Kẹo cứng của đại ca

Chương 75


Bạn đang đọc Kẹo cứng của đại ca – Chương 75:

 
Khai giảng, Diệp Khả sống lại một đời, chuyện thảm nhất lại xảy ra.
 
Trước kia thi đại học xong, cô liền xé sách, cùng mấy nam sinh nghịch ngợm phá phách trong lớp vác loa đặt đó: Người dân chúng ta ơi, hôm nay vui quá… Suýt thì bị giáo viên chủ nhiệm đánh chết.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ trực tiếp nhảy lên lớp mười một, không chỉ phải học cùng một đám học sinh khổ đại cừu thâm, lại còn phải tiếp nhận sự giám thị của đại ca.
 
Không đúng, đại ca cái gì.
 
Là Tử Thần mới đúng.
 
Cô nhóc rụt rè đứng trước mặt Hứa Xế, sờ cổ.
 
Nam sinh vắt chân lên bàn, tay cầm bài kiểm tra của cô, nhanh chóng đảo qua dấu tích đỏ, dừng lại thật lâu ở chỗ sai. Anh chớp mắt, cô liền sợ, anh vừa lật trang, cô liền run.
 
Hứa Xế ném bài kiểm tra xuống bàn, đầu gối Diệp Khả liền mềm nhũn.
 
Muốn quỳ quá.
 
Trời biết cô ghét toán thế nào… Với năng lực kiếm tiền của cô, rõ ràng cộng trừ nhân chia trong vòng hàng ngàn đã đủ đối phó rồi, bây giờ nhìn phân loại hình học và hàm số, cô cảm thấy mình đã đầu thai sai.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì sao tiết toán của niên đại này lại khó thế nhỉ, cô chỉ là một em bé thôi, một em bé thôi!
 
“Lại đây.”
 
Anh nhìn cô một lát, ngoắc ngón tay.
 
Diệp Khả chậm rì rì bước qua, đôi mắt đỏ ửng, “Em thật sự đã cố gắng hết sức rồi, bài kiểm tra này có thù oán với em, vượt qua những gì em biết… Đại ca, hay là anh xem bài kiểm tra sinh của em đi, suýt được điểm tuyệt đối đấy.”
 
Cô lắp bắp, tay đang run.
 
Hứa Xế rút một chiếc thước thẳng ra từ tủ, trước mặt một đám học sinh, anh lạnh nhạt nói, “Duỗi ra.”
 
Sai một câu đánh một cái, tổng cộng 50 câu, cô sai bằng một đội bóng đá.
 
Sức của đại ca thế nào, đó như là sức của một người cha mong con thành người.
 
Cô nhóc nhăn mặt khóc, kêu lên với người cao gầy phía sau, “Anh Đại Kim, anh khuyên đại ca em đi.”
 
Bạn Đại Kim nói buồn đi vệ sinh nhẹ, sắp ra quần rồi.
 
Diệp Khả lại gọi Nhị Mao Tử trước mặt.

 
Bạn Nhị Mao Tử nói buồn đi vệ sinh nặng, sắp ra quần rồi.
 
Cô tức giận, nhìn Hứa Hâm ở phía xa, hô, “Anh thì sao, anh buồn đi vệ sinh nặng hay nhẹ, em từng chép bài tập giúp anh đấy, anh đã nói là sẽ giúp em rồi!”
 
Hứa Hâm nhìn đại ca nhà mình.
 
Không dám nhìn vào mắt Diệp Khả, “Tôi muốn đánh rắm.”
 
Cậu ta đẩy cửa sổ ra, leo cây đại thụ bên ngoài xuống tầng.
 
Lòng Diệp Khả lộp bộp.
 
Cô quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, “Em là bé cưng của anh, anh muốn đánh thì đánh đi, dù sao thì đánh lên người em, đau trong lòng anh.”
 
Hứa Xế cũng là người tàn nhẫn.
 
Không sợ đau lòng.
 
Mười mấy cái “chát chát chát”, Diệp Khả đau đến nỗi đờ người ra, giơ lòng bàn tay sưng đỏ lên, bỗng nhiên nhảy bài trẻ con Twinkle Twinkle Little Star, giống như bị bệnh tâm thần, xoay 360 độ tại chỗ vài giây rồi quay về chỗ ngồi.
 
Một lát sau, Hứa Xế nghe thấy người bên cạnh rên.
 
Còn tưởng cô khóc.
 
Quay qua nhìn, cô nhóc hát quốc tế ca, “Làm gì có chúa cứu thế, không chúa trời cũng chẳng thánh nhân…”
 
Nam sinh kéo bím tóc cô, “Tức à?”
 
Diệp Khả chảy một giọt nước mắt, cơn hận bùng lên, con giun xéo mãi cũng quằn, cô lớn tiếng nói, “Không tức, chờ thành tích của em tốt lên, không cần thủ đoạn gì, thi đậu đại học tốt nhất, đến lúc đó đại ca thi không đỗ, em sẽ được giải phóng rồi.”
 
Lại tìm cho mình một đại ca ba tốt sẽ không vụt lòng bàn tay mình!
 
Hứa Xế “ồ” một tiếng.
 
“Ý kiến hay đấy.”
 
Não Diệp Khả chập mạch.
 
Nghe thấy câu này lập tức hồi hồn, kinh hồn bạt vía đảo mắt nhìn anh, nhìn thấy gương mặt vô cảm của Hứa Xế, trong lòng lập tức có một vạn con thảo nê mã[1] đủ màu sắc chạy như điên.
 
[1] Từ chửi bậy.
 
Toi rồi.

 
Toi rồi.
 
Mạng chó của cô nguy rồi.
 
Hứa Xế không để ý đến cô nữa, chú ý học bài, tan học gục xuống ngủ luôn trong phòng học. Diệp Khả không dám đi, nhìn mái tóc ngắn đen nhánh của anh, sờ cái bụng không thể chịu thiệt thòi của mình, cực kỳ rối rắm.
 
Cô móc ngón út anh.
 
Hứa Xế không nhúc nhích.
 
Cô thổi vào tai anh.
 
Đại ca cứng đờ người, nhưng vẫn không nhúc nhích.
 
Sau đó như là không kiên nhẫn nữa, anh rụt tay lại đè dưới đầu, tiếp tục ngủ.
 
Diệp Khả mếu máo đi về nhà.
 
Mấy ngày tiếp theo hai người đều không nói chuyện với nhau, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy. Chỗ ngồi rất gần nhau cũng tách ra, nam sinh thường nhích lại gần thích nhìn lén cô viết văn nhất, bây giờ chẳng thèm liếc cô lấy một cái. Trước kia Diệp Khả không mang đồ ăn sáng, bây giờ ngày nào cũng phải xếp hàng mua bánh chiên mang vào, tuy bánh chiên ngon nhưng buổi sáng cô vẫn thích ăn bánh mì bơ đại ca cho hơn.
 
Nhưng Hứa cao cao tại thượng không nói gì, không để ý đến cô.
 
Như một lô cốt im ắng, quả pháo nhỏ như cô không làm nổ được.
 
Sau đó đến thi giữa kỳ.
 
Suy nghĩ dạo chơi của Diệp Khả hoàn toàn sụp đổ rồi.
 
Bạn Hứa Xế ngoài ngữ văn không đạt tiêu chuẩn ra thì những môn có tiêu chuẩn cứng nhắc khác gần như đều đạt điểm tuyệt đối. Trong khoảng thời gian ngắn, giáo viên liên tục tuyên dương anh trong trường, coi đại ca trường học như lãng tử quay đầu.
 
Vầng sáng học thần vốn dĩ thuộc về học sinh vượt cấp là cô, bỗng dưng… biến mất.
 
Cô ở phía dưới.
 
Lần đầu tiên trong hộc bàn là bánh chiên ăn không hết, nguội lạnh, toàn là dầu, đọng lại xuống lớp báo.
 
Anh ở phía trên, ngáp nghe giáo viên chủ nhiệm mặt mày hớn hở nịnh hót, lười nhác đứng đó, đám học sinh phía dưới cũng không dám ra vẻ tức giận.
 
Đại khái là giận.
 
Mẹ nó.

 
Tỉnh táo nhận thức địa vị đại ca của mình không được sao?
 
Thu phí bảo vệ, đánh nhau, thả thính con gái không vui sao, cứ phải thích học tập! Thành tích thi xuất sắc như vậy, muốn cho các học sinh trong lớp tự ti mà chết sao?
 
Chưa bao giờ thấy đồ mặt dày vô sỉ thế này!
 
Không hề có đạo đức nghề nghiệp!
 
Anh sải đôi chân dài, đứng lại trong khe hở dần mở rộng giữa hai người.
 
Trước mặt các học sinh trong lớp, anh dùng một tay kéo bàn Diệp Khả lại gần mình, một giây sau thành ngồi cùng bàn. Giáo viên đẩy kính, ho khan một tiếng, bắt đầu phát bài thi của người khác. Sau đó Diệp Khả bị Hứa Xế ôm cả người lẫn ghế qua đó, “rầm” một tiếng, đặt xuống đất.
 
Cảm giác như bay.
 
Cô gái bên cạnh hình như lần đầu tiên cảm nhận được sức quyến rũ của bá đạo tổng tài.
 
Đôi mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm gương mặt đen thành Diêm Vương của Hứa Xế.
 
“Ngầu quá.”
 
Cô rất luống cuống.
 
Tan học, cô học anh nằm xuống bàn.
 
Các bạn trong lớp đều đã về hết, học sinh quét tước phòng học vốn dĩ muốn khóa cửa, sau đó nhìn thấy đại ca đang ngủ ở phía dưới bèn ngoan ngoãn đặt ổ khóa và chìa khóa lên bục giảng, “Hai người tự khóa nhé, sáng mai đến mở cửa sớm.”
 
Hứa Xế không nhúc nhích.
 
Diệp Khả “ừ” một tiếng.
 
Sau khi vào thu.
 
Mặt trời lặn càng lúc càng nhanh, bây giờ còn chưa đến sáu giờ mà đã lặn xuống sau toà nhà, ánh vàng lấp lánh.
 
Diệp Khả che mắt lại, kính phản quang rất mạnh.
 
Mắt chó mù rồi.
 
Hoàng hôn phủ lên người Hứa Xế, anh quay đầu lại nhìn cô, “Em cứ yên tâm học, anh sẽ không bị em bỏ lại đâu.”
 
Lời này khiến Diệp Khả vô cùng xấu hổ.
 
Nhìn phiếu điểm gần như tuyệt đối của Hứa Xế, lòng cô chua xót.
 
Cô tình nguyện để đại ca túm tóc cô, tét mông cô, ném cô vào thùng rác như thằng nhóc lớp mười ngứa da hơn cô, không muốn đại ca nói chuyện với cô bằng giọng điệu lạnh nhạt như vậy.
 
Hành vi và ngôn ngữ của anh đúng là một cái vả.
 
Vả lên gương mặt vô tội của cô bé ăn no chờ chết này.
 

Diệp Khả nghĩ thôi mà mắt cũng đỏ lên.
 
Ngày nào anh cũng buồn ngủ, mắt thâm quầng, hóa ra không phải nhìn trúng cô vợ đầy đặn nhà ai, mà là khêu đèn đọc sách. Nước mắt cô rơi như mưa, tí tách xuống bàn.
 
Không cần tiền thì cũng đừng lãng phí như vậy.
 
Cô thật sự rất đau khổ.
 
Nam sinh chống cằm, nghiêm túc nhìn cô, “Em là bảo bối của anh, đánh lên người em, đau trong lòng anh, Candy, đừng làm anh đau như vậy nữa.”
 
Cô nhóc hoàn toàn khóc đến nỗi sụp đổ rồi.
 
Òa lên, trốn xuống dưới bàn dụi mắt.
 
Anh kéo cô dậy.
 
Cô không chịu ra.
 
Giống con sóc đuôi ngắn, định tìm cái hố chôn mình. Hứa Xế đá văng bàn đi, bế con sóc nhỏ cuộn tròn lại lên, liên tục vỗ lưng cô, “Chị anh mang về rất nhiều bánh kem, em có muốn ăn không?”
 
Ham muốn ăn uống đã biến mất của Diệp Khả lại xuất hiện lạo vì những lời này của anh.
 
Hứa Xế móc giấy ra lau cho cô, ném giấy đi, bóp chiếc mũi nhỏ đỏ ửng của cô, “Ôm em thật tốt.”
 
Nước mắt mới ngừng của cô lại chảy ra.
 
Cô nhóc ôm chặt lấy cổ đại ca, “Em nhất định sẽ học tập thật tốt, trọc đầu cũng học…”
 
“Còn gì nữa?”
 
Cô định nói rồi lại thôi, đôi mắt nhỏ quỷ quái, anh đã biết phân biệt rõ ràng rồi.
 
“Với cả không thể chỉ vì Trương Mai khen anh đẹp trai mà anh nhìn cậu ấy thêm vài lần được, em mới là bảo bối của anh, anh đẹp trai cũng chỉ đẹp trai cho mình em thôi.”
 
“Còn gì nữa?”
 
“Em muốn hôn.”
 
Anh hôn lên mặt cô.
 
Diệp Khả đỏ mặt đợi anh hôn tiếp, nhưng tên trực nam sắt thép Hứa Xế lại đi cất cặp sách.
 
Cô thèm anh chảy nước miếng.
 
Sao lại như thế được!
 
Kéo bàn ghế ra, chu môi hôn lên lưng nam sinh.
 
Hứa Xế cười, xoay người qua nắm tay cô, “Ngoan nào.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.