Đọc truyện Kẹo Bông Hay Kẹo Mút – Chương 40: Trói buộc
1.
1 mình ngồi trên giường, giữa căn phòng trống hoắc, cô rốt cuộc không thể giả bộ kiên cường được nữa, òa 1 tiếng khóc lớn.
Tại sao?
Tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Cô đã làm gì sai chứ? Cô có chọc giận anh sao?
Tại sao… Tại sao… Rốt cuộc là tại sao?
Trước giờ cô vẫn rất thích anh, lúc nào cũng nghe lời anh, lại còn vui vẻ vì anh mà làm biết bao nhiêu việc, nhưng đổi lại, cô được cái gì? Bởi vì cô quá ngốc cho nên anh mới lôi cô ra để đùa giỡn à? Thấy cô khổ sở, anh vui lắm đúng không?
Anh căn bản là không cần cô, có phải hay không? Không cần cô, tại sao còn giữ cô lại bên cạnh? Ghét cô, tại sao còn nói yêu cô? Bao năm qua anh hành hạ cô còn chưa đủ? Giờ lại đổi phương thức để tiếp tục trừng trị cô? Nhưng mà… phương thức trừng phạt này của anh cũng thật tàn nhẫn quá rồi.
‘Tiểu Ky, anh yêu em!’
Câu nói của anh dường như vẫn còn vang vọng bên tai cô.
Yêu? Yêu cái gì? Lừa đảo, anh là đồ lừa đảo. Nếu như anh quả thật yêu cô thì làm sao có thể hành động như thế? Đến đứa ngốc như cô cũng hiểu yêu 1 người là thế nào, anh tại sao còn không hiểu? Chỉ có duy nhất 1 lí do, chính là… anh không hề yêu cô. Vậy mà, vậy mà bấy lâu nay cô luôn dại khờ tin tưởng anh, còn cho rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian nữa chứ. Đại ngu ngốc!
…
Dựa lưng vào cửa, anh có cảm giác bạn thân không còn chút sức lực nào nữa. Nghe tiếng khóc của cô, trái tim anh đau đến không thở nổi.
Hiện tại, cô đau khổ như vậy, anh thấy thoải mái sao? Tiếng khóc của cô giống như từng nhát dao đâm sâu vào lòng anh tạo nên những vết thương thật sâu. Anh thà 1 mình chịu hết những tổn thương cũng không muốn thấy cô rơi lệ, nhưng… đây đều là anh đem đến cho cô, không phải sao? Là do anh ích kỷ, do anh ngu ngốc, do anh xấu xa…
Tại sao mọi chuyện lại đến nước này? Là anh đã sai ư? Có lẽ. Nhưng nếu được lựa chọn, anh vẫn sẽ làm như vậy. Chí ít, anh cũng được sống bình yên bên cô, 2 năm, với danh nghĩa bạn trai, chứ không đơn thuần chỉ là anh trai nữa. Đó là 2 năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh.
…
Trong phòng tiếng khóc không ngừng vang lên, đau đớn, tuyệt vọng…
Bên ngoài, thân hình cao lớn tựa lưng vào cửa, ánh mắt vô hồn hướng lên trần nhà, bàn tay vô thức nắm chặt ngực áo như muốn làm dịu đi cơn đau tê tái.
Cứ như vậy, thời gian chầm chậm trôi qua… bóng tối vẫn bao trùm…
…
Tiếng khóc đã không còn nữa, anh vẫn như cũ đứng ở đó, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt ngây thơ xinh xắn của cô.
13 năm bên nhau… từng giây từng phút anh đều nhớ kĩ…
…
– Anh!!!!!!!!!
– …
– Anh ơi, hôm nay anh đi đâu thế?
– …
– Tại sao bây giờ anh mới về??!!
– …
– Em ở nhà chán muốn chết! Gió và chị Hân đều đi du học rồi, chẳng có ai chơi với em cả.
– …
– Anh, anh đi chơi có mua kẹo cho em không??!!!!!?
– …
– Anh không mua sao??! Tại sao anh không nhớ mang kẹo về cho em chứ??!! Chẳng phải hôm nào em cũng nhắc anh phải mua kẹo cho em sao?!?! Tại sao anh toàn quên thế??!?!
…
– Anh, em muốn ăn kẹo.
– Chiều anh mua cho.
– Không, em muốn ăn bây giờ cơ.
– Ngoan, nghe lời rồi anh mua cho 2 cái.
– Nhưng em muốn ăn kẹo… ngay bây giờ cơ
– Đừng nhiễu nữa. Bây giờ chúng ta phải về nhà băng bó chân cho em.
– Nhưng em cũng muốn đi mua kẹo. Anh cho em đi với.
– Em đi làm gì?? Chân đang đau thế này.
– Em muốn biết anh mua kẹo ở đâu. Rất ngon nha!
– Biết để làm gì?
– Em chỉ muốn biết thôi mà!?!?
– Em muốn tự mình mua kẹo?
– Không. Kẹo phải do anh mua cho em chứ!??!???? Sao em lại tự mua? Dù có ham ăn thế nào em cũng không đi mua 1 mình đâu.
– Tại sao?
– Kẹo anh mua mới ngon. Em chỉ thích ăn kẹo do anh mua thôi. Vì thế, anh không được lười biếng, phải thường xuyên đi mua kẹo cho em. Anh mà không chịu đi, em sẽ mách ông.
…
– Anh ơi, em không ngủ được.
– …
– Anh ơi, em không ngủ được.
– Tiểu Kỳ ngoan, đứng khóc, có gì từ từ nói anh nghe.
– Em không ngủ được… nằm mãi cũng không ngủ được. Em đã thử rất nhiều cách rồi, đọc sách, ngắm sao, đếm cừu,… em đều làm hết rồi, nhưng mà… em vẫn không ngủ được. Trong đầu em bây giờ chỉ toàn là những ý nghĩ về chuyến đi ngày mai thôi. Đây là lần đầu tiên em được đi dã ngoại, cho nên em rất háo hức, cũng rất lo lắng. Anh, nhất định đi dã ngoại rất vui phải không? Có phải cũng sẽ như lời Ngọc và Nhi nói, sẽ được ăn cùng nhau, chơi cùng nhau, ngủ cùng nhau,… Có phải lớp anh sẽ tổ chức rất nhiều trò chơi tập thể không?? Anh ơi, anh sẽ cho em chơi chứ? Liệu em có phải kè kè bên cạnh anh như những gì em nói không? Liệu em có được cùng chơi với các anh chị trong lớp của anh không?? Em… nếu như em làm gì sai thì sao? Nếu như em lại chọc anh tức giận thì sao? Nếu như… nếu như bởi vì em quá ngốc mà các anh chị không chơi với em thì sao? Anh ơi, anh nói thử xem, em………
– Tiểu Kỳ, em vui đến thế cơ à?
– Em…
– Sao mặt em đỏ thế?
– Em… em… ai bảo anh… gần như thế… chứ.
– Chụttt…
– Anh… anh… anh…
– Tiểu Kỳ, em không thể trách anh được, ai bảo em đáng yêu quá!!? Giống như là muốn quyến rũ anh. Đấy là lỗi của em. Được rồi, Tiểu Kỳ ngốc, giờ thì đi ngủ đi.
– Em… em… không ngủ được.
– Em đáng yêu quá! Chụttt…
– Anh!!!!!!!! Anh muốn em đau tim mà chết mới hài lòng à? Sao anh cứ thích bắt nạt em thế? Bắt nạt em hay lắm à? Anh không thấy em tội nghiệp lắm sao? Ngày nào cũng bị anh chèn ép. Mặc dù em… em thỉnh thoảng có… có ý định chọc giận anh, nhưng mà… dù thế nào đi chăng nữa thì em cũng… cũng… cũng… đâu có làm được gì? Sao anh luôn luôn tận dụng mọi cơ hội để bắt nạt em? Tại sao anh độc ác thế???? Tại sao anh không cảm thấy em đáng thương? Tại sao anh không hề có chút nào thương cảm đối với 1 cô bé ngốc nghếch tội nghiệp như em????? Tại sao? Tại sao???? Tại sao?????? Anh… anh… anh…
– Anh bắt nạt em bao giờ?
– Anh… anh vừa bắt nạt em đấy thôi? Anh còn chối? Sao anh không nhận tội chứ? Mẹ em dạy đã làm thì phải nhận, như vậy mới ngoan. Anh không thể chối cãi như không có chuyện gì như thế được. Rõ ràng là anh bắt nạt em… anh… anh… vừa rồi anh… anh… anh… anh…
– Tiểu Kỳ, nếu em còn tiếp tục bày ra bộ dáng đáng yêu như thế, anh sẽ không thể không bắt nạt em được.
– Em… em… Anh! Tim… tim… tim anh… nó… nó… nó…
– Nghe thấy rồi à? Hiểu rồi chứ, đó không phải bệnh gì cả, chỉ là… 1 cảm giác… 1 thứ… tình cảm…
– Ơ…
– Lớn lên em sẽ hiểu. Giờ thì ngoan ngoãn đi ngủ đi.
– Nhưng… Anh!!!!!!!
– Không được.
– Anh… anh… ghét em rồi à?.
– Không phải như thế. Anh…
– Anh không ghét em, vậy thì ngủ cùng em..
– Tiểu Kỳ!!?!?!?????
– Xong rồi, chúng ta đi ngủ thôi.
– Em…
– Đi ngủ!
– Tiểu Kỳ…
– Đi ngủ!!
– Anh…
– Đi ngủ!!!
…
– Anh, anh bây giờ tốt lắm, tốt hơn trước đây nhiều. Cho nên…
– Cho nên cái gì?
– Cho nên… cả đời cũng được, chỉ cần anh làm theo điều kiện của em, em sẽ ở bên anh.
– Ừ.
– À, còn nữa… em…
– Ngoan, nói anh nghe.
– Em thích anh!
– Cái gì? Em nói cái gì? Em vừa nói cái gì? Nói lại cho anh nghe.
– Em thích anh.
– Thật?
– Em… em thích ăn kẹo mút nhất, mà phải là kẹo mút anh mua cơ.
…
Mỗi 1 bộ dáng, mỗi 1 cử chỉ của cô, bất luận là khi bướng bỉnh quấn lấy anh, khi tính kiếm chuyện gây sự, hay là khi đáng yêu làm nũng… đều ăn sâu vào trí óc anh, cả đời cũng không có cách nào quên được.
‘Tiểu Kỳ, ngày nào anh cũng mua kẹo mút cho em… giống như 16 năm trước, em đừng ghét anh, có được không?’
—————————————
2
Cạchhh…
Mặt trời đã lên cao ba sào, anh mới mở cửa đi vào phòng. Nếu như không phải sợ cô bỏ bữa sẽ càng gầy hơn, anh cũng không nỡ gọi cô dậy đâu. Dù sao hôm qua cô bé ngốc này hẳn là đã khóc đến mệt chết đi.
– Tiểu Kỳ, dậy thôi! – Anh đưa tay vuốt mái tóc mềm mại có chút hỗn loạn, cẩn thận đánh thức cô.
– Ưm… – Khó khăn mở mắt ra, vừa nhìn thấy anh cô có chút ngây người.
Anh… vẫn gọi cô là ‘Tiểu Kỳ’…
Anh… vẫn dịu dàng xoa đầu cô…
Anh… vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với cô…
Anh… vẫn yêu thương nhìn cô như trước…
Kia, là mơ sao? Tất cả những chuyện đau lòng đó… đều không có thật sao? Nếu không tại sao người trước mắt lại thân thuộc đến vậy, hiền lành đến vậy, hoàn toàn không giống kẻ tàn nhẫn chà đạp lên tình cảm của cô 1 chút nào?
– Tiểu Ky, tối hôm qua ngủ không ngon sao? – Anh đau lòng cúi người hôn lên đôi mắt sưng đỏ của cô.
– Anh… – Đầu óc cô vì nụ hôn của anh đã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức dùng hết sức lực đẩy anh ra, hét lên. – Đừng có động vào em! Đồ xấu xa!!!
– … – Anh kinh ngạc nhìn cô, thật lâu mới buồn bã lùi lại 1 chút, giữ khoảng cách với cô. – Bữa sáng anh chuẩn bị xong rồi, em…
– Em không cần anh quan tâm. Anh ra ngoài đi! Em không muốn nhìn thấy anh. – Cô ném cái gối vào người anh, nước mắt lại trực trào ra.
– Được, anh đi ra ngoài. – Anh cắn môi, đem gối để ngay ngắn ở cuối gường rồi mới lề mề bước ra cửa, trước khi ra ngoài còn không quên nhắc nhở. – Em nhanh chuẩn bị rồi ra ngoài ăn sáng, bỏ bữa không tốt…
– Đi ra~!!!!!
…
– Tiểu Kỳ, tại sao em còn chưa ra ngoài? – Anh gõ gõ vào cánh cửa phòng, thúc giục.
– Không ăn. Không ăn. Không ăn. – Cô hét lên, sau đó lại úp mặt vào gối khóc nức nở.
Tại sao anh vẫn cứ đối xử dịu dàng với cô như thế? Tại sao không trực tiếp đá cô ra ngoài cho rồi? Cô không cần anh thương hại. Cô càng không cần anh giả bộ tốt bụng trước mặt cô. Anh như vậy… như vậy… sẽ khiến cô ảo tưởng là anh vẫn còn yêu cô. Không đúng, anh căn bản là chưa hề yêu cô, làm sao có thể gọi là ‘còn’?
Đáng ghét, khóc cái gì? Cô khóc cái gì chứ? Anh đã không còn là người anh trai luôn tức giận với cô nhưng vẫn thường xuyên mua kẹo mút để dỗ dành cô nữa rồi. Anh hiện tại… đã biến thành tên ác quỷ xấu xa, đã không còn cần cô nữa… không cần cô nữa rồi… hu hu hu…
…
Nhốt mình trong phòng suốt 2 ngày 2 đêm, rốt cuộc đến sáng ngày thứ 3 cô cũng chịu ra ngoài.
– Tiểu Kỳ, em… – Còn chưa kịp vui mừng, anh đã chết lặng nhìn cái vali to uỵch bên cạnh cô. – Em muốn làm gì?
– Em muốn về nhà. – Cô cũng không thèm nhìn anh lấy 1 cái, thờ ơ trả lời.
– Tiểu Kỳ, anh biết là em đang rất giận anh, nhưng cũng không cần pảhi rời khỏi đây được không? – Giữ chặt lấy cái vali không buông. – Anh đã hứa sẽ cho em thời gian, cũng sẽ không thúc ép em. Em không muốn anh lại gần, anh tuyệt đối sẽ không tiến tới nửa bước.
– Em muốn về nhà.
– Mọi việc anh đều nghe theo em, chỉ trừ chuyện này thôi, được không?
– Em muốn về nhà. – Cô kiên trì đến cùng.
– Tiểu Kỳ!!? – Anh bày ra vẻ mặt khổ sở. – Em đừng ép anh có được không?
– Anh cũng đừng ép em.
– Anh không ép em.
– Anh hiện tại đang ép em.
– Tiểu Kỳ…
– Em muốn về nhà.
– Không thể. – Bất kẻ chuyện gì anh đều có thể đáp ứng cô, chỉ riêng việc này là không được, có chết cũng không được. Bởi vì, chỉ cần buông tay, anh sẽ mất cô mãi mãi. Mà điều này, đối với anh là không thể chấp nhận được.
– Trả vali cho em. – Cô muốn đưa tay giành lấy nhưng không được. Anh nhanh nhẹn hơn cô, lại khỏe mạnh hơn cô, bảo cô lấy cái gì đấu với anh bây giờ? Đột nhiên cô cảm thấy mình thật vô dụng.
– Tiểu Kỳ, ngoan, nghe lời anh, ở lại đây đi!!
– Em cũng không phải con cún con của anh, dựa vào đâu mà phải nghe lời anh??? – Cô không thể chịu nôie nữa, đẩy mạnh anh ra, nhưng ngược lại lại khiến mình lảo đảo suýt ngã. – Anh là cái gì? Là cái gì mà bắt em phải làm cái này cái kia? Em là con búp bê vải sao? Tại sao anh bảo gì em đều phải nghe? Em hiện tại muốn về nhà, anh lấy quyền gì mà cấm em?
– Tiểu Kỳ, anh…
– Tránh ra, em phải về nhà.
– Anh không cho em đi.
– Anh là cái quái gì mà không cho em đi? Anh trai? Chính anh đã nói anh không phải anh trai của em. Bạn trai? Từ lúc anh bất chấp cảm giác của em mà làm mọi chuyện theo ý mình, vị trí ấy đã không còn là của anh nữa rồi.
– Tiểu Kỳ, đừng nói lung tung.
– Ai nói lung tung? Em nói không đúng sao? Tổn thương người con gái mình yêu, đó là việc mà 1 người bạn trai sẽ làm ư????
– Anh sai rồi con không được sao? Anh xin lỗi, lúc đó quả thực anh…
– Không cân nói. Em không muốn nghe. Em không muốn nghe. Tránh ra, em phải về nhà.
– Anh đã nói rồi, ngoài chuyện này ra thì em muốn anh làm gì cũng được.
– Việc em muốn chỉ có việc này thôi.
– Không được.
– Rốt cuộc anh muốn như thế nào?
– Anh chỉ cần em đừng rời bỏ anh thôi. – Anh sẽ khôgn chịu nổi cuộc sống cô đơn khi thiếu cô bên cạnh.
– Em sẽ không từ bỏ đâu.
Rầmmmm…
Phải chống tay vào tường anh mới có thể đứng vững được. Lúc nãy quả thật anh sợ muốn chết đi. Nếu cô thật sự rời khỏi anh thì anh phải làm sao đây? Con người làm sao có thể sống được khi mà tia sáng cuối cùng cũng không còn nữa? Thật may, cuối cùng cũng có thể giữ cô lại rồi.
Nhưng… thật sự là dễ dàng như vậy?
…
– Tiểu Kỳ!!?
– Tránh đường, anh đừng có lại đây.
– Em muốn làm cái gì hả?
– Em nói rồi, em phải về nhà.
– Anh đã nói là không thể.
– Có cái gì mà không thể? Nhà của em tại sao em không thể về? Anh muốn bắt cóc em ư?
– Em muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao anh cũng không thể để em ra khòi căn nhà này.
– Anh dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì mà làm càn như vậy? Anh chẳng là gì cả, dựa vào cái gì mà đòi bắt em ở lại đây????
– Dựa vào việc anh yêu em.
– Ha ha… yêu em… anh yêu em cơ đấy. – Cô cười mỉa mai. Đối với thứ tình cảm ích kỷ chỉ có độc chiếm này của anh, cô sớm nên nhận ra mới đúng.
– Đừng như vậy.
– Em cứ như vậy thì thế nào? Anh có thể làm gì được em?
– Tiểu Kỳ, đừng dọa anh. Em không phải như vậy, đừng thế này nữa có được không?
– Được, anh thả em ra, em liền không như thế này nữa.
– Không thể nào.
– Anh…
– Tiểu Kỳ, ở bên anh, mọi việc anh đều chiều theo ý em, không tốt sao?
– Không tốt, hoàn toàn không tốt. Ở lại đây làm con rối cho anh chơi đùa sao? Em đâu có ngu?
– Anh chưa từng coi em là con rối, càng không hề có ý định chơi đùa gì em cả. Anh là thật lòng yêu em.
– Ghê tởm! Anh nói dối không thấy ngượng chút nào ư? Đúng là đồ xấu xa!!! Anh nghĩ em sẽ ngốc đến mức bị anh lừa lần nữa?
– Tiểu Kỳ…
– Em sẽ không tha thứ cho anh, tuyệt đối không tha thứ cho anh.
Rầmmmm…
Lại như vậy nữa. Anh nhắm mắt cố điều hòa hơi thở hỗn loạn của mình. Cứ vài ngày cô lại ầm ĩ đòi rời khỏi đây 1 lần khiến anh sợ hãi đến đau tim.
Anh biết hiện tại cô rất giận anh, ghét anh, thất vọng về anh… còn có… còn có… ghê tởm anh. Nhưng, mọi chuyện rồi sẽ qua, đúng không? Thời gian trôi đi, rôi sẽ có lúc cô tha thứ cho anh, có đúng hay không? Nhưng anh đã nhầm, lần này, anh thật sự sai lầm rồi.
—————————————
3
1 năm sau,
Cạchhhh…
– Tiểu Kỳ, anh về rồi! – Anh mỉm cười bước vào nhà, nhưng chào đón anh lại là 1 không khí lặng ngắt như tờ.
– … – Cô cũng không hề nhìn anh lấy 1 chút, vẫn tiếp tục bình thản ngồi trên sofa đọc sách.
– … – Cố áp chế cảm giác đau đớn nơi đáy lòng, anh vẫn mỉm cười như cũ. Không sao, không sao, chỉ cần cô vẫn ở đây là tốt rồi. Lạnh lẽo thì sao? Im ắng thì sao? Chỉ cần không cô độc là được rồi. – Tiểu Kỳ, đọc sách nheiefu cũng không tốt đâu, cách nửa tiếng phải nghỉ ngơi 1 chút, có biết không?
– … – Ngón tay trắng hồng đều đều lật giở từng trang sách, hoàn toàn coi tiếng nói bên cạnh như là tiếng muỗi vo ve vo ve mà thôi.
1 năm, quãng thời gian không lâu nhưng cũng đủ để cô hcoj được cách thờ ơ với những quan tâm dịu dàng của anh. Tại sao ư? Bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể không dao động.
– Tiểu Kỳ, hôm nay em muốn ăn gì? – Anh nhanh chóng dẹp cái tạp dề vào, vui vẻ hỏi.
– … – Đáp lại anh vẫn chỉ có im lặng mà thôi.
Anh cũng đoán được kết quả, nhưng hôm nào cũng không nhịn được mà hỏi, chỉ mong sao trong 1 giây lơ đãng nào đó, cô sẽ thốt lên 3 chữ quen thuộc kia.
…
Xèo xèoooo…
Mùi thịt rán thơm phức lan tỏa khắp nơi, không gian lập tức trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết.
Ngửi ngửi hương thươm trong không khí, anh không khỏi mỉm cười buồn bã. Nếu là trước đây, chắc hẳn cô đã chạy vào ôm chầm lấy anh tíu tít khen ngợi hết lời, sau đó ra sức làm nũng đòi ăn vụng vài miếng. Anh mà không cho, đảm bảo cô sẽ mè nheo ì eo bên tai suốt cho đến khi anh phải đầu hàng gắp 1 miếng đưa đến tận miệng cô mới thôi. Càng nghĩ càng thất bé con của anh đáng yêu nha!!!!
– Thịt sắp cháy hết rồi. – Không biết cô đã đứng ở cửa bếp từ lúc nào, tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
– Aaa… anh chỉ đang nhớ em 1 chút thôi. – Anh giật mình, mau miệng giải thích.
– … – Cô nhún nhún vai, đi đến bên bàn uống nước.
– Tiểu Kỳ, giúp anh dọn cớm được không? – Anh thử mở miệng, cũng chỉ muốn kiếm cơ hội ở bên cạnh cô nhiều nhiều chút mà thôi.
– Được. – Cô gật đầu, thật sự đi đến bên chạn bát.
– Tiểu Kỳ, hôm nay em ở nhà làm những việc gì? – Anh vui mừng bắt chuyện.
– Không có gì đặc beietj. – Cô chuyên chú sắp bát đãu, lành lạnh trả lời.
– Vậy có nhớ anh hay không?
– Không. – Cô bưng bát đũa ra đặt lên bàn, lại xoay người múc canh, rất tự nhiên nói.
– Còn anh thì rất nhớ em! – Anh không hề giận dữ, ngược lại còn vui mừng như nhặt được vàng. Nãy giờ cũng đã 3 câu, cô trả lời liền 3 câu mà không hề lơ anh đi. Đối với anh như vậy cũng là tốt lắm rồi. Người ta nói kẻ sống trong khổ cực thì rất dễ thỏa mãn quả không sai. Suốt 1 năm nay cô luôn đối diện với anh bằng bộ mặt thờ ơ này, thậm chí lời nói cũng tiết kiệm đến mức anh nghi ngờ lưỡi cô bị làm sao rồi cũng nên. Haizzz… thì ra trước đây cô ghét anh là vì lí do này a. Quả thực cảm giác thật không dễ chịu chút nào.
– … – Đúng như anh nghĩ, cô bắt đầu im lặng như cũ, dường như là không còn chút kiên nhẫn nào để tiếp chuyện anh nữa.
– Ăn cơm thôi! – Anh tháo tạp dề, ngồi xuống đối diện với cô, bắt đầu xới cơm.
– … – Cô nhận lấy bát cơm, không nói không rằng bắt đầu cắm đầu ăn cơm, trong lòng thấm đoán xem đến bao giờ anh sẽ không chịu nổi mà đá cô ra ngoài. Cô thay đổi hoàn toàn như vậy, ngày ngày không coi anh ra gì, hư đến tột cùng, khẳng định là anh sẽ không chịu được lâu nữa đâu. Nghĩ đến giây phút được trả tự do, cô liền vui vẻ cười híp mắt.
– … – Anh ngây người nhìn bộ dạng đáng yêu hiếm hoi của cô, lòng bỗng nhộn nhạo. Đã bao lâu cô không cười như thế này? Tưởng chừng như lâu lắm rồi, lâu đến mức anh đã nghĩ nụ cười của cô là 1 điều xa vời chỉ có trong tưởng tượng của anh mà thôi. Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, trước đây anh sẽ thật quý trọng những giây phút bên cô, sẽ làm mọi việc khiến cô cười nhiều hơn, như vậy… hiện tại sẽ không nuối tiếc thế này.
– Anh không ăn? – Được rồi, tâm trạng cô đang vui, khuyến mãi cho anh 1 câu đi.
– Ăn, anh lập tức ăn. – Trong long pháo hoa tưng bừng nổ lộp độp. Cô đang quan tâm anh, đang quan tâm anh đúng không? A a a a… làm sao bây giờ, anh càng ngày càng trở nên dễ thỏa mãn a.
– … – Cô tặng cho anh 1 cái liếc mắt xem thường, rồi lại tiếp tục vui đầu ăn cơm, trong lòng không hiểu sao trở nên ấm áp lạ thuwongf. Cũng chỉ là 1 câu nói vu vơ, lại khiến người luôn lạnh lùng ngạo mạn như anh vui đến như vậy, hẳn là… trong lòng anh cũng có cô? Xùy xùy, nếu như trong lòng anh có cô, trước đây cũng sẽ không làm vậy với cô. Anh căn bản chỉ yêu có bản thân anh mà thôi.
…
Đêm,
Cô cắn góc chăn, buộc chính mình phải ngủ, nhưng đôi mắt không nghe lời vẫn mở thao láo nhìn bầu trời đem lốm đốm những vì sao lấp lánh.
Trước đây, nếu là trước đay, cô sẽ không ngại ngần mà ôm gối chạy sang phòng anh bày ra bộ mặt đáng thương mà nhìn anh làm nũng, khiến anh mềm lòng ôm cô dỗ dành cho đến khi cô hoàn toàn chìm vào giấc ngủ mới thôi. Không đúng, không đúng, nếu như mọi chuyện vẫn còn như trước kia, thì bây giờ cô hẳn là đang nằm trong lòng anh mà thỏa mãn ngủ vùi…
Aiss… cô đang nghĩ cái quái quỷ gì thế này? Trưuowcs đây là do cô ngu ngốc tin tưởng vào thứ tình cảm vốn không có kia, bây giờ đã khác, cô đã biết sự thật rồi, làm sao có thể tiếp tục ảo tưởng vào tương lai bên anh? Cô phải tỉnh táo, không được thích anh nữa, cũng tuyệt đối không thể để những quan tâm săn sóc của anh lừa gạt. Anh chỉ đang lừa cô mà thôi, chỉ là giả dối, chỉ là… chỉ là…
Nhưng vì sao anh phải làm như vậy chứ? Cô đâu có cái gì khiến anh phải cắn răng chịu đựng lâu như vậy?
Mặc kệ, cô mặc kệ anh là vì cái gì, cô cũng tuyệt không mắc lừa. Ngu ngốc 1 lần là quá đủ. Cô phải lớn lên, phải trưởng thành hơn, chị Hân nói chỉ có người thông minh mới không bị người ta lừa gạt. Cô cũng muốn trả thành người thông minh. Nhưng mà… phải làm sao mới có thể thông minh hơn a???
…
Sáng sớm,
Ngồi trên bàn ăn sáng, anh vẫn duy trì nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lại ảm đạm.
– Tiểu Kỳ, tối nay anh có việc, không về nhà ăn cơm. – Nhìn cô bình tĩnh ăn từng sợi bún, vẻ mặt lạnh tanh chẳng chút hơi ấm, anh có cảm giác mình sắp nổi khùng đến nơi, có chút gắt gỏng nói. – Thức ăn trong tủ lạnh, em muốn ăn gì thì tự nấu lấy.
– Ưm. – Cô vô tâm khe khẽ gật đầu, dường như đối với cô mà nói anh ở nhà hay không cũng chẳng khác nhau là mấy.
– Tiểu Kỳ, em định như thế nay đến bao giờ? – Rốt cuộc không nhịn nổi, anh thở dài. – Đã 1 năm rồi, em còn định tiếp tục như vậy nữa sao? – Sống trái với con người thật, lúc nào cũng vác chiếc mặt nạ đáng ghét này, cô dễ chịu ư?
– Đến khi… – Cô buông đũa, ánh mắt đột nhiên biến đổi, uất hận, căm phẫn, ghê tởm… tất cả đột ngột đánh úp đến khiến anh ngạt thở. – … anh thả em về nhà.
– Tiểu Kỳ!!? – Anh kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt khờ dại. làm sao có thể như vậy? Đôi mắt to long lanh luôn nhìn anh đầy yêu mến cùng kính sợ sao có thể biến thành thế này?
– Đều là do anh ép em. – Đừng trách cô vô tình, đừng trách cô giả tạo, đều là anh ép cô, tất cả đều do anh ép cô thôi. Nếu như anh có thể thật lòng yêu cô, toàn tâm toàn ý đối tốt với cô… không, không đúng, nếu như anh không lừa gạt cô, đem cô xoay vòng như 1 con rối…
– … – Là anh ép cô? Là do anh ép cô sao? Cô trở nên như ngày hôm nay là do anh ép cô sao? Ép cô… anh có ư? Rõ ràng là cô ép anh. Cô ép anh phải ra tay trói buộc cô, ép anh tìm mọi cách khóa chân cô… Nếu như cô có thể ngoan ngoãn ở bên anh, bọn họ cũng sẽ không phải đi đến bước đường này.
…
Ôm 1 bụng tức rời khỏi nhà, cả ngày mặt mày anh u ám như bão táp khiến toàn công ti từ trên xuống dưới 1 trận sợ run.
…
11: 30,
Đứng trước cửa căn hộ, anh hết đưa tay lên lại hạ tay xuống, vừa muốn nhìn thấy cô lại sợ phải đối diện với ánh mắt chán ghét của cô. Đắn đo 1 lúc lâu, cuối cùng anh vẫn phải thở dài bước vào, liền thấy thân hình nhỏ bé nằm cuộn tròn trên ghế sofa ngủ ngon lành, tay ôm khư khư chiếc gối dâu tây.
Chầm chầm ngồi xuống, bàn tay vô thức vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô. Anh có thể hiểu là cô vì đợi anh cho nên mới co ro trên sofa vào giờ này không? Cho dù biết rõ mười mươi là không phải đi chăng nữa thì anh cũng vẫn muốn tin vào giả thiết của mình.
– Bé con, thật xin lỗi để em phải đợi, sau này anh sẽ về nàh sớm hơn để cùng em trò chuyện, sẽ không để em cô hơn 1 mình nữa. – Anh mỉm cười, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh cô vì anh mà cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, anh liền vui đến muốn bay lên trời.
Nhanh chóng đem cô ôm vào long, xoay người liền tiến về phòng ngủ. Cô ngủ trên sofa hẳn là không được thoải mái, vẫn là trở về giường ngủ sẽ tốt hơn.
Mặc kệ cô đối xử với anh lạnh nhạt bào nhiêu, anh cũng vẫn chăm sóc chiều chuộng cô như trước. Anh đã nói rồi, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, anh tuyệt đối sẽ dùng cả trái tim để yêu thương cô, bất chấp cô có đồng ý hay không.
…
1 buổi tối,
Cô lờ đờ vào bếp uống nước, đến khi đi qua phòng khách, ánh mắt liền chạm phải csi điện thoại đang yên vị trên sofa. Chuyển mắt 1 chut, anh hẳn la đang tắm.
Không chần chừ 1 giây nào nữa, cô lao như bay đến chộp lấy cái điện thoại. Chết tiệt, anh con đặt pass?
Không đúng.
Đáng ghét. Vẫn không đúng.
Làm sao bây giờ? Rốt cuộc pass là cái quái gì cơ chứ?
Aaaa?? Cô ngây người nhìn màn hình điện thoại sáng trưng. Pass… không ngờ… lại chính là…
Tiếng nước chảy bỗng dưng ngừng hẳn, cô giật mình nắm chặt điện thoại, nghĩ cũng không kịp nghĩ liền vội vội vàng vàng bấm bừa 1 dãy số.
– Tiểu Kỳ, em đang làm cái gì đó? – Cửa vừa mở, anh như con mãnh thú lao đến nắm chặt tay cô. – Mau buông tay.
– Không buông, không buông, có chết cũng không buông. – Cô cắn răng giữ chặt lấy cái điện thoại. A, anh thật khỏe a. Tay của cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Làm ơn, làm ơn… hết nối nhanh lên a. Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô, điện thoại đã kết nói. Cô liền dùng hết sức bình sinh hét lên. – GIÓ, CỨU EM, MAU ĐẾN CỨU E…
Cáchhh…
Chiếc điện thoại lập tức bị anh hung hăng ném vào vách tường, vỡ vùn.
– Chết tiệt, em muốn anh tức điên sao???? – Mắt anh gần như có thể phun lửa. Thời gian qua cô ngoan ngoãn như vậy, anh còn nghĩ cô cuối cùng cũng chịu từ bỏ ý định chạy trốn khỏi anh, nhưng vừa rồi cô đã làm cái quái quỷ gì hả???
– … – Cô không nói gì, chỉ im lặng trừng mắt nhìn anh, trong đôi mắt to tròn ngoài căm phẫn cũng chỉ có chán ghét mà thôi.
– … – Hiện tại anh quả thật không biết nên vui mừng hay khổ sở. Cuối cùng cô cũng chịu nhìn anh, hơn nữa còn nhìn chăm chú như vậy, chỉ có điều… ánh mắt kia, anh ngàn vạn lần không mong muốn cô sẽ dùng nó để đối diện với anh. Đau, trái tim anh rất đau, cô có biết không?
—————————————
4
‘Anh trai kẹo mút đáng ghét đáng sợ của em ơi, có điện thoại’
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại do chính mình tự thu âm, cô vừa tức lại vừa xấu hổ. Tại sao truwocs đây cô có thể ngu ngốc đến thế cơ chứ? Chắc chắn trong lòng anh vẫn không ngừng cười nhạo cô.
– Alo?
Ở trong phòng tắm, cô loáng thoáng nghe được tiếng anh trả lời điện thoại. Đợi 1 chút, hình như là có liên quan đến cô? Vội vàng tắt nước, cô không thèm để ý đến mái tóc ướt sũng, mặc quần áo vào liền đi ra ngoài.
– Tinh thần cô ấy hiện tại vẫn không tốt lắm, luôn đòi ra ngoài gây chuyện. – Anh quay lưng về phái cô, nên không hề biết cô đứng ở đó. – Cô ấy nghĩ cháu là người xấu, thỉnh thoảng cũng gào khóc đòi về nhà, nhưng 1 lúc sau sẽ bám chặt lấy cháu sướt mướt sợ cháu bỏ rơi cô ấy. Cô, cô đừng quá lo lắng. Cô ấy…
– Mẹ!! – Xác định người gọi đến là người mẹ thân yêu của mình, cô nhảy vài bước tới gần. – Mẹ, cứu con. Anh là người xấu, mẹ đừng nghe anh nói linh tinh. Mẹ, cho con về nhà đi!! Mẹ mau đén cứu con đi…
– Tiểu Kỳ, bĩnh tĩnh lại. Đừng âm ĩ nữa!
– Anh đừng có giả bộ tốt bụng, anh chính là ác quỷ. – Cô trừng mắt nhìn anh, gấp tới độ tim đập điên cuông. – Mẹ ơi, cứu con đi! Cứu con với mẹ ơi!
– Cô, hiện tại tinh thần Tiểu Kỳ không tốt, để khi kahcs cháu sẽ gọi lại cho cô. – Anh dùng 1 tay ôm chặt lấy cô, nhíu mày nói.
– Không, mẹ ơi, mẹ ơi, mau đến cứu con. Con muốn về nhà, mẹ ơi!! – Cô giãy giụa thế nào cũng không thắng nổi sức anh, chỉ có thể dùng chút sức lực còn lại cầu cứu, nhưng… tất cả những gì cô nhận được lại là…
– Thần Thần, cô giao con bé cho cháu, hãy chăm sóc tốt cho nó, đừng để nó phải chịu thêm bất cứ thương tổn nào nữa.
Bên đầu dây còn truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào, nhưng cô căn bản không còn nghe thấy nữa rồi.
Đầu óc cô 1 mảng trốn rỗng. Không náo loạn, cũng không phản kháng nữa, cô đứng lặng người nhìn về phía trước. Thất vọng? Không đúng, cảm giác hiện tại của cô hính là tuyệt vọng. Ngay đến nguwofi nhà cũng lựa chọn tin tưởng anh, cô phải làm sao đây?
– Tiểu Kỳ!?! – Anh càng ôm chặt cô hơn, đau lòng không thôi. Anh hiểu cảm giác hiện tại của cô, nhưng… anh hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác. – Anh xin lỗi!
– Lần nào anh cũng làm tổn thương em rồi xin lỗi, như vậy… có tác dụng sao? – Cô nhắm chặt mắt dần mất đi ý thức.
…
– Tiểu Ky, em ăn nhiều 1 chút đi!! Hôm nay anh nấu toàn những món em thích mà? – Anh gắp thức ăn vào bát cô, dỗ dành. Càng ngày sức khỏe của cô càng không tốt, gầy guộc xanh xao thấy rõ khiến anh rất lo lắng.
– … – Cô bướng bình không động đũa, đứng dậy đi về phòng.
– Tiểu Kỳ, em đừng như vậy mà, anh quả thật rất lo. – Anh vội buông bát đuã đuổi thưo cô. – Sức khỏe của em từ nhỏ vốn không tốt, lại vừa trải qua cú sốc nghiệm trọng, nếu còn tiếp tục nhịn ăn thì cơ thể làm sao chịu được đây?
– Em mà chết đi, anh sẽ quan tâm sao? – Cô nhìn anh mỉm cười, 1 nụ cười chua xót, lại có cả tia khinh bỉ.
– Em nói vớ vẩn gì vậy? Sống chết cái gì? Còn có, anh không quan tâm em thì quan tâm ai?
– Ha ha… – Cô bật cười. – Anh trước giờ không phải chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi ư?
– Em…
Kíng koong…
– Em vào phòng trước đi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. – Anh đưa cô vào phòng.
Táchh…
Nhìn cánh cửa đã bị anh khóa từ bên ngoài, nước mắt cô lại rơi. Tại sao, đến như vậy rồi mà cô vẫn không thể trở nên sắt đá? Cô ghét anh, giận anh, hận anh, nhưng mà… hàng đêm trong giấc mơ cô vẫn thấy hình bóng người anh trai mà cô yêu nhất, người luôn mỉm cười với cô khi cô gây sự, xoa đầu cô khi cô làm nũng, nắm tay cô khi đi trên con phố đông đúc, ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cô khi trời lạnh,… Nếu như anh có thể lạnh lùng với cô như trước kia, hay thậm chí là đánh đập hành hạ cô, thì có lẽ cô đã có thể dứt khoát cắt đứt tình cảm với anh. Nhưng anh lại không hề, mà ngược lại còn tốt với cô gấp bội, lo lắng quan tâm cô từng li từng tí, nhưng cho dù thế nào thì cô cũng vẫn không thể tha thứ cho những gì anh đã gây ra.
Người ta nói, càng yêu tha thiết thì càng oán hận sâu đậm, càng tin tưởng tuyệt đối thì càng không thể chấp nhận bị phản bội. Có lẽ… cô cũng như vậy.
– Kỳ Lân đâu?
A?? Giọng nói này, cách xưng hô này, không lẽ…
– Cô ấy đang nghỉ ngơi, cậu đến có việc gì? Không phải tôi đã nói tinh thần cô ấy không ổn định, nếu gặp người ngoài nhất định sẽ mất bình tĩnh ư? Cậu còn bất chấp mà đến đây?
– Em chỉ muốn đến thăm cô ấy…
– Cô ấy không cần cậu thăm nom.
– Em muốn xác định là cô ấy vẫn ổn. – Phong như van nài. Mấy hôm trước, trong điện thoại, giọng cầu cứu của cô thật sự dọa anh hoảng sợ, cho nên mới lập tức báo cho nhà họ Triệu. Không ngờ mọi chuyện lại…
– Cậu dựa vào cái gì?
– Dựa vào việc cô ấy đã cầu cứu em. – Phong cứng rắn. Lần này anh không thể nhượng bộ, kiên quyết không thể. Không phải anh nghi ngờ gì Thần, nhưng không tận mắt chứng kiến cô bình an, anh không thể yên tâm được.
– Lúc đó cô ấy đang phát bệnh.
– Em không cần biết. Hiện tại em chỉ muốn nhin cô ấy 1 chút.
– Cậu đừng có náo loạn, tôi không có kiên nhẫn mà chơi đùa với cậu đâu.
– Trừ khi thật sự có chuyện gì mờ ám, nếu không anh cần gì phải giấu diếm? – lân đầu tiên Phong dùng giọng điệu không hề lịch sự kính trọng để nói chuyện với Thần. Anh bây giờ đã không để ý gì nữa, chỉ cần cô bình an, cho dù anh có phải trả giá thế nào cũng đáng.
– Cậu muốn đối đầu với tôi? – Anh nheo mắt nhìn Phong đầy nguy hiểm. Đúng là anh khâm phục cậu ta, nhưng không có nghĩa là cậu ta có thể tranh bé con với anh.
– Em không muốn đối đầu với ai cả, em chỉ muốn Kỳ Lân hạnh phúc.
…
Cách nhau 1 cánh cửa, nhưng cô vẫn có cảm giác như mình đang nhìn thấy nụ cười ấm áp của Gió. Anh là người duy nhất lựa chọn tin tưởng cô, chứ không phải anh trai. Anh vi cô mà đến đây, vì cô mà liều mạng đối đầu với anh trai. Anh… anh… anh thật quá tốt với cô!
‘Kỳ Kỳ, anh Phong thích cậu’
Ngu ngốc! Tại sao trước đây cô không nhận ra cơ chứ? Tại sao lại luôn ngây thơ tin rằng đó chỉ là tình bạn đơn thuần? Có 1 người con trai tốt như vậy ở bên cạnh, nhưng cô lại vì 1 người không xứng đáng mà bỏ qua anh. Nuối tiếc? Đúng vậy, cô hiện tại đang rất nuối tiếc. Nếu như ông trời có thể cho cô 1 cơ hội nữa, cô nhất định sẽ nắm thật chắc, sẽ không thể anh chạy mất.
…
– Cô ấy hiện tại rất hạnh phúc.
– Điều này không phải nói là được. – Phong nén giận hỏi. – Anh rốt cuộc đang che giấu điều gì? Tại sao cứ nhất quyết không cho em gặp Kỳ Lân?
– Cô ấy không muốn gặp cậu. – Anh đập bàn tức giận. Anh đã cố gắng nhẹ nhàng, nhưng cậu ta lại không biết điều, thân lừa ưa nặng có phải không? – Từ 3 năm trước đã như vậy, bây giờ cậu còn dám đến đây gây chuyện?
– … – Im bặt. Đúng vậy, cô đã nói không muốn gặp anh. Niềm tin của cô vào anh đã không còn. Tình cảm của cô cũng chưa từng thuộc về anh. Anh dựa vào đâu… dựa vào đâu mà…
– KHÔNG PHẢI. KHÔNG PHẢI NHƯ THẾ. GIÓ, EM SAI RỒI. EM KHÔNG TIN ANH LÀ EM SAI RỒI. GIÓ, GIÓ, MAU CỨU EM. CỨU EM VỚI. ANH ẤY CỐ Ý GIAM LỎNG EM. CHUYỆN ANH ẤY HÃM HẠI ANH EM ĐÃ BIẾT. GIÓ, ĐƯA EM ĐI ĐI!! EM XIN ANH, ĐƯA EM ĐI ĐI, ĐỪNG BỎ EM LẠI ĐÂY CÓ ĐƯỢC KHÔNG? GIÓ, ĐỪNG ĐI! ĐỪNG BỎ EM LẠI MÀ!!! – Cô bỗng đập cửa rầm rầm, gào khóc loạn xạ làm 2 người bên ngoài cũng phải giật mình cứng người.
– Anh Thần! – Phong nghiến răng nghiến lợi. Vui vẻ? Hạnh phúc? Chết tiệt, anh ta nói dối cũng không thèm chớp mắt.
– Cô ấy lại phát bệnh rồi, cậu về đi, tôi phải cho cô ấy uống thuốc. – Anh có ý đuổi khách, đi đến góc phòng giống như đang lấy thuốc.
– KHÔNG. KHÔNG ĐƯỢC. GIÓ, ANH KHÔNG ĐƯỢC ĐI. ANH PHẢI CỨU EM. GIÓ, ANH ĐÃ NÓI SẼ MANG EM ĐẾN BẤT KÌ NỚI NÀO EM MUỐN, ANH KHÔNG ĐƯỢC PHÉP NUỐT LỜI. HIỆN TẠI… HIỆN TẠI EM CHỈ MUỐN RỜI KHỎI ĐÂY…
– Kỳ Lân – Phong xúc động muốn tiến lại gần căn phòng của cô nhưng lại bị 1 lực mạnh mẽ đẩy ra ngoài.
– Cậu về đi, đừng làm phiền tôi chăm sóc Tiểu Kỳ.
– Nhưng cô ấy…
– Mỗi lần có người lạ cô ấy đêu như vậy. Tôi đã cảnh cáo cậu, không phải ư? Hiện tại thì hay rồi, cô ấy phát bệnh, cậu vui lắm đúng không?
– Anh Thần, nếu là bình thuwongf em sẽ tin tưởng anh, nhưng người đó lại là Kỳ Lân. Cho dù cô ấy nói dối, em cũng nguyện ý tin tưởng. – Phong nắm chặt tay thành nắm đấm. – Trước đây cô ấy muốn ở bên anh, em đã thành toàn cho 2 người, mặc kệ là phải mang trên mình tội danh hãm hại người khác. Hiện tại cô ấy muốn rời xa anh, cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn gì, em cũng sẽ hoàn thành được nguyện vọng của cô ấy.
——————————————————————