Bạn đang đọc Kẹo cứng của đại ca – Chương 64:
Gió tháng bảy ẩm ướt và dính, dính vào da như phủ lên một lớp nước đường loãng.
Cô lau cổ, tháo mũ xuống quạt gió, nhưng lại để ánh nắng gay gắt chiếu vào làm da nóng lên, cuối cùng cô chạy như điên, suýt thì làm tuột giày.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam sinh ngủ trên thềm đá bên cầu.
Cây đa không biết đã sống bao nhiêu năm, phải hai người ôm mới hết, đây là mùa cành lá đại thụ sum suê nhất, xanh um tươi tốt, chảy xuôi vào trong mắt, trong lòng người. Có rất nhiều chim di trú dừng chân sống trên cây, tiếng hót thanh thúy uyển chuyển nghe hay hơn tiếng ve râm ran nhiều.
Trên mặt anh ta có vài hạt nhỏ màu vàng nhạt.
Da trắng phát sáng, phủ truyện tranh lên mặt, cô nhìn bìa, là người giội nước lã thì biến thành con gái, giội nước ấm lại biến thành con trai.
《 Ranma 1/2 》, và hai tập 7 viên ngọc rồng, tác giả Toriyama Akira.
Thể chữ vụng về, in ra còn có bóng chồng.
Takahashi nhìn muốn hộc máu, viết một bức thư công hàm luật sư, Toriyama nói ông không có, ông thật sự không có.
Diệp Khả nhìn chằm chằm bìa truyện một lúc lâu, không nhận ra người dưới quyển sách đã tỉnh dậy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô duỗi tay cầm lấy quyển truyện, còn chưa chạm đến thì đã bị Lục Diễm đột nhiên ngồi dậy dọa sợ đến mức linh hồn bay đi. Cô nhóc á lên, ôm cánh tay, run rẩy nổi da gà, tức giận nói: “Anh có bệnh à?”
Lục Diễm gạt ruồi trên mặt xuống.
“Ai bảo em nhìn lén anh.” Anh ta gãi tóc, “Nhóc con, thích anh thì cứ nói thẳng đi.”
Có vẻ là những nam sinh có can đảm nhuộm tóc vàng đều rất tự luyến, não có khối u.
Diệp Khả bĩu môi, ghét bỏ nói, “Anh coi tôi như đứa trẻ ba tuổi, thích… loại đầu sư tử như anh à.”
Thời đại mà cô sống, đầu sư tử và Vương sư phụ đầu thôn[1] là một cặp, hoành bá quê nhà. Tuy nói giá trị nhan sắc của Lục Diễm đã là hệ thị giác rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy, nam sinh nhuộm tóc vàng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
[1] Cũng giống tóc sư tử.
Đối phương nhếch một bên mày, nói chuyện với cô.
Vẻ mặt lười nhác.
Cô gò bó đứng trên cầu.
Thành phố phía xa nhà cao tầng xám xịt, ở xung quanh đây có vài cái sân cũ rách nát. Ngói phủ rêu xanh, người đi qua đi lại như đang sống ở triều đại cũ, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng xe đạp leng keng mới có một chút hơi thở hiện đại.
Lục Diễm ngắt cỏ ngậm vào miệng, nói là ngọt, hỏi cô có muốn không.
Diệp Khả liếm môi bước qua, nam sinh trực tiếp rút cỏ trong miệng ra, dính ít nước bọt, nhét vào miệng cô.
Cô nhóc muốn nhổ ra, nhưng ăn thấy vị ngọt của cam lại mút vào.
Cặp môi hồng hào vừa mấp máy, Lục Diễm liền cười.
“Còn nói không thích anh à?”
Vẻ mặt Diệp Khả bỗng chốc trở nên dữ tợn, cô phun ra “phì”.
Lại liên tục phì phì phì.
Hận không thể đè chết anh ta bằng nước bọt.
Cô nhóc thầm nghĩ, quả nhiên tóc vàng rất xấu, bèn kéo anh ta hỏi về công việc của Diệp Kiến Quốc, định tốc chiến tốc thắng. Vẻ mặt Lục Diễm nhàn nhạt, anh ta thản nhiên nói, “Nhà em đừng đi nữa, tên bố em đã báo lên rồi, có lẽ tuổi nghề cũng không cho giữ lại.”
Lòng cô chợt lạnh.
Càu nhàu, “Vậy bác hai của anh đúng là xấu xa, đã không làm được gì còn lấy tiền.”
Lục Diễm cười, bước đến ấn đầu cô, “Sao em ấu trĩ vậy, lấy tiền là một chuyện, làm việc là chuyện khác.”
Nói suông.
Nhưng não cô xoay mấy vòng, càng nghĩ càng im lặng.
Cuối cùng cô đá gầu gối anh ta như để xả giận, “Anh mới ấu trĩ, cả nhà anh đều ấu trĩ.”
Lục Diễm để cô đá, nhăn mày, coi như anh ta thua.
Cuối cùng nhìn thấy hình như trong mắt Diệp Khả có ánh nước, khóe môi mím chặt, anh ta ôm cô vào lòng, “Cho anh ôm một cái đi, anh sẽ sắp xếp cho bố mẹ em đến cửa hàng bách hóa làm việc.”
Vốn dĩ cô đang cực lực giãy giụa, nghe anh ta nói vậy, mũi ê ẩm, không nhúc nhích nữa.
Ai cũng không nói gì.
Chỉ có chim chóc đang hót, mẹ nó còn hót rất vui.
Lục Diễm cảm thấy cô nhóc thật mềm, đầu xù ôm vào trong lòng rất thoải mái.
Tay không quy củ, luồn vào trong áo ba lỗ bông lỏng lẻo của cô.