Kẹo cứng của đại ca

Chương 69


Bạn đang đọc Kẹo cứng của đại ca – Chương 69:

 
Diệp Khả đi ra, xách theo một chiếc túi nhỏ.
 
Bên trong ngoài đồ lót ra thì còn có quần áo mùa hè Hứa Y mua cho cô.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhóc mặc váy bó eo, dài đến đầu gối, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, mềm mại như có thể vắt ra nước. Cô đã thả tóc ra, cài một chiếc kẹp anh đào đỏ trên tóc, đen nhánh pha lẫn chút đỏ.
 
Không hề phấn son.
 
Nhưng cực kỳ xinh đẹp.
 
Hứa Xế ngồi trên sô pha đọc truyện tranh.
 
Ngước mắt nhìn cô, cúi đầu, lại ngẩng đầu lên, mới nhìn rõ cục cưng nhà mình.
 
“Khả Khả?”
 
“… Là em nè.”
 
Cô thấy rất ngại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mười lăm mười sáu tuổi trước kia cũng không dám ăn diện như vậy, gặp được đại tỷ tựa như gặp được Tony trong cuộc đời mình.
 
Hứa Xế mở truyện tranh ra đặt lên đùi, kéo cô ôm vào lòng.
 
Trên người Diệp Khả có mùi nước hoa của chị.
 
Nhưng vẫn có thể ngửi được mùi của trẻ con, chàng trai vùi đầu vào vai cô gái, hôn cổ cô, “Em xinh đẹp quá.”
 

Mặt cô đỏ lên.
 
Ngũ tạng lục phủ đều đang thiêu đốt.
 
Hứa Y cầm túi xách đi xuống, trực tiếp đập vào trán Hứa Xế, “Bây giờ Khả Khả do chị che chở rồi, em dám bắt nạt con bé, chị sẽ bế Khiêu Khiêu vào phòng em ị ra đấy.”
 
Mặt nam sinh hơi trắng.
 
Buông Diệp Khả ra, đi nhặt truyện tranh.
 
Hứa Y đi rồi, Diệp Khả lại xun xoe leo lên đùi Hứa Xế ngồi.
 
Anh đẩy đầu cô, không đẩy được, dứt khoát ôm vào lòng.
 
Cô nghển cổ xem.
 
Là 《 SLAMDUNK 》, lọt vào trong tầm mắt là một trang đặc tả cảnh Rukawa Kaede ném bóng vào rổ —— tác giả công lực thâm hậu, chi tiết khắc họa tỉ mỉ, phơi bày sự non nớt và sức mạnh của một học sinh cấp ba đẹp trai cơ bắp một cách hoàn chỉnh trước mắt người đọc.
 
Diệp Khả há miệng, vẫn muốn xem thêm.
 
Hứa Xế lật sang trang sau.
 
Hình như anh thích vai chính ngu ngốc Hanamichi Sakuragi hơn, hoặc là nóng lòng muốn đọc tiếp cốt truyện phía sau. Vốn dĩ Diệp Khả không phải người cố chấp, nhưng mà… Rukawa Kaede là mối tình đầu của cô!
 
Mối tình đầu!
 
Mối tình đầu!!
 
“Nam thần mọi thời đại trong lòng thiếu nữ” viết hoa in đậm, lúc người khác đều đang thích trai đẹp Hàn Quốc thì ngày nào cô cũng canh TV xem Rukawa Kaede chơi bóng —— cảnh anh đạp xe, cảnh anh đeo tai nghe, bản chibi híp mắt, những điều đó đã tạo nên cuộc sống thích trai đẹp cơ bắp từ nhỏ của cô.
 
Cô đè lên tờ giấy, dưới cái nhìn chăm chú của Hứa Xế, cô lật lại tờ đằng trước, lộ ra vẻ mặt khó miêu tả với trang đặc tả Rukawa Kaede.
 
Đôi mắt tròn híp lại thành khe hở, cánh mũi hơi hấp háy.
 
Môi chu lại, như thể định hôn lên.
 
Hứa Xế đè mạnh lên vai cô, giọng rất gần, “Ồ, hóa ra em thích kiểu này.”
 
Diệp Khả a lên.
 
“Đại ca, không có, không phải đâu, anh đừng nói lung tung, em chỉ thích…”
 
“Chỉ thích cái gì?”
 
Hứa Xế ném truyện tranh đi, bóp cổ cô.
 
Mở ra cánh cửa Tử Thần.
 
Cô nhóc khụ khụ khụ, ho khan một lúc lâu, nước mắt lưng tròng nói, “Chỉ thích anh thôi, anh xem có phải Rukawa Kaede khá giống anh không, vừa cao vừa đẹp trai, còn chơi bóng rất tốt.”
 
Nam sinh nhíu mày nhìn truyện tranh, ghét bỏ nói, “Sao em lại nói vậy, rốt cuộc anh giống tên ẻo lả này chỗ nào.”
 
Nếu là trước kia.
 
Ai nói bậy về nam thần, Diệp Khả sẽ vén ống quần, cho người đó một cú đá xoay người 361 độ của Thomas.

 
Nhưng còn bây giờ, người nói xấu nam thần chính là đại ca của cô.
 
Cô có thể làm gì đây.
 
Vừa thầm điên cuồng xin lỗi nam thần, vừa ôm cổ Hứa Xế khóc.
 
“Không giống, đại ca, sự đẹp trai của anh và anh ấy không cùng một cấp bậc.”
 
Nam sinh xoa đầu cục cưng một lát, thấy vẫn còn sớm, vả lại lâu rồi chưa gặp cô, anh không nỡ để cô đi. Mang bánh kem trong tủ lạnh ra, Hứa Xế bước lên trước. Diệp Khả ăn ngon lành, ngước mắt thấy anh sờ mó trước ngăn tủ, cô gọi “đại ca”.
 
Hứa Xế mở cửa tủ ra, bên trong là một chiếc ti vi.
 
Hóa ra quầy ti vi là thế này…
 
Cô nghĩ kiến thức của mình thật sự quá hạn hẹp.
 
Vất vả lắm Diệp Khả mới nâng được cằm lên, phát hiện đây còn là đồ nhập khẩu.
 
Cô chỉ mới từng nghe bố nói nhà lãnh đạo nào đó mua ti vi hơn một vạn đồng, gọi là “Họa Vương”, rất nét, nghe rõ. Nhưng không biết “Họa Vương” là một kiểu của Panasonic.
 
Cô nhóc nhìn ti vi, nhìn kí hiệu ti vi rất lâu.
 
Vẻ mặt bỗng chốc trở nên dữ tợn.
 
Mẹ nó!
 
Ngày nào cô cũng muốn đến nhà đại ca chơi!
 
Nam sinh chỉnh kênh, đổi thành hình thức vcd, coi cô như đứa bé bảy tuổi mà chuẩn bị.
 
Đầu tiên là bật nhạc thiếu nhi một lát, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Diệp Khả, anh mới đổi bài “Năm mới vui vẻ” của Trác Y Đình thành phim hoạt hình Bảy viên ngọc rồng. Diệp Khả thở dài, ôm bánh kem nằm xuống sô pha, lập tức bày ra vẻ mặt của mấy người vừa béo vừa trạch.
 
Hứa Xế bước đến.
 
Cô nhóc nuốt xuống miếng bánh kem cuối cùng, lăn lên người anh như con khỉ trèo cây, “Đại ca, anh chính là đại ca thân nhất của em, superman đẹp trai nhất tuyệt vời nhất vũ trụ!”
 
Nam sinh niết môi cô, “Ngứa da à?”

 
Diệp Khả lẩm bẩm một tiếng, Tôn Ngộ Không nhỏ mập mạp mê muội không thể tự kiềm chế.
 
Sau đó trời tối, Hứa Xế tắt ti vi, cô nhóc mới bịn rịn đi về. Những ngày hạnh phúc luôn rất ngắn ngủi, cô xoa cái bụng tròn vo, trái lại rất vui vẻ.
 
Hứa Xế trầm mặt, đến nơi rồi mà không chịu thả cô đi.
 
Rất hung dữ.
 
Như thể người ta nợ anh 800 vạn.
 
Cô tự nhảy xuống, bước về nhà.
 
Lại quay đầu cười với anh, “Suýt thì quên mất.”
 
Cô quay lại, ôm cổ Hứa Xế, thơm một cái, “Cảm ơn đại ca, em rất thích anh.”
 
Lúc này mặt đại ma vương mới sáng sủa trở lại.
 
Bóp da mặt dày của cô, “Thơm thêm cái nữa.”
 
Diệp Khả nhe răng cười, nhón chân chụt chụt chụt về phía mặt anh, thơm vài cái, cố ý để lại vết nước bọt.
 
“Cho đại ca đóng dấu của bảo bối, vậy trong giấc mơ của đại ca chỉ có em thôi.”
 
Cô chống nạnh một lát, sau đó chạy về nhà.
 
Hứa Xế xoa khóe miệng, cười.
 
Sau đó nhìn thấy chiếc váy nhỏ của Candy nhà mình bay lên cao, loáng thoáng lộ ra chiếc quần bông nhỏ màu vàng nhạt phía dưới, mặt lại đen đi.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.