muối, vẩy lên trứng tráng, cắt một miếng, đưa vào trong miệng.

A nha… Xem ra ăn thật ngon!
Ánh mắt khát vọng của cô chạm phải ánh mắt của anh, lập tức cúi đầu, tiếp tục gặm bữa ăn sáng trên tay, tuy nhiên ăn lại không ngon nữa rồi.
Cô nhớ đĩa trứng tráng kia, đột nhiên cảm thấy trong miệng có miếng trứng ngon lành.
“Cái này mới gọi là thức ăn, hiểu không?” Đem một miếng jam-bông vào trong miệng, âm thanh của Phạm Sĩ Hách lạnh nhạt, tỏ vẻ khinh thường.
Mạnh Nhược Kiều hừ lạnh một tiếng, ai thèm chứ?
Khoan đã? Không đúng, cô ngước mắt trừng anh: “Này, anh tự nấu được sao còn bảo tôi nấu?”
Phạm Sĩ Hách cắn miếng bánh mì nướng xốp giòn, cặm khăn giấy quẹt mồm, thong thả ung dung mở miệng: “Thật xin lỗi, là tôi quá coi trọng cô rồi.”
“…” Cô bây giờ là tự rước lấy nhục vào thân sao?
Mạnh Nhược Kiều cúi đầu hận, cắn miếng bánh mì nướng, đem miếng bánh mì nướng xé thành đôi, trút hận vào từng miếng bánh, dùng sức cắn.
Haiz, sống trên đời, bây giờ là lần đầu tiên ăn bữa sáng khó chịu như vậy, tại sao cô phải chịu như thế này chứ? Nếu có chí khí một chút, cô sẽ đem bữa sáng này vứt xuống mặt anh ta, lớn tiếng nói – Tôi đây không làm!
Có thể tưởng tượng ra chuyện như vậy, nhưng cô lại không có can đảm làm, nếu làm như vậy mà mất chuyện hợp tác, chẳng phải người đại diện là cô sẽ chịu thua sao?
Người đàn ông này tìm mọi cách trêu đùa cô, chính là muốn cô đầu hàng, nếu như cô tức giận lật bàn, chẳng phải là theo như anh ta mong muốn rồi sao?
Cô sẽ không như vậy mà chịu thua, anh ta không đuổi được cô đâu!
Mạnh Nhược Kiều ở trong lòng thề, đưa tay cầm lên phần ăn sáng cuối cùng, mặc dù trước mắt khẩu vị mất hết, nhưng không muốn lãng phí thức ăn nên vẫn há mồm tiếp tục ăn.
Phạm Sĩ Hách ăn xong đến miếng cuối cùng, uống xong cà phê, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng, không cảm xúc gì ra lệnh: ”Ăn xong, thu thập chén trên bàn, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, sàn nhà cũng hơi bẩn, lau lại một chút, toàn bộ vật dụng trong nhà rửa qua một lần.”
“Sàn nhà nơi đó có bẩn…” Nói còn chưa dứt lời, nhìn thấy ánh mắt của anh,
Mạnh Nhược Kiều chuyển hướng: “Vâng, tôi biết rồi.”
“Ừ!” Phạm Sĩ Hách hài lòng đứng dậy, “Tôi còn có chuyện phải làm, nhớ lau dọn lại không cần phát ra âm thanh.” Nói xong, anh đi vào thư phòng, đi vào trước, bỏ lại một câu: “Đúng rồi, nhà tôi không có cây lau nhà, muốn lau sàn nhà thì dùng khăn lau nhé.”
Cái gì cơ? Mạnh Nhược Kiều nhìn bóng dáng anh rời đi, dùng khăn lau á? Cô nhìn sàn nhà, bàn tay dùng lực, bánh mì nướng chưa ăn xong lập tức dọn đi.
“Phạm Sĩ Hách!” Cô cắn răng, hận người đàn ông khốn khiếp kia, bánh mì nướng trong tay bóp lại, sau đó ném xuống đất đập.
Đập, đập chết đi! Ha…
Rõ ràng là toàn theo ý mình thôi hả! Hừ… Trong lòng có căm thù như thế nào, cô chỉ có thể ngoan ngoan làm người hầu, theo lời của ác ma, quỳ trên mặt đất, cầm khăn lau khổ cực lau chùi.
Lau xong sàn nhà với dụng cụ, lại ôm quần áo dơ đi giặt, dùng tay giặt từng cái một, lại đem ra ban công phơi khổ, sau đó là sửa sang lại y phục cho sạch sẽ, dùng bàn ủi áo sơ mi, sửa sang xong thì bỏ vào tủ đồ.
Hơn nữa, trong lúc sửa sang thì phải yên lặng không được phát ra âm thanh nào, bởi vì tên khốn khiếp nào đã hạ lệnh, tuyệt đối phải yên tĩnh không động tới anh ta.
Mẹ kiếp! Tên họ Phạm này đời trước nhất định là ác ma!
Mạnh Nhược Kiều duỗi người một cái, từ xương phát ra tiếng khách khách, dùng sức đấm bả vai, mệt đến muốn ngất đi.
Đã thiếu ngủ rồi mà phải làm việc cực nhọc tới tận trưa, cô cảm thấy toàn thân mỏi nhừ, cả người cũng mệt mỏi theo! Mà cô làm khổ cực như vậy mà tên kia vẫn ở trong thư phòng, ngay cả một tiếng an ủi hay bảo cô nghỉ ngơi cũng không có.

Cô cũng không phải là giúp việc của anh ta nha! Cô tương lai là em vợ của anh đấy, em vợ! Ai lại đi đối đãi với em vợ như thế này?
Haiz, cũng may cô cũng không phải là vợ anh ta, cô bắt đầu thấy thông cảm cho người chị cùng cha khác mẹ của mình, không chỉ phải gả cho tên chồng này, hơn nữa anh ta còn là một tên đầu quỷ.
“Khổ như thế này mà còn phải trải qua 3 tháng, khi nào trở về nhất định phải bắt thị trưởng tăng lương.” Mạnh Nhược Kiều vừa thu dọn lại đống tạp chí, vừa lầu bầu.
Sau đó nghĩ đến… ba tháng? Trời ơi! Chẳng nhẽ cô sẽ thành giúp việc cho tên họ Phạm này 3 tháng ư? Không! Không được!
“Không được, nhất định phải tìm được người giúp việc, nếu không mình sẽ bị hành chết mất.” Ôm tạp chí, cô ngồi phịch lên ghế salon, cố gắng tìm cách.
“Đúng rồi… phải báo ngay cho công ty tìm giúp người, nếu không mình sẽ bị hành hạ tới chết mất… còn phải gọi điện thoại cho thị trưởng, giúp đỡ mình, nếu không mình biến mất 3 tháng liền sẽ bị cậu nhỏ nghi ngờ.” Cô thiếu chút nữa quên điều này.
“Về đến nhà còn phải xử lý nốt đống công việc còn dư nữa…mình lúc nào thì có thể rời khỏi đây nhỉ?” Cô liếc mắt về phía thư phòng, muốn đi hỏi Phạm Sĩ Hách, nhưng muốn phá đám anh ta, chọc cho anh ta khó chịu, ai bảo cho cô làm đông làm tây, cũng chẳng muốn bận rộn cả chiều đâu nhỉ?
Không cần… Cô có thể bí mật chuồn khỏi đây không nhỉ?
Nhưng chuồn đi sẽ còn thảm hại hơn, hic…Đầu bi thảm rũ xuống, Mạnh Nhược Kiều cảm thấy mình đáng thương nhất từ trước đến nay, cô có trêu trọc ai đâu chứ? Tại sao lại đối xử như vậy với cô?
“Hic… Thật là nhớ, muốn trở về thị trấn nhỏ, a…” Ngáp một cái, cô dụi mắt, lau đi nước mắt, lại ngáp. A… rất buồn ngủ.
Lắc đầu, Mạnh Nhược Kiều chớp mí mắt nặng trĩu, không nhịn được ngáp một cái, cô liếc thư phòng, trong lòng nghĩ: “Chỉ ngủ một chút chắc không sao chứ? Tên ác ma ở trong kia lâu vậy mà không có động tĩnh gì, có khi anh ta ở trong kia ngủ rồi cũng nên.” Tưởng tượng như vậy, cô cứ thản nhiên muốn ngủ luôn, đem tạp chí cất đi, lén lút đi vào phòng tắm, đóng kỹ rồi khóa cửa, cầm khăn tắm sạch sẽ trải lên mặt đất, khắc khổ nằm trên sàn nhà.
Sàn nhà thật cứng, nhưng cũng không ngăn được cơn buồn ngủ của cô.
Nằm xuống, để cho cô ngủ một chút là được rồi, một chút thôi…
Cô nghĩ vậy, hai mắt nhắm lại không mở nữa, chưa tới ba giây đã ngủ như chết.
Không bao lâu sau, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Phạm Sĩ Hách đứng ở cửa, cầm trong tay cái chìa khóa, cúi đầu nhìn người phụ nữ nằm ở sàn nhà. Cô ngủ rất sâu, tay chân cuộn vào, như trẻ nhỏ vậy. Ánh mắt anh chìm xuống, gương mặt không biểu cảm, sâu xa khó hiểu nhìn cô, tầm mắt quét qua chân trần tuyết trắng của cô, bắp chân nhỏ, vòng eo nhỏ gọn, vừa vặn, sau đó lại nhìn về khuôn mặt ngủ say nhỏ nhắn mỹ lệ kia.
Ánh mắt anh rất sâu rất trầm,lộ lên một tia trong mắt, hình như đang suy nghĩ gì, làm cho người ta không hiểu được. Sau đó anh đi vào phòng, ngồi xổm người xuống, ngón tay nâng lên sợi tóc mềm mại cuốn lại, ngón cái quơ nhẹ gò má mềm mại của cô. Hô hấp của cô nhẹ nhàng, nhàn nhạt, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì ngủ say mà hé mở, dưới mắt lộ ra quầng thâm, thể hiện cô mệt muốn chết rồi.
Nhưng cô cũng không hô lên một tiếng với anh, nhìn anh đi ra rõ ràng cô tức tới phát điên, nhưng vẫn chịu đựng, nghe mệnh lệnh của anh mà làm xong mọi thứ.
Mặc dù ở trong thư phòng nhưng anh vẫn chú ý tới động tĩnh của cô. Anh đang chờ đợi cô vào thư phòng anh nổi giận, hoặc là cầu xin anh tha thứ. Nhưng không có, một câu cô cũng không nói, cho đến khi anh không nghe thấy tiếng gì nữa, đi ra khỏi thư phòng, cũng không thấy bóng dáng của cô.
Giày vẫn đang để trước cửa, cô đi đâu?
Anh đi tới phòng tắm, cửa khóa, nhưng bên trong lại không có tiếng động nào, trong lòng anh đã hiểu.
Quả nhiên, khi mở cửa, anh chỉ thấy cô đang ngủ trong phòng tắm.
Thà ngủ khó khăn ở phòng tắm như vậy, cũng không đầu hàng anh sao?
“Thật là bướng bỉnh!” Phạm Sĩ Hách thì thầm, ngón tay mơn trớn cánh môi mềm mại, cô đột nhiên bĩu cánh môi, đầu lưỡi khẽ liếm qua môi, cũng liếm qua ngón tay của anh.
Tròng mắt đen chợt hiện lên, xét qua một ánh lửa. Anh thu tay lại, nhìn thấy chỉ bạc ướt con mắt trầm sắc hơn, dường như muốn điên cuồng trong đêm tối, muốn chiếm đoạt một cái gì đó.
Cứ như vậy một hồi, tròng mắt đen bình tĩnh lại, vẫn thâm trầm.
Anh tự tay ôm cô, đem cô vững vàng vào trong ngực, dịu dàng không đánh thức cô, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng tắm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.