Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại

Chương 12: Ngoại truyện


Đọc truyện Kẹo Đã Mở Không Thể Trả Lại – Chương 12: Ngoại truyện

Vừa thấy đã yêu
Lần đầu tiên thấy cô, là ở sân nhà họ Mạnh.
Đây là lúc anh chuẩn bị gặp vị hôn thê của mình, tiểu thư họ Mạnh lần đầu tiên, anh sớm biết cuộc hôn nhân của mình sẽ để trao đổi lợi ích, mà anh cũng không phản đối.
Tình yêu là gì chứ, anh từ trước không hứng thú lắm, cưới một gia đình tốt lại có cô vợ hoàn mỹ, đây là chuyện bình thường.
Đúng như anh mong đợi, tiểu thư Mạnh gia rất phù hợp với yêu cầu là vợ của anh – hoàn mỹ, quy cũ, mà lúc anh nhìn thấy cô cũng không phải là một thiên kim tiểu thư ngu ngốc, ánh mắt của cô cho anh thấy cô rất thông minh.
Như vậy không tồi, có một người vợ thông minh vẫn hơn một người vợ ngu xuẩn, có thể sống cả đời được.
Gặp mặt hôm nay như thế cũng hài lòng, không ngờ lại xảy ra chuyện.
“Hắc, tiểu Hắc, đừng kêu.”
Đột nhiên âm than truyền ra từ một góc khiến anh chú ý.
Phạm Sĩ Hách tò mò đi tới, đi đến phía sau cây, liền nhìn thấy một cô gái ngồi trên tường, đưa tay ra dấu cho chú chó ở bức tường đối diện.
Ánh mặt trời như chiếu lên trên người cô, tóc đen dài nhanh sáng rực, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời như toả sáng, lông mi cũng như được chiếu sáng.
Ánh mắt anh ngây ngẩn, cô gái nhìn tuổi không lớn lắm, ước chừng hai mươi, nhưng dáng dấp cực đẹp, mắt sống động, so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn.
“Ô…” Thấy tay của cô gái thế, tiểu Hắc liền quỳ xuống.
“Hừ… tránh ra tránh ra.” Cô gái hướng tiểu Hắc phất tay, khẩn trương nhìn bốn phía.
Phạm Sĩ Hách vội vàng núp ở sau cây.

Không thấy người, cô gái thở phào nhẹ nhõm. “Ngoan, tiểu Hắc, nhanh đi giữ cửa, tí chị trở lại sẽ đem đồ ăn cho em.” Nói xong, cô gái bản lĩnh nhanh nhẹn nhảy xuống tường.
Thấy cô gái biến mất, Phạm Sĩ Hách mới đi ra, nghi ngờ nhìn vách tường.
Cô gái kia là ai?
“Sĩ Hách?” Không thấy bóng dáng anh, Mạnh Uyển Lôi đi tìm. “Anh ở đây làm gì?” Cô nhìn theo ánh mắt của anh, không thấy ai, cũng thấy tiểu Hắc trông chừng.
“Không có gì.” Phạm Sĩ Hách hướng cô cười nhạt, muốn mở miệng hỏi, nhưng cảm thấy kỳ lạ, có cái gì tốt để hỏi chứ?
Nhìn thấy anh muốn nói gì lại thôi, ánh mắt Mạnh uyển Lôi lóe lên, dịu dàng cười: “Anh thấy Kiều Kiều rồi sao?”
“Kiều Kiều?”
“Lớn lên giống con lai đúng không?” Không đợi anh mở miệng, Mạnh Uyển Lôi lại nói: “ Em ấy là em cùng cha khác mẹ của em, đi thôi, ba mẹ em đang tìm anh.” Dứt lời, cô đi ra góc.
Phạm Sĩ Hách nhìn cô rời đi, thấy thái độ của cô có điểm lạ, nhưng anh không muốn biết, cất bước đi sau cô, trước khi rời đi, lại nhìn tường rào một cái.
Kiều Kiều, đó là tên của cô ấy sao?
Sau này, anh biết được tên của cô, Mạnh Nhược Kiều, nhị tiểu thư của nhà họ Mạnh, nhưng người rất trầm tính, ít khi xuất hiện trước mặt.
Thỉnh thoảng, anh sẽ đến nhà họ Mạnh, cũng chưa từng nhìn qua cô, giống như nhà họ Mạnh không có nhị tiểu thư, giống như anh cũng chưa nhìn thấy cô.
Thật là kỳ lạ, rõ ràng lần đầu tiên thấy cô, nhưng lại khắc sâu ấn tượng với anh, quên cũng không được.
Anh biết sự khác thường của anh khiến Mạnh Uyển Lôi phát hiện, nhưng cô không nói gì, ánh mắt giống như đã biết cái gì, điều này khiến anh có cảm giác bị đùa giỡn hai vị tiểu thư nhà họ Mạnh, thật là bí ẩn.
Sau đó, bữa tiệc của anh với Mạnh Uyển Lôi đã tới, Mạnh Nhược Kiều cũng xuất hiện, chỉ là cách anh rất xa, anh phát hiện cô luôn đứng ở góc, khiêm tốn không để người khác chú ý.
Chỉ là rất khó.
Không đề cập tới thân phận của thiên kim nhị tiểu thư họ Mạnh, hình dáng của cô dễ khiến người ta sao lãng.
Ngũ quan thâm thúy, tóc dài, bộ váy màu hồng xinh đẹp, cô như công chúa nhỏ mê người, thế nhưng anh nhìn thấy bên trong bộ váy đó là một người không an phận tí nào.
Anh vẫn chú ý cô, thấy có người đàn ông đến gần cô, lông mày anh không nhịn được nhíu lại, thấy cô cười với người đàn ông đó, trong lòng liền cảm thấy không vui.
Anh không thích thấy người đàn ông khác đến gần cô.
Sau đó anh thấy cô, đi tới cạnh bể bơi, chốc sau, ném cái ly vào bể bơi, anh không khỏi nhíu mày.
Sau đó, cô xoay người, đột nhiên nhìn về phía anh, ánh mắt hai người thoáng chốc chạm vào.
Anh sợ run lên, lại coi như không có chuyện gì, nói chuyện với người khác, tuy nhiên không ngừng rung động.
Cùng cô chạm mắt vào phút chốc kia, cho dù cự ly xa xôi, nhưng lòng của anh không ngừng chấn động, tay cầm ly rượu cũng khẽ run, rượu thiếu chịu nữa văng ra ngoài.
Vẻ mặt của anh tự nhiên, vừa gật đầu lại nổi lên rung động.
Cô muốn đi đâu?

Ánh mắt vội vàng nhìn cô, thiếu chút nữa anh muốn đuổi theo cô.
Phạm Sĩ Hách, anh làm sao vậy?
Anh mờ mịt mà khó hiểu, nói chuyện với người khác, cố gắng vất vả tránh khỏi khách tới dự, anh đi về phía hồ bơi, nhìn ly rượu lơ lửng trong đó.
Cô rời đi, nhưng không trở lại bữa tiệc nữa.
Anh nghĩ tới bóng dáng lúc cô rời đi, chân mày không khỏi nhíu lên.
Giống như bỏ xuống tất cả cảm giác, cô không có ý định trở lại nữa sao? Cô muốn đi đâu? Anh không thể đến nhìn cô nữa sao?
Ý nghĩa này không khỏi khiến anh trầm muộn, Mạnh Nhược Kiều… cô không khỏi nằm trong dòng duy nghĩ của anh.
Cô không biết anh, nhưng anh lại kì dị quan tâm cô.
Như vậy không công bằng.
Anh hơi nhếch môi, nghĩ đến cô là tròng mắt sáng rực, anh muốn trong ánh mắt cô có anh, như anh cũng luôn có hình bóng của cô.
“Sĩ Hách…” Mạnh Uyển Lôi đột nhiên đi tới bên cạnh anh, mặt xinh đẹp dịu dàng cười. “Thế nào? Nhìn tâm tình của anh hình như không tốt chút nào.”
Phạm Sĩ Hách nhìn cô chăm chú, ánh mắt chìm xuống. “Mạnh Nhược Kiều…em cùng cha khác mẹ của em, vừa mới rời đi.”
Mạnh Uyển Lôi không kinh ngạc. “Em hiểu rõ cả.”
“Hả?” Anh khẽ nhíu mày.
“Mẹ cô ấy qua đời thì Kiều Kiều muốn rời đi, là nguyện vọng của bác muốn cô ấy ở đây đến khi học xong đại học, cho đến cô ấy mới ở đây đến bây giờ.”
Mạnh Uyển Lôi dừng một chút. “Hôm qua là buổi lễ tốt nghiệp của em ấy.”
“Em ấy đi đâu?”
“Em cũng không biết.” Mạnh Uyển Lôi cười dịu dàng, nhưng anh thấy mắt cô sáng, biết cô không phải không biết.

“Em muốn gì?” Nhìn thấy anh đi ra, người phụ nữ trước mặt này cũng không muốn gả cho anh.
“Giao dịch thôi.” Mạnh Uyển Lôi cười với anh. “Nếu như anh có thể lấy được Mạnh Nhược Kiều.”
Anh không nói, mà Mạnh Uyển Lôi cũng kiên nhẫn chờ đợi.
Lấy được Mạnh Nhược Kiều…
Anh nghĩ tới dưới ánh mặt trời, cô ngồi trên hàng rào, như có hào quang óng vẩy trên người cô, cô như có cánh, sắp bay lượn.
Mà anh, muốn xông lên trước, bẻ gãy cánh của cô.
Anh không có tiến lên, cho nên, cô bay đi.
Anh không bắt được cô, tay của anh trống rỗng, có cảm giác mất mát.
Mà cô cái gì cũng không biết, vẫn vui vẻ như vậy.
Phạm Sĩ Hách con mắt lạnh đi, anh là thương nhân, hơn nữa còn là thương nhân không thích ăn thiệt, anh bỏ lỡ, sao có thể không đòi lại?
Anh nghĩ muốn, liền tuyệt đối muốn. Mà anh, muốn cô.
Anh giương con mắt, nhìn về phía Mạnh Uyển Lôi. “Giao dịch gì?”
Có thể có được cô, cái gì anh cũng nguyện ý.
Hoàn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.